“Có tin tức từ sân vận động truyền tới không?” Ngô Văn Huy lẳng lặng ngồi. toàn thân căng thẳng, đem một chén trà ừng ực uống. đồng thời mở bao thuốc lá “Ngôi cửu ngủ” của Nam Kinh đặt trên bàn, rút một điếu gõ xuống hai cái lên trên bàn, bật lửa rít một hơi thật sâu. há mồm phun ra một võng khói hình tròn.
Hắn uống trà hút thuốc, đang chờ hành động bắt Vương Siêu bên kia truyền về.
Lần này bộ đội đặc chủng “Lão Nha” dưới trướng của hắn xuất động tới hơn một trăm người, hắn không tin không đối phó được một mình Vương Siêu. Dù đối phương là thần tiên cũng không thể bay trên trời chui xuống đất.
“Võ công tốt thì sao? Có thể lấy một địch trăm? Huống chỉ đám người Triệu Quang Vinh, Lâm Đình Phong. Giang Hải đang áp trận trợ giúp. Chỉ cần ngày hôm nay Vương Siêu ngươi ở trong sân vận động. bay trên trời chui xuống đất cũng không thể”.
Võ công của chính hắn cũng không tệ, cũng gặp qua không ít cao thủ. Biết phân tích cụ thể sức chỉến đấu của luyện quyền sư. Ngô Văn Huy đã sớm phân tích tường tận, thế lực, sức bật, sự chịu đựng sinh mệnh lực, lực sát thương cùng với tốc độ của Vương Siêu.
Nếu như là một trăm tiểu lưu manh. Ngô Văn Huy tin tưởng một cao thủ đều có thể xua đuổi. Tùy tiện đánh chết mấy người là liền giải tán ngay lập tức. Thế nhưng Lão Nha không phải tiểu lưu manh mà là nhóm người được huấn luyện, bộ đội đặc chủng lấy một đánh hơn mười! Mỗi người đều có trang bị tốt, am hiểu ám sát dã chỉến! huấn luyện qua kỹ thuật hoạt động gián điệp! Cho dù lâ một gián điệp hóa trang tốt ra sao. bọn họ cũng từ trong đám người tìm ra!
Đối với “Lão Nha”của mình, Ngô Văn Huy rất tự tin. Trong bộ đội mà dù Lão Nha xếp dưới hai vương bài đặc chủng bộ đội khác là Lợi Kiếm,Trường Phong, vài lần thi đấu rèn luyện thua trận. Thế nhưng Ngô Văn Huy cố chấp cho rằng hai vương bải bộ đội kia là mới thành lập. thâm niên không đủ, không kinh nghiệm như lão binh bộ đội của mình.
Lão Nha chỉ là chưa đươc thay máu mới, toàn bộ đều là lão nhân chống đỡ. Nêu như Vương Siêu này không làm phản, lấy kinh nghiệm của hắn chính thể huấn luyện phát triển thay máu mới. Có điều là phản bội chính là phản bội, ta tuy rằng yêu tài nhưng lần này cũng không thể buông tha. sau khi bắt được. nhất định phải chuẩn bị tài liệu, đem hắn đưa lên tòa án quân sự!”
Con mắt của Ngô Văn Huy xuyên qua vòng khỏi, cảm giác nắm quyền tự nhiên thăng hoa, giống như thấy Vương Siêu bị bắt, mình thêu dệt tội danh sao. Có thể uy hiếp Đường Môn hải ngoại đi vào khuôn khổ thế nào.
Đường Môn nắm giữ tình báo bí mật của rất nhiều quốc gia Châu Âu, nếu như tới tay, báo danh lên cấp trên. Làn lập công này thực sự rất lớn.
“Tạm thời chúng ta chưa phát hiện mục tiêu” Một quân nhân đang điều khiển chỉ huy từ xa nghe Ngô Văn Huy hỏi, ngừng việc trả lời Ngô Văn Huy.
“Không tin tức?” Ngô Văn Huy đem khói xua đi. hung hăng đem phân nửa điếu thuốc đặt trong gạt tàn, đứng dậy đi hai bước: “Phát hiện đối tượng hay không?” Hắn lại hỏi.
“Chúng ta căn cứ trên tư liệu chiều cao, vóc người, khuôn mặt cùng với đặc trưng khác phát hiện rất nhiều người khả nghi, thế nhưng âm thẩm kiểm tra từng người thì không có ai hóa trang. Hơn nữa bí mật quan sát thì chưa phát hiện mục tiêu!”
“Hử? Lẽ nào Vương Siêu này không có trong sân vận động?” Đôi mày của Ngô Văn Huy càng nhíu chặt. Đúng lúc này, đột nhiên quân nhân chủ này biến sắc la lên, Ngô Văn Huy lập tức vui mừng: ” tìm được mục tiêu rồi phải không?”
“Không có! Chỉ có điều xuất hiện phiền phức! Tên Triệu Quang Vinh kia đánh nhau cùng người khác!”
“Cái gì? đánh nhau cùng ai? đúng Vương Siêu không?” Ngô Văn Huy chuyển từ kinh hãi thành vui mừng.
“Không phải Vương Siêu, là một võ thuật gia của Thể Uy! Nhân viên công tác ở đây ngăn lại không được. đã thông báo cho Liêu Tuấn Hoa”.
“Nhanh đem người rút về! Rút khỏi sân vận động. ở bên ngoài các điểm cắm trụ lại! Chuyển thành giám thị bên ngoài!” Ngô Văn Huy tuyên bố mệnh lệnh thật nhanh!
Ngay khi mệnh lệnh tuyên bố không tới một phút đồng hồ cưa bị đẩy ra, Chính ủy của Lão Nha. quân nhân vết sẹo con rết trên cổ tiến đến: “Lão Ngô. vì sao muốn lui lại? Ngày hôm nay người ở đây nhiều như vậy, người của chúng ta không thể trước mặt lục soát! Cho bọn hắn một chút thời gian!”
“Không được! Nếu đẻ Liêu Tuấn Hoa biết được chúng ta âm thầm điều động Lão Nha, hắn đến cấp trên tố cáo chúng ta. Nói chúng ta can thiệp nghiêm trọng công tác của Thể Uy, chúng ta chịu không nổi!” Ngỏ Văn Huy nói.
“Lão Nha sẽ không để hắn có được bất luận chứng cứ gì, lão Ngô. chúng ta đều là lão lãnh đạo của Lão Nha. chăng lẽ không rõ năng lực của bọn họ?”
“Không phái ta không tin năng lực của bọn họ. Mà là Liêu Tuấn Hoa không phải kẻ thường. Hắn là một cao thủ! Khi đi học tại nước Mỹ, chính là Song Hoa Hồng Côn của Hồng Môn nước Mỹ! Không phải đối thủ thông thường!” Ngô Văn Huy chưa bao giờ coi thấp một đối thủ nào.
“Lần này là Triệu Quang Vinh phá hỏng chuyện! gây ra động tĩnh lớn!”
“Ta đã sớm nói qua. người ngoài không đáng tin!”
“Đừng nói nữa, người chúng ta rút khỏi chưa? Rút khỏi đi! Chuyển cho ta điện thoại tới Liêu Tuấn Hoa!” Ngô Văn Huy đột nhiên nói một câu, khiến quân nhân kinh ngạc!
“Lão Ngô? Ngươi không phải cho người của chúng ta rút khỏi sao? Sao muốn chuyện điện thoại với Liêu Tuấn Hoa?” Chính ủy Lão Nha ngạc nhiên nói.
“Ta là đánh rắn động cỏ!” Con mắt Ngô Văn Huy hiện lẽn một tia sáng âm độc: “Vương Siêu đi tới Bắc Kinh chúng ta tra không được nhất định là có ô dù, nói không chừng chính là Liêu Tuấn Hoa này. Ta bây giờ là nói rõ cho hắn, chúng ta đã biết tin tức Vương Siêu đi tới Bắc Kinh, để hắn thông báo cho Vương Siêu biết, Vương Siêu sẽ nóng lỏng xuất ngoại. Chỉ cẩn hắn ly khai Bắc Kinh thì đuổi bắt hắn dễ hơn dàng hơn! Chờ người chúng ta rút khỏi. nói cho Liêu Tuấn Hoa cũng không hề gì. hấn không có chứng cứ thì làm được gì chúng ta!”
“Hay cho một chỉêu đánh rắn động cỏ!” Chính ủy vỗ đùi: “Lão Ngô. ngươi thật khó lường. Lần này không tra được là Vương Siêu không ở trong sân vận động nhưng khẳng định ở tại Bắc Kinh! Chỉ cần kinh động con rắn này, chúng ta liền có cơ hội!”
Ngô Văn Huy nhẹ nhàng cười cầm điện thoại: “Alo! Là Liêu phó bộ trưởng sao? Ta là Ngô Văn Huy! Ta nghe nói Vương Siêu đi tới Bắc Kinh xem đồ đệ của hắn thi đấu. Chúng ta không can thiệp vào công tác Thể Uy bộ đội, chỉ muốn mời ngươi trợ giúp một chút, phái người tra xét sân vận động một chút, miễn cho kẻ phản bôi này đào tâu!”
Ầm!
Tại một điện thoại khác, Liêu Tuấn Hoa hung hăng quăng mạnh điện thoại xuống mặt đất! Nữ bí thư bên cạnh không biết vì sao bộ trưởng phong độ này đột nhiên tức giận như thế.
Liêu Tuấn Hoa đích xác rất tức giận! Ngô Văn Huy gọi điện thoại kích thích lửa giận trong lòng hắn! Hắn đang chủ trì công tác của Thể ủy, ý tứ ẩn chứa trong điện thoại Ngô Văn Huy hắn không thể không hiểu. Nhân vật thực quyền bên trong bộ đội này rõ ràng đã phái người đến sân vận động âm thầm lục soát một lần!
Điều nây làm sao hắn chịu được! Hắn chủ trì công tác mà để cho một tay người khác chặn ngang, mà không biết chút gì. Chuyện này truyền ra ngoài thì rõ ràng nói hắn không có năng lực! Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Ẩm!
Vào lúc Liêu Tuấn Hoa quảng điên thoại đi, lại một tiếng vang lớn so với thanh âm của điện thoại di động bị ném vụn lớn hơn rất nhiều! Là thanh âm quyền kình của Ba Lập Minh cùng Triệu Quang Vinh đối nhau!
Ngược trở lại chuyện hơn mười phút trước đây.
Vương Siêu xui khiến Ba Lập Minh cùng Triệu Quang Vinh luận võ là ý niệm động độc ác trong đẩu! Không hề nghi ngờ, tại nơi này uy hiếp lớn nhất với hắn chính là cao thủ Bão Đan Triệu Quang Vinh này! Chỉến sĩ tiến đến lục soát tuy rằng dũng mãnh nhưng căn bân không thể tạo thành uy hiếp với hắn.
Nếu ở đây chỉ một mình hắn bị hơn một trăm chỉến sĩ vây quanh, bàn tay trần như Vương Siêu đối mặt với đối phương trang bị hoàn mỹ thuốc gây tê, nỏ quân dụng. khẳng định không chết cũng phải lột da! Thế nhưng ngày hôm nay trong này đang tổ chức cái gì?
Tuy hắn không sợ nhưng đối mặt với lục soát đi lục soát lại của đối phương như thế thì quá bị động. Nói không chừng bại lộ sẽ bị Triệu Quang Vinh cuốn lấy, thầy trò Giang Hải vừa lên thì đúng là nguy hiểm. Bộ đội đặc chủng tố chất phi thường tốt, lại thêm được huấn luyện hoạt động gián điệp phi thường tốt. Vương Siêu thấy mình súc cốt không tốt, khẳng định đã bị phát hiện!
Cho nên hắn mới tính đem Ba Lập Minh ngăn chặn Triệu Quang Vinh lại.
Ba Lập Minh cũng rất phối họp, Lão tạo phản này là vua đấu võ có tinh thần khiêu chỉến phi thường cuồng nhiệt, thấy cao thủ quyền pháp đã muốn tới khiêu chỉến. Vương Siêu vừa nói hắn lập tức đáp ứng sải bước đi lên, tỏa ra địch ý nồng hậu đối với Triệu Quang Vinh.
“Ngươi chính là Triệu Quang Vinh, Hội trưởng của Tổng hội võ thuật truyền thống Trung Quốc Nam Dương?” Ba Lập Minh ngày hôm nay mặc một áo choàng ngắn màu đen kịt, râu mép và tóc cũng đen. Tinh thần không giống như nhân vật hơn năm mươi sáu mươi. bộ dáng không thua gì Triệu Quang Vinh. Chỉ là khí chất của hai người khác nhau rất nhiều, Triệu Quang Vinh giống như là một thương nhân trung niên, còn Ba Lập Minh lại là một bá vương lồ lộ từ bên trong xương tủy, lộ ra khí tức điên cuồng tính chất công kích.
“Ngươi là ai?” Triệu Quang Vinh sáng sớm đi tới sân vận động. một là muốn xem quốc nội cao thủ như thế nào? Hai là muốn bắt Vương Siêu. Thế nhưng bây giờ đụng phải một cao thủ tới khiêu chỉến, nam nhân trước mắt quy hình lưng hạc. lỗ tai rất lớn, vành tai kéo lên này. Sao biết thân phận của hắn là gì?
“Ta là Ba Lập Minh! biệt hiệu là Phong Ma Ba, luyện Ba Tử Quyền, nghe nói quyền pháp của Triệu sư phụ rất cao, nhất là Thái Tổ Trưởng Quyền đích truyền, lại thêm luyện đến cảnh giới Bão Đan, muốn kiến thức một chút” Ba Lập Minh liền đem biệt hiệu của mình ba mươi năm trước lúc làm Hồng Vệ Binh báo ra.
“Hỏa ra là cao thủ luyện Bát Cực cổ” Triệu Quang Vinh nhìn Ba Lập Minh một chút, trong lỏng suy nghĩ một chút: “Ngày hôm nay ta có chuyện, nếu như giao thủ thật không thích hợp, huống hồ nơi này cũng không đúng chỗ” Ba Tử Quyền là tiền thân của Bát Cực Quyền, sau lại vì tên quá quê mùa. một số quyền sư đem tên gọi sửa lại. như quyền pháp tối cao của Thiếu Lâm “Kim Cương Luân Quyền Ấn”, trước đây gọi là “Thôi Ma Cái”. Bây giờ Ba Tử Quyền cũng gọi là Bát Cực Cổ.
Ba Lập Minh lúc đầu luyện công phu gia truyền, sau lại phá phách cướp bóc, cứng rắn bắt rất nhiều võ thuật gia. đoạt rất nhiều bí tịch bản thảo, thông hiểu rất nhiều.
Triệu Quang Vinh từ chối bởi vì hành động vây bắt Vương Siêu hôm nay quá trọng yếu.
Hắn tuy rằng là Hội trưởng của Tổng hội võ thuật truyền thống Trung Quốc Nam Dương nhưng đã là chuyện trước đây, bây giờ không dựa vào Võ thuật kiếm ăn. đối với danh tiếng trên võ thuật không để ý nữa, vì vậy một mực từ chối.
Thế nhưng Ba Lập Minh lại không để ý nhiều như vậy, cười ha ha một tiếng: “Không nên khiêm tốn, ta động thủ! Cẩn thận!”
Sau khi hắn bắt chuyện mặc kệ người khác đồng ý hay không, đem một bàn tay to như vậy tát về phía trước, vả thẳng khuôn mặt Triệu Quang Vinh, chẹn ngang đánh tới!
Một tát vào mặt này cực kỳ hung mãnh. bàn tay chưa đến mà kình phong đã phần phật như cuồng phong cuồn cuộn thối tuyết, hàn ý thấu xương đem toàn thân Triệu Quang Vinh bao phủ ở trong!
Phát kình chiếu theo một tát vào mặt này là “Phong Giảo Tuyết”, là hư chỉêu mê hoặc mắt người, một bàn tay vỗ đi ra ngoài, ngón tay cấp tốc chuyên động giống như quấy đảo gió tuyết. Một tay hạ xuống chính là độc chỉêu “Tuyết Lý Tài Thi” quấn gáy chân đạp, dùng thân thể nhào về phía trước, đem đối phương tát nát vụn xuống đất!
Ba Lập Minh đã động thủ cùng người là độc thủ xuất liên tục.
“Rất độc!” Triệu Quang Vinh trong lòng tức giận cùng sát ý, cũng không trách được hắn, lão phái tạo phẩn Ba Lập Minh này sau khi chào hỏi ra độc chỉêu, muốn một tát đánh chết hắn, hắn mà không động sát ý thì chính là Bồ Tát rồi.
Chân đạp Thất Tinh, tay nhấc chính là Thần Quyền Thế, hất bay bàn tay dơ bẩn của Ba Lập Minh! kình phong nắm tay như truy, vô thanh vô tức cứng rắn. biểu hiện ra công lực siêu phàm nhập thánh.
Ba Lập Minh tuy rằng hung mãnh nhưng Triệu Quang Vinh cũng không sợ.
Hai người động thủ như sấm sét, hùm bùm chẳng phân biệt được bên nào, lập tức đem hiện trưởng đến nát vụn,có người thông báo cho Liêu Tuấn Hoa.
Lúc Liêu Tuấn Hoa tới vừa muốn khuyên can. đã bị điện thoại của Ngô Văn Huy khiến làm lửa giận tận trời, di động cầm tay cũng quăng vỡ.
“Chị Trần, Triệu Quang Vinh ngày hôm qua khởi hành đi Trung Hoa đại lục!”
Thời gian cùng lúc tại Đường Môn Indonesia, Đường Tử Trần nhận được báo cáo. Đáng lưu ý chính là, người báo cáo là một nữ nhân da trắng chân dài tóc vàng mắt xanh, vóc người tới một mét chín năm.
“Yến Ny, ngươi là người lãnh đạo của Đường Môn tại Đức. Lại là chủ tịch của quốc tế cộng sản. lần này đảng phái các ngươi muốn tranh cử thị trưởng, ta vốn không muốn gọi ngươi về, thế nhưng Nam Dương thực sự khuyết thiếu nhân thủ, muốn ngươi tạm thời đi tiếp thu một khu quân sự của Đường Môn Phillipine. Bảo ngươi quan sát Triệu Quang Vinh, ta đã nghĩ rằng Triệu Quang Vinh sẽ không từ bỏ ý đồ. Quả nhiên! Ai! Ta muốn đích thân về nước một chuyến” Sau khi Đường Từ Trần nghe được tin tức này, ngón tay nhẹ nhàng bóp một cái, chén sứ trong tay đã nát vụn.
“Bây giờ tình hình Trung Hoa rất khẩn trương, ngài không thể về nước. Để tôi đi xem thử” Nữ nhân Đức vóc người rất cao này vội vàng nói.