Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 147: Máu chó Đại Đường

Tác giả: Dạ Thải Hoa
Chọn tập

Bản gốc “Tình mê Đại Đường” đã bị Thường Nhạc chuyển thành máu chó Đại Đường, đáng tiếc Vũ Thì Tình và Hoa Nhã Ca đều không đồng ý, cho nên đã đổi lại tên.

Dù nói thế nào, vở kịch đầy máu chó này cũng bắt đầu rồi.

Màn che buông xuống, đầu tiên truyền đến từng khúc đàn sáo, âm nhạc hoàn toàn dùng nhạc khí cổ của Trung Quốc diễn tấu, làm người nghe cảm thấy rất mới mẻ.

Ngay sau đó là tiếng hợp ca nữ trầm thấp, êm ái truyền tới.

“Cát vàng nhẹ nhàng, đoạn tơ lăng, bay lượn quan ải, hoàng cung thăm thẳm, kim chi ngọc diệp, mòn mắt vọng trông. Yêu có bao xa? Chính tại hôm nay? Yêu có bao xa? Chính tại em bên anh. Khói bao cuồn cuộn, minh minh diệt diệt. Ánh hồng khuôn mặt, chúng sinh tầng tầng, tâm tùy nhật nguyệt, nghểnh cố chờ mong. Yêu có bao xa? Chính tại bên người. Yêu có bao xa? Ngay lúc em bên anh.”

Âm nhạc chuẩn bị kết thúc, trên sân khấu nổi lên một màn sương trắng.

Khi người xem đang há hốc mồm, một đạo nhân ảnh từ trong lớp sương trắng chậm chậm đi tới.

Hơi nước chuyển động, mây nhẹ đan xen. Tuy rằng không nhìn rõ mặt mũi, nhưng bộ quần áo cổ trang chợp chờn vẫn thể hiển rõ dáng vẻ Lăng Ba Vi Bộ của cô. Mà cũng làm cho người xem ngây người, chỉ cảm thấy chưa bao giờ thấy qua nhân vật này.

Trong lúc mơ hồ, có một thanh âm như có như không, dần dần lan vào trong hơi sương và mê man, mù mịt đan xen vào nhau, những thanh âm nhỏ vụn rung lên. Áo tiên hoàn mỹ và những thân hình bước chầm chậm hòa hợp lại với nhau, thu gọn tâm trí của mọi người.

Khi hơi nước trước mặt tan hết, phần lớn các sinh vật giống đực đều ngừng hô hấp.

Đây là kiểu giai nhân nào vậy?

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt một vẻ đẹp tinh khiết không vướng bụi trần, càng giống như một đóa hoa thủy tiên soi mình dưới làn nước trong xanh, trong sự thanh lệ có sự cao ngạo, trong sự thanh thản có vẻ u sầu.

Không ai có thể tìm được tính từ nào để hình dung người đẹp trước mắt, hầu hết các nam sinh bỗng cảm thấy hai chân như nhũn ra, hận không thể quỳ xuống mặt đất, bái lậy. Cái gọi là “anh hùng khí đoản” và cái gọi là “cam nguyện bái đảo” dưới thân váy người đẹp, có lẽ chính là ý tứ này.

Người con gái trong trang phục hoàng cùng chậm chậm đi tới, quét nhìn khán giả, dáng vẻ như thất thần. Trong mắt cô chớp liên tục, mắt huyền như phát quang, đa số sinh vật giống đực nhất thời ngẩn ra, trong đầu thì trống rỗng.

Khi Hoa Nhã Ca từ trong màn sương bước ra, không ai có thể chối cãi cô chính là tuyệt đại mỹ nhân sinh ra từ nước.

Tại thời điểm, âm thanh trầm lắng mà ai oán của chiếc đàn nhị vang lên, Hoa Nhị Ca đứng bên phông cảnh hình cửa sổ, trầm thấp thổ lộ:

– Thiếp mỗi ngày đều mong chờ chàng, tình yêu của thiếp, vì chàng, thiếp đã nuốt ít nhiều nước mắt. Giấc mộng của thiếp, hi vọng của thiếp, tất cả của thiếp, tình yêu của thiếp đều sâu đậm âm thầm chảy về phía chàng. Đôi mắt chàng vừa nhìn thiếp, từ cái nhìn đầu tiên đấy, thiếp đã hiểu thiếp vĩnh viễn thuộc về chàng.

Trong lòng mọi người như run lên. Ý nghĩa của màn diễn này là nàng công chúa này yêu thầm một chàng trai nào đấy. Lúc này đây, phải có đến 99 người đàn ông tiếc rằng mình không thể là người trong mộng của cô công chúa này.

Lúc này, hốc mắt của Hoa Nhĩ Ca đã hơi đỏ lên. Trên khuôn mặt tuyệt đẹp rơi xuống hai hàng thanh lệ. Trong hốc mẳt đang đỏ lên kia lại hiện ra một tia hi vọng nhỏ nhoi. Sau đó, cô buồn bã nói:

– Mỗi sáng sớm, thiếp sẽ tưởng tượng đang được cùng chàng cùng với ánh mặt trời cùng giáng lâm, cùng đến bên thiếp. Thiếp sẽ tưởng tượng đôi bàn tay mình chính là mẫu thân, tưởng tượng thiếp là chàng, thiếp cứ như vậy mà ôm lấy chàng, ôm lấy chính mình.

– Thiếp tìm kiếm khắp nơi, thiếp tìm kiếm, tìm kiếm. Căn phòng của thiếp sao mà nhỏ vậy, tìm kiếm khắp nới nhưng vĩnh viễn không tìm ra mà thế giới của chàng thật to lớn a, thật là lớn a.

– Giá như hôm nay kiếp này thiếp cùng chàng vô duyên, thật làm cho thiếp hận không được cùng chàng tương phùng, nhớ mãi không quên. Khiến cho thiếp vĩnh viễn cảm thấy chàng không thuộc về thiếp. Thiếp cũng không cầu khẩn gì nơi chàng. Khi chàng rời đi, thiếp ở tại nơi này, tại nơi chàng đi qua mà chờ chàng quay lại.

Không thể thừa nhận, sự bắt chiếc phong cách đối thoại của Thagore và Shakespeare rất là mẹ nó tuyệt vời, dễ dàng lừa lòng nữ sinh.

Cho nên, xem đến đây, rất nhiều em gái thuần khiết khóc đến rối tinh rối mù a.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, một cô cung nữ cung cung kính kính đi vào, có chút lo lắng nói:

– Công chúa, Ngô vương cầu kiến.

– Nói với hắn, ta không muốn gặp hắn.

Âm thanh của Hoa Nhã Ca trở lên hơi lạnh lùng.

– Tại sao lại không gặp tiểu vương?

Cùng với âm thanh hơi cứng rắn, thân hình mạnh mẽ của Ngô Vương xuất hiện trước cửa.

Nhưng Ngô vương này quả thực có chút thấp lùn, thân cao chưa đến 1 mét rưỡi. Vì gã diễn vai hài, nhưng bản chất lại là tinh hoa. Điều đáng buồn cười là lại phân cho Cao Tiếu đóng vai Ngô Vương.

‘Ai’ một tiếng, Hoa Nhã Ca quay người lại, không đối mặt với Ngô Vương.

– Nàng vẫn chưa quên được hắn?

Ngô Vương thương tâm hỏi.

– Đúng vậy.

Hoa Nhã Ca đột nhiên quay đầu lại, ngữ khí rất kiên định:

– Nhưng, hắn đã xuất gia rồi, còn cùng với sư phụ hắn đi Thiên Trúc.

– Chàng nhất định sẽ trở về.

– Công chúa, tại sao nàng lại khẳng định như vậy?

– Bởi vì, chàng đã từng nói, chàng vĩnh viễn thuộc về Đại Đường.

– Hắn trở về thì sao chứ?

Ngô Vương cười lạnh, ngưng mắt tại Hoa Nhã Ca nói:

– Công chúa, đừng quên rằng nàng là vị hôn thê Thiên tử hứa gả cho ta, không ai có thể cướp đi nàng.

Xem tới đây, rất đông khán giả đã hiểu ra, Hoàng đế đem công chúa hứa gả cho Ngô Vương, nhưng Công chúa lại yêu một vị hòa thượng, ý nghĩa đại khái là như vậy.

Vì thế phần đông khán giả bắt đầu suy đoán, tên hòa thượng đáng ăn nghìn đao này là ai? Không ngờ lại làm cho công chúa yêu thương như vậy?

Nhưng vị nam chính trong truyền thuyết này, có đánh chết cũng không xuất hiện, thật làm cho người ta sốt ruột.

Cùng với âm nhạc, bối cảnh và diễn viên được thay đổi. Cái gì là vai phụ Hoàng đế tướng quân toàn bộ xuất hiện.

Tiếp theo câu chuyện thay đổi rất ngắn gọn. Có phản thần làm loạn, hoàng đế mẻ đầu sứt trán cầu cứu quân sĩ hùng mạnh của Ngô Vương. Mà Ngô Vương cũng làm việc nghĩa không chùn bước.

Lúc này Công chúa bị làm cho cảm động, khi đang chuẩn bị gả cho Ngô Vương, ý trung nhân của nàng đột nhiên trở về.

Không nghi ngờ gì, người này đương nhiên do Thường Nhạc diễn. Khi hắn xuất hiện, toàn bộ khán giả không nhịn được cười ầm lên…. Nhìn lên trên không khác hòa thượng mấy, trên đầu có 3 vết sẹo làm cho vô số các em gái tan nát trái tim.

Chuyện xưa tiếp tục phát triển, vốn định để cho vị hòa thượng hoàn tục kia nghe tin công chúa săp xuất giá, đau lòng muốn chết. Trốn tại một ngôi miếu nhỏ chuẩn bị vượt qua những năm cuối đời.

Đương nhiên không thể ẩn cư nhạt nhẽo như vậy, ít nhất cũng phải thể hiện tình cảm. Do đó dưới giọng ca của vị đại ca hòa thượng thanh tú này, quả nhiên nổi lên điệu ngâm vịnh.

Nói một chút về chỗ này, điệu ngâm vịnh là xướng đoạn chủ yếu biểu đạt tình cảm giác các diễn viên chính trong ca kịch. Âm nhạc rất dễ nghe, kết cấu khá hoàn chỉnh, có thể biểu hiện kỹ xảo thanh nhạc của các ca sĩ. Vì thế chúng ta thường nghe thấy tại hội diễn âm nhạc, ví dụ “Hồ điệp phu nhân”, “Sáng sủa một ngày” “Trà hoa nữ”, “Vì sao trái tim em lại kích động như vậy”, “Trong lòng em có một âm thanh” ….vân vân ….

Trong bối cảnh mơ hồ, im lìm và bi thương, Thường Nhạc đứng bên cạnh đèn xanh cổ phật, kéo dài cổ họng hát lên:

– Ta hiểu tình yêu là gì, yêu là chết không hối hận, cố chấp là bài cô duy mỹ. Yêu là nhẫn nại, là bao dung, là tuyệt vọng theo đuổi, là một khoảnh khắc mà hạnh phúc muôn đời, là ngôi sao sáng cuộc đời bị đánh cắp, là mối lương duyên trời ban sợ chi chỉ là một khoảnh khắc. Yêu thậm chí chỉ là một điều đương nhiên, là khi đau khổ tột cùng trước mắt xuât hiện ảo ảnh, là nụ cười trên bờ môi đọng lại trong thời khắc thanh bình. Yêu là điều vĩ đại, là ánh mặt trời, là phật trước dáng vẻ cung kính mà động lòng, là dũng cảm, là vô lại, là trong mắt loe lên tia sáng bạo dạn dám làm dám chịu, là trong mơ trên môi vẫn nụ cười hạnh phúc. Yêu là thành kính, là tự tin, là lời hứa thiên trường địa cửu, là vũ điệu yêu thích, là trầm mặc, là không có âm thanh chiến thắng, là âm thanh mẫn cảm,
là bài hát yêu thích, là chờ đợi là mong đợi, là trong mơ một lần lại một lần đổi tên rượu, nhưng khi tỉnh lại chỉ nhớ mỗi một loại chính là không cách nào khác. Yêu cần được nuôi dưỡng phát triển trong thời gian dài, là ngọn lửa bốc lên đầy màu sắc. Yêu là dùng tất cả những từ ngữ tuyệt vời nhất đều không thể hình dung ra được, chỉ cần trái tim hiểu không cần nói thành lời ngọt ngào và gian trá.

Màn biểu diễn này đã đem cả sân khấu đây lên **, rất nhiều em gái thuần khiết nước mắt đã rơi đầy mặt. Không tự chủ được mà nảy sinh sự thông cảm với Thường Nhạc, hận không thể cho hắn mượn những bộ ngực rộng lớn của các cô cho hắn dựa vào. Lúc này, công chúa đã tìm được tòa miếu đổ nát này.

Hai người vừa thấy mặt nhau, lời thoại máu chó bắt đầu diễn ra.

Công chúa:

– Thiếp ngày ngày chịu đựng chờ chàng.

Thường Nhạc:

– Rời xa chốn hồng trần đầy phiền muộn là ý trí một suốt đời của ta.

Công chúa:

– Chàng đưa miếu thờ lên núi, một nơi đẹp như vậy sao không đem thiếp đi theo? Chàng thật là ích kỷ, một mình chạy đến chốn thảo nguyên độc hưởng sự thanh tịch, để thiếp ở lại nơi thối nát đó chịu tội.

Thường Nhạc:

– Ta ở đây sống những ngày gian khổ.

Công chúa:

– Thiếp cam nguyện sống những ngày gian khổ với chàng nhưng lại không thể giúp chàng trốn khỏi Yêu Yêu.

Thường Nhạc:

– Ta đã vào phật môn, không màng sự đời.

Công chúa:

– Phật môn? Người xuất gia là có thể biến mất không thấy tăm hơi.

Thường Nhạc:

– Khổ hình lại khổ hình, không cố định.

Công chúa:

– Thiếp cam nguyện cùng chàng chịu tội, cùng chàng chịu khổ hình, ẩn cư trong ngọn núi này.

Thường Nhạc:

– Điều này là không thể.

Công chúa:

– Thiếp lúc trước cũng nghĩ đến cùng chàng đi Thiên Trúc.

Thường Nhạc:

– Tôi ở lại đây chờ sư phụ trở về.

Công chúa:

– Phải đợi bao lâu?

Thường Nhạc:

– Không biết nữa.

Bản gốc “Tình mê Đại Đường” đã bị Thường Nhạc chuyển thành máu chó Đại Đường, đáng tiếc Vũ Thì Tình và Hoa Nhã Ca đều không đồng ý, cho nên đã đổi lại tên.

Dù nói thế nào, vở kịch đầy máu chó này cũng bắt đầu rồi.

Màn che buông xuống, đầu tiên truyền đến từng khúc đàn sáo, âm nhạc hoàn toàn dùng nhạc khí cổ của Trung Quốc diễn tấu, làm người nghe cảm thấy rất mới mẻ.

Ngay sau đó là tiếng hợp ca nữ trầm thấp, êm ái truyền tới.

“Cát vàng nhẹ nhàng, đoạn tơ lăng, bay lượn quan ải, hoàng cung thăm thẳm, kim chi ngọc diệp, mòn mắt vọng trông. Yêu có bao xa? Chính tại hôm nay? Yêu có bao xa? Chính tại em bên anh. Khói bao cuồn cuộn, minh minh diệt diệt. Ánh hồng khuôn mặt, chúng sinh tầng tầng, tâm tùy nhật nguyệt, nghểnh cố chờ mong. Yêu có bao xa? Chính tại bên người. Yêu có bao xa? Ngay lúc em bên anh.”

Âm nhạc chuẩn bị kết thúc, trên sân khấu nổi lên một màn sương trắng.

Khi người xem đang há hốc mồm, một đạo nhân ảnh từ trong lớp sương trắng chậm chậm đi tới.

Hơi nước chuyển động, mây nhẹ đan xen. Tuy rằng không nhìn rõ mặt mũi, nhưng bộ quần áo cổ trang chợp chờn vẫn thể hiển rõ dáng vẻ Lăng Ba Vi Bộ của cô. Mà cũng làm cho người xem ngây người, chỉ cảm thấy chưa bao giờ thấy qua nhân vật này.

Trong lúc mơ hồ, có một thanh âm như có như không, dần dần lan vào trong hơi sương và mê man, mù mịt đan xen vào nhau, những thanh âm nhỏ vụn rung lên. Áo tiên hoàn mỹ và những thân hình bước chầm chậm hòa hợp lại với nhau, thu gọn tâm trí của mọi người.

Khi hơi nước trước mặt tan hết, phần lớn các sinh vật giống đực đều ngừng hô hấp.

Đây là kiểu giai nhân nào vậy?

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt một vẻ đẹp tinh khiết không vướng bụi trần, càng giống như một đóa hoa thủy tiên soi mình dưới làn nước trong xanh, trong sự thanh lệ có sự cao ngạo, trong sự thanh thản có vẻ u sầu.

Không ai có thể tìm được tính từ nào để hình dung người đẹp trước mắt, hầu hết các nam sinh bỗng cảm thấy hai chân như nhũn ra, hận không thể quỳ xuống mặt đất, bái lậy. Cái gọi là “anh hùng khí đoản” và cái gọi là “cam nguyện bái đảo” dưới thân váy người đẹp, có lẽ chính là ý tứ này.

Người con gái trong trang phục hoàng cùng chậm chậm đi tới, quét nhìn khán giả, dáng vẻ như thất thần. Trong mắt cô chớp liên tục, mắt huyền như phát quang, đa số sinh vật giống đực nhất thời ngẩn ra, trong đầu thì trống rỗng.

Khi Hoa Nhã Ca từ trong màn sương bước ra, không ai có thể chối cãi cô chính là tuyệt đại mỹ nhân sinh ra từ nước.

Tại thời điểm, âm thanh trầm lắng mà ai oán của chiếc đàn nhị vang lên, Hoa Nhị Ca đứng bên phông cảnh hình cửa sổ, trầm thấp thổ lộ:

– Thiếp mỗi ngày đều mong chờ chàng, tình yêu của thiếp, vì chàng, thiếp đã nuốt ít nhiều nước mắt. Giấc mộng của thiếp, hi vọng của thiếp, tất cả của thiếp, tình yêu của thiếp đều sâu đậm âm thầm chảy về phía chàng. Đôi mắt chàng vừa nhìn thiếp, từ cái nhìn đầu tiên đấy, thiếp đã hiểu thiếp vĩnh viễn thuộc về chàng.

Trong lòng mọi người như run lên. Ý nghĩa của màn diễn này là nàng công chúa này yêu thầm một chàng trai nào đấy. Lúc này đây, phải có đến 99 người đàn ông tiếc rằng mình không thể là người trong mộng của cô công chúa này.

Lúc này, hốc mắt của Hoa Nhĩ Ca đã hơi đỏ lên. Trên khuôn mặt tuyệt đẹp rơi xuống hai hàng thanh lệ. Trong hốc mẳt đang đỏ lên kia lại hiện ra một tia hi vọng nhỏ nhoi. Sau đó, cô buồn bã nói:

– Mỗi sáng sớm, thiếp sẽ tưởng tượng đang được cùng chàng cùng với ánh mặt trời cùng giáng lâm, cùng đến bên thiếp. Thiếp sẽ tưởng tượng đôi bàn tay mình chính là mẫu thân, tưởng tượng thiếp là chàng, thiếp cứ như vậy mà ôm lấy chàng, ôm lấy chính mình.

– Thiếp tìm kiếm khắp nơi, thiếp tìm kiếm, tìm kiếm. Căn phòng của thiếp sao mà nhỏ vậy, tìm kiếm khắp nới nhưng vĩnh viễn không tìm ra mà thế giới của chàng thật to lớn a, thật là lớn a.

– Giá như hôm nay kiếp này thiếp cùng chàng vô duyên, thật làm cho thiếp hận không được cùng chàng tương phùng, nhớ mãi không quên. Khiến cho thiếp vĩnh viễn cảm thấy chàng không thuộc về thiếp. Thiếp cũng không cầu khẩn gì nơi chàng. Khi chàng rời đi, thiếp ở tại nơi này, tại nơi chàng đi qua mà chờ chàng quay lại.

Không thể thừa nhận, sự bắt chiếc phong cách đối thoại của Thagore và Shakespeare rất là mẹ nó tuyệt vời, dễ dàng lừa lòng nữ sinh.

Cho nên, xem đến đây, rất nhiều em gái thuần khiết khóc đến rối tinh rối mù a.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, một cô cung nữ cung cung kính kính đi vào, có chút lo lắng nói:

– Công chúa, Ngô vương cầu kiến.

– Nói với hắn, ta không muốn gặp hắn.

Âm thanh của Hoa Nhã Ca trở lên hơi lạnh lùng.

– Tại sao lại không gặp tiểu vương?

Cùng với âm thanh hơi cứng rắn, thân hình mạnh mẽ của Ngô Vương xuất hiện trước cửa.

Nhưng Ngô vương này quả thực có chút thấp lùn, thân cao chưa đến 1 mét rưỡi. Vì gã diễn vai hài, nhưng bản chất lại là tinh hoa. Điều đáng buồn cười là lại phân cho Cao Tiếu đóng vai Ngô Vương.

‘Ai’ một tiếng, Hoa Nhã Ca quay người lại, không đối mặt với Ngô Vương.

– Nàng vẫn chưa quên được hắn?

Ngô Vương thương tâm hỏi.

– Đúng vậy.

Hoa Nhã Ca đột nhiên quay đầu lại, ngữ khí rất kiên định:

– Nhưng, hắn đã xuất gia rồi, còn cùng với sư phụ hắn đi Thiên Trúc.

– Chàng nhất định sẽ trở về.

– Công chúa, tại sao nàng lại khẳng định như vậy?

– Bởi vì, chàng đã từng nói, chàng vĩnh viễn thuộc về Đại Đường.

– Hắn trở về thì sao chứ?

Ngô Vương cười lạnh, ngưng mắt tại Hoa Nhã Ca nói:

– Công chúa, đừng quên rằng nàng là vị hôn thê Thiên tử hứa gả cho ta, không ai có thể cướp đi nàng.

Xem tới đây, rất đông khán giả đã hiểu ra, Hoàng đế đem công chúa hứa gả cho Ngô Vương, nhưng Công chúa lại yêu một vị hòa thượng, ý nghĩa đại khái là như vậy.

Vì thế phần đông khán giả bắt đầu suy đoán, tên hòa thượng đáng ăn nghìn đao này là ai? Không ngờ lại làm cho công chúa yêu thương như vậy?

Nhưng vị nam chính trong truyền thuyết này, có đánh chết cũng không xuất hiện, thật làm cho người ta sốt ruột.

Cùng với âm nhạc, bối cảnh và diễn viên được thay đổi. Cái gì là vai phụ Hoàng đế tướng quân toàn bộ xuất hiện.

Tiếp theo câu chuyện thay đổi rất ngắn gọn. Có phản thần làm loạn, hoàng đế mẻ đầu sứt trán cầu cứu quân sĩ hùng mạnh của Ngô Vương. Mà Ngô Vương cũng làm việc nghĩa không chùn bước.

Lúc này Công chúa bị làm cho cảm động, khi đang chuẩn bị gả cho Ngô Vương, ý trung nhân của nàng đột nhiên trở về.

Không nghi ngờ gì, người này đương nhiên do Thường Nhạc diễn. Khi hắn xuất hiện, toàn bộ khán giả không nhịn được cười ầm lên…. Nhìn lên trên không khác hòa thượng mấy, trên đầu có 3 vết sẹo làm cho vô số các em gái tan nát trái tim.

Chuyện xưa tiếp tục phát triển, vốn định để cho vị hòa thượng hoàn tục kia nghe tin công chúa săp xuất giá, đau lòng muốn chết. Trốn tại một ngôi miếu nhỏ chuẩn bị vượt qua những năm cuối đời.

Đương nhiên không thể ẩn cư nhạt nhẽo như vậy, ít nhất cũng phải thể hiện tình cảm. Do đó dưới giọng ca của vị đại ca hòa thượng thanh tú này, quả nhiên nổi lên điệu ngâm vịnh.

Nói một chút về chỗ này, điệu ngâm vịnh là xướng đoạn chủ yếu biểu đạt tình cảm giác các diễn viên chính trong ca kịch. Âm nhạc rất dễ nghe, kết cấu khá hoàn chỉnh, có thể biểu hiện kỹ xảo thanh nhạc của các ca sĩ. Vì thế chúng ta thường nghe thấy tại hội diễn âm nhạc, ví dụ “Hồ điệp phu nhân”, “Sáng sủa một ngày” “Trà hoa nữ”, “Vì sao trái tim em lại kích động như vậy”, “Trong lòng em có một âm thanh” ….vân vân ….

Trong bối cảnh mơ hồ, im lìm và bi thương, Thường Nhạc đứng bên cạnh đèn xanh cổ phật, kéo dài cổ họng hát lên:

– Ta hiểu tình yêu là gì, yêu là chết không hối hận, cố chấp là bài cô duy mỹ. Yêu là nhẫn nại, là bao dung, là tuyệt vọng theo đuổi, là một khoảnh khắc mà hạnh phúc muôn đời, là ngôi sao sáng cuộc đời bị đánh cắp, là mối lương duyên trời ban sợ chi chỉ là một khoảnh khắc. Yêu thậm chí chỉ là một điều đương nhiên, là khi đau khổ tột cùng trước mắt xuât hiện ảo ảnh, là nụ cười trên bờ môi đọng lại trong thời khắc thanh bình. Yêu là điều vĩ đại, là ánh mặt trời, là phật trước dáng vẻ cung kính mà động lòng, là dũng cảm, là vô lại, là trong mắt loe lên tia sáng bạo dạn dám làm dám chịu, là trong mơ trên môi vẫn nụ cười hạnh phúc. Yêu là thành kính, là tự tin, là lời hứa thiên trường địa cửu, là vũ điệu yêu thích, là trầm mặc, là không có âm thanh chiến thắng, là âm thanh mẫn cảm,
là bài hát yêu thích, là chờ đợi là mong đợi, là trong mơ một lần lại một lần đổi tên rượu, nhưng khi tỉnh lại chỉ nhớ mỗi một loại chính là không cách nào khác. Yêu cần được nuôi dưỡng phát triển trong thời gian dài, là ngọn lửa bốc lên đầy màu sắc. Yêu là dùng tất cả những từ ngữ tuyệt vời nhất đều không thể hình dung ra được, chỉ cần trái tim hiểu không cần nói thành lời ngọt ngào và gian trá.

Màn biểu diễn này đã đem cả sân khấu đây lên **, rất nhiều em gái thuần khiết nước mắt đã rơi đầy mặt. Không tự chủ được mà nảy sinh sự thông cảm với Thường Nhạc, hận không thể cho hắn mượn những bộ ngực rộng lớn của các cô cho hắn dựa vào. Lúc này, công chúa đã tìm được tòa miếu đổ nát này.

Hai người vừa thấy mặt nhau, lời thoại máu chó bắt đầu diễn ra.

Công chúa:

– Thiếp ngày ngày chịu đựng chờ chàng.

Thường Nhạc:

– Rời xa chốn hồng trần đầy phiền muộn là ý trí một suốt đời của ta.

Công chúa:

– Chàng đưa miếu thờ lên núi, một nơi đẹp như vậy sao không đem thiếp đi theo? Chàng thật là ích kỷ, một mình chạy đến chốn thảo nguyên độc hưởng sự thanh tịch, để thiếp ở lại nơi thối nát đó chịu tội.

Thường Nhạc:

– Ta ở đây sống những ngày gian khổ.

Công chúa:

– Thiếp cam nguyện sống những ngày gian khổ với chàng nhưng lại không thể giúp chàng trốn khỏi Yêu Yêu.

Thường Nhạc:

– Ta đã vào phật môn, không màng sự đời.

Công chúa:

– Phật môn? Người xuất gia là có thể biến mất không thấy tăm hơi.

Thường Nhạc:

– Khổ hình lại khổ hình, không cố định.

Công chúa:

– Thiếp cam nguyện cùng chàng chịu tội, cùng chàng chịu khổ hình, ẩn cư trong ngọn núi này.

Thường Nhạc:

– Điều này là không thể.

Công chúa:

– Thiếp lúc trước cũng nghĩ đến cùng chàng đi Thiên Trúc.

Thường Nhạc:

– Tôi ở lại đây chờ sư phụ trở về.

Công chúa:

– Phải đợi bao lâu?

Thường Nhạc:

– Không biết nữa.

Chọn tập
Bình luận
× sticky