” Lại đến phiên ta à! Vận khí của ta lại có thể như vậy, không có gặp phải đối thủ cường đại tới mức đáng sợ, chỉ gặp những đối thủ tương đương hoặc so với ta mạnh hơn một chút. Quyền pháp của Nhạc Lan Đình tuy rằng thâm sâu không lường được. Nhưng mà ta vẫn mười phần tự tin, giờ đây đã tới thời gian cuối cùng của đại hội võ đạo. Nếu như có thể chiến đấu mà tiến vào mười vị trí đầu, vậy thì có cơ hội bài danh trong thiên hạ thập đại cao thủ rồi”.
Hoắc Linh Nhi trông thấy trên màn hình lớn của máy tính lại xuất hiện tên của mình, còn đối thủ lại chính là cô gái thần bí của võ thuật thế gia: Nhạc Lan Đình. Không nhịn được mà thở dài một hơi, trong nội tâm nghĩ tới tình cảm thời điểm cuối cùng của đại hội võ đạo.
Người tham gia đại hội võ đạo càng ngày càng ít đi, ngoại trừ bị đào thải, bị đánh chết, cộng thêm một lượng lớn vì sự tàn khốc của trận chiến mà bỏ cuộc, hoặc là bởi vì muốn xem trận chiến cuối cùng giữa Vương Siêu cùng thủ lĩnh God mà bỏ cuộc, giờ đây chỉ còn lại chừng trăm người, xếp hạng của đại hội võ đạo ở cuối cùng cũng sắp được công bố rồi.
Không thể nghi ngờ, đại hội võ đạo lần này có tất cả mười vị trí, nếu cuối cùng có thể tranh đoạt được một trong mười vị trí thì quả là ‘ danh xứng với thực’, rất xứng đáng được tôn xưng là một trong ‘Thiên hạ thập đại cao thủ’.
Tính chất của loại xếp hạng này cũng không giống với trước kia là do dân gian tôn xưng: Cái gì là Nghiễm Đông Tam Hổ.v.vvv. Cũng không phải các loại bài danh trẻ con như trong các loại tiểu thuyết: Tà Đạo Bát Đại Cao Thủ hay là Chính Đạo Tam Đại Tông Sư.
‘Thiên hạ thập đại cao thủ’ ở thời điểm cuối cùng của đại hội võ đạo tuyệt đối là đứng đầu trong ngàn vạn, từ trong tất cả các cao thủ trên toàn thế giới cường ngạnh chém giết mà sống sót không thể bảo là không vang dội, không thê r nói là không tỏa sáng, không thể nói là không vững chãi như sơn. Sau khi đạt được, lập tức ở trong lòng tất cả những người luyện võ sẽ được tấn thăng lên đại tông sư chính thức của giới võ thuật, được vạn người kính ngưỡng.
Loại thi đấu võ thuật như đại hội võ đạo lần này, ở trong lịch sử võ thuật, thậm chí là trong lịch sử bác kích (vật lộn; đọ sức quyết liệt) của toàn thế giới chính là lần diễn ra đầu tiên. Hao tổn của cải với quy mô to lớn, không bất kỳ trận thi đấu nào có thể so về lượng tiền tệ đổ vào. Tất cả mọi người đều hiểu điều này, đại hội võ đạo lần này là một sự tích lưu truyền ngàn vạn năm. Là đỉnh cao lực lượng của nhân loại, là vũ đài của đỉnh cao bác kích, tất nhiên sẽ được lưu truyền sử sách.
Chính là vì như vậy, mười thứ hạng đứng đầu của đại hội võ đạo, cũng không đơn giản chỉ là danh tiếng bình thường, mà là một loại thăng hoa sinh mệnh, giống như thời khắc tuyệt vời mà rắn lột xác hóa rồng.
Hoắc Linh Nhi cảm thấy nếu như mình chiến thắng trận này thì, rất có cơ hội xếp bước vào mười vị trí đứng đầu của đại hội võ đạo.
Tuy đại hội võ đạo càng về sau càng tàn khốc, Đan kình cao thủ như mây, cường đại như Trần Ngả Dương cũng đã chết trận. Ngô Khổng Huyền, Liễu Viên Phi cũng đều bại lui. Nhưng mà cuộc so tài này, ngoại trừ dựa vào thực lực thì còn phải trông vào vận khí. Hoắc Linh Nhi cảm thấy rằng vận khí của mình khá là tốt, dù sao cũng chưa phải chạm mặt với đối thủ cường đại tới mức biến thái. Huống chi nàng còn có ba cơ hội bỏ quyền thi đấu. Cho nên trực giác của nàng nói cho nàng biết: Chỉ cần thắng trận luận võ này, rất có thể bản thân sẽ có cơ hội tiến vào mười vị trí đầu tiên của đại hội võ đạo.
Khi mà Hoắc Linh Nhi đi xuống sân bãi nang theo niềm tin tất thắng, thì đối thủ của nàng là Nhạc Lan Đình cũng bước xuống. Hai người mặt đối mặt. Đại hội võ đạo diễn ra đã sáu ngày, trong nội tâm Hoắc Linh Nhi cũng hiểu đại khái về thực lực của những người còn lại. Đối thủ của mình là Nhạc Lan Đình cũng đã ra tay hai lần, Hoắc Linh Nhi cũng quan sát rất kỹ càng, nhưng mà đối thủ của Nhạc Lan Đình trong hai lần đó cũng không quá cường đại, ra tay thường là bị giải quyết trong một hiệp, cho nên Hoắc Linh Nhi cũng chưa thực sự nhìn thấu đối thủ xuất thân từ võ thuật thế gia này.
Giờ đây hai người mặt đối mặt, ý chí tinh thần, thể lực khí chất của hai người triệt để giao phong. Cuối cùng khiến cho nội tâm Hoắc Linh Nhi có một cảm giác: Đối diện với tướng mạo rất thanh tú của Nhạc Lan Đình, thì có loại cảm giác khí cung nữ cổ điển giống như Thu Thiền. Làn da rất đẹp, loáng thoáng có ánh sáng phản chiếu, có thể thấy nó tràn trề sức sống. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Nhưng mà Nhạc Lan Đình lại khác với Thu Thiền ở điểm: Thu Thiền văn tĩnh ưu nhã(dịu dàng ít nói), ôm Vô Cực đao vẫn tỏa ra anh khí bừng bừng. Nhưng mà Nhạc Lan Đình này đứng nơi đó, vừa mới quan sát thì đã có cảm giác ổn định điềm tĩnh như Thái Sơn. Hoắc Linh Nhi quan sát hồi lâu mà vẫn có cảm giác khó nắm bắt.
Loại cảm giác khó nắm bắt này chính là không có cách nào xác định vị trí của đối phương. Bởi vì trong cảm giác của Hoắc Linh Nhi thì Nhạc Lan Đình bình thản vững vàng như Thái Sơn, nhưng tùy thời có thể trôi đi.
“Thân pháp của Nhạc Lan Đình cao minh tới cực điểm, bằng không sẽ không gây cho ta cảm giác như vậy”. Nội tâm Hoắc Linh Nhi khẽ rung lên.
“Vừa rồi ngươi quan sát ta thì ban đầu cũng bình thường, nhưng sau năm giây thì phần tóc gáy lại đứng lên rồi hạ xuống, khí huyết trên người bỗng nhiên chuyển động, có phải là ngươi đã nhìn ra thân pháp của ta? Nhãn lực của ngươi thật cao minh, đồ đệ của Vương Siêu quả nhiên bất phàm. Không phải là hiện giờ ngươi đang nghĩ sau khi đánh bại ta lập tức có hi vọng bước vào mười vị trí đầu tiên của đại hội võ đạo đó chứ?” Nhạc Lan Đình nói chuyện, uyển chuyển cười nói, trên mặt giống như là được bao phủ một tầng sương mù.
Cô gái này giống như Tinh Linh ở trong sương mù. Con mắt tựa hồ có thể nhìn thấu hết tất cả suy nghĩ của mọi người, nhưng mà bất luận kẻ nào cũng không thể nắm rõ tất cả về nàng.
“Ồ?” Hoắc Linh Nhi nghe lời nói này, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén như đao: “Bá bá của ngươi là Trần Thái Nhất, Thái Cực Quyền đã luyện tới mức xuất thần nhập hóa, nhất là thân pháp nhẹ nhàng, di chuyển linh động, được người bên trong phạm vi võ thuật thế gia gọi là Quỷ Ảnh tử, thân pháp của ngươi đạt được như thế hẳn là đã nắm được tinh hoa ý nghĩa trong võ thuật của ông ta. Nhưng Nhạc thức tán thủ của các ngươi, Thái Cực của Trần thị, Ngô Thức Bát Cực, các cao thủ trong võ thuật tuy lợi hại nhưng là lần này dường như vận khí không được tốt lắm? Nhạc Bằng đã từng là bại tướng dưới tay sư phụ ta, Ngô Khổng Huyền thi ngay cả một quyền của sư phụ ta cũng không tiếp nổi, kế tiếp Trần Thái Nhất chỉ sợ cũng không kiên trì được bao lâu. Mà vận khí của ngươi lại càng không tốt, lần này gặp phải ta”.
“A? Ý của ngươi là có thể tuyệt đối nắm chắc chiến thắng ta? Thể lực và thực lực của ngươi so với ta cũng không cường đại hơn mà? Bản thân mình thì mình tự biết, ta chưa bao giờ mạnh miệng để tăng thêm can đảm cho mình. Nói chính xác thì thực thực của ngươi hơn kém ta cũng không lớn, kinh nghiệm thực chiến của ngươi tuy phong phú, nhưng mà ngươi không biêt rằng ta đã từng gia nhập tổ chức ám sát God một thời gian ngắn, cũng không thiếu hụt kinh nghiệm thực chiến. Trận đấu mà ngươi đánh bại Thu Thiền ta quan sát rất rõ ràng, thật ra thực lực của Thu Thiền mạnh hơn ngươi nhưng mà lại thất bại. Nguyên nhân là: Thứ nhất, ngươi chiếm lợi thế về mặt binh khí, Vô Cực đao của nàng tuy sắc bén nhưng so sánh thì kém hơn lưỡi Nguyên Thủy Chi Chương của ngươi. Thứ hai là ngươi dùng trá thuật, trong nháy mắt lợi dụng tâm lý ‘thắng chi bất vũ'(lấy mạnh hiếp yếu, cho dù thắng cũng không vẻ vang), vào lúc tiếng chuông mở màn vang lên thì lập tức đánh gãy dao của nàng. Trá thuật chỉ có thể dùng lần thứ nhất, không thể dùng lần thứ hai. Lần này ngươi còn có thể sử dụng sao? Trừ những ưu thế đó của ngươi, ngươi chỉ có thể giao thủ bằng quyền pháp với ta, ta phỏng chừng cũng khá lâu, khả năng là phải trên trăm hiệp, nhưng mà cuối cùng thân pháp của ta chiếm ưu thế sẽ đánh bại ngươi. Ngươi cảm thấy phân tích của ta như thế nào?”
Nhạc Lan Đình cũng không bởi vì lời nói của Hoắc Linh Nhi mà tức giận, nàng ta vẫn mỉm cười dịu dàng như trước nói ra lý do của mình, phân tích cực kỳ rõ ràng, chỉ sự thật, giảng đạo lý, khiến cho người ta cảm thấy rất có sức thuyết phục.
“Ngươi phân tích không sai, nhưng mà ngươi lại tính sót một điểm rồi, đúng! Ta là ngươi đã tính sót một điểm”. Nghe thấy đối phương chỉ sự thật, giảng đạo lý, Hoắc Linh Nhi lập tức phản công.
“Không biết ta tính sót cái gì?” Ngữ khí của Nhạc Lan Đình vẫn trầm ổn như trước.
“Cái ngươi không tính tới chính là vận khó, đúng như ngươi nói, lực lượng của chúng ta là tương đương, nhưng mà ngươi làm sao có thể biết trước khi chúng ta giao thủ thì vận khí sẽ nghiêng về phía ngươi?”
Trong lúc hai người nói chuyện thì tiếng chuông của đại hội võ đạo vang lên.
“Tiếng chuông đã vang lên rồi, không còn nhiều thời gian để nói chuyện đâu, chúng ta động thủ đi thôi, sau khi động thủ sẽ biết được vận khí thuộc về người nào. Luận võ giao thủ, năm phần thực lực, năm phần vận khí, vận khí cũng là một loại thực lực”.
Sau khi tiếng chuông vang lên Hoắc Linh Nhi cũng không có lập tức động thủ, mà thong dong nắm chặt tay trái giống như là đang nắm bảo vật, di chuyển về phía trước, mà ngón tay phải vẽ ra xung quanh như thai hình, cơ thịt trong lòng bàn tay dồn về phía trước, vang lên những âm thanh ‘Ầm ầm’ từ thấp đến cao, chính là Tâm Ấn Mẫu quyền thanh danh lẫy lừng của Vương Siêu.
“Tốt lắm, vậy thì động thủ đi, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, thực lực chúng ta tương đương, vậy phải xem khi giao thủ thì vận khí thuộc về người nào”. Nói xong, Nhạc Lan Đình cũng làm ra một tư thế, tay trái nàng ở phía trước, tay phải đặt ở phần bụng, chân triển cai, hơi cong, tư thế giống như một cây mây vững vàng bám quanh.
Tư thế này rất kỳ lạ, vừa giống như Tam Thể Thức lại vừa giống “Đại Bàng giương cánh”, lại trầm ổn như khai môn Bát Cực. Lại có ý vị nhẹ nhàng của Thái Cực. Lực lượng, tốc độ, thâm trầm, nhẹ nhàng toàn bộ được bao hàm trong tư thế này. Tư thế này quả thật là thâm sâu không lường được.
“Để cho ta tới trước kiểm nghiệm xem ngươi có thể học được bao nhiêu thành uy lực của sư phụ ngươi”. Sau khi hoàn thành tư thế, Nhạc Lan Đình cất lời, trong lúc nói nàng thân thể nàng khẽ động, một bước xuất ra, sau thức khởi thủ thì chộp thẳng tới, tạo ra tiếng gió sắc bén, tựa hồ có mùi tanh quét vào mặt người ta.
“Ác Hổ Tầm Dương”. Một chiêu cầm nã hung mãnh của Bát Cực Quyền.
Ai cũng không ngờ rằng, một nữ hài tử duyên dáng yêu kiều như Nhạc Lan Đình, lúc động thủ lại có thể hung mãnh như vậy.
Nhưng mà Hoắc Linh Nhi cũng không úy kỵ, khóe mắt hướng lên, tay lập tức biến hóa, quyền trái bống nhiên sáng chói, một thức Phong Áp ngăn trở thế tới Hổ chưởng của đối phương, sau đó hữu quyền thay đổi rất nhanh, lúc này huyết dịch cuồn cuộn trào lên, màng da căng lên! Xương cốt vận lực! Cơ thịt mãnh liệt bật ra, phát lực cương mãnh vô cùng. Một quyền Kim Cương Hiến Ngỗ nện thẳng về phía mũi của Nhạc Lan Đình.
Chiêu này của Hoắc Linh Nhi, vừa nhanh lại vừa dữ dội, lực lượng cũng vô cùng lớn, muốn lập tức đánh cho mặt Nhạc Lan Đình nở đầy hoa.
Nhưng mà, khi quyền giáng tới cách mũi Nhạc Lan Đình chừng ba tấc thì đột nhiên cả người Nhạc Lan Đình biến mất trước mặt Hoắc Linh Nhi.
Thật giống như là Quỷ Hồn, nắm tay của Hoắc Linh Nhi đánh vào khoảng không.
Càng khủng bố chính là, sau khi nắm tay đánh hụt thì sau lưng của Hoắc Linh Nhi, góc chết mà con mắt không thể nhìn thấy, làn da nơi đó truyền tới cảm giác giống như là sắp bị kim đâm.
“Thân pháp lại có thể nhanh tới mức độ như vậy?” Trong nội tâm Hoắc Linh Nhi cả kinh, tay hoa lên một cái đột ngột xuyên ra phía sau lưng mình.
Bộp!
Hai tay ngạnh kháng một chiêu, Hoắc Linh Nhi lập tức cảm thấy đối phương hoàn toàn không có lực lượng, yếu ớt tới mức vừa chạm là lui. Đồng thời, đột nhiên mãnh liệt đánh tới bên cạnh xương hông của nàng.
Quyền của đối phương xuất quỷ nhập thần! Thân pháp cực nhanh như bóng dáng của Quỷ Mị.