Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 158: Con người cần phải “trâu bò” như vậy

Tác giả: Dạ Thải Hoa
Chọn tập

Cô không ngờ sẽ tức giận vì hắn, là thật sự tức giận thay hắn, không khỏi ngẩng đầu lên, lách eo thon một cái, thân thể mềm mại nhỏ nhắn đã thoát khỏi lòng Thường Nhạc. Đối mặt với những người vây xem bốn phía, cô cất lên thanh âm vô cùng dễ nghe:

– Thầy La, thật ngại quá, kỳ thật đúng là tôi đã sớm thích Thường Nhạc rồi, chỉ có điều lo lắng mọi người không tiếp nhận nổi, cho nên vẫn chưa dám công khai. Thường Nhạc này đúng là rất hoa tâm, thật sự là không tốt bằng thầy La, nhưng người ta cũng đã là người của em ấy rồi, cũng chỉ có thể thích hợp với em ấy mà thôi.

Một câu cuối cùng quả thực là long trời lở đất, Thường Nhạc luôn tự xem mình là sát thủ cưa gái đẹp, nhưng nghe thấy câu nói này, trong lòng vẫn có cảm giác kinh động lòng người, là người của hắn?

– Oh, như vậy đã quá dễ dãi cho em rồi, Thường Nhạc, còn không đi?

Trong lúc Thường Nhạc vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, Trương Oánh đã kéo cánh tay hắn, như chim nhỏ nép vào người hắn, lộ ra nụ cười hạnh phúc, lôi Thường Nhạc đi. Thường Nhạc thật sự là sướng muốn chết.

Đương nhiên, kẻ kia cũng chưa rời đi, cái con ruồi bọ đáng ghét kia – đồng chí La vẫn còn sống, hơn nữa vẻ mặt còn rất khó coi, đối với Thường đại thiếu gia mà nói như vậy chưa có đủ.

Hắn ôn nhu hôn lên vầng trán trắng nõn của Trương Oánh, dịu dàng nói:

– Bảo bối, em chờ một chút, để anh thanh lọc không khí một chút đã.

Thần sắc Trương Oánh lộ ra vẻ sửng sốt, chỉ thấy Thường Nhạc buông tay ra, phóng khoáng đi tới trước mặt La Phi.

– Em… Em định làm gì?

La Phi rốt cuộc đã tỉnh ngộ, lúc nãy hoàn toàn là vì giai nhân trước mắt, nhưng một khi giai nhân đó không thuộc về mình, gã mới biết bản thân đã phạm phải sai lầm ngu xuẩn cỡ nào.

Đáng tiếc, trên đời này từ trước đến nay đều không có loại ăn xong mới hối hận. Ở trong từ điển của Thường đại thiếu gia cũng không tìm thấy hai từ “nhân từ” này, Thường Nhạc ôn hòa vỗ bả vai La Phi, cười hì hì nói:

– Thầy La kính mến, thầy cưỡng ép bạn gái thân yêu của em, khiến tinh thần cô ấy tiều tụy, vầỵ cần phải trả phí bồi thường tổn thất tinh thần, mà thầy lại hoài nghi quan hệ giữa em và bạn gái, điều này khiến cho tâm hồn yếu đuối của em cũng bị tổn thương, cũng cần phải bồi thường….

La Phi biến sắc:

– Thường Nhạc….Em…

– Bụp!

La Phi còn chưa dứt lời, đã cảm giác được đau đớn ở dưới bụng. Cả người cong lại như con tôm nằm trên mặt đất, còn Thường Nhạc vẻ mặt khó chịu nhìn hắn, nói:

– Tôi rất không thích có người ngắt lời tôi, tổn thương tinh thần bớt một chút, vậy thì một triệu (nhân dân tệ) đi, tổn thương tâm hồn cũng bớt một chút, mười triệu, ngắt lời tôi….Uhm, vậy một trăm triệu đi!

– Phụt!

La Phi sợ tới mức phun ra một ngụm máu tươi, gia sản của cả nhà gã nhiều nhất cũng không quá hai trăm triệu. Mà hắn… lại muốn một trăm mười một triệu. Đây đúng là đòi mạng hắn mà!

– Tôi không đồng ý…

– Tốt nhất thầy nên suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói, trên đời này người dám từ chối yêu cầu của Thường Nhạc tôi còn chưa có sinh ra, trở thành kẻ thù của Thường Nhạc, sẽ rất không vui đâu…

Trên mặt Thường Nhạc vẫn duy trì nụ cười tươi như trước, nhưng trong mắt La Phi, nụ cười này hoàn toàn không có gì khác biệt so với nụ cười của ma quỷ.

– Đồng ý hay không đồng ý?

Thanh âm của Thường Nhạc giống như cây gật sắt, nặng nề đánh vào lòng gã, còn đôi chân kia đã hung tợn giẫm đạp lên gương mặt không tính là khó coi của gã.

Nỗi thống khổ to lớn khiến La Phi nghĩ tới vị đại gia lần trước. Nghe nói cũng bị thu phục rồi, hơn nữa còn là mấy trăm triệu, thực lực của đối phương mạnh hơn hẳn nhà mình… Gã lại nhớ tới một chuyện khác liên quan đến Thường Nhạc.

Nhớ tới Lý Lăng Tiêu, nhớ tới Hoàng Dật Nhiên, mồ hôi gã chảy ròng ròng, đòi tiền hay là đòi mạng?

Khi người gặp phải lựa chọn như vậy, thường sẽ do dự, nhưng điều này tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến trí thông minh của hắn, La Phi cắn răng nói:

– Tôi đồng ý!

Đương nhiên trong lòng gã âm thầm bổ sung: “Tôi đồng ý không có nghĩa là cha tôi sẽ đồng ý!”

Tiểu xảo ấy Thường đại thiếu gia đã sớm tính đến rồi, hắn mỉm cười đỡ La Phi từ dưới đất lên, phủi bụi trên người La Phi:

– Vậy thì được rồi, nếu thầy sớm đồng ý một chút, cũng không cần phải chịu khổ như vậy.

La Phi cười khổ.

Thường Nhạc sau khi cho gã hai phát, thần sắc đột nhiên nghiêm lại, đứng đắn nói:

– Tôi rất muốn nói cho thầy biết, tuyệt đối đừng có giở trò, nếu không hậu quả còn tuyệt vời hơn so với tưởng tượng của thầy đấy.

Trong đầu Thường Nhạc bất giác lại hiện lên bóng dáng của Xử Nữ.

Sắc mặt La Phi hoàn toàn đông cứng lại.

Người sống thì phải trâu bò như vậy!

– Bảo bối, chúng ta đi thôi!

Thường Nhạc xoay người ôm lấy Trương Oánh còn kinh sợ ngây người của, trìu mến nhìn Tần Uyển một cái, sau đó nghênh ngang rời khỏi nhà ăn.

Nhìn hai bóng dáng dần biến mất kia, Tần Uyển hé chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn, bĩu môi một cái, nói thầm:

– Tên vô lại này, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì tốt đẹp!

Nói xong, gương mặt trắng nõn lộ ra một tia ửng đỏ ngượng ngùng.

Đương nhiên bọn họ cũng không biết, tin tức Thường đại thiếu gia cặp kè với nữ giảng viên xinh đẹp vừa mới truyền đi, khiến nam sinh toàn trường rơi kính, nữ sinh toàn trường thương tâm gào khóc.

Thường Nhạc trở thành anh hùng được các nam sinh sắc lang khác bái phục, là đối tượng mà nữ sinh càng thêm điên cuồng theo đuổi, thử hỏi ngay cả một giảng viên cũng gục ngã dưới tay học sinh, sao có thể so sánh với đám nam sinh sắc tâm mà không có gan sắc này đây.

Căng thẳng nhất vẫn là Trương Oánh, nhất thời cũng trở nên mơ hồ, cũng không nghĩ tới hậu quả, đã mở miệng đồng ý, còn nói cô là người của hắn, khiến cô khi xuất hiện ở trong trường học, có vô số ánh mắt dò xét cô, loại ánh mắt hâm mộ và khâm phục, còn có sự chúc phúc, cổ vũ mãnh liệt và lặng lẽ này, chính bản thân cô cũng không ngờ tới, loại tình yêu trái với luân thường đạo lý này lại khiến các học sinh thoải mái đón nhận như thế, thật sự làm cô muốn xỉu tới nơi rồi.

– Chúc hai người hạnh phúc nha!

Đương nhiên trong lòng Thường Nhạc hoàn toàn vui như nở hoa.

– Buông tay được chưa?

Trong lúc Thường Nhạc âm thầm than hạnh phúc quá đi, thanh âm dịu dàng của Trương Oánh vang lên.

Thường Nhạc luôn rất tôn trọng phái nữ, hắn sảng khoái buông tay, ánh mắt chằm chằm nhìn dung nhan rung động lòng người của Trương Oánh, có chút ấm ức nói:

– Cho cô chiếm hết tiện nghi rồi, bây giờ mới bảo em buông tay, cô cảm thấy có công bằng không?

Trương Oánh ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ không thể tin nổi nhìn Thường Nhạc. Bây giờ mới phát hiện hắn không chỉ sắc lang mà còn rất vô lại, cô hé đôi môi anh đào nhỏ nhắn nhẹ giọng nói:

– Rõ ràng là em không có phép tắc, lại còn nói người ta.

Loại thần thái của thiếu nữ này, thiếu chút nữa khiến Thường Nhạc ** bị kích thích, hắn miễng cưỡng áp chế dục hỏa dưới thân, trên mặt lộ ra vẻ vô tội:

– Là cô vừa tuyên bố với mọi người em là bạn trai của cô?

– Uhm!

– Hôn môi là chuyện của hai người đúng không?

– Uhm….

– Vậy là đúng rồi, chúng ta là Vương Bát nhìn đậu xanh (mắt to mắt nhỏ nhìn nhau), mắt đối mắt, Thường Nhạc em lại anh tuấn phóng khoáng. Cô muốn tìm một người đàn ông như vậy căn bản không có khả năng, cho nên mới nói cô chiếm tiện nghi của em.

Thường Nhạc nghiêm túc nói.

– Em… Tôi không nói chuyện với em nữa.

Trên gương mặt trắng nõn của Trương Oánh nổi lên một tầng ửng đỏ. Chân giậm nhẹ một cái rồi xoay người hổn hển chạy khỏi nơi này.

– Haizz. Thật đúng là một bảo bối đáng yêu!

Thường Nhạc nhìn bóng hình xinh đẹp kia dần biến mất, thần thái như một đứa trẻ kia vẫn khắc sâu trong đầu hắn, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười hài lòng, nếu bỏ qua người phụ nữ như vậy, ông trời nhất định sẽ trách tội mình.

– Có phải muốn cho cô ấy vào bộ sưu tầp mỹ nữ đúng không?

Thanh âm quen thuộc có chút chua xót vang lên ở phía sau, trên mặt Thường Nhạc bất giác lộ ra nụ cười thản nhiên.

– Cho dù cho cô ấy vào hậu cung của phe tôi, cuối cũng vẫn phải xếp sau Tần Uyển thôi.

Thường Nhạc quét mắt nhìn gương mặt kiều diễm của Tần Uyển. Cuối cùng dứt lại ở hình ảnh hai gò bồng đào cao vút kia.

Đây đúng là bảo bối nhìn mãi không chán, quả thực có sức hấp dẫn trí mạng, bất luận là lần nào, ánh mắt ngang tàng của hắn sẽ luôn thua trước bộ ngực của cô.

Ánh mắt nóng bỏng kia, dường như muốn nhìn thấu qua quần áo mà cưỡng hiếp đôi bồng đào của cô vậy, thân thể mềm mại của Tần Uyển khẽ run lên, khuôn mặt ửng đỏ.

Cô xấu hổ nói:

– Đồ xấu xa, anh nhìn cái gì vậy, chẳng lẽ chưa từng nhìn thấy mỹ nữ sao?

Không ngờ cô có thể nói ra những lời dí dỏm như vậy. So với một Tần Uyển thường ngày dịu dàng, hào phóng, điềm đạm, đây chắc chắn là một phong thái hoàn toàn khác, tuy nhiên trong lòng Thường Nhạc cảm thán một câu:

– Thích, mình thích!

Đàn ông thích phụ nữ có nhiều thay đổi, như vậy mới có sự mới mẻ, mới kích thích.

Thường Nhạc là một gã đàn ông cực phẩm, tất nhiên yêu cầu sẽ rất cao, hắn vẫn không dời tầm mắt, mờ ám nói:

– Tôi gặp qua không ít mỹ nữ, tuy nhiên mỹ nữ có cơ ngực phát triển như em….Ha ha, quả là hiếm thấy!

Tần Uyển vừa ngượng ngùng vừa kiêu ngạo liếc nhìn Thường Nhạc một cái, ôn nhu nói:

– Đi với em một lúc được không?

– Chẳng lẽ lại muốn đánh dã chiến?

Ánh mắt Thường Nhạc sáng ngời, thật không ngờ rằng, một giảng viên thường ngày nho nhã như Tần Uyển cũng có chiêu này, ha ha….Trên mặt hắn lộ ra nụ cười dâm đãng:

– Tiểu Uyển, đến lúc đó em cần phải thương tiếc tôi đấy!

– Phụt! Ha ha!

Tần Uyển thiếu chút nữa bị câu nói trơ trẽn này của hắn dọa cho nhảy dựng lên, cô ngượng ngập nói:

– Người ta chỉ muốn đi giải sầu với anh thôi, anh đừng có nghĩ lung tung!

– Ha ha, tôi hiểu, chúng ta là đi giải sầu, đi thôi!

Thường Nhạc bước tới, trực tiếp ôm Tần Uyển vào ngực, nghênh ngang tìm nơi yên tĩnh trong sân trường.

Đám sắc lang nhìn thấy Thường Nhạc và nữ giảng viên xinh đẹp nhất trường học thân mật như thế, bọn họ gần như gào khóc tôn Thường Nhạc làm sư phụ.

Hoàng hôn kỳ thực là mặt trời chiếu những ánh sáng yếu ớt xuống, từng đàn chim thưa thớt bay về tổ theo sự dẫn đường của con chim đầu đàn, ráng chiều ửng đỏ, bầu trời xanh thẳm, giống như sự ngọt ngào trong mơ. Gió chiều tuyệt diệu len qua khe hở mà nhảy lên vũ điệu say đắm lòng người, tư thế oai hùng mà lả lướt khiến linh hồn con người cũng đong đưa theo.

Gió khẽ thổi qua những chiếc lá cây rám nắng trên mặt đất và những lá cây đỏ tươi trên cành cây tạo nên những âm thanh xào xạc giống như một khúc nhạc hoàng hôn vậy.

Thường Nhạc nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại như tơ của Tần Uyển, gương mặt được nắng chiếu nghiêng kia nhìn còn xinh đẹp động lòng người hơn toàn bộ khung cảnh này cộng lại, Thường Nhạc như rơi vào trong ảo ảnh tuyệt đẹp ấy.

Tần Uyển cảm giác được sự biến hóa rất nhỏ này ở Thường Nhạc, cô điềm nhiên cười nói:

– Đã từng có người nói với em, trong cuộc đời mình sẽ gặp bốn người.

Nói tới đây, thần sắc Tần Uyển có chút phức tạp.

– Đương nhiên là bốn người rồi, người thứ nhất chính bản thân mình, người thứ hai chính là người mình yêu nhất, người thứ ba là người yêu mình nhất, người thứ tư chính là người ở bên mình cả đời, đúng không?

Thường Nhạc không khỏi cảm thán cái đầu nhỏ bé của Tần Uyển có trí tưởng tượng thật phong phú.

Cô không ngờ sẽ tức giận vì hắn, là thật sự tức giận thay hắn, không khỏi ngẩng đầu lên, lách eo thon một cái, thân thể mềm mại nhỏ nhắn đã thoát khỏi lòng Thường Nhạc. Đối mặt với những người vây xem bốn phía, cô cất lên thanh âm vô cùng dễ nghe:

– Thầy La, thật ngại quá, kỳ thật đúng là tôi đã sớm thích Thường Nhạc rồi, chỉ có điều lo lắng mọi người không tiếp nhận nổi, cho nên vẫn chưa dám công khai. Thường Nhạc này đúng là rất hoa tâm, thật sự là không tốt bằng thầy La, nhưng người ta cũng đã là người của em ấy rồi, cũng chỉ có thể thích hợp với em ấy mà thôi.

Một câu cuối cùng quả thực là long trời lở đất, Thường Nhạc luôn tự xem mình là sát thủ cưa gái đẹp, nhưng nghe thấy câu nói này, trong lòng vẫn có cảm giác kinh động lòng người, là người của hắn?

– Oh, như vậy đã quá dễ dãi cho em rồi, Thường Nhạc, còn không đi?

Trong lúc Thường Nhạc vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, Trương Oánh đã kéo cánh tay hắn, như chim nhỏ nép vào người hắn, lộ ra nụ cười hạnh phúc, lôi Thường Nhạc đi. Thường Nhạc thật sự là sướng muốn chết.

Đương nhiên, kẻ kia cũng chưa rời đi, cái con ruồi bọ đáng ghét kia – đồng chí La vẫn còn sống, hơn nữa vẻ mặt còn rất khó coi, đối với Thường đại thiếu gia mà nói như vậy chưa có đủ.

Hắn ôn nhu hôn lên vầng trán trắng nõn của Trương Oánh, dịu dàng nói:

– Bảo bối, em chờ một chút, để anh thanh lọc không khí một chút đã.

Thần sắc Trương Oánh lộ ra vẻ sửng sốt, chỉ thấy Thường Nhạc buông tay ra, phóng khoáng đi tới trước mặt La Phi.

– Em… Em định làm gì?

La Phi rốt cuộc đã tỉnh ngộ, lúc nãy hoàn toàn là vì giai nhân trước mắt, nhưng một khi giai nhân đó không thuộc về mình, gã mới biết bản thân đã phạm phải sai lầm ngu xuẩn cỡ nào.

Đáng tiếc, trên đời này từ trước đến nay đều không có loại ăn xong mới hối hận. Ở trong từ điển của Thường đại thiếu gia cũng không tìm thấy hai từ “nhân từ” này, Thường Nhạc ôn hòa vỗ bả vai La Phi, cười hì hì nói:

– Thầy La kính mến, thầy cưỡng ép bạn gái thân yêu của em, khiến tinh thần cô ấy tiều tụy, vầỵ cần phải trả phí bồi thường tổn thất tinh thần, mà thầy lại hoài nghi quan hệ giữa em và bạn gái, điều này khiến cho tâm hồn yếu đuối của em cũng bị tổn thương, cũng cần phải bồi thường….

La Phi biến sắc:

– Thường Nhạc….Em…

– Bụp!

La Phi còn chưa dứt lời, đã cảm giác được đau đớn ở dưới bụng. Cả người cong lại như con tôm nằm trên mặt đất, còn Thường Nhạc vẻ mặt khó chịu nhìn hắn, nói:

– Tôi rất không thích có người ngắt lời tôi, tổn thương tinh thần bớt một chút, vậy thì một triệu (nhân dân tệ) đi, tổn thương tâm hồn cũng bớt một chút, mười triệu, ngắt lời tôi….Uhm, vậy một trăm triệu đi!

– Phụt!

La Phi sợ tới mức phun ra một ngụm máu tươi, gia sản của cả nhà gã nhiều nhất cũng không quá hai trăm triệu. Mà hắn… lại muốn một trăm mười một triệu. Đây đúng là đòi mạng hắn mà!

– Tôi không đồng ý…

– Tốt nhất thầy nên suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói, trên đời này người dám từ chối yêu cầu của Thường Nhạc tôi còn chưa có sinh ra, trở thành kẻ thù của Thường Nhạc, sẽ rất không vui đâu…

Trên mặt Thường Nhạc vẫn duy trì nụ cười tươi như trước, nhưng trong mắt La Phi, nụ cười này hoàn toàn không có gì khác biệt so với nụ cười của ma quỷ.

– Đồng ý hay không đồng ý?

Thanh âm của Thường Nhạc giống như cây gật sắt, nặng nề đánh vào lòng gã, còn đôi chân kia đã hung tợn giẫm đạp lên gương mặt không tính là khó coi của gã.

Nỗi thống khổ to lớn khiến La Phi nghĩ tới vị đại gia lần trước. Nghe nói cũng bị thu phục rồi, hơn nữa còn là mấy trăm triệu, thực lực của đối phương mạnh hơn hẳn nhà mình… Gã lại nhớ tới một chuyện khác liên quan đến Thường Nhạc.

Nhớ tới Lý Lăng Tiêu, nhớ tới Hoàng Dật Nhiên, mồ hôi gã chảy ròng ròng, đòi tiền hay là đòi mạng?

Khi người gặp phải lựa chọn như vậy, thường sẽ do dự, nhưng điều này tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến trí thông minh của hắn, La Phi cắn răng nói:

– Tôi đồng ý!

Đương nhiên trong lòng gã âm thầm bổ sung: “Tôi đồng ý không có nghĩa là cha tôi sẽ đồng ý!”

Tiểu xảo ấy Thường đại thiếu gia đã sớm tính đến rồi, hắn mỉm cười đỡ La Phi từ dưới đất lên, phủi bụi trên người La Phi:

– Vậy thì được rồi, nếu thầy sớm đồng ý một chút, cũng không cần phải chịu khổ như vậy.

La Phi cười khổ.

Thường Nhạc sau khi cho gã hai phát, thần sắc đột nhiên nghiêm lại, đứng đắn nói:

– Tôi rất muốn nói cho thầy biết, tuyệt đối đừng có giở trò, nếu không hậu quả còn tuyệt vời hơn so với tưởng tượng của thầy đấy.

Trong đầu Thường Nhạc bất giác lại hiện lên bóng dáng của Xử Nữ.

Sắc mặt La Phi hoàn toàn đông cứng lại.

Người sống thì phải trâu bò như vậy!

– Bảo bối, chúng ta đi thôi!

Thường Nhạc xoay người ôm lấy Trương Oánh còn kinh sợ ngây người của, trìu mến nhìn Tần Uyển một cái, sau đó nghênh ngang rời khỏi nhà ăn.

Nhìn hai bóng dáng dần biến mất kia, Tần Uyển hé chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn, bĩu môi một cái, nói thầm:

– Tên vô lại này, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì tốt đẹp!

Nói xong, gương mặt trắng nõn lộ ra một tia ửng đỏ ngượng ngùng.

Đương nhiên bọn họ cũng không biết, tin tức Thường đại thiếu gia cặp kè với nữ giảng viên xinh đẹp vừa mới truyền đi, khiến nam sinh toàn trường rơi kính, nữ sinh toàn trường thương tâm gào khóc.

Thường Nhạc trở thành anh hùng được các nam sinh sắc lang khác bái phục, là đối tượng mà nữ sinh càng thêm điên cuồng theo đuổi, thử hỏi ngay cả một giảng viên cũng gục ngã dưới tay học sinh, sao có thể so sánh với đám nam sinh sắc tâm mà không có gan sắc này đây.

Căng thẳng nhất vẫn là Trương Oánh, nhất thời cũng trở nên mơ hồ, cũng không nghĩ tới hậu quả, đã mở miệng đồng ý, còn nói cô là người của hắn, khiến cô khi xuất hiện ở trong trường học, có vô số ánh mắt dò xét cô, loại ánh mắt hâm mộ và khâm phục, còn có sự chúc phúc, cổ vũ mãnh liệt và lặng lẽ này, chính bản thân cô cũng không ngờ tới, loại tình yêu trái với luân thường đạo lý này lại khiến các học sinh thoải mái đón nhận như thế, thật sự làm cô muốn xỉu tới nơi rồi.

– Chúc hai người hạnh phúc nha!

Đương nhiên trong lòng Thường Nhạc hoàn toàn vui như nở hoa.

– Buông tay được chưa?

Trong lúc Thường Nhạc âm thầm than hạnh phúc quá đi, thanh âm dịu dàng của Trương Oánh vang lên.

Thường Nhạc luôn rất tôn trọng phái nữ, hắn sảng khoái buông tay, ánh mắt chằm chằm nhìn dung nhan rung động lòng người của Trương Oánh, có chút ấm ức nói:

– Cho cô chiếm hết tiện nghi rồi, bây giờ mới bảo em buông tay, cô cảm thấy có công bằng không?

Trương Oánh ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ không thể tin nổi nhìn Thường Nhạc. Bây giờ mới phát hiện hắn không chỉ sắc lang mà còn rất vô lại, cô hé đôi môi anh đào nhỏ nhắn nhẹ giọng nói:

– Rõ ràng là em không có phép tắc, lại còn nói người ta.

Loại thần thái của thiếu nữ này, thiếu chút nữa khiến Thường Nhạc ** bị kích thích, hắn miễng cưỡng áp chế dục hỏa dưới thân, trên mặt lộ ra vẻ vô tội:

– Là cô vừa tuyên bố với mọi người em là bạn trai của cô?

– Uhm!

– Hôn môi là chuyện của hai người đúng không?

– Uhm….

– Vậy là đúng rồi, chúng ta là Vương Bát nhìn đậu xanh (mắt to mắt nhỏ nhìn nhau), mắt đối mắt, Thường Nhạc em lại anh tuấn phóng khoáng. Cô muốn tìm một người đàn ông như vậy căn bản không có khả năng, cho nên mới nói cô chiếm tiện nghi của em.

Thường Nhạc nghiêm túc nói.

– Em… Tôi không nói chuyện với em nữa.

Trên gương mặt trắng nõn của Trương Oánh nổi lên một tầng ửng đỏ. Chân giậm nhẹ một cái rồi xoay người hổn hển chạy khỏi nơi này.

– Haizz. Thật đúng là một bảo bối đáng yêu!

Thường Nhạc nhìn bóng hình xinh đẹp kia dần biến mất, thần thái như một đứa trẻ kia vẫn khắc sâu trong đầu hắn, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười hài lòng, nếu bỏ qua người phụ nữ như vậy, ông trời nhất định sẽ trách tội mình.

– Có phải muốn cho cô ấy vào bộ sưu tầp mỹ nữ đúng không?

Thanh âm quen thuộc có chút chua xót vang lên ở phía sau, trên mặt Thường Nhạc bất giác lộ ra nụ cười thản nhiên.

– Cho dù cho cô ấy vào hậu cung của phe tôi, cuối cũng vẫn phải xếp sau Tần Uyển thôi.

Thường Nhạc quét mắt nhìn gương mặt kiều diễm của Tần Uyển. Cuối cùng dứt lại ở hình ảnh hai gò bồng đào cao vút kia.

Đây đúng là bảo bối nhìn mãi không chán, quả thực có sức hấp dẫn trí mạng, bất luận là lần nào, ánh mắt ngang tàng của hắn sẽ luôn thua trước bộ ngực của cô.

Ánh mắt nóng bỏng kia, dường như muốn nhìn thấu qua quần áo mà cưỡng hiếp đôi bồng đào của cô vậy, thân thể mềm mại của Tần Uyển khẽ run lên, khuôn mặt ửng đỏ.

Cô xấu hổ nói:

– Đồ xấu xa, anh nhìn cái gì vậy, chẳng lẽ chưa từng nhìn thấy mỹ nữ sao?

Không ngờ cô có thể nói ra những lời dí dỏm như vậy. So với một Tần Uyển thường ngày dịu dàng, hào phóng, điềm đạm, đây chắc chắn là một phong thái hoàn toàn khác, tuy nhiên trong lòng Thường Nhạc cảm thán một câu:

– Thích, mình thích!

Đàn ông thích phụ nữ có nhiều thay đổi, như vậy mới có sự mới mẻ, mới kích thích.

Thường Nhạc là một gã đàn ông cực phẩm, tất nhiên yêu cầu sẽ rất cao, hắn vẫn không dời tầm mắt, mờ ám nói:

– Tôi gặp qua không ít mỹ nữ, tuy nhiên mỹ nữ có cơ ngực phát triển như em….Ha ha, quả là hiếm thấy!

Tần Uyển vừa ngượng ngùng vừa kiêu ngạo liếc nhìn Thường Nhạc một cái, ôn nhu nói:

– Đi với em một lúc được không?

– Chẳng lẽ lại muốn đánh dã chiến?

Ánh mắt Thường Nhạc sáng ngời, thật không ngờ rằng, một giảng viên thường ngày nho nhã như Tần Uyển cũng có chiêu này, ha ha….Trên mặt hắn lộ ra nụ cười dâm đãng:

– Tiểu Uyển, đến lúc đó em cần phải thương tiếc tôi đấy!

– Phụt! Ha ha!

Tần Uyển thiếu chút nữa bị câu nói trơ trẽn này của hắn dọa cho nhảy dựng lên, cô ngượng ngập nói:

– Người ta chỉ muốn đi giải sầu với anh thôi, anh đừng có nghĩ lung tung!

– Ha ha, tôi hiểu, chúng ta là đi giải sầu, đi thôi!

Thường Nhạc bước tới, trực tiếp ôm Tần Uyển vào ngực, nghênh ngang tìm nơi yên tĩnh trong sân trường.

Đám sắc lang nhìn thấy Thường Nhạc và nữ giảng viên xinh đẹp nhất trường học thân mật như thế, bọn họ gần như gào khóc tôn Thường Nhạc làm sư phụ.

Hoàng hôn kỳ thực là mặt trời chiếu những ánh sáng yếu ớt xuống, từng đàn chim thưa thớt bay về tổ theo sự dẫn đường của con chim đầu đàn, ráng chiều ửng đỏ, bầu trời xanh thẳm, giống như sự ngọt ngào trong mơ. Gió chiều tuyệt diệu len qua khe hở mà nhảy lên vũ điệu say đắm lòng người, tư thế oai hùng mà lả lướt khiến linh hồn con người cũng đong đưa theo.

Gió khẽ thổi qua những chiếc lá cây rám nắng trên mặt đất và những lá cây đỏ tươi trên cành cây tạo nên những âm thanh xào xạc giống như một khúc nhạc hoàng hôn vậy.

Thường Nhạc nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại như tơ của Tần Uyển, gương mặt được nắng chiếu nghiêng kia nhìn còn xinh đẹp động lòng người hơn toàn bộ khung cảnh này cộng lại, Thường Nhạc như rơi vào trong ảo ảnh tuyệt đẹp ấy.

Tần Uyển cảm giác được sự biến hóa rất nhỏ này ở Thường Nhạc, cô điềm nhiên cười nói:

– Đã từng có người nói với em, trong cuộc đời mình sẽ gặp bốn người.

Nói tới đây, thần sắc Tần Uyển có chút phức tạp.

– Đương nhiên là bốn người rồi, người thứ nhất chính bản thân mình, người thứ hai chính là người mình yêu nhất, người thứ ba là người yêu mình nhất, người thứ tư chính là người ở bên mình cả đời, đúng không?

Thường Nhạc không khỏi cảm thán cái đầu nhỏ bé của Tần Uyển có trí tưởng tượng thật phong phú.

Chọn tập
Bình luận
× sticky