Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 19: Đại từ hoành tráng

Tác giả: Dạ Thải Hoa
Chọn tập

Những nốt nhạc linh động đang tràn ngập trong hội trường, nhạc khúc hoa mỹ khiến ai nấy đều dần dần say mê.

Toàn bộ người trong hội trường tùy theo tiếng đàn của Lam Tử dần dần từ u buồn lắng xuống đi vào dòng chảy ngầm cuộn trào mãnh liệt, cảm xúc của các thính giả không ngừng biến chuyển theo tiếng nhạc của Lam Tử.

Nhạc khúc này từ đầu tới cuối đều biểu hiện ra một loại ưu thương và hoang mang, giống như một vị Công chúa u buồn đứng trên đỉnh núi lớn, thử hỏi thế giới này còn điều gì đáng để mình theo đuổi. Chuyển biến theo tiết tấu của khúc nhạc, tâm tư Công chúa dần dần lộ ra trước mắt người đời, trong mắt cô cuộc sống của thế nhân đều là tầm thường, không có lý tưởng rộng lớn, không có linh hồn toát ra, mỗi người đều đang dần dần mất đi phương hướng…

Có lẽ, ý nghĩa mà từng nốt nhạc biểu đạt ra đều đã giải thích cho tên gọi của nhạc khúc – Chúng ta là ai?

Thường Nhạc đứng sau màn che của sân khấu, lặng yên không lên tiếng nhìn Lam Tử, mắt có lưu quang chớp động. Ánh mắt như vậy chỉ cần là người quen với Thường Nhạc sẽ không xa lạ, chỉ có lúc đối mặt với đồ sưu tầm của chính mình thì hắn mới có ánh mắt chuyên chú như vậy.

-A! Cậu là ai, sao lại chạy đến chỗ này?

Nữ MC xinh đẹp vô tình đi ngang qua hô nhỏ một tiếng, ngơ ngác nhìn Thường Nhạc.

Thường Nhạc một tay nắm lấy tay nữ MC, cô như con cừu non nhu nhược ngã vào ngực hắn, lúc cô thất kinh trong ánh mắt, Thường Nhạc đã vươn ngón trỏ ngăn trên miệng cô, mặt lộ ra nụ cười tà ác đến cực điểm, dùng âm thanh rất nhẹ nói:

-Có tin tớ cưỡng bức cậu ngay tại đây không?

Cô muốn kêu lên mà không kêu được, muốn giãy dụa cũng phí công, đôi mắt to đẹp hiện đầy vẻ kinh sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tú khí tái nhợt dị thường, toàn bộ phòng tuyến tinh thần bị đánh tan hoàn toàn.

-Đừng sợ, kỳ thật tớ chỉ muốn tìm cậu giúp chút việc nhỏ thôi.

Thường Nhạc không hề sợ hãi buông lỏng cô ra, hơn nữa còn nở một nụ cười vuốt đuôi vô cùng lịch sự bổ sung:

-Việc tớ muốn cậu làm kỳ thật vô cùng đơn giản, thế này…

Tại một khắc ngón tay Lam Tử rời khỏi phím đàn, toàn bộ hội trường lại rộ lên tiếng vỗ tay như sấm, rất nhiều nữ sinh tình cảm dào dạt sớm đã lã chã rơi lệ, mà rất nhiều nam sinh lại trong giờ khắc này đã coi Lam Tử là tình nhân vĩnh hằng trong mộng của mình.

Thiên sứ u buồn.

Đây là danh hiệu thanh nhã mà quần chúng học viện Kiêu Tử đặt cho Lam Tử, chỉ có điều số đông mọi người không ngờ tới, rất nhiều năm về sau danh hiệu này được truyền đi khắp thế giới, bóng dáng u buồn kia trở thành phong cảnh mỹ lệ trong lòng rất nhiều người hâm mộ trên toàn thế giới. nguồn TruyenFull.vn

Lam Tử im lặng nhìn mọi người ở dưới sân khấu, mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, đờ đẫn cúi đầu cảm ơn. Lúc cô xoay người, bóng dáng gầy nhỏ cô đơn không nói nên lời đó hiện ra.

Nữ MC lúc này chậm rãi đi lên sân khấu, thần sắc vài phần căng thẳng khác thường, giọng nói luôn lưu loát tuyệt hảo giờ đây lại hơi hơi run rẩy:

-Sau đây, là tiết mục của bạn học lớp 10 – 4 – Thường Nhạc… độc tấu piano…

Lam Tử vừa mới đi đến hậu trường liền bị một cái bóng thon dài chặn lại, người đàn ông tướng mạo và khí độ đều gần như hoàn mỹ này lại mang một ánh mắt đại diện cho hắc ám, mặt mang theo nụ cười tà khí, đứng dưới ánh đèn ảm đạm đã chinh phục Lam Tử và tất cả những người khác.

-Mời tránh ra!

Lam Tử không lạnh không nhạt ngẩng đầu nói, bất luận người đàn ông nào đều đừng mong có thể dựa vào bề ngoài mà chinh phục cô, người duy nhất khiến cô có chút tò mò hoặc chờ mong, chính là tay người này cầm đàn vi-ô-lông.

Thường Nhạc mắt lom lom nhìn Lam Tử, đây chính là ánh mắt người đàn ông nhìn một cô gái với dục vọng trắng trợn, không chút kiêng nể gì, mà có cả nguy hiểm.

Nhìn chăm chú trong khoảng cách gần, khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ của Lam Tử khiến Thường Nhạc rất hài lòng. Tại thời khắc này, Thường Nhạc đột nhiên nhớ tới Nam Cung Huân Y, có lẽ đều có thứ chung là nghệ thuật. Trên người hai người đều có hơi thở mê người của nghệ thuật, đều có dung mạo dáng người và khí chất không thể bắt bẻ. Điểm khác biệt duy nhất chính là, Nam Cung Huân Y là nữ thần cao quý thánh khiết, mà Lam Tử lại là thiên sứ ưu thương hoang mang.

-Tôi lập tức sẽ cho em một đáp án!

Miệng Thường Nhạc đột nhiên phát ra những lời này, ý cười trên mặt càng đậm.

Lam Tử hơi hơi ngẩn ngơ, dường như không hiểu được ý tứ trong lời nói của Thường Nhạc.

-Cho dù là âm nhạc bị em chinh phục, hay em bị âm nhạc chinh phục, chung quy vẫn là rất cô độc!

Sau khi ném xuống những lời này, Thường Nhạc đi về phía sân khấu.

Vốn định rời khỏi đây, Lam Tử bỗng chấn động cả người, ngẩn ra tại chỗ, cặp mắt xinh đẹp có thể nói là do Thượng Đế tự tay thiết kế ra kia dâng lên một loại sương mù nhàn nhạt, cô nhìn bóng lưng rời đi đến xuất thần.

Khi Thường Nhạc lên sân khấu, quần chúng lại sôi trào, dạng âm thanh gì cũng có cả.

Có người nhớ rõ người này chính là thằng nhóc kiêu ngạo lái Lamboghini V12 Murcielago ở cổng trường lúc sáng, có người lại nhớ rõ người này ở bãi đỗ xe đã chiếm lấy vị trí đỗ xe Long Nha rồi còn thả chó dữ cắn bị thương vài tên đàn em Long Nha. Có người lại nhớ là người này đi cùng một người cao to, hai người bọn họ là thủ phạm “sự kiện đổ máu tại hội trường”…

Còn có người lại buồn bực, một nhóm người lại nghĩ, người này là thần thánh phương nào, sao vừa lên sân khấu đã gây ra chấn động lớn như vậy? Mà một bộ phận người khác thì lại nghĩ, không phải người này lên biểu diễn độc tấu dương cầm ư, mẹ nó, cầm theo một cây đàn vi-ô-lông lên sân khấu làm gì?

Nhẹ nhàng đặt vi-ô-lông trên chiếc piano, Thường Nhạc quét mắt một lượt toàn bộ hội trường. Tại một giây này, Thường Nhạc giống như sứ giả bóng tối đột nhiên giáng xuống, cả người như bao phủ bởi vòng sáng hắc bạch giao nhau, trên người phóng xấu ra hơi thở không tính là âm u lạnh lẽo, cũng không tính là ánh sáng mặt trời, mà là một loại khí cơ mạnh mẽ lại trung tính, che trời phủ đất quét qua toàn bộ hội trường.

Toàn bộ hội trường lập tức lặng ngắt như tờ, ngoài mấy tên có chút mạnh mẽ rít lên trong bóng đêm, có rất ít người dám ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Thường Nhạc.

Dường như rất hài lòng với hiệu quả này, Thường Nhạc chậm rãi ngồi xuống, cũng không vội chạm vào phím đàn, đôi môi khẽ mở, không có bất kỳ tiếng nhạc đệm nào mà hát lên.

Hear my silent prayer,

Heed my quiet call,

When the dark and blue surround you,

Step into my sigh,

Look inside the light,

You will know that I have found you…

Giọng nam trầm hơi khàn khàn, mờ ảo ngâm xướng như thì thào nói thầm, còn cả ca từ hơi có vẻ âm u thương cảm, làm cho người ta có một loại cảm giác như ảo mộng. Ngay lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, ngón tay thon dài của Thường Nhạc nhẹ nhàng đánh vào phím đàn, vô số âm phù có thể tiếp xúc thân mật với tâm linh con người nhảy lên, một loại tổ khúc nhạc khiến tâm linh con người xuất thể róc rách chảy ra.

Toàn bộ hội trường chìm vào im lặng chưa từng có, trên mặt mỗi người đều có vẻ không tin nổi và say mê.

Lam Tử ở phía sau màn che hoàn toàn giật mình, thân hình gầy gò không ngừng run rẩy.

Cô vừa bắt đầu đã nghe ra lai lịch của ca khúc – “Dreamcatcher”, có người đem tác phẩm này dịch thành “Người truy mộng”.

“Dreamcatcher” có hai bản của người nổi tiếng, một là do Secret Garden diễn tấu, đầu đuôi đều có một đoạn thanh xướng như nhau, Thường Nhạc vừa rồi biểu diễn chính là phần đó. Ngoài dự đoán của mọi người chính là, sau khi xướng khúc nhạc dạo, Thường Nhạc lập tức biến ảo phong cách, dùng phiên bản của người thứ hai, NewAge trường phái thủ pháp diễn tấu âm thuần của dàn nhạc “Hoa viên Bandari” để diễn tấu.

Chúng ta là ai? Chúng ta đều là người theo đuổi ước mơ!

Một giọt lệ nóng từ hốc mắt Lam Tử trào ra ngoài, chẳng lẽ đây chính là đáp án mà vừa rồi Thường Nhạc nói sẽ cho cô?

Nhìn bóng lưng hào quang bắn ra tứ phía trên sân khấu, Lam Tử đột nhiên phát hiện, hắn, người đàn ông kia, cũng giống mình, có một nỗi tịch mịch thật sâu mà thế nhân không hiểu được.

Lúc này, Thường Nhạc đã đứng lên, khép hờ hai mắt, si mê kéo đàn vi-ô-lông. Hắn đứng bên cạnh sân khấu, rất có một kiểu có thể xảy chân ngã xuống, giống như hắn rất thích loại cảm giác kích thích nguy hiểm này.

“Dreamcatcher” vốn là song tấu, nhưng lại bị Thường Nhạc tách ra, đem toàn bộ khúc nhạc biến thành tổ hợp do piano và vi-ô-lông liên thanh mà thành, có thể nói là sắc đẹp thương cảm đến cực điểm.

Toàn bộ hội trường biến thành biển âm nhạc, thời khắc này Thường Nhạc chính là Thượng Đế, thao túng mỗi một linh hồn người nghe.

Lâm Quai Quai ôm chặt Big Ben, hoàn toàn không để ý sự thật là Big Ben đang không ngừng sỗ sàng cọ vào ngực cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị bao phủ bởi nước mắt. “Có thời gian tớ cũng đi làm một nhà chế tác cho vui” – Lâm Quai Quai rốt cuộc cũng đã hiểu được ý nghĩa một câu nói kia của Thường Nhạc.

Khí thế hung bạo trên người Huyết Hổ hoàn toàn tiêu tan, thần sắc chuyên chú và sùng kính, gã lại một lần nữa khẳng định mình không theo nhầm lão đại!

-Chị, chị còn cho là hắn chỉ biết đua xe sao?

Phía trước, cô gái trong xe thể thao Lotus nhẹ giọng hỏi, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Thường Nhạc trên sân khấu, loại điên cuồng và si mê không hề giữ lại mà toát ra.

Cô gái tao nhã khẽ lắc đầu rồi lại gật đầu, vẻ mặt hoảng hốt, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Tiếng đàn piano và vi-ô-lông không ngừng biến hóa, mặt Thường Nhạc dần dần lộ ra vẻ cực kỳ thư thái, dường như đang hưởng thụ cảm giác thành tựu khi mọi người đều đã trở thành nô lệ âm nhạc của hắn.

Nếu không thể theo kịp bước chân của ta, vậy các người chỉ xứng phủ phục dưới chân ta!

Một loại khí vương bá quân lâm thiên hạ chạy trong lồng ngực Thường Nhạc, sau đó quy về yên ả, từng lỗ chân lông trên người đều bị dòng khí cổ quái này giặt rửa một lần, từng tế bào đều vui sướng toát ra. Thường Nhạc cảm thấy toàn thân thoải mái không tả được, thoạt nhìn giống như thay đổi thành một người khác, thân thể bao phủ trong một tầng sương mỏng bảy màu, giống như thiên thần hạ phàm.

Tất cả những điều này dưới ánh mắt người khác, hoặc tưởng lầm là ảo giác, hoặc tưởng là hiệu quả ánh sáng của sân khấu có vấn đề. Ngay cả Thường Nhạc cũng không nghĩ tới, hắn vào lúc này lại đột phá bình cảnh Hiên Viên quyết tầng thứ hai mà bà nội Công Tôn Thị truyền cho, gần như đạt tới trọng thứ nhất tầng thứ ba Phác Quy Chân.

Nốt nhạc động lòng người không ngừng ngăn cản tâm linh mỗi người.

Nhạc khúc duyên dáng đi nữa thì cũng có lúc kết thúc, thật lâu sau khi Thường Nhạc rời khỏi sân khấu, tất cả người nghe mới dần dần hồi phục tinh thần, trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay chấn động màng nhĩ người, như là vui vẻ đưa tiễn anh hùng rời đi, hoặc là ăn mừng đế vương sinh ra.

Lam Tử si ngốc đứng sau màn che, lệ rơi đầy mặt.

-Nếu tôi đã khiến em khóc, vậy tôi đây nhất định sẽ chịu trách nhiệm.

Âm thanh đầy sức hấp dẫn lại có dã tính sung mãn nhẹ nhàng truyền vào tai Lam Tử, thân hình quỷ mị của Thường Nhạc hiện tại đang đứng trước mặt cô, căn bản không để cho Lam Tử phản kháng liền mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng. Sau đó, hắn quả nhiên rất chịu trách nhiệm nâng lên khuôn mặt hoàn mỹ của giai nhân, cúi đầu hôn khô tất cả nước mắt trên mặt Lam Tử.

Nữ MC xinh đẹp kia đứng cách đó không xa, cả người lâm vào giữa mê man vô hạn, cô không rõ tại sao mình lại có một loại kích động muốn khóc.

-Có lẽ, đôi khi, em và tôi là một loại người…

Thường Nhạc trong ánh mắt kinh ngạc của Lam Tử, đột nhiên buông lỏng cô ra, thanh âm trầm thấp mà thương cảm chậm rãi truyền đến:

-Lúc mọi người dũng cảm chạy đến đường chân trời phía xa, em lại sớm đứng cạnh một đường chân trời khác, bỏ lại đường chân trời xa xa kia ở sau lưng. Nhưng khi em quay đầu lại nhìn đường chân trời ấy, mới bỗng nhiên nhận thấy, mình cô độc đến vậy…

Lam Tử không hề ngăn cản lời nói của Thường Nhạc, tuyệt đại hồng nhan, cuối cùng cũng có lúc gặp được tri âm, cô chỉ nghĩ muốn ngã vào lòng hắn khóc một cách sảng khoái. Nhưng… lúc này Thường Nhạc lại rời đi không quay đầu lại đến một lần, bóng lưng cao lớn lại gầy yếu kia có một loại tiêu điều không nói nên lời.

Những nốt nhạc linh động đang tràn ngập trong hội trường, nhạc khúc hoa mỹ khiến ai nấy đều dần dần say mê.

Toàn bộ người trong hội trường tùy theo tiếng đàn của Lam Tử dần dần từ u buồn lắng xuống đi vào dòng chảy ngầm cuộn trào mãnh liệt, cảm xúc của các thính giả không ngừng biến chuyển theo tiếng nhạc của Lam Tử.

Nhạc khúc này từ đầu tới cuối đều biểu hiện ra một loại ưu thương và hoang mang, giống như một vị Công chúa u buồn đứng trên đỉnh núi lớn, thử hỏi thế giới này còn điều gì đáng để mình theo đuổi. Chuyển biến theo tiết tấu của khúc nhạc, tâm tư Công chúa dần dần lộ ra trước mắt người đời, trong mắt cô cuộc sống của thế nhân đều là tầm thường, không có lý tưởng rộng lớn, không có linh hồn toát ra, mỗi người đều đang dần dần mất đi phương hướng…

Có lẽ, ý nghĩa mà từng nốt nhạc biểu đạt ra đều đã giải thích cho tên gọi của nhạc khúc – Chúng ta là ai?

Thường Nhạc đứng sau màn che của sân khấu, lặng yên không lên tiếng nhìn Lam Tử, mắt có lưu quang chớp động. Ánh mắt như vậy chỉ cần là người quen với Thường Nhạc sẽ không xa lạ, chỉ có lúc đối mặt với đồ sưu tầm của chính mình thì hắn mới có ánh mắt chuyên chú như vậy.

-A! Cậu là ai, sao lại chạy đến chỗ này?

Nữ MC xinh đẹp vô tình đi ngang qua hô nhỏ một tiếng, ngơ ngác nhìn Thường Nhạc.

Thường Nhạc một tay nắm lấy tay nữ MC, cô như con cừu non nhu nhược ngã vào ngực hắn, lúc cô thất kinh trong ánh mắt, Thường Nhạc đã vươn ngón trỏ ngăn trên miệng cô, mặt lộ ra nụ cười tà ác đến cực điểm, dùng âm thanh rất nhẹ nói:

-Có tin tớ cưỡng bức cậu ngay tại đây không?

Cô muốn kêu lên mà không kêu được, muốn giãy dụa cũng phí công, đôi mắt to đẹp hiện đầy vẻ kinh sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tú khí tái nhợt dị thường, toàn bộ phòng tuyến tinh thần bị đánh tan hoàn toàn.

-Đừng sợ, kỳ thật tớ chỉ muốn tìm cậu giúp chút việc nhỏ thôi.

Thường Nhạc không hề sợ hãi buông lỏng cô ra, hơn nữa còn nở một nụ cười vuốt đuôi vô cùng lịch sự bổ sung:

-Việc tớ muốn cậu làm kỳ thật vô cùng đơn giản, thế này…

Tại một khắc ngón tay Lam Tử rời khỏi phím đàn, toàn bộ hội trường lại rộ lên tiếng vỗ tay như sấm, rất nhiều nữ sinh tình cảm dào dạt sớm đã lã chã rơi lệ, mà rất nhiều nam sinh lại trong giờ khắc này đã coi Lam Tử là tình nhân vĩnh hằng trong mộng của mình.

Thiên sứ u buồn.

Đây là danh hiệu thanh nhã mà quần chúng học viện Kiêu Tử đặt cho Lam Tử, chỉ có điều số đông mọi người không ngờ tới, rất nhiều năm về sau danh hiệu này được truyền đi khắp thế giới, bóng dáng u buồn kia trở thành phong cảnh mỹ lệ trong lòng rất nhiều người hâm mộ trên toàn thế giới. nguồn TruyenFull.vn

Lam Tử im lặng nhìn mọi người ở dưới sân khấu, mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, đờ đẫn cúi đầu cảm ơn. Lúc cô xoay người, bóng dáng gầy nhỏ cô đơn không nói nên lời đó hiện ra.

Nữ MC lúc này chậm rãi đi lên sân khấu, thần sắc vài phần căng thẳng khác thường, giọng nói luôn lưu loát tuyệt hảo giờ đây lại hơi hơi run rẩy:

-Sau đây, là tiết mục của bạn học lớp 10 – 4 – Thường Nhạc… độc tấu piano…

Lam Tử vừa mới đi đến hậu trường liền bị một cái bóng thon dài chặn lại, người đàn ông tướng mạo và khí độ đều gần như hoàn mỹ này lại mang một ánh mắt đại diện cho hắc ám, mặt mang theo nụ cười tà khí, đứng dưới ánh đèn ảm đạm đã chinh phục Lam Tử và tất cả những người khác.

-Mời tránh ra!

Lam Tử không lạnh không nhạt ngẩng đầu nói, bất luận người đàn ông nào đều đừng mong có thể dựa vào bề ngoài mà chinh phục cô, người duy nhất khiến cô có chút tò mò hoặc chờ mong, chính là tay người này cầm đàn vi-ô-lông.

Thường Nhạc mắt lom lom nhìn Lam Tử, đây chính là ánh mắt người đàn ông nhìn một cô gái với dục vọng trắng trợn, không chút kiêng nể gì, mà có cả nguy hiểm.

Nhìn chăm chú trong khoảng cách gần, khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ của Lam Tử khiến Thường Nhạc rất hài lòng. Tại thời khắc này, Thường Nhạc đột nhiên nhớ tới Nam Cung Huân Y, có lẽ đều có thứ chung là nghệ thuật. Trên người hai người đều có hơi thở mê người của nghệ thuật, đều có dung mạo dáng người và khí chất không thể bắt bẻ. Điểm khác biệt duy nhất chính là, Nam Cung Huân Y là nữ thần cao quý thánh khiết, mà Lam Tử lại là thiên sứ ưu thương hoang mang.

-Tôi lập tức sẽ cho em một đáp án!

Miệng Thường Nhạc đột nhiên phát ra những lời này, ý cười trên mặt càng đậm.

Lam Tử hơi hơi ngẩn ngơ, dường như không hiểu được ý tứ trong lời nói của Thường Nhạc.

-Cho dù là âm nhạc bị em chinh phục, hay em bị âm nhạc chinh phục, chung quy vẫn là rất cô độc!

Sau khi ném xuống những lời này, Thường Nhạc đi về phía sân khấu.

Vốn định rời khỏi đây, Lam Tử bỗng chấn động cả người, ngẩn ra tại chỗ, cặp mắt xinh đẹp có thể nói là do Thượng Đế tự tay thiết kế ra kia dâng lên một loại sương mù nhàn nhạt, cô nhìn bóng lưng rời đi đến xuất thần.

Khi Thường Nhạc lên sân khấu, quần chúng lại sôi trào, dạng âm thanh gì cũng có cả.

Có người nhớ rõ người này chính là thằng nhóc kiêu ngạo lái Lamboghini V12 Murcielago ở cổng trường lúc sáng, có người lại nhớ rõ người này ở bãi đỗ xe đã chiếm lấy vị trí đỗ xe Long Nha rồi còn thả chó dữ cắn bị thương vài tên đàn em Long Nha. Có người lại nhớ là người này đi cùng một người cao to, hai người bọn họ là thủ phạm “sự kiện đổ máu tại hội trường”…

Còn có người lại buồn bực, một nhóm người lại nghĩ, người này là thần thánh phương nào, sao vừa lên sân khấu đã gây ra chấn động lớn như vậy? Mà một bộ phận người khác thì lại nghĩ, không phải người này lên biểu diễn độc tấu dương cầm ư, mẹ nó, cầm theo một cây đàn vi-ô-lông lên sân khấu làm gì?

Nhẹ nhàng đặt vi-ô-lông trên chiếc piano, Thường Nhạc quét mắt một lượt toàn bộ hội trường. Tại một giây này, Thường Nhạc giống như sứ giả bóng tối đột nhiên giáng xuống, cả người như bao phủ bởi vòng sáng hắc bạch giao nhau, trên người phóng xấu ra hơi thở không tính là âm u lạnh lẽo, cũng không tính là ánh sáng mặt trời, mà là một loại khí cơ mạnh mẽ lại trung tính, che trời phủ đất quét qua toàn bộ hội trường.

Toàn bộ hội trường lập tức lặng ngắt như tờ, ngoài mấy tên có chút mạnh mẽ rít lên trong bóng đêm, có rất ít người dám ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Thường Nhạc.

Dường như rất hài lòng với hiệu quả này, Thường Nhạc chậm rãi ngồi xuống, cũng không vội chạm vào phím đàn, đôi môi khẽ mở, không có bất kỳ tiếng nhạc đệm nào mà hát lên.

Hear my silent prayer,

Heed my quiet call,

When the dark and blue surround you,

Step into my sigh,

Look inside the light,

You will know that I have found you…

Giọng nam trầm hơi khàn khàn, mờ ảo ngâm xướng như thì thào nói thầm, còn cả ca từ hơi có vẻ âm u thương cảm, làm cho người ta có một loại cảm giác như ảo mộng. Ngay lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, ngón tay thon dài của Thường Nhạc nhẹ nhàng đánh vào phím đàn, vô số âm phù có thể tiếp xúc thân mật với tâm linh con người nhảy lên, một loại tổ khúc nhạc khiến tâm linh con người xuất thể róc rách chảy ra.

Toàn bộ hội trường chìm vào im lặng chưa từng có, trên mặt mỗi người đều có vẻ không tin nổi và say mê.

Lam Tử ở phía sau màn che hoàn toàn giật mình, thân hình gầy gò không ngừng run rẩy.

Cô vừa bắt đầu đã nghe ra lai lịch của ca khúc – “Dreamcatcher”, có người đem tác phẩm này dịch thành “Người truy mộng”.

“Dreamcatcher” có hai bản của người nổi tiếng, một là do Secret Garden diễn tấu, đầu đuôi đều có một đoạn thanh xướng như nhau, Thường Nhạc vừa rồi biểu diễn chính là phần đó. Ngoài dự đoán của mọi người chính là, sau khi xướng khúc nhạc dạo, Thường Nhạc lập tức biến ảo phong cách, dùng phiên bản của người thứ hai, NewAge trường phái thủ pháp diễn tấu âm thuần của dàn nhạc “Hoa viên Bandari” để diễn tấu.

Chúng ta là ai? Chúng ta đều là người theo đuổi ước mơ!

Một giọt lệ nóng từ hốc mắt Lam Tử trào ra ngoài, chẳng lẽ đây chính là đáp án mà vừa rồi Thường Nhạc nói sẽ cho cô?

Nhìn bóng lưng hào quang bắn ra tứ phía trên sân khấu, Lam Tử đột nhiên phát hiện, hắn, người đàn ông kia, cũng giống mình, có một nỗi tịch mịch thật sâu mà thế nhân không hiểu được.

Lúc này, Thường Nhạc đã đứng lên, khép hờ hai mắt, si mê kéo đàn vi-ô-lông. Hắn đứng bên cạnh sân khấu, rất có một kiểu có thể xảy chân ngã xuống, giống như hắn rất thích loại cảm giác kích thích nguy hiểm này.

“Dreamcatcher” vốn là song tấu, nhưng lại bị Thường Nhạc tách ra, đem toàn bộ khúc nhạc biến thành tổ hợp do piano và vi-ô-lông liên thanh mà thành, có thể nói là sắc đẹp thương cảm đến cực điểm.

Toàn bộ hội trường biến thành biển âm nhạc, thời khắc này Thường Nhạc chính là Thượng Đế, thao túng mỗi một linh hồn người nghe.

Lâm Quai Quai ôm chặt Big Ben, hoàn toàn không để ý sự thật là Big Ben đang không ngừng sỗ sàng cọ vào ngực cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị bao phủ bởi nước mắt. “Có thời gian tớ cũng đi làm một nhà chế tác cho vui” – Lâm Quai Quai rốt cuộc cũng đã hiểu được ý nghĩa một câu nói kia của Thường Nhạc.

Khí thế hung bạo trên người Huyết Hổ hoàn toàn tiêu tan, thần sắc chuyên chú và sùng kính, gã lại một lần nữa khẳng định mình không theo nhầm lão đại!

-Chị, chị còn cho là hắn chỉ biết đua xe sao?

Phía trước, cô gái trong xe thể thao Lotus nhẹ giọng hỏi, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Thường Nhạc trên sân khấu, loại điên cuồng và si mê không hề giữ lại mà toát ra.

Cô gái tao nhã khẽ lắc đầu rồi lại gật đầu, vẻ mặt hoảng hốt, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Tiếng đàn piano và vi-ô-lông không ngừng biến hóa, mặt Thường Nhạc dần dần lộ ra vẻ cực kỳ thư thái, dường như đang hưởng thụ cảm giác thành tựu khi mọi người đều đã trở thành nô lệ âm nhạc của hắn.

Nếu không thể theo kịp bước chân của ta, vậy các người chỉ xứng phủ phục dưới chân ta!

Một loại khí vương bá quân lâm thiên hạ chạy trong lồng ngực Thường Nhạc, sau đó quy về yên ả, từng lỗ chân lông trên người đều bị dòng khí cổ quái này giặt rửa một lần, từng tế bào đều vui sướng toát ra. Thường Nhạc cảm thấy toàn thân thoải mái không tả được, thoạt nhìn giống như thay đổi thành một người khác, thân thể bao phủ trong một tầng sương mỏng bảy màu, giống như thiên thần hạ phàm.

Tất cả những điều này dưới ánh mắt người khác, hoặc tưởng lầm là ảo giác, hoặc tưởng là hiệu quả ánh sáng của sân khấu có vấn đề. Ngay cả Thường Nhạc cũng không nghĩ tới, hắn vào lúc này lại đột phá bình cảnh Hiên Viên quyết tầng thứ hai mà bà nội Công Tôn Thị truyền cho, gần như đạt tới trọng thứ nhất tầng thứ ba Phác Quy Chân.

Nốt nhạc động lòng người không ngừng ngăn cản tâm linh mỗi người.

Nhạc khúc duyên dáng đi nữa thì cũng có lúc kết thúc, thật lâu sau khi Thường Nhạc rời khỏi sân khấu, tất cả người nghe mới dần dần hồi phục tinh thần, trong lúc nhất thời tiếng vỗ tay chấn động màng nhĩ người, như là vui vẻ đưa tiễn anh hùng rời đi, hoặc là ăn mừng đế vương sinh ra.

Lam Tử si ngốc đứng sau màn che, lệ rơi đầy mặt.

-Nếu tôi đã khiến em khóc, vậy tôi đây nhất định sẽ chịu trách nhiệm.

Âm thanh đầy sức hấp dẫn lại có dã tính sung mãn nhẹ nhàng truyền vào tai Lam Tử, thân hình quỷ mị của Thường Nhạc hiện tại đang đứng trước mặt cô, căn bản không để cho Lam Tử phản kháng liền mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng. Sau đó, hắn quả nhiên rất chịu trách nhiệm nâng lên khuôn mặt hoàn mỹ của giai nhân, cúi đầu hôn khô tất cả nước mắt trên mặt Lam Tử.

Nữ MC xinh đẹp kia đứng cách đó không xa, cả người lâm vào giữa mê man vô hạn, cô không rõ tại sao mình lại có một loại kích động muốn khóc.

-Có lẽ, đôi khi, em và tôi là một loại người…

Thường Nhạc trong ánh mắt kinh ngạc của Lam Tử, đột nhiên buông lỏng cô ra, thanh âm trầm thấp mà thương cảm chậm rãi truyền đến:

-Lúc mọi người dũng cảm chạy đến đường chân trời phía xa, em lại sớm đứng cạnh một đường chân trời khác, bỏ lại đường chân trời xa xa kia ở sau lưng. Nhưng khi em quay đầu lại nhìn đường chân trời ấy, mới bỗng nhiên nhận thấy, mình cô độc đến vậy…

Lam Tử không hề ngăn cản lời nói của Thường Nhạc, tuyệt đại hồng nhan, cuối cùng cũng có lúc gặp được tri âm, cô chỉ nghĩ muốn ngã vào lòng hắn khóc một cách sảng khoái. Nhưng… lúc này Thường Nhạc lại rời đi không quay đầu lại đến một lần, bóng lưng cao lớn lại gầy yếu kia có một loại tiêu điều không nói nên lời.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky