“Ngươi dám?” Tay súng nấp trong Hoa đình hiểu ngay chuyện gì xảy ra, quay phắt sang phía Trình Sơn Minh vừa hạ thân, lập tức nổ súng.
Nhưng Trình Sơn Minh còn nhanh hơn, chỉ một cái lắc cổ tay, viên đạn xé không xuyên thẳng vào tim đối phương, cùng lúc đó ông ta bật người vòng ra sau một cột trụ. Cây cột lập tức bùng lên một chùm lửa hoa, chính là phát súng của tên ám tiêu cuối cùng kia, đương nhiên chỉ có thể làm mẻ mấy mảnh đá…
Các tay súng của Hoa Hưng Hội đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ không ngờ tay nghề Trình Sơn Minh còn đáng sợ hơn nhiều, thậm chí có thể sánh ngang với siêu đặc công cấp quốc gia. Không chỉ có vậy, ông ta còn là một cao thủ võ lâm, công phu thông thần nhập hóa, thân pháp nhanh nhẹn như hồn ma.
Quan trọng nhất là, dường như “võ công” và “xạ kỹ” của Trình Sơn Minh đã dung hợp làm một, thân pháp Bát Quái Chưởng phổ vào kỹ năng bắn súng siêu phàm. Chỉ một khoảnh khắc lao người quỷ dị cũng đủ bóp cò lấy mạng kẻ địch, còn đáng sợ hơn bất kì một lính đặc chủng nào.
Sư tổ Trình Đình Hoa chết dưới họng súng, hậu nhân Trình phái các thế hệ đều không quên, đời nọ tiếp đời kia, đúc rút kinh nghiệm, dần kết hợp được thân pháp võ công và kỹ năng xạ kích, hình thành một trường phái chién đấu đặc biệt, sức sát thương khó thể tưởng tượng nổi.
Từ Canada Bắc Mỹ đơn thương độc mã đến tận Đông Nam Á báo thù cho sư huynh, không phải võ công mà kỹ năng bắn súng mới thực sự là chỗ dựa của Trình Sơn Minh.
Có súng trên tay, thiên hạ vô địch! “Vu thời cự tiến, tài thị vương đạo. Cao thủ dụng thương, thần tiên nan cản.” (Tiến cùng thời đại mới là vương đạo, cao thủ dùng súng, thần tiên cũng khó đỡ). Chỉ với ba phát súng, Trình Sơn Minh đã hạ bốn người, trong khi đạn của đối phương không thể động đến một sợi tóc của ông ta.
Trình Sơn Minh thổi khói trên nòng súng, rút bỏ lưỡi lê. Đầu lê vẫn mau me bê bết, nhìn không khỏi rợn tóc gáy.
Dù là lưỡi lê của súng trường thời cổ hay hỏa khí của súng ngắn hiện đại, vào tay Trình Sơn Minh tất cả đều như có linh tính. Trình độ bắn súng của ông ta có thể nói đã đạt đến độ thuần khiết đến không thể thuần hơn, không hề thua kém võ công tổ truyền.
“Ấy, sao lại có tiếng súng bên ngoài?”
Trình Sơn Minh chớp mắt hạ sát bốn ám tiêu, song tinh thần vẫn thường trực cảnh giác. Đúng lúc ông ta chuẩn bị dùng khẩu súng dài làm điểm tựa bật qua tường biệt thự, đột nhiên từ cửa chính truyền tới mấy tiếng nổ nhỏ…
Âm thanh rất bé cũng rất gấp gáp, nhưng Trình Sơn Minh vẫn nghe rõ mồn một. Là tiểu liên lắp bộ giảm thanh hiện đại nhất, kẻ xâm nhập nào đó thật chịu chơi!
Với hiểu biết về vũ khí hiện đại, Trình Sơn Minh dù không phải chuyên gia cũng không thua kém bao nhiêu. Súng loại gì cỡ gì, lắp ráp thế nào, sử dụng ra sao, đường kính lớn nhỏ, tầm bắn bao xa, ông ta đều nắm rất tường tận.
Soạt soạt…! Năm người mặc quần áo đen tuyền từ ngoài tường nhảy vào, liền sau đó cửa lớn bật mạnh. Bảy tám bóng đen xuất hiện, thoăn thoắt lăn trên mặt đất, nòng súng phân chia hướng đến các vị trí có thể có người ẩn nấp.
“Giải quyết xong rồi hả?”
“Đội trưởng, trong vườn vốn có bốn ám tiêu, đều đã bị người nào đó giải quyết!” Một trong số người từ tường bao nhảy vào khẽ trả lời, song âm thanh vẫn lọt vào tai Trình Sơn Minh rõ mồn một.
“Đều bị giải quyết, thế là thế nào? Không lẽ bọn chúng thanh toán nội bộ? Còn Trình Sơn Minh, các anh tìm thấy chưa? Dáng cao to, râu rất quai nón rất rậm. Nếu tìm thấy, tuyệt đối không được làm tổn thương!”
Thì ra đó là mấy người Đại Thạch Đầu, sau khi giải quyết xong vòng ngoài đã tiến vào bên trong biệt thự.
Vốn dĩ mấy người họ đều là đặc nhiệm đột kích, thân thủ nhanh nhẹn, thiện nghệ vũ khí. Thân Hồng tuy là Phó hội trưởng Hoa Hưng Hội, thế lực không nhỏ, song Singapore dù sao cũng là đất khách nên không thể mang theo quá nhiều vệ sĩ, huống hồ Singapore vốn rất an toàn, cơ bản không bao giờ có chuyện hắc đạo đấu súng như các lãnh thổ khác.
Chỉ cần một đợt xung phong, đám Đại Thạch Đầu đã diệt gọn mấy tên vệ sĩ, xông thẳng vào trong nhà. Tiếng súng Trình Sơn Minh vừa nghe chính là của mấy người Đại Thạch Đầu giải quyết Thân Hồng ở tòa biệt thự thứ hai nằm ngay bên cạnh.
Thân Hồng bị một phát đạn xuyên cổ, cả tiếng kêu cũng không kịp phát ra, gục ngay xuống vũng máu tắt thở.
“Không thấy người! Trình Sơn Minh không ở đây!”
“Cái gì? Vào nhà, lục soát!”
Mấy câu nói nhỏ như muỗi kêu truyền vào tai họ Trình, lúc này ông ta đã thu nhỏ người nấp trong một bóng cây, cả hơi thở cũng tiết chế tới mức tối đa.
Nghe mấy câu đối thoại, Trình Sơn Minh không khỏi thầm kinh ngạc: “Toán người này từ đâu ra mà ai cũng đều lợi hại như vậy? Hẳn phải là lính đặc chủng. Không lẽ là người của Trần thị? Không thể! Trần thị không thể động dụng nhiều tay súng ở ngay Singapore như vậy, thỏ đâu có ăn cỏ miệng hang? Thế thì mấy người này rốt cuộc lai lịch ra sao? Ta nên thoát thân bằng cách nào đây? Trong súng còn ba viên đạn, nhưng chúng lại không chỉ có ba, làm sao bấy giờ…”
Đầu óc Trình Sơn Minh xoay chuyển liên tục, vẫn chưa nghĩ ra cách gì chu toàn. Đối mặt với tình huống này, ông ta cũng chỉ còn biết cầu khẩn không bị phát hiện. Dù kiêm thông cả võ xạ, suy cho cùng Trình Sơn Minh vẫn không phải thần tiên.
Đúng lúc ấy, một bóng người từ cổng chính biệt thự bước vào.
“Các anh tìm thấy Trình Sơn Minh chưa?” Chính là Lâm Nhã Nam đang đi cùng Vương Siêu.
Nghe câu hỏi, Trình Sơn Minh bật ra ngay chủ ý: “Cơ hội tốt đây! Chế địch tiên bắt tướng, nữ nhân kia hẳn là thủ lĩnh, khống chế cô ta thì mọi chuyện dễ dàng rồi. Chuẩn bị sẵn góc độ xông qua, người phía sau nhất định không bắn trúng, mà dù hắn là thiện xạ cũng phải bị áp lực tâm lý. Khoảng cách 20m, toàn lực lao đi một giây rưỡi là đến nơi!”
Nghĩ là làm, Trình Sơn Minh bất ngờ hành động…
Soạt! Chống mạnh khẩu súng trường lên đất, cơ thể gần như treo lơ lửng trên không, bất thình lình ông ta bật lên. Toàn thân như tên rời nỏ, chớp mắt lao qua hồ nước, hoa đình, bậc thềm, như một cơn lốc xông đến trước mặt Lâm Nhã Nam, một chưởng chụp tới.
Võ công Trình Sơn Minh vốn đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, một cú nhảy như báo săn vồ mồi, nhất là khi mượn lực bật của cây súng tốc độ càng nhanh hơn. Mấy đặc công có mặt tại đó, không một ai kịp phản xạ…
Cao thủ võ lâm, quả nhiên thừa khả năng làm thích khách. Cự ly gần, dù đối phương đông bao nhiêu, một khi bất chợt ra tay thì súng đạn cũng vô ích, nhưng…
Bàng! Người đi sau Lâm Nhã Nam lạng ra, liền đó là quyền thủ lôi âm xé tan không khí, bủa vây khắp toàn thân Trình Sơn Minh.
“Lại một cao thủ, từ đâu ra vậy?” Trình Sơn Minh không khỏi thầm kinh hãi, tức khắc ngược tay tung một vả. Cánh tay ông ta thi triển luồng lực xoắn, trong ngoài kết hợp mới có thể hóa giải được kình lực của đối phương.
“Trình sư phụ, ngừng tay!”
“Sao lại là ngươi?”…………
****************
Mấy người này đều là người của ngươi?”
Hai người tao ngộ, giao đấu một chưởng, sau mấy câu đã nhận ra nhau. Vương Siêu bảo dừng, Trình Sơn Minh cũng không ra tay thêm. Ông ta dừng lại trên bậc thầm, khẩu súng quay một vòng trên ngón tay trỏ.
“Giỏi lắm, thì ra Trình sư phụ còn là một cao thủ dùng súng!” Lâm Nhã Nam không kìm nổi vẻ kinh ngạc. Cùng lúc đó, tất cả lính đặc công đều vây lại phía sau Trình Sơn Minh.
“Mau rời khỏi đây, tránh cảnh sát Singapore phát hiện. Tất cả tản ra, tập hợp ở chỗ cũ!” Lâm Nhã Nam nhìn qua đồng hồ, mặt hơi biến sắc.
“Trình sư phụ, chúng tôi không có ác ý với ông. Hãy cùng đi, lát nữa tôi sẽ giải thích rõ ràng!” Vương Siêu thành khẩn nói với Trình Sơn Minh.
Lâm Nhã Nam quay người rời đi, đám lính đặc công cũng nhanh chóng tản ra, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
“Khá đấy, không ngờ ngươi có thế lực lớn như vậy!” Trình Sơn Minh liếc nhìn Vương Siêu, bộ râu dài phất phơ, súng ngắn trong tay trượt một đường mất dạng vào ống tay áo. Đoạn ông ta cúi nhặt khẩu súng trường dưới đất, phủi tay, rửa sạch vết máu trong hồ nước.
“Đi thôi!”
Ba người đi ra, Đại Thạch Đầu không biết từ lúc nào đã điều đến một chiếc xe hơi vẻ ngoài rất bình thường. Trình Sơn Minh cầm ngang súng, thản nhiên bước vào…
“Có thể đưa ta đến bến tàu ven biển không?” Vừa yên vị, ông ta hỏi ngay.
“Được, có điều… Trình sư phụ, vừa rồi tôi đến mục đích chính là muốn nói chuyện với ông. Có thể tạm hoãn cuộc đấu võ với Trần Ngãi Dương tháng sau không?” Vương Siêu không rào đón, đi thẳng vào chủ đề.
“Ha ha… vốn dĩ ta cũng không định đấu vào tháng sau! Hoa Hưng Hội ép sư huynh ta phải sống chết, sao ta có thể bỏ qua cho chúng? Ta đã chuẩn bị hôm nay về ngay Canada. Lúc các người xông vào, mấy ám tiêu chính là bị ta giải quyết trước.” Trình Sơn Minh cười ha hả.
“Trình sư phụ, tài bắn của ông thật đáng sợ!” Lâm Nhã Nam vẫn chưa hết ngạc nhiên: “Ông từng luyện bắn súng?”
Trình Sơn Minh vuốt nhẹ bộ râu đen dưới cằm, chợt thở dài: “Trình sư tổ võ công như vậy, cuối cùng vẫn chết bởi súng đạn, làm sao không khiến hậu nhân chúng ta rút ra bài học? Hơn trăm năm trước, người Phương tây dùng thuyền hùng pháo mạnh, súng ống đạn dược, cho nổ tung Quốc môn, trong khi chúng ta lại tự bế quan toả cảng để phải nhận một bài học vạn kiếp khó quên. Dù có là người luyện võ cũng phải phát triển cùng thời đại, mới có thể theo được trào lưu của thời đại, bằng không sẽ bị thời đại dìm xuống đáy. Đặc biệt ở nước ngoài, không biết dùng súng thì võ công cao đến đâu cũng chí là người chết, nhưng nếu luyện được bắn súng kết hợp với võ công thì cả thế giới này, người có thể là đối thủ sẽ rất ít…”
“Không ngờ võ giả người Hoa ở nước ngoài, lại có người suy nghĩ cởi mở như Trình sư phụ!” Lâm Nhã Nam kinh ngạc.
“Chẳng cách nào khác, áp lực sinh tồn buộc người ta không thể không thay đổi. Đã là người thì phải thích ứng với thời đại…” Ánh mắt Trình Sơn Minh đượm vẻ hoài cổ: “Bát Quái Môn chúng ta, ngoài luyện võ thì ai cũng phải nghiên cứu súng ống đạn dược, luyện võ luyện súng, thân pháp xạ kích kết hợp mới có thể đứng vững. Năm ta hơn hai mươi, từng chuyên tâm luyện bắn súng ba năm. Thực ra võ công và xạ kích, ta đắc ý nhất vẫn là xạ kích!”
“Trình sư phụ, quyền đạo thiên biến vạn hóa, dù là thiên tài thì cả đời cũng chưa chắc luyện đến cảnh giới chí cao chí hư, thần hành tiên cơ, biết trước hung hiểm để tránh. Nếu không thể chuyên tâm thì tốt hơn nên tìm con đường khác, còn như muốn luyện võ đến cảnh giới tối cao, e hy vọng là hết sức mong manh.” Vương Siêu chau mày trầm ngâm.
Trình Sơn Minh chăm chú nhìn hắn một hồi, đoạn lắc đầu: “Dù có chuyên tâm, hy vọng luyện võ công đến chí đạo vẫn hết sức mong manh. Anh thấy đấy, suốt ba trăm năm nay tính cả truyền thuyết, tông sư luyện đến chí đạo cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Muốn võ công đạt cảnh giới tối cao, ngoài điều kiện phải là thiên tài, thêm cần cù chuyên tâm, quan trọng hơn còn phải gặp vận khí. Thực ra thiên tài đời nào cũng có, người chịu khó chuyên tâm cũng không ít, nhưng người vừa thiên tài vừa chuyên tâm lại vừa có vận khí thì quả thực quá ít. Ta không phải là người như thế, chỉ còn cách tìm con đường khác thôi!”
“Huống hồ, luyện võ công đến chí đạo cũng chỉ là dưỡng sinh, suy cho cùng cũng đâu thể trường sinh, đâu có thể đi mây về gió? Thế thì thà thực tế một chút còn hơn theo đuổi một hy vọng viển vông. Người trẻ tuổi có lý tưởng là tốt, nhưng cũng không nên vượt khỏi sinh tồn thực tại!”
Vương Siêu nhìn lại Trình Sơn Minh, chợt lắc đầu: “Trình sư phụ, thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Võ công của ông cao hơn tôi, quyền thuật kình lực đều đã nhập hóa, nhưng đó là những đột phá tất nhiên sau nhiều năm tích lũy. Giờ ông chắc đã bốn mươi rồi chứ?”
“Không sai, năm nay ta bốn hai tuổi!” Ánh mắt Trình Sơn Minh lấp láy, chờ đợi một cao kiến của Vương Siêu.
“Võ công của ông cao hơn tôi, nhưng khi thực sự giao đấu thì khí thế của ông chắc chắn không bằng tôi. Cho dù chúng ta đấu lại lần nữa, khẳng định ông vẫn ở vào thế hạ phong!” Vương Siêu lên tiếng không chút kiêng kỵ, cả Lâm Nhã Nam cũng không khỏi giật mình.
“Ông quá bị ảnh hưởng bởi súng đạn, lòng tin đối với quyền thuật vì thế đã lung lay. Một khi lòng tin đã lung lay, làm sao có thể nói chuyện khí thế tinh thần được? Cho dù sự thực súng đạn có lấn át võ công thì những người luyện võ như chúng ta, trong lòng vẫn phải thường trực sự tin tưởng vào võ công chứ? Nếu ngay cả hy vọng lý tưởng cũng không có, làm sao có thể đánh ra một quyền nhất vãng vô tiền? Ông nói đi, biết rõ không thể làm mà vẫn làm có phải là bản chất khí thế của người luyện võ không?”
“Có điều ông nói không sai, người luyện võ nếu cứ kiên trì duy võ, một khi va chạm với hiện thực tất sẽ tan xương nát thịt, vì thế không thể không cần đến vận khí như ông nói. Ít ra tôi là một người vừa kiên trì vừa có vận khí, phải không?”
Trình Sơn Minh lặng im hồi lâu, một lúc mới lên tiếng: “Các người là ai?”
Vương Siêu đáp ngay: “Tất nhiên là người Hoa, người Trung Quốc!”
Trình Sơn Minh hai mắt chợt sáng: “Ta hiểu rồi, thì ra các người là…”
Đúng lúc ấy chiếc xe dừng lại, cách bến tàu không xa.
*************** Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Trình Sơn Minh xuống xe, chợt quay sang nói với Vương Siêu: “Ta đã đi trệch đường, cũng không có được vận khí. Bấy nhiêu năm luyện quyền ta đã tự lĩnh ngộ được không ít, có điều không thể để những lĩnh ngộ đó lại Bắc Mỹ. Tinh túy của Trình phái phải trở về nơi Trình phái sinh ra… Ta quyết định tặng cho anh, hy vọng có thể giúp anh tiến thêm một bậc!”
Trình Sơn Minh không nói “truyền” mà là “tặng”, rõ ràng đã xem Vương Siêu như một người bằng vai phải lứa.