Vương giả đi khắp thiên hạ, nếu thần tiên không ra thì người nào dám cùng tranh phong?
Nếu như nói Lưu Mộc Bạch, Maiti, Vũ Vận Long là tuyệt đỉnh cao thủ đứng đầu trong thế giới loài người, là nhân vật vương giả ngạo thị chúng sanh. Thì Vương Siêu chính là quyền pháp chi thân cao cao tại thượng, hành đại thế, vận chánh đạo, lấy lực lượng tuyệt đối cùng với ý chí để khuất phục mọi người.
Mặc dù Lưu Mộc Bạch biết quyền pháp của Vương Siêu trên mình, vì đối phó với Vương Siêu nên bản thân cũng đã chuẩn bị rất kỹ. Nhưng khi chính thức đối đầu một lần nữa, thì vẫn như cũ không kịp ứng phó, chỉ vào ba chiêu nhanh như chớp đã mất mạng!
Đích xác, đấu pháp của Vương Siêu ngoại trừ phá hủy lực lượng, thì lợi hại hơn chính là quyền ý phô thiên cái địa.
Quyền ý của hắn cũng không phải là loại hung ác, cũng không phải nhu hòa, càng không phải độc ác kết hợp với nhu hòa.
Lưu Mộc Bạch chỉ cảm nhận được hai chữ. Thứ nhất chính là cao, giống như bầu trời cao cao tại thượng. Thứ hai chính là nặng, so với mặt đất thì rất giống nhau. Mặc dù nói ra có vẻ hơi mơ hồ, nhưng quả thật trong cảm giác của Lưu Mộc Bạch chính là thế này. Chỉ trong vài chiêu, đối phương không chỉ sử dụng lực lượng của bản thân, mà thậm chí hình như còn huy động cả lực lượng của thiên địa đè xuống người hắn.
Đây là cảm giác trong tâm hồn Lưu Mộc Bạch.
Quyền ý của Vương Siêu, phối hợp với lực lượng, thanh âm, hình thể, dĩ nhiên có thể ảnh hưởng tới tình trạng tâm hồn cũng cỏi của Bão Đan cao thủ.
“Hừ!”
Ngay lúc nắm tay của Vương Siêu chuẩn bị đánh lên ngực Lưu Mộc Bạch, gần chạm vào quần áo của hắn thì đột nhiên cảm giác được có hai người sau lưng, đang tấn công từ một phía khác.
Hai người này lựa chọn góc độ để đánh tới vô cùng bất ngờ xảo quyệt, hơn nữa thế công cũng lớn. Lực lượng hùng hồn cương mãnh, tuyệt đối không phải là quyền cước bình thường. Vương Siêu liền biết rằng đây chính là Vũ Vận Long liên thủ với Maiti công kích mình.
Quyền kình của Đan Kình cao thủ dù sao cũng không thể so với Hóa Kình cao thủ. Cơi như là thân thể Vương Siêu cứng cáp vô cùng thì cũng có thể bị trọng thương.
Hơn nữa trình độ của hai Đan Kình cao thủ mà liên thủ với nhau thì có thể so với sáu Hóa Kình cao thủ. Nhưng là bởi vì chỉ có hai người cho nên phối hợp lại vô cùng chuẩn xác và cường đại. Nếu đánh nhau thì có thể phát huy hiệu quả cao hơn nhiều so với sáu cao thủ Hóa Kình.
Càng huống chi phía trước còn có Lưu Mộc Bạch.
Ngay cả khi Vương Siêu có thể một quyền đánh chết Lưu Mộc Bạch, thì cũng rất có khả năng Lưu Mộc Bạch chưa chết hẳn, dựa vào một chút hơi tàn liền chế trụ thân thể mình. Như vậy khi đó hai người phía sau đánh tới thì cục diện sẽ vô cùng nguy hiểm.
Cho nên! Vương Siêu không thể mạo hiểm như vậy!
Hắn chọn việc buông tha cho Lưu Mộc Bạch. Hừ lạnh một tiếng, hai ngón tay như đạn đánh vào mặt đất làm cho đất bay lên mù mịt. Tiếp theo bước chân vừa động, thân thể trở thành tàn ảnh mơ hồ, giống như là con nhện đi trên mặt nước, chỉ trong thoáng chốc liền thoát khỏi phạm vi công kích của ba người. Đồng thời hắn nắm lấy tay Trần Ngả Dương, kéo hai người thối lui đến cửa viện. Sau đó hắn xoay người lại, nhìn ba tuyệt đỉnh cao thủ Lưu Mộc Bạch, Maiti, Vũ Vận Long.
Thân pháp “Tri Thù Đạp Thủy” này tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được. Hơn nữa Vương Siêu đã đến được cửa viện, ngăn lối ra vào, thân thể vừa lúc che đi Trần Ngả Dương đang ở phía bên ngoài viện.
Vương Siêu giống như một người giữ quan ải, vạn người không thể qua, vững vàng đứng canh tại cửa, ngăn cản hành động bắt Trần Ngả Dương của tam đại cao thủ.
“Ngươi trước tiên hãy rời khỏi đây. Ba người này hơi khó đối phó”.
“Không thành vấn đề, Singapore là địa bàn của ta, có là rồng thì ta cũng vây bắt được” Ánh mắt Trần Ngả Dương chợt lóe, đồng thời lời nói vừa dứt thì đã biến mất tại cửa.
Hắn là một người hiểu chuyện, cũng không phải là loại người nhiệt huyết lỗ mãng, lập tức biết rõ tình hình, liền bứt ra, sau đó tranh thủ thời gian điều động lực lượng của mình.
Tập đoàn Trần Thị tại Singapore có thế lực rất lớn. Chỉ cần điều động thì lập tức sẽ phô thiên cái địa, cho dù ba người là Bão Đan cao thủ thì cũng không thể không cố kỵ. Càng huống chi ở đây đã có Vương Siêu kiềm chế.
Về phần Vương Siêu, Trần Ngả Dương đối với hắn tuyệt đối tin tưởng.
“Các ngươi ở lại để kiềm chân Vương Siêu, ta sẽ một mình đi bắt Trần Ngả Dương”.
Lưu Mộc Bạch tìm được đường sống trong cái chết, tâm tình dần bình tĩnh trở lại. Hắn chứng kiến sự việc như vậy liền đưa ra kinh nghiệm của mình.
Cửa viện đã bị Vương Siêu ngăn chặn, không cho bất cứ ai đi qua. Lưu Mộc Bạch không hổ là tướng lãnh bộ đội đặc chủng, kinh nghiệm vô cùng phong phú, ngay lập tức đã nghĩ tới kế sách vẹn toàn.
“Người nào muốn đi, thì hãy để mạng lại đã!”
Vương Siêu lạnh lùng nói một câu, làm cho thân hình Lưu Mộc Bạch vừa muốn nhảy lên phải ngừng lại.
Cục diện bây giờ như thế này, không ai có thể ngờ tới.
Ba người đến bắt Trần Ngả Dương để đối phó với Vương Siêu, diệt trừ thế lực Nam Dương Đường môn. Nhưng lại không ngờ rằng Trần Ngả Dương còn chưa bị bắt, lại đã phải đối phó với Vương Siêu.
Ba người không hẹn mà cùng ngừng lại, hai mắt nhìn về phía Vương Siêu.
“Ngươi chính là Vương Siêu?”
Vũ Vận Long đột nhiên tiến lên một bước, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Vương Siêu, nhưng hiện tại không hề có thái độ mình là ông trời, thay vào đó là thần sắc vô cùng ngưng trọng.
Hắn vừa rồi đã lãnh giáo sự lợi hại của Vương Siêu.
“Chính là ta”.
Vương Siêu ngẩng đầu: “Ba vị đều là tuyệt đỉnh cao thủ, đến Singapore bắt một thủ lãnh tập đoàn nhỏ bé làm gì? Chẳng lẽ là vì tiền chuộc? Lưu Mộc Bạch, ngươi tốt xấu gì cũng là huấn luận viên trong quân đội, sao lại thiếu tiền?”
Trong ba người, Vương Siêu chỉ nhận ra Lưu Mộc Bạch.
“Tập đoàn Trần Thị buôn lậu thuốc phiện đã sớm làm kinh động đến chính quyền, chúng ta hiển nhiên là phải bắt về” Lưu Mộc Bạch nhìn Vương Siêu, mặt không chút biểu tình nói.
“Mộc Bạch, không cần nói những lời khách sáo làm gì” Vũ Vận Long so với Lưu Mộc Bạch thì thẳn thắng hơn nhiều: “Chúng ta chính là tới đối phó với ngươi. Bắt Trần Ngả Dương bất quá là để dẫn dụ ngươi ra, Nghiêm Nguyên Nghi nói quyền pháp của ngươi là vô địch thiên hạ. Ta vốn không tin vào điều đó, nhưng hôm nay cũng đã thấy được, ngươi đích xác có tư cách xưng thiên hạ vô địch. Vốn khi ta động thủ với người khác, chưa bao giờ vây công. Nhưng là đối mặt với người như ngươi, thì cũng không thể phá lệ một lần. Người như ngươi, quả thật không nên tồn tại trên thế giới này”.
Tính cách Vũ Vận Long, đã được biểu hiện rõ rệt trong mấy câu nói đó!
“Nếu như đã chủ động xuất hiện, thì như vậy Trần Ngả Dương không cần phải đi bắt nữa. Ba người chúng ta liên thủ đánh chết hắn. Đích xác, quyền pháp của hắn rất cao, không nên tồn tại trên thế giới này. Vương Siêu, quyền pháp của ngươi tuy rằng vô địch, nhưng cuối cùng cũng chỉ là đơn đả độc đấu. Chẳng lẽ hôm nay ba người chúng ta còn không thể giết được ngươi?”
Lưu Mộc Bạch cười cười, cũng nói thêm vào. Không nên dông dài, cứ thẳng thắng đi vào vấn đề.
Văn không phải là đệ nhất, thì võ không thể đứng thứ hai.
Vô luận là Lưu Mộc bạch, hay là Vũ Vận Long, Maiti đều luyện đến tình trạng như vậy. Sâu trong nội tâm, bọn họ đều nghĩ mình là vô địch thiên hạ. Hơn nữa bọn họ cho rằng Bão Đan cảnh giới, chính là đã đạt tới đỉnh điểm của khả năng con người.
Hay nói cách khác, bọn họ cho rằng mình chính là đứng ở tầng cao nhất của loài người.
Nhưng hiện tại, bọn họ đột nhiên phát hiện. Thế giới này vẫn còn có người có quyền pháp cao hơn mình. Nói cách khác, bọn họ không phải là người đứng đầu trong loài người.
Điều này cũng giống như việc một vị hoàng đế quân lâm thiên hạ đột nhiên phát hiện, trên bầu trời còn có thần thống trị. Ý nghĩ đầu tiên của vị hoàng đế này khẳng định không phải là thần phục, mà là đang lo lắng xem dùng cách gì để diệt trừ nhân vật đang đè lên đầu mình.
Đây là đặc tính đặc biệt của tất cả những nhân vật đỉnh cao. Không cho phép người khác được đứng trên đầu mình, nhất là người luyện võ!
Bởi vì văn không phải là đệ nhất, thì võ không thể đứng thứ hai!
“Ba người liên thủ đối phó một mình ta, chư vị đúng là đã quá xem trọng Vương Siêu. Bất quá nếu các ngươi muốn đánh, ta cũng không có lý do gì cự tuyệt, cần gì phải đến bắt bạn ta, làm ra chuyện xấu xa đó?”
Vương Siêu lạnh lùng cười, hắn cũng không hề ngờ tới, những tuyệt đỉnh cao thủ này bỗng nhiên từ bỏ quy củ, thật sự muốn vây công một mình hắn. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Ba cao thủ Bão Đan liên thủ với nhau thì còn hung mãnh hơn sáu cao thủ Hóa Kình nhiều. Cho dù Vương Siêu là vô địch thiên hạ, nhưng cũng đắn đó, một khi chân chánh chiến đấu thì tuyệt đối là cửu tử nhất sinh.
“Quyền pháp luyện đến cấp độ của chúng ta, mỗi một người đều là vương giả trong giới võ thuật. Mà vương giả thì sao lại có thể dễ dàng để người khác đặt trên đầu mình? Dù cho đó là thần thì cũng phải diệt sát. Có một số việc cần nói tới quy củ, nhưng cũng có một số việc không nên nhắc tới quy củ làm gì. Chúng là là người luyện võ, không phải là học văn. Nếu như chuyện gì cũng nói tới quy củ, đạo lý thì nắm đấm còn có tác dụng gì?”
Vũ Vận Long lạnh lùng chậm rãi nói. Đồng thời hai mắt gắt gao tập trung vào mỗi một động tác của Vương Siêu, phảng phất cả đời mình đang đối mặt với thế công cường đại nhất.
Nếu như tất cả mọi chuyện đều nói đến quy củ, đạo lý thì nắm đấm còn có tác dụng gì?
Nếu là đè trên đầu vương giả, thì cho dù là thần cũng không tiếc thủ đoạn mà diệt sát!
Hai câu nói này, đã biểu hiện ra rằng Vũ Vận Long đã dứt bỏ tất cả quy củ. Lúc này hiện ra ngoài là sự tàn nhẫn xảo trá, tâm tính đế vương không tiếc thủ đoạn. Hay nói cách khác, ngươi như vậy, mới chính là võ giả.
Một vương giả thì nhất định không nói đến đạo lý, không hề có quy củ. Sau khi vứt bỏ mặt ra thì đó là lúc bộ lộ bản chất xảo trá tàn nhẫn.
Bất quá Vương Siêu lại không phải là người như thế, bởi vì hắn không phải là vương giả trong võ, mà là thần trong võ.
Trên địa cầu hơn sáu, bảy tỷ người này không có hơn hai mươi cao thủ Bão Đan đỉnh cấp. Mà phá vỡ hư không, trở thành thần thì trên thế giới chỉ có một hai người.
Bão Đan là thể lực của con người, không phải là thể lực của thần
Bây giờ một đám vương giả muốn liên thủ lại đồ sát một vị thần đặt trên đầu mình.
Từ trên cấp độ thể lực loài người mà nói, bây giờ Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long, Maiti liên thủ, chính là vương giả cùng vây đánh thần.
Rốt cuộc là vương giả giết thần, hay là thần diệt vương giả?