Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 305: Kẻ địch của Đường Tử Trần năm đó

Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chọn tập

“Long Xà Hợp Kích? Đây là cái công phu gì? Ta chỉ nghe qua bên trong Hình ý quyền còn có Hùng Ưng Hợp Kích. chưa từng nghe qua Long Xà Hợp Kích?” Lưu Mộc Bạch nghe thấy Nghiêm Nghiêm Nghi nói, rất là ngạc nhiên, nhanh chóng từ trong ký ức lục lọi tất cả các tư liệu về võ thuật, khi xác nhận trong quyền pháp không có chiêu này nên mới dám nói ra.

“Ngươi đương nhiên là không biết, bởi vì loại võ công này mười lăm năm trước mới sáng tạo ra, ta củng chi có một vài điểm ấn tượng mà thôi. Ta xem thủ pháp này. Hẳn là võ công mới sáng lập ra này đã hoàn thiện” Nghiêm Nghiêm Nghi từ trong ánh mắt có thê thấy được thẩn sắc phức tạp, hình như nhớ lại chuyện đã xảy ra vào nhiều năm trước.

“Là ai sáng lập? Cô biết người này?” Lưu Mộc Bạch gãi gãi đầu, ánh mắt tập trung nhìn về phía cô gái áo trắng còn trẻ tuổi này.

“Ngươi biết hiện nay người Hoa ở hải ngoại có một tổ chức lớn tên là Đường Môn không” Nghiêm Nghiêm Nghi đưa tay ra sau đầu xõa tóc xuống, cái động tác này rất có mị lực, mái tóc đen nhánh óng mượt. khiến cho người ta cảm giác một thiếu nữ hồn nhiên trong trắng.

“Biết, đó là một đại môn phái được thành lập thập niên bảy mươi tám mươi, xưng danh là Đường Nhân Nhai liên minh, sau năm 2000 đổi tên làm Đường Môn, mấy năm nay phát trién cơ hồ trờ thành một tổ chức Siêu lớn. Nhưng danh tiếng trên quốc tế cũng không có tốt cho lắm, được Mỹ liệt vào tố chức chủ nghĩa khủng bố. Gần nhất tại Indonesia không phải cùng với quân chính phủ xảy ra xung đột vũ trang hay sao? Nghe nói một nhân vật bên lục quân. đã cùng với lãnh đạo cao tầng của Đường Môn tiến hành hiệp ước, Ngày hôm trước ta còn nghe nói, tại sản ván động, Nam Dương Đường Môn quốc thuật Triệu Quanh Vinh sẽ đến, cùng với võ thuật gia Liêu Tuấn Hoa so tài”.

Lưu Mộc Bạch nói những lời vô ích y như trong sách, ngồi bất động, từng chừ từng chừ giống như viên đạn được nhô ra tử cổ

“Được rồi, được rồi, Lưu Mộc Bạch. lai lịch của Đường Môn ta so với ngươi còn rõ ràng hơn gấp vạn lần. không cẩn ờ trước mặt ta nói mấy thứ vớ vấn đó” Nghiêm Nghiêm Nghi nói: ‘Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, công phu Long Xà Hợp Kích, chính là do môn chủ của Đường Môn bây giờ sáng tạo ra. củng giống như ta. đều là đàn bà”.

“Ve một ít chuyện xã đoàn của người Hoa ở hải ngoại, là do lục quân phụ trách, chúng ta một ít tư liệu cụ thể không nắm được. về phần lãnh đạo của Đường Môn là ai, ta cũng không biết. Ta hôm nay đến, là cùng cô trao đôi một ít kinh nghiệm võ thuật, dù sao đối phương cũng được lão đại mời làm huấn luyện viên võ thuật. Ta là huấn luyện viên võ thuật Lợi Kiếm, mà cô là huấn luyện viên Trường Phong, ba người chúng ta, minh tranh ám đấu, chi là lão đai cũng không quan tâm, nhưng mấy năm nay, chiến sĩ xuất sắc đã ngày càng già và ít đi, không có “máu tươi” để thay thế, nên cũng không có được một huấn luyện viên giỏi. Cho nên ta nghĩ. nếu chủng ta cứ tiếp tục tình trạng như vậy. chỉ sợ cấp trên sẽ giải tán đơn vị bộ đội này. Nhưng bây giờ bọn họ lại bồi dưỡng ra được một cao thủ xuất sắc. không thể không nói, điều này làm tăng áp lực cạnh tranh của chúng ta lên rất nhiều. Phải biết rằng chúng ta là tam đại vương bài, hằng năm phải huấn luyện ra được các bộ đội đặc công giỏi. nếu liên tục trong ba năm không làm được. sẽ phải giải tán đơn vị” Lưu Mộc Bạch ngồi bất động. thần sắc rất nghiêm túc nói.

“Hơn nữa, ta đối với năng lực của đàn bà, cũng không có chút hoài nghi. Vịnh Xuân quyền năm đó cũng là do một người đàn bà sáng tạo nên”.

Thi ra Nghiêm Nghiêm Nghi này, lại là huấn luyện viên một trong tam đại vương bài, bài danh đệ nhất “Trường Phong” bộ đội! Lại là một người đàn bà.

“Ỏ, ta còn tưởng ngươi đối với ta có cái nhìn khác chứ” Nghiêm Nghiêm Nghi đôi mắt chuyển động, bàn tay có một chút cử động.

“Cô có hứng thú, muốn kiến thức đối thủ tên là Vương Siêu kia không. Người này võ công sâu không lường được. Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng. Ta ngày hôm qua so tài, thua trong gang tấc, sớm muộn gì cũng phải đòi trở lại. Chúng ta nên nghiên cứu đổi thủ này, miễn cho đến lúc đụng phải. ngươi lại ứng phó không kịp” Lưu Mộc Bạch nhãn thần sáng lên. nói ra. tựa hồ là cười mà không phái cười.

“Không cần, võ công của Đường Môn ta so với ngươi biẽt còn nhiều hơn, ngươi vẫn nên tích cực luyện tập đề cao bản lĩnh của mình. đến lúc nào đó tìm hắn đòi lại thể diện đi” Nghiêm Nghiêm Nghi thanh âm dần trở nên lạnh lẽo: “Thời gian đã muộn. ngươi cũng nên trờ về sớm một chút, ta muốn nghỉ ngơi”.

Nhìn thấy Nghiêm Nghiêm Nghi đột nhiên hạ lệnh trục khách- Lưu Mộc Bạch cũng không mấy để ý, chần chờ một chút rồi đứng dậy: “Ta thông báo cô một tiếng, Vương Siêu bây giờ là thượng khách của Liêu Tuấn Hoa”.

Nhìn thấy Lưu Mộc Bạch bước đi, Nghiêm Nghiêm Nghi híp mắt, cười lạnh một chút: “Đường Tử Trần, bàn tay của ngươi thật to, trong quốc gia hô phong hoán vũ còn chưa đủ. bây giờ còn muốn phái người thẩm thấu vào hệ thống bên trong quân đội! Chúng ta năm đó cùng nhau học công phu. ta không bang ngươi; mười năm trước Đường Môn tranh quyền, ta cũng không bằng ngươi- chẳng lẽ bảy giờ ngươi phái kẻ dưới tay đến. ta sẽ không làm gì ngươi? Nghĩ không ra thẳng nhóc Vương Siêu đó; lại là người của Đường Tử Trần, thật sự là ngoài dự liệu của ta. Ngay cả cao thủ như Lưu Mộc Bạch, củng bại dưới tay hắn, ta thật muốn nhìn xem, quyền pháp kia đã đạt đến trình độ nào rồi?”

Cười lạnh qua đi, Nghiêm Nghiêm Nghi nhớ đến lời nói của Lưu Mộc Bạch: “Cái gì? Triệu Quang Vinh đã tới? Hắn năm đó là người đi theo Đường Tử Trần, lần này đến Bắc Kinh là muốn làm gì? Chẳng lẽ Đường Môn thật sự muốn xâm nhập vào hệ thống quân đội, hướng phát triền ra quốc tế gặp khó khăn? Muốn tìm kiếm một ngọn núi để chống lưng?”

“Không đúng! Đúng rồi. lần này Đường Môn Indonesia hình như tiến hành thay đổi quy mô lớn, Triệu Quang Vinh tại Indonesia chiếm cứ hơn mười năm, lần này Đường Tử Trần lại kéo địa vị hắn xuống, xem ra. nội bộ Đường Môn giờ rất phức tạp. ta phải nhanh chóng đi gặp Triệu Quanh Vinh mới được.

Ngày thứ hai từ trên ghế salon Vương Siêu đã sớm thức dậy, Chu Giai còn đang trong phòng đắm chìm với mộng đẹp.

Không muốn làm kinh động đến Chu Giai, lúc rửa mặt- Vương Siêu tự hòi chú của Chu Giai và cha của Liêu Tuấn Hoa đề ra phương án ứng phó cho mình, không phải bị Lão Nha bộ đội cường ép phải xuất ngoại hay chưa. Một mạch đi ra sân. tùy ý trong tiểu viện tản bộ, thư giãn gân cốt.

Tiểu khu này của Chu Giai rất lớn. nhưng lại rất thanh tĩnh, trên mặt đất rất sạch sẽ, phía trước rải rác là mẩy bảo an phòng hộ. cùng với mấy lao công đang dọn đẹp sạch sẽ con đường. Hơn nưa mấy khu nhà ở cũng không có gần nhau, nên cũng không có ảnh hưởng gì với nhau. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Hoàn cảnh ờ nơi này cũng giống với tiểu khu ờ Thiên Tinh Hồ tỉnh S, nói chung chính là từ trong ồn ào mà thành yên tĩnh. ơ giữa quảng trường là một công viên mô phòng theo kiểu rừng rậm, lấy hoàn cành của tự nhiên mà tạo thành.

Tiết thời mùa xuân cũng còn gần tháng nữa là đến. khí trời cũng bắt đầu chuyển sang ấm áp. Bất quá sáng sớm ờ Bắc Kinh mặt trời cũng chưa mọc nên khí trời van còn đang rất lạnh- hồ nước cũng đã ngưng kết một tầng băng mòng trắng bạc trên bề mặt. mặc dù lạnh như thế, nhưng ở trung tâm tiểu khu vẫn có rải rác vài người tản bộ. chạy, tập đường sinh, và luyện quyền. Bất quá mấy quyền cước cơ bản đỏ đều thuộc loại tính chất để vui đùa. Giống như hai mươi thức của Thái Cực Chân Kinh.

Tản bộ một hồi mặt trời cũng đã từ từ ló dạng đi lên, Vương Siêu quay về hướng mặt trời, thở sâu một hơi, lấy chiêu thức của Vô Cực Thức, từng bước chân nhẹ nhàng di chuyển, tay trái đặt tại mi tâm, năm ngón tay chuyên thành bộ dáng ngũ tinh. tay phái tự nhiên là đặt trên bụng xuất thủ, lòng bàn tay mở ra. đưa về phía trước, đúng là “Mn Nguyệt Ấn” lúc trước Hoắc Linh Nhi đối phó với Lạc Tiểu Manh cùng khiêu chiến Vương Hùng Cát.

Bất quá Vương Siêu chiêu này mới chính là” Mãn Nguyệt Ấn”, còn hơn xa của Hoắc Linh Nhi. khi đó cũng không có vận dụng cũng như đề khí trong thủ ấn.

Đối mắt với ánh nắng mặt trời, những tia sáng rực rỡ đua nhau chiếu vào người hắn. da tay trên người hắn theo phản xạ lại ánh sáng. Làm cho cả người hắn. như phát sáng, thật sự giống như hào quang phát ra tử phật. thi truyền Mản Nguyệt Ấn, hàm ý trong đó bao gỗm sự thỏa mãn thiên địa chúng sinh nguyện vọng hết thẩy đều đẹp đẽ.

Từ hình phát triển ra ý để làm xuất thủ, trên người Vương Siêu, biểu đạt một cảnh giới cực điểm, là cảnh giới cao nhất của Hình Ý tâm pháp.

Kết thành Mãn Nguyệt Ấn; tư thể hết thẩy thỏa mãn hết nguyện vọng ý cảnh. Như thế là đại hình. Như thế là đại hình ý cảnh!

Quay về phía mặt trời Vương Siêu không cần dùng lực toàn thân. Vẫn không nhúc nhích, cùng thung pháp hoàn toàn bất đồng. Khung khi mặt trời bắt đẩu chuyên động. thân thể hắn dường như bị năng lượng của mặt trời dẫn dắt. Như một áng mây chuyên động rất nhỏ. Chuyển động xoay tròn quanh mặt trời

Thung pháp này, là bí quyẽt cao nhất của Đường Môn bát quái quyền pháp hắn tự nghĩ ra. Chính là lấy Hình Ý quyền hòa nhập vào, Ngũ tinh liên châu Phách băng toán pháo hoành Ngũ hành quyền liên nhất khí, Thái Cực Quyển Vô Cực Giá, Du già tu cầm pháp hay Hang hà đại thủ ấn, Dương thị Thái cực Trừu Ti Kính, Địa Đằng Long Thung trong Long Xà Hợp Kích, Bát quái đại môn. Ngưu Thiệt chưởng xuất ra thu vào, lấy nhu khắc cương, kết hợp vói cảm giác của chính mình. hợp thành ngũ tinh liên châu mãn nguyện thung. Cũng là Thiên ấn cương mãnh nhất mà từ trước tới nay chưa từng xuất hiện.

Chiêu này, Vương Siêu Tự mình gọi là “Tám ấn thế”, tâm cùng thiên địa tương ấn, cùng chính sinh mạng mình tương ấn, cùng người khác tương ẩn, cùng một nguyện vọng tương ấn. Là như hư không quyền pháp, là thần pháp môn chí cao vô thượng.

Có thể nói, cái quyền pháp này, là hắn kết hợp tất cả các loại võ công cùng lĩnh ngộ, trong đó kể cả một năm hắn hành tẩu hiểu được. còn có đối với Đường Tử Trần cũng có tâm linh tương thông.

“Tiểu tử, ngươi đây là luyện cái loại võ công nào? Ta xem thấy ngươi từ nãy đứng hoài một chỗ. Vẫn không hề nhúc nhích cùng đã hơn nửa giờ rồi”.

Ngay lúc Vương Siêu cảm thụ dưới chân mình đang chuyển động quanh mặt trời. cỗ lực lượng của mình không khác gì một con kiến nhỏ bé. tại lúc không còn kình lực phát ra nưa. một thanh âm vang lên bên lỗ tai.

“Chỉ là luyện lung tung thôi, rèn luyện rèn luyện thân thể mà thôi”.

Vương Siêu vẫn quay về phía mặt trời; cũng không có quay đầu lại nói một câu.

Thật ra hắn rất mẫn cảm. đã sớm biết có người nhìn hắn luyện quyền, đó là một người bộ dáng cũng đã hơn năm mươi tuổi đứng ở cách đó không xa, tóc có chút bạc phơ. nhưng tinh thẩn lại rất hưng phấn, xem bộ dáng chắc là được chăm sóc cùng y liệu rất tốt, bộ dáng này so với mấy người cùng tuổi thì tốt hơn rất nhiều. Loại hình thái này, là xem một người cũng có con cháu có thân phận.

Nhưng trên con người này cũng không thấy cái gì là khí thế của quan uy. tùy tiện nói chuyện, cũng giong như mấy lão nhàn có gia cảnh bình thường ở Bắc Kinh. không có gì đặc biệt. giống như một người bình thường, làm cho người ta có cảm giác rất thân thiết, nhưng cũng làm cho người ta không ngững suy đoán ra thản phận lão nhàn.

“Ngươi luyện cái này chắc chắn là không phái luyện quyền pháp lung tung. ta mặt dù không hiểu gì về phương diện võ công gì đó. nhưng nhìn khi thề phát ra tử thân ngươi cũng có thể biết. có cô đại khí. một cỗ khí thế rất lớn, Cảm giác như là có thể thỏa mản được nguyện vọng của chúng sinh” Đại bá này cũng đang bày ra tư thế thủ thế trong khi luyện, sang sảng cười một chút, thanh âm rất chậm. nhưng lại rấtt vang.

“Ồ?” Vương Siêu dừng luyện, buông lỏng thân thế, nhìn đại bá nói chuyện cách đó không xa, có thê ĩhấv được hàm ý ý nghĩa trong quyền pháp của hắn. trên thể giới này, tuyệt đối không quá trăm người, có thể nói, cho dù là cao thủ như Vương Tuấn Hoa. tại lúc hắn thi triền quyền pháp, cũng tuyệt đối không có minh bạch được ý cảnh trong đó.

Nhưng đại bá trước mặt này, thản thể mặc dù tốt, nhưng Vương Siêu ván cảm giác được. người này huyết mạch. xương cốt đều rất tán loạn. hiên nhiên là không có luyện qua quyền pháp. cư nhiên lại có thê nhìn ra được uân tàng ý ngĩa trong đỏ?

Mặc dù lân trước khi tại công viên dạv Tào Tinh Tinh một ít công phu, bị Chư Binh Lảm nhìn lén rõi sau đỏ cũng chi điềm chút ít, hai bên bởi vì danh tiếng mà đã đấu một hồi, nhưng là hóm nay lão nhân không có võ công này, hiên nhiên không phải là một tông sư nôi tiếng, hiên nhiên Vương Siêu đã sớm trường thành không còn là một tên không biết còng phu năm đó. cho nén đối mặt với cảu hòi của vị đại bá này. Vương Siêu dùng hình thức không nhanh không chậm trả lời.

‘Ta luyện là Bát Quái chường, thật ra cũng chi là cóng phu tầm thường mà thôi”.

“Ỏ, Bát Quái chưởng? Bát Quái chường, ta có quen một người củng luyện Bát Quái chường tên là Lý Kìm Thự’ Lão đại bá suy tư một chút rõi nói.

“Lý Kim Thụ?” Vương Siêu nhản tình sang lên, Lý Kim Thụ này là ai, chàng lẽ vốn là tên của LÝ lão gia tử.

Ngay lúc Vương Siêu định hòi tiêp. tử xa xa tiên đèn hai chiẻc xe Hỏng KỲ lớn, dừng lại ước chìmg cách đáy khoáng một dặm. Sau đỏ tử trên xe đi xuống mấy người dễ nhìn, nhưng rõ ràng có thê nhìn ra được đỏ là mấy vệ sĩ. một mạch chạy đến trước mặt lào đại bá này.

“Tiểu tử, ngươi cứ Tử Tử luyện đi” Lão nhàn này thấy mấy cảnh vệ của mình đi đến. nới với Vương Siêu một cáu, rõi lừng thừng đi đen bước vào bên trong xe.

“Được” Vương Siêu cũng nói lại một cáu. Nhìn nhùng chiếc xe đang dần đi xa: “Biẽ số AG6? Đỏ là địa phương nào? Cái lão nhàn này hình như lai lịch rất lớn, bất quá đáu có chuyện gì liên quan đến ta. ta là sơn đại vương của Đường Môn. Sau khi rời nước, cho đù là chủ tịch quốc gia củng không có quan hệ gì với ta”.

Vương Siêu cũng không hề để trong lòng chuyện phát sinh vào buổi sáng hôm nay.

***

Triệu Quang Vinh buồn bực, vô cùng buồn bực.

“Đều nói cái gi là hiệu suất làm việc? Đều nói cái gì là quân đội quốc gia cường đại- nhưng chuyện đả lảu như vậy. ngay cà một chút tăm hơi cũng không có điều tra được?”

Hắn đang ngòi bên trong một căn phòng hào hoa, trong lòng không ngừng chửi bới. nhưng mặt ngoài van biểu hiện uy nhiệm một bộ dáng bất động- cùng Lâm Đình Phong, thay trò Giang Hải ngồi một chỗ uốn trả nói chuyện phiến.

Hắn rát rõ sự lợi hại của Vương Siêu cùng Đường Tử Trân, lán này hôi quốc cùng là vì việc trên. Nhưng không có nghĩ đến, tên Ngô Đồng Huy kia cũng không có bắt được Vương Siêu, ngược lại chính mình cùng tên điên Ba Lập Mình kia đánh một trận, suýt nưa là thất bại. việc này càng làm cho hắng căm tức hơn.

“Lão Triệu, có phải đang suy nghĩ đến việc bắt Vương Siêu? Ngươi cứ yên tâm. hẳn chạy không thoát đâu. Ngày hôm qua tại thê dục quán không có bắt được hẳn. Đỏ là vận khí hấn tốt, Ngô Tướng quán đã bố trí thiên la địa võng đè chờ hắn” Lâm Đình Phong đường như đã nhìn thấu tâm tư của Triệu Quang Vinh.

“Đừng lo, hai ngày này, ta có thê chờ” Triệu Quanh Vinh miền cường cười.

Ngay lúc đang nói chuyện, đột nhiên cửa bị mờ một cách vô thanh vô tức, sau đỏ một người tiên vào!

“Người nào?”

Triệu Quang Vinh cùng Lâm Đình Phong. Giang Hải đồng thời quay đầu lại, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Lấy thính lực của bọn họ. không có một tiếng động nào, tự nhiên cửa mở, sau khi một người tiến vào thì mới phát hiện điều này chăng lẽ không đủ đê bọn họ kinh hãi?

Người vừa mới vào này. toàn Thân là một bộ ỵ phục tuyết trắng dường như không nhiễm một hạt bụi nào, vóc người thon thả, bước chân nhẹ nhàng giong như đang đạp mảy mà đi. Một trận hương thơm thểo làn giỏ lùa vào lỗ mũi của họ. đỏ là mùi thơm trên cơ thê người đản bà này.

“Cô là ai?” Triệu Quang Vinh một thân đứng lẻn, nhìn vào người bận tuyết sam màu trắng, vóc người thon thà, đỏi mắt hạnh đão. nhưng người đản bà lại lại có cỗ hơi thờ ung dung- trên người đản bà này có mùi vị của nừ kiếm khách, rất giống như nhân vật Hồng Phất Nừ.

À

“Đã nhiểu năm không gặp. Triệu Quang Vinh, ngươi dĩ nhiên không nhận ra ta’ Người đản bà vận bộ tuyết y màu trắng hàng mi nhếch lên, tò vẻ chính mình muốn cười một chút.

“Cô là…” Triệu Quang Vinh nhìn người đản bà này, nghi hoặc suy nghĩ một hôi. mới mảnh liệt kinh ngạc: “Cô là Nghiêm…? Cô sao lại ở trong nước?”

“Năm đó ta võn xuât ngoại đu học cao trung, rõi trờ vê nước là việc đương nhiên? Bất quá. tên tuổi ta cũng thay đôi, may mắn lả tướng mạo ta không có biến hỏa lớn, nếu không… Ánh mất của ngươi cũng không có kém đi” Nghiêm Nghiêm Nghi đỏi mắt sáng lẻn một chút, nhưng sắc mặt van lạnh băng như trước.

“Cô muôn làm gì?” Triệu Quang Vinh hình như thập phản cảnh giác, ánh mát lóe sang, nhìn chầm chằm vào đôi mất của Nghiêm Nghiêm Nghi. hai tay hơi động, dì nhiên là bày ra tư thế Tọa Kim Loan.

“Ổ, trường quyền của ngươi lô hòa thuần thanh rõi sao chứ, ánh mắt này, so với năm đỏ lợi hại hơn rất nhiều. Không biết quyền pháp bây giờ, có lợi hại hơn Đường Tử Trần chưa, hay là vẫn còn kém?” Nghiêm Nghiêm Nghi Trong lúc nói chuyện, thân thè vừa động. giữa bầu không khí yên tĩnh xuất hiện một trận gió mát. lung lay nhoáng lên. tiểu thoái bước đi ngay cá cái bỏng cũng không thấy. tay phái vung lên, hình như muốn đảm đến huyệt thái dương của Triệu Quang Vinh.

Bổn ngón tay của nàng, trông rất bình thường, ngón giữa, ngón trõ, vô danh chi. ngón út, đều không có gì đặc biệt.

“Nga Mì Truy Phong Đoản Đả!” Triệu Quang Vinh tâm vừa động, cũng vội vàng chuyên động. cước bộ mau lẹ, nghiêng đẩu tránh né Truy Phong Đoản Đả.

Nghiêm Nghiêm Nghi cũng không có buông lòng, tay lại chuyển xuống phía dưới. một trận gió nhẹ lại nôi lên, hướng đến vị trí quà thận của Triệu Quang Vinh, ra tay như quỷ dị. trong quá trình xuất thủ nhưng móng tay nhọn hoắc chĩa về phía trước, cơ hồ so với đẩu đạn tử nòng song bấn ra còn muốn hung hãn hơn vài phần.

Nếu “Bạch Báo Tử” Bạch Tuyền Di ở đây, nhìn thấy được Nghiêm Nghiêm Nghi chiểu thức với các mòng tay như xẻ gió này. khẳng định sẽ kinh ngạc đến độ phải té ngã trên mặt đất.

Bởi vì đầu ngón tay của Nghiêm Nghiêm Nghi uy lực vô cùng lớn, trong nháy mắt móng tay phóng tới, phát ra nhưng thanh âm như đẩu đạn đang bay, rõ rang đáy là cánh giới cao nhất của báo quyền, uy lực mạnh mẽ dường như có thê đập nát cả đất đá.

Một thê Lại Trát Y này, một tay cuộn sau eo, Triệu Quang Vinh xoay eo nghiêng

“Không ồn!” Triệu Quang Vinh trong lòng vừa động. cặp mất tê đại, chuyển tay dùng sức toàn thản khí lực, hướng sang bên hông một vẩy một cuộn, giống như là người thời có đại cời đây lưng trên người vậy.

người, đem tay hướng ra ngoài vung ra, thật giống như lả một cái roi dài, mang theo một luồng gió bén nhọn. như một lười đao nham ót Nghiêm Nguyên Nghi đánh tới.

“Tốt, quả nhiên là Lại Trát Y lập thế cao cường, đâu hạ đan tiên quỷ dã mang” Trong nháy mắt giao thủ. Nghiêm Nghiêm Nghi lại còn có thê mỡ miệng nôi chuyện!

Lại Trát Y lập thế cao cường, đáu hạ đan tiên quỷ dã mang!

Thái Tồ Trường Quyền của Triệu Quang Vinh, đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, trong lúc Nghiêm Nghiêm Nghi quý dị như cái bỏng đẻ công kích, cư nhiên còn có thê hóa giải được.

“Tốt lắm, không đánh nửa!” Nghiêm Nghiêm Nghi. lấy một chiểu đơn giản đưa lên ngăn chặn cánh tay hung hãn của Triệu Quang Vinh, có chút nhấc lên hất ra ngoài, nhưng chính thân thê mình không cừ động được, ngẩng đầu lén nói.

Triệu Quang Vinh cùng đinh thủ, hướng mắt nhìn về phía trước.

Vừa rõi hai người so tài, hắn mặc dù không có bị thua hoặc ờ thế hạ phong, nhưng đối phương ờ lúc xuất thủ còn có thê mờ miệng nói chuyện, hiên nhiên là chưa có xuất hết toàn lúc.

Vốn tưởng võ công của mình, thiên hạ ít có, là tuyệt thế cao thủ. nhưng Triệu Quang Vinh một năm trớ lại đây. luôn gặp rất nhiều bất lợi… Trước là bị Vương Siêu đánh bại. sau khi hồi quốc. lại đụng tới Ba Lập Minh, suýt nưa thì chết, bảy giờ gặp phải một Nghiêm Nghiêm Nghi, dù cho hắn toàn lực ứng phó nhưng cũng không có chiếm được thượng phong, việc này đối với sự tin tường của hắn không nghi ngờ gì chính là những đã kích rất lớn.

Trong khoảng thời gian ngắn. hắn đột nhiên tâm tàn Ý lạnh. Làm một cao thủ mà phải ôm tâm tàn Ý lạnh, có thê nói việc này thật sự rất khó tưởng Tượng, vấn đề nảy thuần túy chính là do vận khí. Võ công của Vương Siêu không cần nói, Ba Lập Minh là vua đấu võ, Nghiêm Nghiêm Nghi là huấn luyện viên võ thuật đệ nhất vương bài Trường Phong. Mấy tháng này, liên tục đụng phải nhưng người võ công không tẩm thường, có thê nói đều là cường giá một phương, thuần túy là do Triệu Quang Vinh tự tìm lấy. không đến Bắc Kinh, thì chuyện gì củng không xảy ra.

“Cô rót cuộc muôn làm gì?

“Đừng nóng vội. chúng Ta tử tử ngồi xuống nói chuyện” Nghiêm Nghiêm Nghi phất tay nói.

Chọn tập
Bình luận