Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 526: Để ngươi nghỉ ngơi rồi tái chiến!

Tác giả: Mộng Nhập Thần Cơ
Chọn tập

Tuy mọi người trải qua 7,8 ngày ở đại hội võ đạo cũng đã quen với huyết tinh, thế nhưng trận đấu của hai vị cao thủ tuyệt đỉnh Đan kình Huobo và Nhạc Bằng không thể khiến mọi người thỏa mãn.

Hai người đánh nhau chẳng có gì gợn sóng,cũng chẳng thể hiện sức mạnh hay tốc độ. Chỉ giống như hai tên côn đồ đang giằng co với nhau. Thật quá sức đơn giản rồi đột ngột tứ chi bị phân liệt, cơ thể bị xé rách. Sự tương phản mạnh mẽ như vậy thiếu chút nữa tạo thành sự chấn động cực đại.

Người xem đều có phần không thể phản ứng kịp. Nhân viên phục vụ đại hội võ đạo liền khiêng Huobo ra bên ngoài. Đến lúc này mọi người mới kip phản ứng, phát ra những thanh âm hỗn tạp, hoặc là hoảng sợ, hoặc là cảm thán, cũng là phẫn nộ, lại là mừng rỡ, rồi cả những tiếng thở hổn hển.

Huobo đã bị đánh bại. Bây giờ cao thủ võ đạo trên toàn thế giới đã là do người hoa chiếm lĩnh. Cũng không còn có gì có thể làm lay động các vị cao thủ tuyệt đỉnh người Hoa này. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Hơn nữa mười đại cao thủ dẫn đầu lần lượt đều là người Hoa.

Người trong tràng đều minh bạch. Huobo bại, về cơ bản thì đại hội võ đạo lần này đã tổ chức thành công. Toàn bộ quân đoàn cao thủ võ đạo cao thủ có ý định soán ngôi của người Hoa giờ đã tan thành bọt nước.

“Haizz…”

Huobo vừa bại, kẻ thở dài cho hắn chính là Liêu Tuấn Hoa.

Đại hội võ đạo giờ đây toàn bộ còn lại chỉ còn các cao thủ tiềm lực người Hoa. Về phần các cao thủ Hóa kình của nước ngoài dù chỉ còn lại một nhóm nhỏ lẻ tẻ cũng chả làm nên chuyện gì. Tất cả cũng bị Hoắc Linh Nhi, Lạc Tiểu Manh, Vương Hồng Cát những cao thủ trẻ tuổi này giết một cách lạnh lùng.

“Huobo đã chết, võ đạo đại hội có thể nói thật sự đã tiến gần đến giai đoạn cuối cùng. Chuyện này xưa nay chưa từng có của đại hội võ đạo! Không biêt trăm năm sau nữa, sẽ lưu truyền như thế nào? Liệu có trở thành một thần thoại? Người Hoa chúng ta đã trở thành thần thoại.”

Liêu Tuấn Hoa có phần căng thẳng. Tại sao lại không bình tĩnh trở lại được. Trong lòng chứa đựng nhiều cảm khái.

“Chỉ là… vẫn còn một vị trí độc tôn rất vững vàng dường như vĩnh viễn không thể nào lật đổ được.” Liêu Tuấn Hoa cảm xúc cảm khái, ánh mắt lại nhìn về thủ lĩnh God Trường Mi đang ngồi ở trên khán đài.

Trong mười mấy năm nay những nhân vật thần bí xưng hùng dường như càng ngày càng trẻ tuổi. Nguyên lại là một thanh niên, giờ đây quan sát kĩ càng, có thể thấy trên trán hắn có chút bóng dáng thiếu niên, làm người khác có cảm giác dần dần cải lão hoàn đồng.

Hắn ngồi trên khán đài, xung quanh một khoảng rộng không có bất kì ai dám đến gần.

” Chỉ cần tận mắt xem trận đánh của hắn và Vương Siêu, trong lòng ta nhất định không còn gì để tiếc nuối! Cho dù là về sau không có giao thiệp với giới chính trị gia, cũng không sao cả.”

Trong nội tâm Liêu Tuấn Hoa vừa nghĩ một khắc, thì sự việc thình lình tới làm hắn rất thoải mái.

“Ồ? Hoắc Linh Nhi và Phạm Khải Tề một kẻ rất hung mãnh sẽ đối đầu với nhau.”

Liêu Tuấn Hoa cả người tương thông xong, tâm tình lại trở nên vui sướng một cách đặc biệt. Đồng thời, trên màn hình máy tính lớn lại lập lòe tên đôi bên đối chiến.

Hoắc Linh Nhi

Phạm Khải Tề.” Đây thực sự là một trận đấu mang tính mấu chốt. Thập đại cao thủ hàng đầu cuối cùng đã tiến vào vòng đấu cuối cùng.” Liêu Tuấn Hoa hiểu rằng Huobo vừa chết. Thập đại bắt đầu từ mười lắm nhân vật này gồm có Vương Siêu, thủ lĩnh God, Ba Lập Minh, Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thái, Trần Thái Nhất, Nhạc Bằng, Hoắc Linh Nhi, Vương Hồng Cát, Lạc Tiểu Manh, Phạm Khải Tề, Lưu Gia Tuấn, Triệu Tinh Long, Bạch Tuyền Di, Chu Hồng Trí.

Huobo chết cũng đồng nghĩa với việc bóp chết một tia tự tin cuối cùng của các cao thủ nước ngoài. Phần lớn đều đã rút lui. Bây giờ nhân viên của đại hội võ đạo càng giảm mạnh,còn chưa đủ tới 20 người.

Mấy người còn lại không phải là người Hoa, chỉ có một lão nhân là nhu thuật gia tuổi như Chu Hồng Trí, gọi là Lech Gracey. Còn có một lão nhân tu luyện Yoga đó là Sharman độ sư, cùng với một lão nhân người Nga Psi

Cả ba người này vậy mà lại là lão nhân giống như Chu Hồng Trí

Ba người bọn họ trong đại hội võ đạo không có đến một trận đấu đặc sắc nào. Đụng phải Đan kình thì bỏ quyền thi đấu, đụng phải Hóa kình thì chiến thắng. Người người tận dụng hết 3 cơ hội bỏ quyền thi đấu, vậy mà có thể thần kì tiến vào vòng cuối đại hội.

Bọn họ căn bản bất hiển sơn, bất hiển lộ, cũng chả làm cho ai quan tâm đến. Cứ thế mà thẳng đến giai đoạn cuối này. Dường như tất cả người khác đều được quan tâm đến nhưng riêng ba lão nhân chả ai biết tới.

Hơn nữa ba lão nhân sau cái chết của Huobo cũng không hề rút lui!

Đó là tất cả. Đương nhiên đều được chú ý tới. Đại hội võ đạo tới thời khắc cuối cùng, chưa tới 20 người, bất kì kẻ nào muốn che đậy cũng không được. Hết thảy đều phải dựa vào thực lực chân chính của bản thân mình.

Lúc này Hoắc Linh Nhi và Phạm Khải Tề hai người tiến vào tràng.

Hai thanh niên trẻ tuổi đại kiệt xuất cuối cùng cũng bước vào giao thủ.

Phạm Khải Tề đúng vào giai đoạn cuối cùng của đại hội cũng thể hiện vô cùng xuất sắc. Bát Cực cao thủ nghiễm nhiên trở thành một cái tên trứ danh hung mãnh. Trường đấu không chỉ là nơi làm cho kẻ địch xương cốt bạo liệt mà nội tạng cũng nát bét, nếu không cũng làm đầu người rạn nứt. Hơn nữa khi đối đầu cao thủ Hóa kình,cũng tuyệt đối không dây dưa, đánh gục đối thủ một cách gọn gàng.

Có nhiều chiến tích như vậy, cho nên cái tên Phạm Khải Đoàn trong các đoàn thể được gọi là “Tiểu Lý Thư Văn”.

Vì vậy đối mặt với Hoắc Linh Nhi khí tức của hắn chẳng có chút nào tỏ ra kém hơn cả. Mà càng ngày càng cường thịnh.

“Nửa năm trước lúc ta ở Nam Dương Đường Môn bị thua một cách nhục nhã trong tay sư phụ ngươi Vương Siêu, còn bị hắn viết lên y phục bốn chữ ‘luyện thêm ba năm’. Vậy thì hôm nay ta nhất định phải đòi trên người ngươi một điểm lợi tức.”

Con mắt hắn nhìn chằm chằm vào Hoắc Linh Nhi. Khí tức trên cơ thể hắn rất đậm đặc. Như một đám nham thạch đang bùng cháy, phải thiêu đốt sạch sẽ tất cả. Hắn dùng hết tất cả sức lực thúc dục khí huyết tuần hoàn.

Hoắc Linh Nhi không thèm trả lời, mà mắt hướng mũi, mũi hướng về tâm, Một tay duỗi về phía trước, đồng thời một cước duỗi về trước. Như cái cày nhắm ngay vào trung tuyến của đối phương.

Động tác này của Hoắc Linh Nhi là Hình Ý quyền Tam Thể thức, không có xoay thân, nội đặt trên hai đùi. Như tư thế hình xoắn ốc của rồng vặn mình. Rất tự nhiên và thong dong.

Nhưng đột nhiên Phạm Khải Tề có một cảm giác. Trên cánh tay của Hoắc Linh Nhi dường như còn có một con mắt khác, nhìn chòng chọc vào bản thân không hề dễ chịu tí nào. Đó là cảm giác của một con mồi đang bị sư tử theo dõi.

Cùng lúc đó, lại có một đạo cảm giác khó chịu khác từ mũi chân của Hoắc Linh Nhi truyền đến. Dường như trên mũi chân của nàng lại có thêm một con mắt khác, như con mắt của rắn độc chòng chọc hướng tới đối phương.

Điều mà làm Phạm Khải Tề khiếp sợ chính là từ trán của Hoắc Linh Nhi. Trên trán cũng đang mở ra một con mắt, nhìn thẳng vào hắn làm sởn tóc gáy.

Tuy hai con mắt Hoắc Linh Nhi không có nhìn vào Phạm Khải Tề. Thế nhưng Phạm Khải Tề lại cảm giác được địch ý vô cùng mãnh liệt từ các bộ phận khác của nàng từ trán, mũi chân, đầu ngón tay. Giống như đang bị lâm vào tình thế đối đầu với 3 địch nhân lợi hại.

“Chuyện này là sao đây? Lẽ nào nàng ta đã tiến nhập vào cảnh giới Đan đạo ngưng huyết quy khiếu?” Phạm Khải Tề trong nội tâm khiếp sợ.

Trong tình cảnh đối nghịch, tiếng chuông bắt đầu vang lên.

Hoắc Linh Nhi không nói lời nào đã động thủ. Xuất thủ thẳng một quyền quét ngang sau đó lại biến hóa đánh thẳng, nện thẳng tới tim của Khải Tề

“Hoành trùng trực tràng” một chiêu rất đơn giản. Nhưng phát lực ác liệt, nhanh như chớp.

Nhưng Phạm Khải Tề ngược lại lại cảm giác được sự uy hiếp từ mũi chân của đối phương. Kịp nhận ra sát chiêu chính thức là ở cước hạ của đối phương.

Do vậy thân thể Phạm Khải Tề lập tức chuyển, dẫm mạnh phía trước làm mặt đất bị chấn động. Một trửu “Long Phượng điểm đầu” tiếp “Hoành trùng trực tràng” của Hoắc Linh Nhi. Thối theo cước đá ra, thập phần mãnh liệt mang theo cuồng phong giận dữ muốn nổ tung khớp đầu gối của Hoắc LInh Nhi..

Chính là phát sau mà đến trước, muốn đá gãy chân của Hoắc Linh Nhi.

Không ngờ lại vượt ngoài dự liệu. Một chân của Hoắc Linh Nhi căn bản không có khởi xuất, mà cước xoay tròn, thân thể như con cá chạch trượt đi.

” Không hay rồi? Đây là do khí huyết làm linh cảm của ta mê muội?”Phạm Khải Tề vừa kịp phản ứng, xoay người ra khỏi một thối của Hoắc Linh Nhi nhưng đã bị ngay vào xương hông.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, hai chân chuyển, cơ thịt trên đùi xoắn lại, phồng lên. Sau khi hóa giải được kình lực của Hoắc Linh Nhi liền

ngạnh tiếp một thối.

Thình!

Hắn giẫm mạnh về phía sau vài bước, thân người mềm dẻo, quỳ một gối xuống.

Một thối vừa nãy của Hoắc Linh Nhi tuy quỷ bí. Thế nhưng vì dùng khí huyết để mê hoặc đối thủ nên không thể ngưng tụ được tất cả sức mạnh, phát lực thiếu vài phần cương mãnh làm đối phương ngạnh tiếp được. Tuy không có thương cân đoạn cốt, nhưng vẫn đau đớn vạn phần. Cơ bắp

vận chuyển không có linh hoạt.

“Còn muốn ta động thủ sao?”

Phạm Khải Tề quỳ một gối xuống. Chính là đang dùng thế này chuẩn bị cuộn người lại để tránh Hoắc Linh Nhi thừa thế truy kích.

Tuy hắn vừa rồi bị trúng một thối, có thể nói là hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Nhưng hắn biết bản thân chưa bị thương cân đoạn cốt. Chỉ có thể lấy kháng kích của cơ thể làm năng lực chủ yếu. Ra sức chống đỡ mong tìm được cơ hội thắng.

Nhưng mà ai biết, Hoắc Linh Nhi căn bản không đuổi theo, lại đứng bất động, hai tay để sau lưng.

“Nếu ngươi còn muốn động thủ, ta sẽ cho ngươi 3 phút nghỉ ngơi, hoạt động khí huyết, hồi phục lại thương thế ở chân…”

Hoắc Linh Nhi thách thức nói.

“Ngươi…”

Phạm Khải Tề thấy câu nói này, trong nội tâm dâng tràn nộ ý không thể kìm nén được.

Nhưng trong nháy mắt hắn đã cố dồn nén sự tức giận xuống, liền đứng dậy, dò xét Linh Nhi:” Ngươi không cần phải làm suy yếu ý chí chiến đấu của ta. Muốn ta rút lui sao? Thật đáng tiếc. Sự tính toán của ngươi đã nhầm rồi. Ngươi đã muốn cho ta ba phút nghỉ ngơi vậy sau này đừng có mà hối hận.”

Phạm Khải Tề vừa nói vừa xoa bóp chỗ bị trúng cước.

Vừa nói xong, cảm giác đau nhức của chân đã biến mất.

“Ngươi vừa rồi dùng khí huyết mê hoặc ta, cũng để cho ta nhìn ra thực lực của ngươi. Khí huyết của ngươi tuy đã đạt đến bước ngưng huyết quy khiếu, nhưng thiếu chút thời gian tu luyện, thể lực không thể tăng nhiều. Bằng không thì một cước vừa rồi có thể đạp xương cốt ta đứt đoạn.”

Thanh âm của hắn càng ngày càng lạnh. Trong đó ẩn chứa cả sự tin tưởng.

“Vậy đến đây đi.”

Hoắc Linh Nhi không chút nào để ý tới lời nói của hắn, liền giơ tay ra, vô cùng tiêu sái và thong dong. Đưa người ta một cảm giác nàng đã nắm chắc thắng lợi.

Loại phong độ này,rõ ràng là cao hơn Phạm Khải Tề một bậc.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky