Vương Siêu vừa ra tay chính là Bát Quái Chưởng “Phiên Thiên Ấn” vô cùng hung ác.
Đồng thời lần này thân pháp hắn phối hơp cũng cực kỳ hung mãnh, Kỳ Lân Cước Chỉ! Ngón chân vừa động một trảo, mặt trên của gân chân tựa như gân trâu, phía trước gót bàn chân chuyển dời, dưới chân lập tức tung ra đại lực mấy ngàn cân, như trâu điên xông tới.
Bàn chân sinh ra lực như trâu điên, bắp chân của hắn hướng ra phía ngoài ma sát mà đi. Nhất thời lực lượng ở bắp châp, bắp đùi nối liền thành một mạch, bên ngoài khớp đầu gối nổ mạnh, lách tách như đạn pháo.
Lực lượng ở dưới chân chỉ chớp mắt đã xuyên qua, nội tạng, sự gan dạ của Vương Siêu đồng thời đều bùng nổ, tựa như gấu thêm gan, sự can đảm của nội tạng mạnh mẽ càng giống lực của gấu to.
Lực can đảm sinh ra, hiện tại bụng dưới của hắn bị nội hãm mạnh mẽ, theo, theo chưởng mạnh mẽ tuôn ra ngoài, tiếng sấm trong bụng, trong dạ dày như trống trận.
Cùng lúc đó, thắt lưng vặn ngược lại, vừa như hình rồng chiết thân, đàn hồi vắt ra phía sau! Xương sống nổi lên, lưng vai gồ cao, tựa giống như từ trên thân mọc thêm cánh.
Chiêu thức “Phiên Thiên Ấn” của Vương Siêu trong đó bao hàm cửu ngưu nhị hổ, long hạc hùng mã, lôi bộ cương phong. Lần này vọt tới trước mặt đấu lạp nhân, đã mang theo lực lượng có tính chất hủy diệt như trận cuồng phong không gì sánh kịp.
“Ào ào ào ào!”
Trong lần vọt tới này trong nháy mắt Vương Siêu tung chưởng đánh ra, phía sau đấu lạp nhân lúc trước vốn là cuồng phong bạo vũ dày đặc thì bị kình phong càn quét, vốn là có loại ý cảnh con người hòa cùng trời đất làm thành một thể vô cùng hài hòa thì bị va đụng đến thất linh bát lạc (chia năm xẻ bảy).
Một chưởng “Phiên Thân Ấn” này chẳng những lực lượng không thể tưởng tượng, phá hủy đến cực hạn sự đả kích cuồng bạo, quan trọng hơn là nó đã trực tiếp phá hủy đi trạng thái tinh thần của đấu lạp nhân, một loại trạng thái tinh thần thiên-nhân hợp nhất.
Nếu như lúc trước tần suất sinh cơ của đấu lạp nhân cùng với phong-vũ-thiên-địa hòa làm nhất thế, thì nó lại làm cho người ta cảm giác thiên-địa mông muội lờ mờ, một loại cảnh giới không thể kháng cự, nhưng với lần này của Vương Siêu, chính là dùng bạo lực, sự ngang ngạnh của bản thân, để đảo lộn cả thiên-địa.
Với thế tiến công đầy bạo lực, lực lượng có tính hủy diệt như thế, bất cứ sự vật, sự việc nào cũng chỉ còn nước hủy diệt.
Ngươi có trạng thái tinh thần thiên-nhân hợp nhất, ta liền ngang ngạnh mà lật ngược cả bầu trời!
“Bùm!”
Đấu lạp nhân đối mặt mới đợt công kích như vậy, toàn thân cũng khẩn trương tới cực điểm! y đột nhiên ngẩng đầu thoáng cái có thể nhìn ra được.
Y tựa hồ cũng không dự liệu được lực lượng “Phiên Thiên Ấn” của Vương Siêu lần này lại đạt đến trình độ ấy. Vô luận là “Lực” hay là “Thế”, trình độ đều mạnh đến vậy. Đồng thời trong lòng đấu lạp nhân dâng lên sự sáng tỏ, “Đây mới thực là bạo lực.”
Bất quá, y cũng không hề lui bước, không hề né tránh.
Ngẩng đầu lên, đầu y hướng lên trên đỉnh, lực luồn qua tóc! Một cái đấu lạp rộng nhất thời thoáng chốc bị nhô lên, tốc độ xoáy tròn cực nhanh, bên rìa đấu lạp như cắt cả kim loại nhắm thẳng mặt Vương Siêu!
Cùng lúc đó, một khuỷu tay y giơ lên, áng chừng cước bộ, hô hấp một hơi, cả người cũng giống như Vương Siêu, mạnh mẽ, nhô lên mạnh mẽ, cao rồi lại to, hung hăng chống trên đầu che chắn lại một quyền của Vương Siêu.
“Phanh!”
Lại là một tiếng vang thật lớn, giống như tiếng nổ cuồng phong bạo vũ trên bầu trời, quyền với khuỷu tay cùng lúc va chạm.
Vương siêu với “Phiên Thiên Ấn” sức mạnh vô địch cũng có thể đánh chết được cả con voi, vậy mà cư nhiên lại bị đấu lạp nhân này dùng khuỷu tay đỡ được.
Y phục ở khuỷu tay đấu lạp nhân cũng căng chặt ra tùy thời có thể rách toạc, cả nắm tay lẫn cánh tay Vương Siêu đều giống nhau, đen kịt dữ tợn, trong mưa mang theo màu xanh sáng bóng. Kiểu như cánh tay, nắm tay này cũng không phải là một phần của thân thể.
Hơn nữa, cánh tay hắn sau khi nổi gân sung huyết, lỗ chân lông trên da vẫn nhẵn nhụi như cũ, trơn nhẵn vô cùng, không có lấy nửa sợi lông.
Tím đen, trơn, sáng bóng lấp lánh, nhẵn nhịu, không lông, nhưng da dẻ cánh tay tràn đầy cảm giác lực lượng khôn cùng, căn bản không giống với loài người, làm cho người ta có loại cảm giác mạch máu của thần linh.
“Đạo gia khí công, luyện đến trình độ Hàng Bạch Hổ rồi sao?
Một quyền của Vương Siêu giao với khuỷu tay, trong chớp mắt lúc ấy nhạy bén đã cảm giác được, quyền pháp của đấu lạp nhân này đối với ta thấy qua từ trước tới nay thì đó là thứ cao thâm nhất, lợi hại nhất, chỉ sợ ngay cả Vua đấu võ Ba Lập Minh cũng có chỗ không bằng!
Những cái khác không nói, đấu lạp nhân đã đem tinh khí huyết toàn thân khóa lại, không hề tiết ra ngoài, lông đã rụng toàn bộ, trình độ không thể phát triển thêm nữa. Hiển nhiên là đã đạt tới trình độ “Hàng Bạch hổ” trong đạo giáo khí công.
Mái tóc là huyết sao (ngọn máu), cũng là tinh huyết, nếu có thể bế trụ được tinh huyết, khiến cho lông tóc toàn thân không thể sinh trưởng, khí huyết toàn thân vững chắc bưng bít lại, không thể tiết ra ngoài, thực sự đã đạt trình độ “tụ hống thành duyên” (tụ thủy ngân thành chì) rồi.
Kẻ luyện đến trình độ như vậy, với bản thân hoàn toàn tự rõ năng lực, khống chế năng lực, đã là tự thấy thần linh của bản thân, đắn đo thần linh của bản thân.
“Trên thế giới này lại có người như vậy sao?”
Một quyền “Phiên Thiên Ấn” này của bản thân, coi như là bão đan, cao thủ đón đỡ bố cang cũng câng di động khí huyết, toàn thân chấn động tan rã, tức ngực hụt hơi, lợi tê dại, nhưng đối phương lại vô tư không có bất cứ khác thường nào, cứ như vậy cứng rắn đỡ lại được.
Hơn nữa đấu lạp nhân sau khi đỡ được, khuỷu tay khẽ lật! Một chiêu “Niêm Trửu Thế” treo ngược ra phía ngoài, ấy vậy mà đem cánh tay Vương Siêu đẩy ra, đồng thời tiến thân, một quyền trực tiếp văng thẳng hướng cổ họng Vương Siêu!
Quyền pháp đấu lạp nhân đơn giản, trực tiếp, phong cách cổ xưa, không hề màu mè lòe loẹt.
Hơn nữa, một quyền này của y, đúng lúc giấu ở phía sau đấu lạp vừa bay ra.
Biến hóa trong chớp mắt, từ đòn tấn công Phiên Thiên Ấn đã bị đối phương đỡ được, treo ngược lại, Vương Siêu cũng biết, bản thân tung hoành thiên hạ, không đâu địch nổi đã quá lâu ngày rồi, rốt cục giờ đây gặp được cường địch chưa hề có từ trước tới nay.
Thật khó trách, đấu lạp nhân nọ biết rất rõ ràng công phu “Thủy trích thạch xuyên”, “Ác thiết thành nê” (Vê sắt thành bùn) của bản thân ta, sao lại còn dám cầm gậy cầm đuốc tới hẳn tận cửa đòi đánh giết.
Sau một quyền phản kích của đấu lạp nhân, trước mắt Vương Siêu tối sầm.
Chiếc đấu lạp khổng lồ kia bay lên tạo ra va chạm, vừa đúng lúc đỉnh đấu lạp bay, cũng vừa lúc che chắn cho cú đấm phản kích của đấu lạp nhân, cũng che chắn trước mặt mũi và động tĩnh nửa thân trên của y.
Giờ khắc này, tầm mắt của Vương Siêu hoàn toàn đã bị chiếc đấu lạp bay tới che đậy mất.
Đấu lạp tựa như bóng tối khôn cùng, mà cú đấm phản kích của đấu lạp nhân lại giống như con dã thú khổng lồ núp trong bóng tối.
Chỉ chớp mắt!
Vương Siêu đã lâm vào trong trái thái hung hiểm, nguy cơ trùng trùng.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, trong lòng Vương Siêu đích xác cũng dâng lên.
Thế nhưng, Vương Siêu không thể để cho cảm giác nguy hiểm ấy dâng lên trong lòng được. Nguy hiểm là nguy hiểm, hắn là hắn, không chút do dự, Vương Siêu há to miệng, phun ra một luồng không khí, kèm theo chân ngân phát âm, trực tiếp thổi vào trên đấu lạp.
Vân Phá Thiên Khai (xua mây mở trời)
Trước mắt sáng ngời
Luồng không khí Vương Siêu thổi ra này trực tiếp đem đấu lạp chấn động phá thành mảnh vụn, mảnh vụn bắn tung ra tứ phía!
Uy lực của luồng khí lưu mà hắn há miệng thổi ra này chẳng khác nào như một quả bom không khí nổ tung, có thể lật ngược một tráng hán trên mặt đất, huống chi chỉ là đỉnh đấu lạp?
Lần bật hơi này đem đấu lạp đánh vỡ, nắm quyền của Vương Siêu tung ra ngang dọc, vặn mình bổ cổ tay, không sai chút nào chém ngay vào cổ tay của đấu lạp nhân.
Lúc cú đấm của đấu lạp nhân cách Vương Siêu hãy còn khoảng hai tấc (1 tấc = 3,33cm), gặp phải đòn tấn công ngang như vậy, thật sự là đánh mà không tiến thêm được nửa điểm! Bị cú chém đó làm lệch hướng sang bên. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Sau khi hóa giải cú đấm, Vương Siêu cũng không thèm nhìn về phía trước!
Chân trước hắn bước tự nhiên thang kình (lực chạy, lội), chân sau đạp lực, cả người mạnh mẽ tiến lên nửa bước, bả vai nhô ra, hung hăng khua tới hướng lạp nhân, dĩ nhiên là lấy thân đè thân mà tấn công!
Đòn tấn công lần này của Vương Siêu là dùng thân đè thân, giống như con gấu lớn, càng thêm mãnh liệt hơn chính là toàn thân hắn bây giờ kiên cố, cứng rắn như sắt, đừng nói là người, kể ra một vách tường đổ xi măng cốt thép cũng nhất định sẽ bị tan tành rụng đổ nếu va phải.
Đấu lạp nhân cũng cảm giác được sự nguy hiểm kịch liệt!
Đối mặt với đòn đánh như vậy của Vương Siêu, đột nhiên cước bộ y lướt ngang, cước bộ di chuyển, thân thể lắc như như một cái bóng, trong lúc ấy không hề sai sót, tránh thoát khỏi cú đánh chính diện của Vương Siêu.
Tốc độ lần này cực nhanh, chỉ có thể dùng câu thành ngữ “di hình hoán ảnh” để hình dung.
Cũng chính là cái lay động trong chớp mắt kia của y, thật sự thân thể đã thoát ra ngoài, nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh, người khác thoạt nhìn cái bóng của thân thể vẫn còn ở nguyên tại chỗ!
Thị lực mê hoặc, thân pháp thần tốc.
Thế nhưng, y nhanh, Vương Siêu còn nhanh hơn!
Y tránh ngang được cú đánh. Vương Siêu đã thu lại chàng kình (kình va chạm), cước bộ hạ xuống theo, thân thể bước miêu bộ (dáng đi của con mèo), hai tay ấn xuống, đầu ngón tay lần nối tiếp nhau bắn lực, chỉ phong đánh vào đất, như roi gió quất, vang lên “bang bang”.
Tựa hồ chỉ phong bị đánh vào đất lay động thổi, thân thể bành trướng khổng lồ của Vương Siêu đột nhiên trở nên nhẹ nhàng vô cùng, thổi đi theo luồng kình phong của bản thân, liền bay ra một xích, vừa lúc chuyển đến bên trái thân thể của đấu lạp nhân, tay khẽ duỗi ra, liên kết cả trảo lướt qua, móc hướng sườn trái của đối phương.
“Nhanh quá? Đây là thân pháp gì?”
Tựa hồ bị thân pháp đột nhiên xuất hiện đầy quỷ dị của Vương Siêu làm cho kinh ngạc, sau khi đấu lạp nhân tránh được cú va đụng, muốn xuất thủ phản kích, nhưng không thể ngờ tới Vương Siêu lại sử dụng được một loại thân pháp chưa từng thấu qua vọt tới bên trái người y, kết hợp cả cả trảo.
Trảo của Vương Siêu rất lớn, vừa dài lại nhẹ nhàng, không thể nghi ngờ rằng nếu lần này việc kết hợp thành công, có thể sẽ phá nát da thịt, lôi cả đoạn xương sườn, đem tất cả tim phổi khí quan bên trong kéo lòi ra.
Đối mặt với chiêu thức chưa từng thấy qua này, thực lực mạnh mẽ của đấu lạp nhân cũng biểu hiện ra được cái giống “Thần”, thắt lưng xoay vắt lại, vung bả vai! Một cánh tay tung ra, cả cánh tay vừa cứng lại vừa thẳng, hơn nữa các khớp xương kéo ra đã đạt đến trình độ cực hạn, bộ trảo chính như một đoàn tàu điện ngầm cực đại nện ngang về phía Vương Siêu.
Bộ trảo Vương Siêu giơ lên, né qua được phong mang (mũi nhọn), lực luồn qua gân, móng tay móc bên trong, hướng chỗ gân to cánh tay đối phương mà móc.
Bả vai Đấu lạp nhân buông lỏng, chìm sâu xuống, cánh tay kiên cường lúc ấy cánh tay cũng chìm xuống, đột nhiên trở nên mềm nhũn, đầu tiên là khuỷu tay thõng xuống phía dưới, cánh tay chuyển nghiêng, vừa vặn làm liên kết trảo của Vương Siêu trở nên vô ích.
Né qua được liên kết trảo, khuỷu tay y đột nhiên bắn ra về phía
trước, giống như là mãng xà dùng đuôi đập đất, bò trên đại thụ, cánh tay mềm mại trườn tới cổ tay của Vương Siêu.
“Thông bối triền quyền!”
Vương Siêu tâm niệm chợt động, đã thấy rất rõ ràng đấu lạp nhân thần bí mới vừa rồi đã dùng loại quyền pháp gì.
Mới vừa đối mặt với Tri Thù Đạp Thủy của mình, đối phương xuất thủ bỏ vai, phảng phất đơn tiên trong Thái cực quyền, theo sau đó là vai chìm khuỷu hạ, khuỷu tay bắn ra nội triền, lại tựa như triền ti kình trong Thái cực quyền.
Nhưng lưỡng thủ này lại cùng Thái cực quyền có chỗ bất đồng nhỏ, phong cách rất là cổ xưa, quyền thuật chất phác tự nhiên, hơn nữa thổ khí hô hấp, vận lực nội tạng cùng Thái cực quyền đều bất đồng.