Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 448: Boss cuối!

Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chọn tập

“Dọn sạch đám tiểu quỷ này đích thật là giảm cho ta không ít phiền nhiễu. Quyết đoán tốt, quyết đoán tốt, Đan Kình cao thủ đúng là Đan Kình cao thủ, không có mềm yếu như con nít. Cường ngạnh tới cực điểm! Nghiêm Nguyên Nghi chính là thế này, Phong Thải cũng như thế này, Tử Trần lại càng không cần phải nói. Hơn nữa cha của Tiểu Bảo mặc dù không có võ công nhưng xét về thủ đoạn thì còn hơn cả Đan Kình, cũng không phải là nhân vật đơn giản.”

Nhìn tràng diện trước mắt, Vương Siêu thờ ơ lạnh nhạt, hắn cảm giác rất thú vị.

Vương Siêu vốn đã sớm nhận ra đám người trẻ tuổi vừa tiến vào này, đồng thời tai hắn cũng đã nghe được nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ khi ở bên ngoài. Trong lòng vốn tưởng rằng Phong Thải lần này gọi bọn họ tới tụ hội là muốn giải thích một chút ân oán của chính mình với bọn họ, nhưng không ngờ Phong Thải tự nhiên lại dùng thủ đoạn sét đánh như vậy, trực tiếp đánh bọn họ rớt xuống vực sâu.

Đương nhiên, lấy thủ đoạn bây giờ của Vương Siêu, tùy tiện giết chết những người này cũng không phải là việc khó khăn gì, nhưng cũng để lại phiền toái không nhỏ. Dù sao sự việc trước mắt cũng không phải suôn sẻ như vậy.

Bất kể là Triệu Quân, hay là Ngô Dĩnh Đạt, Vương Tiểu Lỗi sở dĩ thế mạnh như vậy, chủ yếu là thế lực gia đình sau lưng bọn hắn chống đỡ. Chỉ cần gia đình không bị lật đổ thì người của hắn đều có cơ hội. Coi như là giết chết bọn họ thì gia đình sau lưng sẽ làm ầm lên, chuyện phiền phức cũng nhiều hơn.

Nhưng hiện tại cha của Tiểu Bảo đứng ra nói với cha mẹ bọn họ, đánh cho bọn họ không có lực chống đỡ, biến họ thành tiểu dân, không còn thế lực. Tình huống như vậy cũng không cần phải suy nghĩ nhiều.

Cái gì gọi là rút củi đáy nồi?

Nhìn vẻ mặt của cha Tiểu Bảo dường như không sâu sắc nhưng ngôn ngữ lúc này nói ra lại biểu đạt một thành ngữ tới cực hạn!

Rút củi đáy nồi!

“Ngươi…”

Cha của Tiểu Bảo thản nhiên nói một câu, thanh âm cũng không lớn nhưng lại giống như sét đánh, làm cho những người trẻ tuổi ở đây giống như cóc mắc mưa, hài tử sợ sấm sét, lỗ tai ù ù, máu vọt lên tới mặt, thân thể cũng run rẩy.

Nhất là ba người Triệu Quân, Ngô Dĩnh Đạt, Vương Tiểu Lỗi sắc mặt trắng bệch, giống như đang nghe phán quyết tù nhân tội chết, đã không còn một chút sinh khí! Nhất là Triệu Quân, trái tim dường như không còn đập nữa, hắn có nằm mơ cũng thật không ngờ có kết cục như hôm nay.

Thế lực sau lưng bọn họ có thể nói là cũng không lớn lắm, các phương diện quan hệ cũng không phức tạp lắm, luôn ẩn sâu. Nếu như là bình thường thì bọn họ chỉ cần coi người nói câu kia là kẻ điên. Nhưng trước mắt những người này, bọn họ căn bản không chút nghi ngờ tính xác thực của nó.

Mặc cho thế lực của ngươi lớn thế nào, quan hệ rộng bao nhiêu, trước mắt người ta chỉ cần nói một câu đã có thể làm cho gia tộc của ngươi biến mất.

Bọn họ vô cùng tin tưởng.

Nhưng mặc dù bọn hắn tin tưởng thì vẫn còn có người không tin.

Người này đương nhiên là Yến Đại Thiếu Yến Đông Lai.

Lúc đầu hắn nghe cha của Tiểu Bảo nói như vậy thì sắc mặt hơi tái nhợt một chút, nhưng sau đó liền nhanh chóng trấn định lại. So với ba ngườiTriệu Quân, Ngô Dĩnh Đạt, Vương Tiểu Lỗi thì càng làm cho tình hình tồi tệ hơn.

Dưới áp lực sét đánh vạn quân có thể thấy được một chút tố chất chính thức của con người.

“Nói cha mẹ ta quản ta? Các ngươi rất võ đoán. Ta không hề đắc tội với Vương Siêu, cũng không có phá hư đại cục đang ổn định trước mặt. Chỉ bất quá vừa rồi Tào Tinh Tinh và ta nắm tay có một điểm mâu thuẫn nhỏ mà thôi. Chẳng lẽ nói ra cũng không không được phép sao? Huống hồ, cho dù lời các ngươi là thật thì các ngươi có dũng khí như vậy sao? Ngay cả hắc đạo cũng đều có quy tắc, chuyện của ta không liên quan đến người nhà. Các ngươi có dũng khí xuống tay sao? Không sợ cá chết phá rách lưới sao?”

Hai mắt Yến Đông Lai nhìn chằm chằm vào cha của Tiểu Bảo, trong đầu có chút nóng nảy, mang theo một tia khiêu khích không phục.

Hắn đích thật đang tức giận, bị cha của Tiểu Bảo và Phong Thải chọc giận, bởi vì một câu nói không tốt của hắn về Tào Tinh Tinh, tự nhiên lại khiến cho người nha phải chịu đả kích thật lớn. Nói như thế thì hắn cho dù có là người bùn, có ba phần là đất thì cũng không chịu được. Cho nên đối mặt với nhiều nhân vật lớn ở đây hắn nói chuyện cũng rất mạnh miệng.

“Hử?”

Hai mắt cha của Tiểu Bảo phát ra ánh sáng chói ngời, mũi hừ nhẹ một tiếng, thân thể nhẹ nhàng động đậy, chậm rãi đứng lên đối mặt với Yến Đông Lai.

Trong khoảnh khắc cha của Tiểu Bảo đứng lên thì Yến Đông Lai bắt đầu cảm thấy hối hận! Trong mắt hắn, mặc dù động tác đứng lên của trung niên nhân này vô cùng đơn giản nhưng lại khiến cho hắn cảm giác được áp lực trầm trọng, mũi hắn như ngửi được một trận tinh phong! Thật giống như dùng tay không đứng đối mặt với một con hổ lớn!

Cha của Tiểu Bảo nhìn như ôn hòa nhưng hiện tại khi đứng lên lại loáng thoáng làm cho Yến Đông Lai cảm giác đã hiểu rõ được ý nghĩa của từ “Hổ uy”.

Hổ là bá chủ của núi rừng, một tiếng rống có thể khiến cho cuồng phong gào thét, những vị tướng soái nổi danh thời xưa cũng đều có uy nghiêm như hổ.

“Hổ khu nhất chấn?” Tào Tinh Tinh ngồi bên cạnh Vương Siêu, đối diện với hào khí tại hiện trường cảm thấy rất vi diệu. Ngay lúc cha của Tiểu Bảo đứng lên, nàng cũng cảm giác được uy nghiêm của người này, đồng thời trong đầu nhanh như chớp hình dung ra cái từ kinh điển kia.

“Trước kia ta đã xem một ít tiểu thuyết, trong đó luôn có miêu tả những nhân vật uy phong, thường thường đều là hổ khu nhất chấn, ta khi đó vẫn chưa hiểu từ đó có nghĩa là gì, cũng không tưởng tượng ra nó rốt cục có ý cảnh gì? Nhưng bây giờ rốt cục đã rõ ràng, chính là ý tứ này, hình ảnh rất chân thật. Đúng là từ ngữ để hình dung về cha của Tiểu Bảo trong lúc này”.

Trong đầu Đào Tinh Tinh đột nhiên hiện lên một ý niệm cổ quái.

“Cha của Tiểu Bảo chính là Hổ khu nhất chấn, vậy thì không biết Vương Siêu là cái gì?”

Tâm tư Tào Tinh Tinh đột nhiên có chút bất an, hai mắt len lén nhìn Vương Siêu một chút.

Vương Siêu ngồi bất động, ann bình, hai mắt nhìn vài người ở đây, chỉ mỉm cười, cũng không nói gì, hình như là đang lẳng lặng quan sát sự tình tiến triển.

Tào Tinh Tinh thân cũng là cao thủ, đối với trạng thái tinh thần, tâm lý trạng thái, khí thế bên ngoài đều có một loại cảm giác vi diệu.

Nàng nhìn Vương Siêu đang ngồi bất động, mỉm cười quan sát tình thế phát triển thì trong lòng đang cố gắng nghĩ đến một từ để hình dung về Vương Siêu. Những từ ngữ bình thường không thể hình dung được, đang lúc nàng muốn buông xuôi thì đột nhiên nghĩ tới chính mình lần đó tại Tú Xuyên, khi đi du lịch ngang qua nhạc sơn đã nhìn thấy một pho tượng phật lớn.

Pho tượng phất lớn ở Nhạc Sơn cũng ngồi giống như Vương Siêu lúc này, khổng lồ vô cùng, ánh mắt nhìn bao quát tất cả sinh linh, bao quát sông núi. Bất cứ người cao lớn nào đứng trước mặt đại phật cũng chỉ có thể chạm đến ngón chân hắn, ngẩng đầu nhìn lên chỉ có thể cảm giác được sự yên tĩnh phô thiên cái địa.

Bây giờ Tào Tinh Tinh nhìn khuôn mặt Vương Siêu, thần thái của Vương Siêu, càng cảm giác được khí chất của hắn cùng với khí chất của đại phật như dung hợp làm một.

“Võ công thiên hạ đệ nhất, tài sản lên đến trăm tỉ, thủ hạ bên dưới trải rộng khắp nơi trên thế giới. Có vô số vũ trang, lại có thể một tay liên lạc được với người Hoa trên thế giới. Bây giờ đối với ta mà nói thì hắn còn quyền quý hơn, hắn thậm chí không cần ra tay, không cần mở miệng thì cũng có những người này thay hắn dọn dẹp. Người có thành tựu như thế đã từng là bạn học của ta”.

Tào Tinh Tinh đối với tình huống hiện tại trong lòng đã sáng như tuyết, Yến Đông Lai đến từ kinh thành vốn không biết gì về Vương Siêu, bây giờ bởi vì một câu nói muốn gây ấn tượng đẹp trong mắt mình mà khiến cho đám lão đại ở đây giảm quyền hành của cha mẹ hắn, đánh cho hắn không còn chỗ đứng, đây là tại sao? Đều là vì có sự hiện diện của Vương Siêu.

Nàng rốt cục đã biết Vương Siêu bây giờ rất hùng mạnh, đã mạnh đến một trình độ khó có thể tưởng tượng.

“Ta có hy vọng không? Hắn rất cao, rất lớn. Thật giống như đại phật cưỡi mây trên Nhạc Sơn, ta ngẩng đầu lên, giơ tay cao quá đầu, bất quá cũng chỉ có thể chạm đến ngón chân hắn”.

Đột nhiên nghĩ tới điều này, Tào Tinh Tinh chỉ cảm thấy trong lòng có một sự mất mát, trên người tản mát ra một cổ tâm tầm bi thương.

“Làm sao vậy, như thế nào mà mình cảm thấy bạn đột nhiên hình như không vui?” Vương Siêu tựa hồ cảm giác được tâm tình trên người Tào Tinh Tinh, có chút ngoảnh đầu lại, hai mắt ôn hòa nhìn chằm chằm nàng, hỏi nhỏ.

“Không có, làm gì có chuyện không vui, mình nhìn thấy bạn là đã rất vui” Tào Tinh Tinh nghe thấy tiếng của Vương Siêu thì vội vàng hồi phục tinh thần lại, tâm thần ổn định, vội vàng lắc đầu nói.

“Bạn ở đại hội võ thuật nhất định phải cẩn thận” Vương Siêu biết Tào Tinh Tinh muốn tham gia đại hội võ thuật, không thể không nhắc nhở nàng.

“Ừm” Tào Tinh Tinh gật đầu.

Diệp Thiến ở bên cạnh thấy hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, ánh mắt vừa động, đôi môi đỏ mọng hơi mấp máy một chút, không biết đã có chủ ý gì. Nàng đã từng nhìn thấy nhiều chuyện, là nhân vật giao tiếp giỏi, như thế nào lại không thấy rõ tình huống hiện tại.

Ngay lúc Vương Siêu đang nhỏ giọng nói chuyện với Tào Tinh Tinh, thì cha của Tiểu Bảo nói ra một từ giống như dao nhọn đâm xuyên tim!

“Cá chết phá rách lưới? Ta đây muốn xem một con cá chết như ngươi làm thế nào để phá lưới? Không sai, ngươi nói cũng đúng, nhưng ai không biết Yến Đại Thiếu ngươi có thù tất báo bất cứ việc nhỏ gì cũng ghi hận trong lòng. Tào Tinh Tinh là bằng hữu của Vương Siêu tiên sinh. Ngươi không năng động, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Chúng ta rất lo lắng về ngươi. Ngươi có biết tại sao hôm nay Tô phu nhân mời ngươi tới đây không? Chính là bởi vì danh tiếng ngang ngược bên ngoài của ngươi, sợ ngươi chọc tới Vương Siêu tiên sinh. Ta mới đề tỉnh ngươi nhưng ngươi lại không thức thời mà còn nổi giận. Để cho ngươi chết trong tay Vương Siêu tiên sinh thì không bằng bây giờ làm cho ngươi không còn khả năng khiêu khích Vương Siêu tiên sinh! Bây giờ các ngươi có thể đi, chờ vài ngày sau sẽ có tin xấu tới. Các ngươi cũng có thể nói cho người nhà biết để trong hai ngày này chuẩn bị sự tình cho tốt một chút, tránh việc vài ngày sau tổ điều tra tới, tra ra một ít chuyện xấu thì không tốt lắm”.

Cha của Tiểu Bảo nói thẳng, vô cùng rõ ràng, đồng thời cũng giải thích về vấn đề của một số người trẻ tuổi đang ở đây.

Những người được mời tới đều là nhân vật lớn, loại nhân vật này hiển nhiên bình thường không hề an phận, thích gây chuyện, cho nên Phong Thải mời bọn họ đến là để nhắc nhở bọn hắn, tránh trường hợp gặp phải Vương Siêu hoặc là bằng hữu của Vương Siêu thì xảy ra xô xát, chuyện tình này sẽ gây náo loạn.

Bọn họ đối với Vương Siêu chỉ là loại nhân vật như “tiểu quỷ”, nhưng Diêm Vương cũng cảm thấy tiểu quỷ này khó chơi. Nếu thời khắc quan trọng mà đám tiểu quỷ này đắc tội với đại phật như Vương Siêu thì cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, muốn khóc cũng không ra nước mắt.

Bây giờ bất luận là Phong Thải, cha mẹ của Tiểu Bảo hay là Lý Viên Triêu, Dương Chân hai đại lão này cũng không hy vọng chuyện như thế phát sinh. Trong lòng bọn họ rất rõ ràng, Vương Siêu không phải làm quan mà làm quân phiệt, luyện võ, sẽ không có âm mưu bí mật nào, cũng không bị khống chế bởi các quy tắc, chỉ biết trảm thủ, giết người.

Đối mặt với tình huống như vậy, nhóm đại lão như Phong Thải đương nhiên chỉ có thể giơ cao đánh khẽ, thay Vương Siêu dọn dẹp một chút sự việc. Nhất là ba người Vương Tiểu Lỗi, Ngô Dĩnh Đạt, Triệu quân lại muốn giết gà dọa khỉ.

Kẻ thù của Vương Siêu rất nhiều, người chịu khổ oán hận cũng rất nhiều. Bây giờ Phong Thải và những người này muốn cùng Vương Siêu đạt thành một liên minh ổn định, nếu cần phải giết gà dọa khỉ thì sẽ làm.

“Có những lúc cũng không thể nói lung tung, biết chưa? Nếu biết rồi thì trở về an bài một chút cho tốt đi”.

Sau khi cha của Tiểu Bảo nói xong thì lại nhẹ nhàng ngồi xuống, lúc này sắc mặt của Yến Đông Lai đã hoàn toàn tái nhợt. Vốn hắn có vài phần không phục nhưng khi chính thức đối mặt lại cảm giác được mình đúng là không biết tự lượng sức mình.

Đúng là tai họa từ miệng mà ra, hắn vô lực bước ra ngoài. Đám người trẻ tuổi đi theo hắn cũng nhìn nhau không nói được lời nào, nhưng cũng không dám cùng đầu lĩnh đi chung một chỗ như bình thường. Đợi đến khi Yến Đông Lai đã chui vào xe, chạy đi thì đám người trẻ tuổi này mới dám chậm rãi bước ra ngoài đại sảnh. Hành vi như vậy cũng đã làm rõ ràng thái độ của đám người Phong Thải: Chúng ta sẽ không bao giờ mời Yến Đông Lai lui tới đây nữa, bắt đầu từ lúc này sẽ không ủng hộ hắn, đi sớm về khuya, chỉ sau một khắc đã trở thành người cô đơn. Cây đổ đàn khỉ tan rã, tường sụp ngã đè lên mọi người.

Đồng thời ba người Triệu Quân, Ngô Dĩnh Dạt, Vương Tiểu Lỗi cũng thất hồn lạc phách bước ra ngoài, sau khi vào xe thì vội vàng lái xe đi.

Rất nhiển nhiên, những người này trở về là để chuẩn bị.

“Thật là mất hứng, Nghiêm Lão, không bằng chúng ta lại đánh cờ đi”.

Chờ cho đám người đó đi khuất, cha của Tiểu Bảo cười cười, cũng không có hành động gì, hình như là rất tin tưởng chuyện đã làm, hắn mặc cho con cá có nhảy đến cỡ nào thì nhất định cũng lọt vào lưới.

“Bây giờ thiên hạ là của người trẻ tuổi, thế hệ trước như chúng ta đều phải thoái ẩn thôi. Tương lai thế giới là do các ngươi làm chủ.” Nghiêm Thọ Kính khoát khoát tay, trên mặt không buồn không vui, không biết là dạng tâm tình gì, “Nghiêm gia chúng ta vốn cũng có một người trẻ tuổi xuất sắc là Nguyên Nghi. Đáng tiếc Tiểu Lãng còn xa mới xuất sắc như tỷ tỷ của hắn, sau này còn muốn các ngươi quan tâm nó vài năm”.

“Cha!” Nghiêm Tiểu Lãng kêu lên một tiếng, trong đó có mang theo sự bi phẫn.

“Tiểu Lãng không nên thất vọng, Nguyên Nghi cầu người được người, ta nghĩ bây giờ Nguyên Nghi cũng không còn trách Vương Siêu nữa, hai người ấn chứng võ thuật, chính là cái danh thiên hạ đệ nhất. Trận chiến huyết chiến hàng đầu sắp đến này, Nguyên Nghi cũng không thể may mắn thoát khỏi”.

Liêu Tuấn Hoa đột nhiên mở miệng nói.

“Mấy năm nay lão già như ta đã xem nhẹ hành động của hậu bối các ngươi, hy vọng có thể tạo ra một cục diện mới” Nghiêm Thọ Kính đứng lên, trực tiếp hướng phía ngoài đi ra. Nghiêm Tiểu Lãng đi theo ở phía sau, thủy chung không quay lại nhìn Vương Siêu.

“Sự tình hôm nay trong lòng ta đã biết, tương lai sẽ giải thích cho những việc hôm nay” Nghiêm Thọ Kính đi khuất thì Vương Siêu đứng lên, hai mắt nhìn một vòng các đại lão ở đây, nói ra một câu ẩn hàm ý tứ sâu xa. Sự tình hôm nay đã được sáng tỏ, Phong Thải vì hắn mà quét sạch chướng ngại, sự tình của Nghiêm gia có thể nói là cũng đã giải quyết xong. Từ nay về sau, Vương Siêu đã có thể thoải mái mà về nước, cũng không cần e ngại điều gì.

o0o

Về phần tâm tư bi phẫn của người tuổi trẻ như Nghiêm Tiểu Lãng thì cũng là chuyện bình thường. Nếu như tỷ tỷ của chính mình bị địch nhân hạ độc thủ mà mình còn thể làm ra bộ dáng như không có gì xảy ra thì như vậy mới là kinh khủng. Hiện tại mọi người ở đây đều biết Nghiêm Tiểu Lãng sẽ không gây ra sóng gió gì.

Nếu Phong Thải đã quan tâm giúp đỡ mình nhiều như vậy thì Vương Siêu cũng phải nói ra những lời này, sự tình hôm nay hắn đã rõ. Sau này nếu như có chuyện gì thì hắn sẽ hoàn trả phần nhân tình này.

“Việc này chỉ là chuyện nhỏ, huống hồ chúng ta cũng vì ổn định đại cục, người Hoa ở nước ngoài đã nhiều năm như vậy, trải qua biết bao mưa gió, bao nhiêu kinh nghiệm, bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu gió tanh mưa máu, trải qua biết bao thăng trầm cuộc sống rốt cuộc cũng đã đến được một thời đại mới. Đây cũng là hy vọng của quốc gia, chính là có thể bình ổn lòng người, tiến đến một xu hướng lớn hơn”.

Phong Thải cũng đứng lên, giọng nói muôn vàn cảm khái, “Bọn họ đoàn kết làm một chỉnh thể, có thể ngẩng mặt lên mà sống. Vương Siêu, hành động này của ngươi vô cùng vĩ đại, nếu như không có ngươi thì chuyện này sẽ không thể thành công. Mấy ngàn mấy vạn khách tha phương cũng sẽ bị chia rẽ. Cho nên chúng ta đã hạ quyết tâm, thanh trừ hết thảy chướng ngại cho ngươi. Sau khi hành động vĩ đại này hoàn thành thì chúng ta đều được ghi vào sử sách”.

“Tốt!”

Liêu Tuấn Hoa nghe những lời này của Phong Thải, trong lòng cũng không nhịn được đứng lên nói: “Năm đó ta tại Hồng môn cũng có ý nghĩ như vậy, chỉ tiếc rằng tổ chức của người Hoa tại nước ngoài nhiều vô cùng, nhân vật lợi hại cũng nhiều lắm, mà người nào cũng không phục người nào, ai cũng xem thường lẫn nhau, căn bản không có khả năng cùng đứng chung một chỗ. Bây giờ cuối cùng đã có Vương Siêu ngươi, còn có người của Đường môn, đây có thể nói là cơ hội ngàn năm có một. Cơ hội này mất đi thì cũng không biết phải chờ đến bao nhiêu năm nữa”.

“Xem ra ta là hy vọng của tất cả mọi người” Vương Siêu mỉm cười, nói những lời vu vơ.

“Ngươi cũng phải cẩn thận cho an toàn của chính ngươi, chuyện trong nước thì chúng ta có thể giúp ngươi giải quyết, nhưng nếu là phiền toái đến từ những nước khác thì chúng ta không giúp được. Còn phải xem thủ đoạn của chính ngươi, bất quá lấy thế lực của Đường môn các ngươi và thân thủ của ngươi thì trên thế giới này những thứ có thể tạo thành thương tổn cho ngươi đã ít lại càng ít hơn. Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, không được chủ quan” Phong Thải tinh tế nói.

“Việc này thì cứ yên tâm, người trong thiên hạ đối phó với ta từ khi ta xuất đạo tới nay nhiều vô kể, nhưng không một ai có thể hạ được ta. Ta nhiều lúc cũng muốn thiên hạ này xuất hiện một người có thể chính thức chống lại ta”.

Vương Siêu cười ha ha, một tay chỉnh sửa lại quần áo của mình.

“Thần tiên thúc thúc, còn có người có thể đánh thắng được thúc sao? Bây giờ có ai có thể đánh thắng thúc không?” Tiểu Bảo ở phía sau nói.

“Tiểu Bảo, chưa người nào có thể đánh thắng thần tiên thúc thúc của ngươi, bây giờ không có, tương lai cũng sẽ không có, thần tiên thúc thúc của ngươi chính là vô địch”.

Phong Thải nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Bảo, khe khẽ thở dài. Ai cũng không biết tại sao nàng thở dài, cảm thán vì cái gì.

Người mẹ Diệp Thiến của Tào Tinh Tinh đang đứng bên cạnh nghe được lần nói chuyện này thì rốt cục cũng đã biết Vương Siêu và những người này có mối quan hệ như thế nào. Lấy sự đoàn kết của mấy ngàn mấy vạn khách tha phương ở nước ngoài làm địa cục, những người này đã làm cho không còn cái gì có thể phá hủy mạng lưới quan hệ này. Hơn nữa mạng lưới quan hệ này lại xuất phát từ thần thánh, mặt đất mênh mộng, nếu như có lòng nhiệt huyết thì sẽ giống như năm đó, đánh đâu thắng đó.

“Tinh Tinh tự nhiên lại có bạn học như vậy” Trong lòng Diệp Thiến càng nghĩ lại càng khiếp sợ, rồi lại xuất hiện một loại ý nghĩ chờ mong.

“Vương Siêu, ngươi còn ở Bắc Kinh được ba ngày nữa. Trong vòng ba ngày này ngươi hãy xem một chút kết quả của việc hôm nay, thuận tiện cũng chơi đùa với Tiểu Bảo. Tiểu Bảo rất nghịch ngợm, mỗi ngày đều khiến cho ông nội của nó không chịu được, chỉ có khi gặp ngươi mới có thể bình tĩnh lại” Cha của Tiểu Bảo cười lắc đầu nói.

“Tốt. Chuyện về nước đã ổn thỏa được hơn một nữa, ta cũng thật không ngờ sơn cùng thủy tận lại có đường, nơi đen tối lại xuất hiện một xóm làng” Vương Siêu gật đầu.

“Lúc đầu ta cũng chỉ là một học sinh bình thường, gặp được Tử Trần nên đã thay đổi vận mệnh chính mình. Trước đó vài ngày còn xuống tay với Nghiêm Nguyên Nghi, quả thực là nguy hiêm. Nhưng bây giờ lại gặp phải nữ nhân như Phong Thải này, hóa dữ thành lành. Tất cả mọi chuyện đều được giải quyết, đây cũng không phải là một loại kỳ ngộ vi diệu. Thế sự con người quả nhiên biến ảo, cho dù là ai cũng không thể đoán trước được, cho dù đạt tới cảnh giới như Tử Trần cũng không thể đoán ra”.

Vương Siêu nhớ đến những chuyện đã phát sinh kể từ ngày đến Bắc Kinh đến bây giờ, trong lòng có muôn vàn ý niệm cảm khái.

Vương Siêu ở lại Bắc Kinh trong ba ngày, đến ngày thứ hai thì đã có tin tức truyền đến. Triệu Quân, Vương Tiểu Lỗi, Ngô Dĩnh Đạt bị cha mẹ điều tra, điều tra ra một loạt vấn đề, cuối cùng hạ lệnh “Phải bị khống chế về thời gian và không gian”, gọi đơn giản là “hai quy định”.

Đồng thời cha mẹ Yến Đông Lai cũng điều tra, đồng thời cũng được báo cáo là Yến Đông Lai đã làm một số chuyện phi pháp, Yến Đông Lai cũng bị “song khai”: khai trừ khỏi đảng và khai trừ chức vụ.

Một loạt thủ đoạn lôi đình diễn ra cũng giống như Tào Tinh Tinh tưởng tượng ra “Hổ khu nhất chấn” của cha Tiểu Bảo.

Nhớ lại năm đó xã hội đen truy tìm Vương Siêu, sau đó ba người đối địch với Vương Siêu trong đảng thái tử hoàn toàn thất thế, đã không còn bất cứ biện pháp gì để hoàn thủ. Bởi vì tai họa là từ miệng mà ra. Yến Đông Lai uy hiếp Tào Tinh Tinh cho nên đã từ một “Đại Thiếu” biến thành dân thường. Bây giờ Tào Tinh Tinh trước mặt hắn lại biến thành “Công chúa đảng”.

Vương Siêu trong vòng ba ngày này, vui vẻ cùng Chu Giai, Tào Tinh Tinh và Hàn Tiểu Thanh ôn lại một chút chuyện bạn bè. Sau đó hắn trở về quê nhà một chuyến để thăm cha mẹ của mình. Sự tình trong nhà hết thảy vẫn giống như trước. Vương Siêu vì không muốn làm cho cha mẹ lo lắng nên cũng không nói ra tình huống hiện tại của mình, chỉ nói mình hiện nay đang làm việc tại Bắc Kinh, có thời gian rảnh gọi điện thoại đồng thời an bài một chút sự tình trong nhà.

Sau khi an bài sự tình trong nhà xong thì Vương Siêu trước khi quay về Nam Dương cũng đến thăm Ba Lập Minh. Thương thế của Ba Lập Minh cũng không diễn biến xấu đi, cũng không bị nhiễm trùng. Bác sĩ Đào đã đưa ra một loạt phương án trị liệu, trừ hắn ra thì ở đây còn có mấy chuyên gia vô cùng kinh nghiệm đang nghiên cứu tố chất thân thể của Ba Lập Minh nhằm tìm ra phương pháp chữa trị.

Sau khi thủ lĩnh GOD đánh bại Ba Lập Minh thì vẫn như trước mỗi ngày lại ra vườn tĩnh tọa, Vương Siêu cũng không đi gặp hắn. Hai người tựa hồ như đang bảo trì một loại ăn ý, trước khi đại hội võ thuật diễn ra thì không gặp mặt nhau.

Sau khi hết thảy mọi chuyện trong nước đều được xử lý ổn thỏa thì Vương Siêu mới quay trở về Nam Dương.

“Phụ nữ Phong Thải này kinh doanh đã nhiều năm, rốt cuộc cũng có thành tựu”.

Đường Tử Trần lẳng lặng ngồi trên bãi cát trắng cạnh biển, nhìn về phía biển xa, khi về nước nàng đã nghe tất cả những chuyện phát sinh mà Vương Siêu kể lại. Đối với chuyện Vương Siêu gặp Phong Thải nàng cũng không kinh ngạc. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

“Trước kia Tử Trần tỷ tỷ đã biết Phong Thải?” Vương Siêu hỏi.

“Biết, nhưng là năm đó nàng ta cũng không có gì xuất sắc, không xuất sắc như Nghiêm Nguyên Nghi. Người như nàng ta thì năm đó ta cũng gặp nhiều, nhưng không nổi tiếng như bây giờ, cũng không đột phá được tầng trở ngại của đan đạo. Ta thật không ngờ là khi nàng về nước gả cho một nam nhân bình thường thì sau đó lại có thể đột phá. Về phần nàng có thế lực lớn như vậy thì cũng không có gì kỳ lạ. Năm đó Hồng môn được một nhóm tầng lớp cấp cao trong nước tiếp quản, trong đó có một nhóm lớn nhân vật trọng yếu đã ở trong nước rất lâu, chắc hẳn đã có chút bố trí” Đường Tử Trần cười cười.

“Thì ra là như vậy” Vương Siêu đã hiểu rõ, nguyên do là trong trí nhớ của Đường Tử Trần năm đó, Phong Thải cũng không có danh tiếng và cũng chưa đột phá Đan Kình cho nên không đáng để Đường Tử Trần chú ý. Nhưng bây giờ đột nhiên lại đột phá cho nên Đường Tử Trần có chút ngoài ý muốn, nhưng những thứ này đối với nàng mà nói thì cũng không tính là gì, chỉ là một người có một chút thành tựu mà thôi.

“Tiểu đệ, đại thế của ngươi đã thành, bất quá lần này mặc dù Ba Lập Minh đã bị thủ lĩnh GOD đánh bại, nhưng ngươi cũng đã hiểu rõ về hắn, tại đại hội võ thuật cùng hắn quyết đấu thì chuyện đệ giết hắn cũng không phải quá khó” Đường Tử Trần phân tích nói.

“Ta chỉ hy vọng hắn không bị giết chết” Vương Siêu cười lộ ra hàm răng trắng mịn như ngọc, bằng phẳng như tuyết. “Bất quá hy vọng càng lớn thì thất vọng cũng càng lớn”.

Lông mày Đường Tử Trần trong lúc đó giãn ra, hai tay ôm lấy đầu gối, một đôi chân trong suốt ẩn dưới váy trắng, thật giống như một thiếu nữ đang ngắm biển.

Vương Siêu cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, hai người cùng sóng vai ngồi trên bờ cát.

Ngay lúc Vương Siêu giải quyết chuyện trong nước, cùng Đường Tử Trần lẳng lặng ngắm biển thì quả nhiên như lời Phong Thải đã nói, phiền toái trong nước vừa giải quyết xong thì phiền toái ở nước ngoài lại kịch liệt nổi lên.

Trong một căn cứ quân sự Mỹ Tại Mexican, một đám binh lính thần bí và cường tráng được tuyển chọn ra. Đó là bộ đội đặc chủng bí mật cường đại nhất nước Mỹ “Terminator”. Thủ lĩnh là một người mũi cao thẳng, hai mắt xanh biếc, mặc trang phục quân đội màu trắng.

Đây là nhân vật đứng thứ ba trong quân tình cục nước Mỹ, năng lực chỉ thấp hơn hai vị tướng quân Worton và Morgan, chính là nhân vật bí mật được bài danh cấp S trong tổng bộ hình cảnh quốc tế, Mike Lavin.

Lúc này hắn đang đứng phát biểu trước thủ hạ là bộ đội đặc chủng.

“Mười hai người các ngươi chính là niềm kiêu hãnh của quân đội nước Mỹ chúng ta, mỗi người đều thông qua bài kiểm tra hạng nhất và vẫn còn sống sót, lực chiến đấu cường đại tinh anh. Các ngươi đại diện cho loại người có sức lực mạnh nhất. Nhưng các ngươi cũng không nên vì thế mà kiêu ngạo, bởi vì bây giờ chính là lúc các ngươi tiến thành nhiệm vụ hạng một, gian nan nhất từ trước tới nay”.

Đôi mắt xanh biếc của Mike Lavin xuất ra ánh sáng xanh lộng lẫy, nhìn mười hai binh sĩ được tuyển chọn trước mặt.

Trong mười hai binh sĩ này có người da đen, có người da trắng, nhưng ai cũng đứng thẳng tắp như một cây thương. Không một chút tiếng động, tựa như ngay cả tiếng tim đập hô hấp cũng ngưng lại. Nếu bất chợt một người bình thường nhìn vào thì sẽ tưởng rằng bọn họ là những bức tượng sáp sống động.

“Các ngươi có biết tại sao lại là mười hai người không? Bởi vì các ngươi tượng trưng cho mười hai môn đồ của chúa Jesus. Các ngươi là tín đồ của thần”.

Mike Lavin nói tiếng Anh lưu loát nhưng những người này vẫn như cũ không có chút động đậy nào.

Lỗ tai cẩn thận nhích lên nghe ngóng, khi đã an tâm rằng mình không nghe được bất cứ tâm tình ba động nào của mười hai người này thì Mike Lavin mới hài lòng gật đầu.

“Một tổ chức kinh khủng ở Trung Quốc là Đường Môn đang tiến hành một âm mưu vô cùng lớn, một khi âm mưu này thành công sẽ phá vỡ hoàn toàn các thế lực hiện nay trên thế giới, việc này đối với chúng mà mà nói thì nó ảnh hưởng rất sâu sắc. Sở dĩ tuyển ra các ngươi là muốn tiến hành hành động trảm thủ, bắt thành công thủ lĩnh của tổ chức này về”.

Mike Lavin nói tiếp: “Nhưng là, thủ lĩnh Đường môn này lại vô cùng cường đại, sự cường đại ấy vượt xa trí tưởng tượng của loài người chúng ta, chúng ta phải bắt hắn về, hoặc là mang về tiêu bản để tiến hành nghiên cứu. Bất quá đây là nhiệm vụ khó khăn nhất, vượt qua cả nhiệm vụ cấp S, nhưng ta vẫn tin các ngươi có thể hoàn thành”.

“Tướng quân, danh hiệu hành động lần này là gì, xin ngài cho biết!”

Mike Lavin nói xong thì một người da đen thon gầy trong tiểu đội mười hai người bước về phía trước, miệng không hề mở ra nhưng bụng lại phát ra âm thanh. Hiển nhiên tiếng nói kia phát ra từ dạ dày.

“Cấp trên trải qua nghiên cứu cẩn thận thì quyết định hành động quan trọng lần này tên gọi là Đánh BOSS” Mike Lavin trịnh trọng nói.

Một từ này vừa nói ra thì trên mặt lạnh lùng như hóa băng của tất cả thành viên của bộ đội đặc chủng “Terminator” này cũng không nhịn được sự kinh ngạc.

“Không sai, tên của hành động lần này chính là Đánh BOSS. Bởi vì người mà các ngươi đối phó tên là Vương Siêu kia lực lượng rất cường đại, lực phá hoại, tốc độ, nhanh nhẹn đều được các nhà khoa học của chúng ta phân tích và đưa ra số liệu. Tướng quân bọn ta ví hắn như BOSS, bất quá lực lượng của BOSS tuy cường đại nhưng cuối cùng vẫn không phải là đối thủ của loài người chúng ta. Cho nên mới phái ra chúng ta. Bây giờ bắt đầu hành động, mười phút sau xuất phát đến Nhật Bản!”

Mike Lavin sửa sang lại huân chương tướng quân trên vai mình một chút, những người này rất coi trọng quân lễ!

Tại Nam Dương sau khi Vương Siêu giết hắc quyền chi vương ở phía tây bắc thì bị gián điệp Mỹ thu thập được tư liệu, trải qua nhiều sự chuẩn bị, bí mật hành động thì rốt cục quân đội Mỹ đã bắt đầu hành động.

Tổ chức có tên gọi là “Đánh BOSS” là một đội ngũ cực mạnh.

Một ngày sau, tại Nhật Bản.

Trong một trang viên tại Tokyo, võ đạo gia đệ nhất Nhật Bản là Y Hạ đang cùng một người da trắng mặc quần áo giống mình, mang giày gỗ uống trà.

“Mike tướng quân, chúng ta đã lâu không gặp, ngài như thế nào lại mặc quần áo như thế này?” Y Hạ nhẹ nhàng nâng chén trà lên uống một ngụm.

“Ta nhập gia phải tùy tục” Nam tử da trắng này chính là người lãnh đạo quân đội “Terminator” của Mỹ, tướng quân Mike Lavin. Lúc này hắn ăn nói văn nhã, cử chỉ thanh tao, giống như đã thay đổi thành người khác.

“Năm đó ta đi theo tướng quân Worton, Morgan tới Châu Á truy cầu võ đạo, đối với văn hóa nước Nhật cũng có chút tinh thông”

“Có thật là vậy không?” Y Hạ nhẹ nhàng cười, “Hai vị tướng quân Worton, Morgan đã cưỡi hạc về trời, bất quá bây giờ xem ra tướng quân Mike tại phương diện võ đạo tựa hồ vẫn chưa đạt tới cảnh giới của hai vị tướng quân. Không biết tướng quân Mike lần này tìm ta rốt cục là có chuyện gì?”

Mike Lavin nhẹ nhàng cười: “Ta tới là để tìm kiếm tổ đội”.

“Tìm kiếm tổ đội?” Y Hạ nhíu nhíu lông mày.

“Đúng, chính là tìm kiếm tổ đội đánh BOSS” Mike Lavin cũng nhấp một ngụm trà: “Theo ta được biết thì Nhật Bản có rất đông cao thủ, mặc dù Y Hạ tiên sinh được giới võ thuật xưng là đệ nhất, nhưng ta thật ra biết được một chút về thế hệ quyền pháp trước đó, như là Thủy Nguyệt Đại Sư, còn có Ninja đại sư, so với cảnh giới của Y Hạ tiên sinh còn muốn cao hơn”.

“Đánh BOSS? Các ngươi sẽ đối phó với Vương Siêu sao” Y Hạ không hổ là nhân vật lớn, chỉ một chút đã rõ ràng, bất quá sau đó lại cười ha ha: “Các ngươi muốn đối phó Vương Siêu thì ta không nhúng tay vào. Ta muốn cùng hắn đường đường chính chính đánh một trận. Cảnh giới võ đạo của Thủy Nguyệt đại sư đích thật rất cao, trong giới quyền pháp thế hệ trước của chúng ta cũng có rất nhiều đại sư, thậm chí còn có võ thần Tôn Lộc Đường năm đó đi theo đế quốc chiếm lĩnh Trung Quốc, thương thần Lý Thư Văn vẫn còn sống. Nhưng bọn hắn tuổi đã cao, nếu thực chiến thì ta mới là mạnh nhất”.

“Ngài nói thực chiến là thể lực, kéo dài thể lực!” Mike Lavin nhẹ nhàng cười: “Chúng ta lần này hành động cũng không phải là luận võ mà là đánh lén trảm thủ, không cần kéo dài, chỉ cần bộc phát một chút. Vậy phiền Y Hạ tiên sinh dẫn chúng ta đi gặp mặt có được không?”

Chọn tập
Bình luận
× sticky