Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 53: Tâm như xích tử ý như cương thiết (Hạ)

Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chọn tập

Vương Siêu tiến vào trong núi rừng mênh mang, khí trời hiện tại đã là tháng sáu, trong núi khí hậu ẩm ướt, rất là nóng nực, lại đang là mùa mưa, nước mưa xuyên qua rừng cây rơi xuống, làm cho lá cây rơi xuống mặt đất thối rữa bốc lên mùi bùn hôi thối.

Trong chốn bùn lầy nước đọng này, Vương Siêu thỉnh thoảng lại thấy rắn bò lỏn ngổn trong đó, những con rắn này có đầu bằng, có đầu tam giác, thân thể thường thì xanh lục hoặc đen thui hoặc vằn trắng đen, vừa nhìn đã biết có kịch độc.

Vì phòng ngừa mình bị rắn cắn, Vương Siêu mỗi một bước đều hết sức cẩn thận, lỗ chân lông toàn thân gồng lên, lông tóc dựng đứng như ăng ten dò đường, có thể cảm nhận được mọi cử động dù nhỏ nhất trong phạm vi năm sáu bước.

Hắn vẫn đầu đội nón tre, mặc áo tơi, mang giày cỏ. Chỉ là trên tay có thêm một cây gậy tre dùng để dò đường. Vốn bộ nón tre, áo tơi, giày cỏ cũ trong nửa năm trước đã sớm hư nát, bộ này là Vương Siêu tại một thị trấn ở Tứ Xuyên mua được.

Từ ngày đầu tiên bắt đầu tới giờ, Vương Siêu đối với bộ nón tre, áo tơi, giày cỏ có một loại cảm tình rất sâu sắc.

Bởi vì khi mặc chúng vào, khi đi trên đường cũng không có hiện ra một chút hơi thở của hiện đại nào, điều này làm cho tâm linh của hắn đặc biệt thuần khiết.

“Trúc chế mang hài khinh thắng mã,

Nhất thoa yên vũ nhâm bình sanh”.

(“Nón trúc giày rơm nhanh hơn ngựa,

Áo tơi một bộ thỏa bình sinh”.)

Tâm cảnh trống rỗng đó, làm cho hắn rửa sạch được tất cả những cảm giác không hay trên thân thể.

Trải qua một ngày đêm, đến sáng ngày thứ hai, Vương Siêu rốt cuộc đã đi tới một tẳng đá lớn ở giữa sườn núi, lúc này đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy xa xa thành trấn sông suối như một bức họa đồ, mông lung trong sương khói, làm cho người ta có một loại cảm giác huyễn hoặc.

Đột nhiên, một vầng mặt trời đỏ rực xuất hiện, đem tất cả sương mù quét sạch, chiếu rọi rõ đường đi.

“Hùng quan mạn đạo chân như thiết,

Nhi kim mại bộ tòng đầu việt”.

(“Hùng quan một lối vững như sắt,

Mà nay cất bước nhẹ băng qua”.)

Vương Siêu ý niệm đột nhiên phát ra một cỗ hào tình mênh mông.

Tâm trống rỗng “Áo tơi một bộ thỏa bình sinh”, ý kiên cường “Hùng quan một lối vững như sắt”. Tâm cùng ý như vậy, chính như gân cốt cùng da lông, một thả lỏng một chặt chẽ, hợp thành âm dương.

Vương Siêu đối diện với ánh sáng mặt trời, hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra.

Mặt trời dần dần lên cao, tảng đá bắt đầu nóng lên, Vương Siêu đem quần áo trải lên trên tảng đá, sau đó cả người phơi nắng mà ngủ say.

Đây là giữa sườn núi, còn cách đỉnh núi rất xa, càng tới đỉnh núi, khí hậu càng lạnh, tuyết đọng lớp lớp, muốn lên thông qua được, cho dù với thể năng của Vương Siêu hiện tại, cũng là cửu tử nhất sinh. Hắn không thể không nghỉ ngơi để phục hồi tinh lực.

Qua một hồi lâu, Vương Siêu dần dần cảm giác được khí lạnh, từ trong giấc ngủ tự nhiên tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết từ lúc nào mặt trời đã bị một đám mây đen che khuất, gió lạnh thổi ào ào qua, làm cho thân thể phát lạnh. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Quần áo sớm đã khô ráo, sau khi mặc vào, từ gói giấy dầu ở sau lưng lấy ra mấy cái bánh nếp cùng một ống tre đựng rau sấy khô và một bình nước, đây là lương khô đã được chuẩn bị, kiếm một số cành khô ở xung quanh, đốt lên một đống lửa, chỉ chốc lát bánh nếp đã được nướng chín, tỏa ra mùi gạo nếp.

Vương Siêu làm một hơi bốn cái bánh, sau khi uống nước, hoạt động thân thể một chút, nhất thời cảm thấy tinh lực tràn trề.

Oành đùng đùng! Ngay lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng sấm trầm trầm, từng đạo tia chớp phóng loạn xạ, tựa như những con rắn bạc vậy.

Vương Siêu vội vàng tìm một hốc đá sạch sẽ khô ráo nấp vào, hốc đá này tuy nhỏ, chỉ có thể chứa được một hai người, nhưng cũng đủ để tránh mưa.

Tiếng sấm ầm ầm, bên ngoài mưa đã trút xuống.

Oành! Lại một tiếng sét thật lớn, chấn đến đất rung núi chuyển, sấm sét trôi qua rồi mà dư âm vẫn còn quanh quẩn trong thiên địa.

Dần dần, Vương Siêu nghe tiếng sét này, nhớ ra hổ báo lôi âm để luyện tủy.

Vì vậy hắn bất giác hoạt động từng khối cơ bắp từng khớp xương trong cơ thể.

Đẩu pháp (phép chấn động) Hổ báo lôi âm, vào hai năm trước, Đường Tử Trần từng đặc biệt phối hợp giúp hắn thử kình, khiến cho trí nhớ của hắn vẫn như mới. Chỉ là công phu của hắn năm đó cũng chưa luyện đến bước có thể hoạt động đến từng khối cơ bắp từng khớp xương trong tòan cơ thể.

Nhưng hiện tại, một lần nữa rung động, nhưng cũng không có cảm giác gì khó khăn.

Vương Siêu biết, đó là do bản thân trong nửa năm đi bộ này, công phu vận kình đã từ từ đạt tới cảnh giới truyền đến được những vùng cực nhỏ.

Trong khi từ từ rung động chấn động, Vương Siêu trong tai dần dần nghe thấy được xương côt của mình đã phát ra âm thanh ông ông có quy luật, phối hợp với thanh âm xào xào của máu chảy trong mạch máu như tiếng suối chảy trong núi, lại cùng với dư âm của tiếng sét đang quanh quẩn trong thiên địa lại có vài phần tương tự.

Bên ngoài mưa lớn, sét liên tiếp đánh xuống, Vương Siêu cẩn thận nghe cuối cùng nhắm mắt lại, trong lòng không chút tạp niệm, chỉ còn lại có tiếng sét cuồn cuộn trong thiên địa cùng với tiếng xương cốt chấn động cùng tiếng máu lưu động phối hợp tạo thành thanh âm giống tiếng sét.

Đến cuối cùng, Vương Siêu dần dần cảm giác được, thanh âm mô phỏng tiếng sét của thân thể mình cùng với tiếng sét trong thiên địa đã không phân biệt lẫn nhau, hoàn toàn dung hợp với nhau.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng sấm sét trên bầu trời dần dần ngừng lại, tiếng mưa rơi cũng đã ngưng, hai mắt Vương Siêu đang nhắm lại cảm giác được ánh sáng.

Mở mắt ra khỏi hốc đá, ánh dương đã mọc lên ở phương đông, sông núi chuyển hồng, hóa ra đã là sáng sớm!

Sáng sớm sau cơn mưa, không khí tươi mới, cây cối dưới chân núi đặc biệt tươi tốt, một màu xanh biếc như một dòng nước đang chảy.

“Âm dương giao dung mà thành sét, sét rời khỏi núi, vạn vật phát triển”.

Vương Siêu đột nhiên nổi lên một sự lĩnh ngộ, “Tâm linh thuần khiết như trẻ mới sinh, ý niệm kiên cường như sắt thép. gân cốt mềm dẻo như bông, da lông gồng lên như hạt sắt. Đây chính là một nội một ngoại, hai mặt âm dương, ngày hôm qua lúc phối hợp, trong ngoài tiếp dẫn, thiên địa khởi phát. Thiên lôi đã dẫn ra lôi âm trong thân thể mình. Huyền diệu thần bí mà lại là sự thật. Thật sự là huyền diệu không thể kể được”.

Hoạt động thân thể, một chiêu một thức diễn luyện đón ánh sáng mặt trời, Vương Siêu cảm giác được thân thể của mình tựa hồ so với ngày hôm qua đã biến ảo cùng trầm ổn hơn một ít.

Không dùng kình thì như mây bay theo gió mà phiêu khởi, nhẹ nhàng bay múa.

Dùng kình thì như sao băng xuống đất, chiêu lớn lực mạnh.

Vung mạnh cánh tay, búng người tung cước, đều phát ra tiếng xé gió thanh thúy, thế như chẻ tre.

“Minh kình của ta đã hoàn toàn đạt tới thượng tầng công phu”.

Vương Siêu biết nửa năm qua khổ tu, cơ hồ thoát khỏi sự ồn ào của nhân thế, tâm linh đã thanh tịnh, ý chí dưới sự cảm động của tinh thần ở thế kỷ trước, từng chút từng chút ngưng luyện kiên định như sắt thép.

Tất cả đã thành công, hôm qua trong khi ấm sét của thiên địa dẫn dắt, một chút dẫn xuất tiếng sấm sét, bước đầu đã đem gân cốt luyện thông.

Cái này chính là “Tiết tiết quán xuyến (từng đốt xâu chuỗi lại với nhau)” trong quyền kinh.

Đạt tới cảnh giới này, cũng coi như là tiến vào đỉnh điểm của minh kình.

Nếu không có nửa năm tu dưỡng tâm linh này, cũng sẽ không có việc trong tự nhiên mà cùng lôi âm giao tiếp. Nếu cứ ở trong trần thế ồn ào, mỗi ngày đối mặt với sư hỗn độn cùng khúc mắc trong cuộc sống, Vương Siêu muốn tiến tới bước này, cũng không biết phải bao lâu.

Rất có thể trong tâm linh bụi trần càng ngày càng nhiều, tạp niệm phiền loạn hỗn tạp, tâm không thuần, không minh, không tịnh. Vĩnh viễn sẽ không hiểu được.

Yên tĩnh đứng thẳng đón ánh sáng mặt trời một hồi, Vương Siêu thân mặc áo tơi, đội nón tre lên, lại bắt đầu lên đường.

Núi của Tứ Xuyên, rất nhiều ngọn cao chận chân mây, mây mù tích nước chỉ ở giữa sườn núi, lên cao nữa, chính là tuyết đọng quanh năm không tan. Sau khi được một hồi lâu, Vương Siêu rốt cục đã tiến vào khu vực núi cao không người, đường núi dốc đứng, phải dùng cả tay lẫn chân để tiến lên.

Băng tuyết bám trên những tảng đá mà Vương Siêu bám vào, lạnh thấu xương, thấu tậm tam phế. Còn chưa tới đỉnh núi, tay của Vương Siêu cũng đã tê cứng.

May mắn hắn đã từng có kinh nghiệm đi trong băng tuyết, hơn nữa thân thể mạnh khỏe, đi trong bể dầu cũng vững vàng, một đường đi lên cũng không có xuất hiện gì nguy hiểm.

Chỉ là trên đỉnh núi gió rất lớn, dưới chân núi là tháng sáu, trên đỉnh núi lại như mùa đông giá rét, trong gió lại có bông tuyết cuồn cuộn, cái này làm cho hắn không thể không nón tre áo tới cất xuống, để khỏi bị gió cuốn cả người bay xuống vực.

Một đường chỉ thấy tuyết trắng mù mịt, không chút tạp sắc, nhìn lại xuống phía dưới, cũng nhìn không thấy đường đi. Lên không thể lên, xuống không thể xuống, điều này làm cho lòng người bất giác sẽ sinh ra một loại cảm giác rất kinh khủng.

Sau khi cởi áo tới ra, Vương Siêu toàn thân cảm thấy rét lạnh vô cùng, cơ bắp trên dưới cả người như muốn đông thành băng, sắc trời dần dần tối lại, đã không thể nhận rõ đường đi, hắn chỉ còn cách dừng lại, để tránh mò mẫn mà lọt xuống vực sâu vạn trượng.

Tìm được một hốc đất có thể tránh gió, dùng áo tới quấn lấy thân mình, Vương Siêu lại ăn một chút, uống một chút nước tuyết, nhắm mắt dưỡng thần.

Một đêm chậm chạp trôi qua, lo lắng chờ đợi là một sự hành hạ to lớn, bầu trời bên ngoài đen thui, nghe tiếng gió gào thét, Vương Siêu trong lòng thậm chí sinh ra một cảm giác hoài nghi, trời rốt cuộc có sáng hay không? Bản thân mình có thể sống sót ra khỏi Tuyết Sơn này không?

Cô đơn, lạnh lẽo, cuồng phong, chờ đợi, đêm tối, mệt nhọc, thân thể dần dần cứng lại, tất cả những điều này làm cho trong lòng Vương Siêu sinh ra một loại tâm tình tuyệt vọng.

“Năm đó Hồng quân trường chinh, băng qua Tuyết Sơn này, thể chất cũng không tốt hơn mình, chân cũng đi giày cỏ, cũng không có trang bị gì đặc biệt, nhưng lại có thể thành công băng qua, thật sự là một kỳ tích. Đây là con đường mà năm đó bọn họ đã đi qua. Ta không có lý do gì không thể đi quá được?”

Vừa nghĩ tới đây cũng không phải là tuyệt lộ, mà là con đường của những người đi trước đã đi qua, Vương Siêu trong lòng tất cả những tâm tình sợ hãi cũng đã được khu trừ đi không ít.

“Xem ra ý chí của ta cũng không phải cứng rắn như tưởng tượng” Thở ra một hơi thật dài, để tránh khỏi thân thể lâu không hoạt động mà bị đóng thành tượng băng, Vương Siêu thân thể lại chấn động có quy luật, lại tạo thành lôi âm.

Rốt cuộc trời cũng đã sáng, Vương Siêu tinh thần phấn chấn, quên đi tất cả, đứng dậy lên đường, từng bước một trầm ổn có lực, nhận rõ đường đi, đạp bằng khó khăn mà tiến tới.

Trải qua hai ngày một đêm sinh tử đấu, Vương Siêu rốt cuộc đã thành công leo lên đỉnh Tuyết Sơn này, Tuyết Sơn thấp dần, tới bờ bên kia, xuất hiện một số khu du lịch cùng các thắng cảnh. Bất quá Vương Siêu cũng không có qua đó, mà dọc theo đường nhỏ không người, đi thẳng tới thôn trấn ở gần đó.

Một chuyến leo nuú này, quả thực qua vô số lần đứng bên bờ sinh tử. Vương Siêu đã tinh tế cảm thụ tâm tình tuyệt vọng của bản thân, đã thu được rất nhiều sự giáo huấn.

Nghỉ ngơi mấy ngày, sau khi thân thể đã nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe, Vương Siêu lại lần nữa xuất phát, lại nhằm một ngọn Tuyết Sơn khác mà tiến tới.

Đã có kinh nghiệm, từng ngọn Tuyết Sơn một đã bị Vương Siêu đạp dưới chân.

Mỗi khi băng qua một tòa Tuyết Sơn, Vương Siêu đều cảm giác được tâm cùng ý chí của mình đã sáng suốt kiên định hơn rất nhiều, cho đến cuối cùng, Vương Siêu thậm chí cho rằng, trên thế giới này không còn bất cứ vật gì có thể làm dao động ý chí cùng tâm linh của mình.

Cho tới mùa thu tháng chín, Vương Siêu rốt cuộc đã ra khỏi Tứ Xuyên, đã tới giao giới giữa Tứ Xuyên và Tây Tạng.

Đồng cỏ mặc dù không như nguy hiểm như Tuyết Sơn, nhưng lại hơi khó đi, một đường nhìn lại, khắp nơi đều là nước đọng ao đầm bùn lầy, người đi ở trên con đường lầy lội, thỉnh thoảng có chỗ ngập tới tận đầu gối. Mỗi một bước đều phải nhấc cao chân, cẩn thận hạ xuống, hết sức cẩn trọng.

Vương Siêu tay lại cầm một cây gậy, thỉnh thoảng lại đâm về phía trước, để khỏi bị lọt xuống ao đầm nào đó.

Đạp trên cỏ, dưới chân mềm nhũn, dao động bất định, cả người như là đang đi trên dây vậy.

Vương Siêu vẫn đem theo bánh gạo, rau khô cùng nước như trước, đồ đạc gọn nhẹ. Trên đồng cỏ này, ngay cả giày cỏ cũng không dùng được, đến cuối cùng Vương Siêu cũng đi chân trần.

Trên đồng cỏ, khi mưa to ầm ầm, khi thì mưa đá nện xuống, khi thì mặt trời chói chang, xung quanh một chỗ ẩn nấp tránh nắng cũng không có.

Vương Siêu khuôn mặt kiên nghị, ánh mắt thủy chung không thay đổi, phảng phất như tượng đá. Chỉ từng bước một có quy luật từ từ mà tiến tới.

Quần áo của hắn sớm đã rách nát, tây một mảnh, đông một mảnh vắt ở trên người, so với tên ăn xin còn muốn thảm hơn.

Sau lớp quần áo rách nát, lộ ra cơ thể rắn chắc như sắt thép.

Năm ngày sau khi tiến vào đồng cỏ, Vương Siêu đã hết lương thực và nước uống, cảm nhận được sự quẫn bách của Hồng quân năm đó.

Bất quá ý chí của hắn vẫn không chút dao động, tâm linh hình như đã liền với thiên địa. Nước mưa rơi xuống, hắn ngẩng đầu lên, từng ngụm từng ngụm uống lấy. Bụng đói thì tìm rau dại mà ăn.

Mười ngày sau đó, số lượng ao đầm, bùn đất trên đồng cỏ từ từ giảm bớt. Cỏ ngày càng thêm rậm rạp, ở xa xa nơi trời xanh mây trắng kia, xuất hiện một ngọn núi thẳng đứng cao chót vót.

Mặc dù đã qua vùng đồng cỏ, nhưng phía trước vẫn là trời xanh mây trắng, núi lớn. Cũng không có thành trấn.

Vương Siêu rốt cục có chút cầm cự không nổi, thở không nổi, biết mình đã tiến vào cao nguyên Tây Tạng.

“Sự khó thở này không biết có phải là phản ứng của cao nguyên hay không”.

Vương Siêu ngồi xuống trên một tảng đá, tảng đá này vừa rộng lại vừa lớn, trong màu đá xanh có sắc trắng, hết sức cứng rắn, chung quanh đều là những tảng đá giống như vậy.

Mặt trời chói chang chiếu xuống, Vương Siêu đột nhiên có cảm giác đầu choáng váng hoa mắt.

Hắn muốn nằm xuống ngủ.

“Không thể nằm xuống!” Vương Siêu tự cảnh báo. Nhưng bốn phía mịt mờ, không có người nào, cũng không có thành trấn.

Trong lúc này, đột nhiên từ xa xa truyền đến tiếng ca thanh thúy của một cô gái, Vương Siêu cố gắng vực dậy tinh thần, hướng tới phía có tiếng ca nhìn lại, đó là một cô gái dân tộc Tây Tạng đang đi chăn bò dê.

Tiếng ca của cô gái là tiếng Tây Tạng, Vương Siêu nghe không hiểu, nhưng nhạc điệu lại rất quen thuộc.

“Bắc Kinh đích kim sơn thượng quang mang chiếu tứ phương!!!!

Mao chủ tịch tựu thị na kim sắc đích thái dương!!!!

Đa yêu ôn noãn! Đa yêu từ tường!

Bả ngã môn nông nô đích tâm nhi chiếu lượng!!!!…”

(“Ánh sáng từ Bắc Kinh chiếu rọi khắp tứ phương!!!!

Mao Chủ Tịch chính là vầng mặt trời!!!!!

Hết sức ấm áp! Hết sức dịu dàng!

Chiếu sáng tâm trí nông nô chúng ta!!!! ……”)

Nghe tiếng ca Tây Tạng này, một cổ cảm động cùng tinh thần khó giải thích nhất thời tràn đầy thân thể Vương Siêu, hắn cũng buông ra lời ca, dùng Hán ngữ xướng hát theo cô gái.

Cô gái nghe thấy tiếng ca, xua bầy dê chạy tới, nhìn thấy bộ dáng của Vương Siêu, từ bên người lấy ra túi da đựng trà sữa dê đưa cho hắn.

Vương Siêu yết hầu chuyển động, từng ngụm từng ngụm uông ừng ực.

Sau khi hết khát, tinh thần của hắn phấn chấn, quay lại nhìn cô gái Tây Tạng mỉm cười, cô gái này cũng cười rồi lại cất vang tiếng ca.

Vương Siêu trong tiếng ca, trong phút chốc, tâm linh hình như bay tới trên chín tầng trời xa xôi, thân thể rung lên, đứng tấn, tay trái thành quyền, co ngang eo, phành, một quyền xuất ra.

Cơ bắp toàn thân hắn như là mãng xà chuyển động, lông tóc lâu ngày không cắt như bị điện kích dựng đứng lên.

Một lần phá kình, khí tức toàn thân sôi trào, đều nhảy chồm lên hướng tới nắm tay.

Trong lúc khi tức đang ngưng tụ lại lỗ chân lông trên nắm tay, Vương Siêu vô ý trên tay lỏng xuống, cứ như là một con đê bị vỡ, kình lực ồn ạt phóng ra, đánh thẳng lên trên tảng đá đang ngồi.

Phành! Đá vụn bay tán loạn, nham thạch cứng rắn bị một quyền của Vương Siêu đánh thủng một lỗ, bên trong xuất hiện nhiều lỗ thủng như bị kim châm, còn có rất nhiều mồ hôi đọng trong đó.

Nắm tay của Vương Siêu cũng không chút tổn hao gì.

Tùng nhu khai hạp (nhẹ nhàng đóng mở), tâm cùng ý hợp, ý cùng khí hợp, khí cùng lực hợp! Ám kình bộc phát, phún kình như châm!

Ám kình, rốt cuộc đã luyện thành!

Chọn tập
Bình luận