Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 228: Sớm biết như này. Lúc đầu hà tất phải làm thế!

Tác giả: Dạ Thải Hoa
Chọn tập

– Đó là tự nhiên!

Thường Nhạc tà tà cười, hôn một cái lên trán Hoa Nhã Ca.

Tầng hai tổng cộng có ba gian phòng. Trong đó phân rõ thành phòng bạc, vàng và kim cương.

Lúc đẩy cửa phòng kim cương ra, Thường Nhạc kinh ngạc, lập tức cười lên: – Ở đây thành náo nhiệt rồi nhỉ!

Một cái bàn có thể chứa hơn hai mươi người, tổng cộng có sáu người. Trong đó đối diện chính giữa là một tên da đen, sau lưng tên da đen có bốn người vệ sĩ đứng.
Thường Nhạc nhìn thoáng qua, liền phán đoán ra bốn tên cao thủ kia chắc là hơi kém hơn Thần. Nhưng hợp lực lại thì e rằng Thần muốn thắng bọn họ cũng không dễ dàng.

Vị thứ hai là một thiếu phụ trẻ tuổi, đứng bên cạnh người thiếu phụ là một người trung niên. Thực lực đối phương chắc cũng ngang tầm Huyết Hổ, cũng coi như không nhiều cao thủ.

Vị thứ ba là một người Nhật Bản rất trẻ, vì khuôn mặt trắng nhợt cho nên khiến cho con người ta có một cảm giác lỗ mãng. Đứng sau tên Nhật Bản là hai lão già.

Hai lão già kia coi như là Ninja thượng nhẫn, thậm chí cao hơn.

Tên thứ tư là một tên người Pháp, chỉ riêng mùi nước hoa nồng nặc từ toàn thân hắn đã đủ khiến cho kẻ lười chui ra. Còn sau lưng hắn có bốn cô gái Pháp xinh đẹp.
Thường Nhạc đối với tên người Pháp thứ tư lại thấy thuận mắt, bởi vì lúc hắn nhìn thấy đối phương thì đối phương cũng hướng về phía hắn lộ ra một nụ cười tự nhiên.

Có ý nghĩa!

Vị thứ năm là một người trung niên. Khi Thường Nhạc tiếp xúc với vẻ mặt bình tĩnh của đối phương thì cả người chấn động. Dựa vào một thứ trực giác, đối phương có lẽ là một cao thủ thân tàng bất lộ.

Vị thứ sáu là bạn cũ của Thường Nhạc, đồng chí Koinu.

Koinu hướng về Thường Nhạc cười nhàn nhạt.

Thật không ngờ, một cái sòng bạc có thể tập trung nhiều cao thủ như vậy, điều này khiến cho Thường Nhạc kinh ngạc vô cùng.

Hắn không nhanh không chậm ngồi xuống, trên mặt nổi lên nụ cười điềm đạm: – Xin lỗi, tôi chỉ muốn thắng một ít tiền tiêu vặt, mọi người không ngại chứ!

Sáu người đều không nói gì, Thường Nhạc cười hì hì nói: – Chia bài đi!

Vòng thứ nhất, Thường Nhạc căn bản không nhìn bài đã trực tiếp đẩy bài rồi.

Vòng thứ hai, Thường Nhạc vẫn không nhìn bài.

Vòng thứ ba, vòng thứ tư…
Mãi cho đến vòng thứ tám.

Cái miệng nhỏ của tiểu thư Hoa Nhã Ca chúng ta hoàn toàn vểnh lên. Mỗi lần Thường Nhạc ít nhiều đơn thuần thì cũng là mười triệu đô la Mỹ. Còn nói thắng cho mình tiền tiêu vặt, bây giờ e rằng hết hi vọng rồi.

Cứ như vậy, thì e rằng đến cả mình cũng đều phải thua liên tục liên tục.

Trên mặt Thường Nhạc vẫn cứ hiện lên nụ cười nhạt.

Hắn chẳng thèm nhìn, đã hoàn toàn đẩy tiếp đồng chíp một trăm triệu đô la Mỹ trước mặt.

Mắt người da đen lóe lên, cũng vậy đẩy lên một trăm triệu đô la Mỹ.
Người thiếu phụ kia nhìn bài một lúc rồi bỏ qua.

Tiếp theo vài vị cũng bỏ qua.

Mãi đến tên người Pháp kia, anh ta phóng khoáng cười, rồi đẩy toàn bộ đồng chíp vào. Tên Nhật Bản trẻ tuổi kia căn bản không do dự trực tiếp đẩy toàn bộ lợi thế vào.

Koinu bài cũng chưa xem, trực tiếp đẩy bài vào.

Bài tiếp tục được chia.

Lúc này, trước mặt Thường Nhạc là 10, L, Q, K cơ. Còn trước mặt tên người Pháp kia là đôi A, đôi K, một con L đen. Trước mặt tên người Nhật Bản là đôi 33, đôi 10, một con 9 đỏ.
Trước mặt tên da đen là đôi 4, đôi 5, một con A.

Bài của tên người Pháp là lớn nhất. Gã mở miệng thản nhiên nói: – Tôi thêm một trăm triệu đô la Mỹ.

– Tôi theo!

– Tôi theo. Hơn nữa tôi còn phải thêm một tỷ Euro. Thường Nhạc không nhanh không chậm nói.

Người Pháp lãng mạn, cười cười, sau khi nhìn xuống quân bài bên dưới liền nói: – Anh bạn, cơ hội anh sờ đến con át là rất nhỏ, hay là bỏ qua nhỉ?

– Yên tâm, vận may của tôi vẫn luôn rất tốt. Huống chi lại là kiếm ít tiền tiêu vặt cho bảo bối của tôi. Thường Nhạc điềm đạm nói. Còn khuôn mặt nhỏ của Hoa Nhã Ca bất giác đỏ lên.

Tiền tiêu vặt?

Ánh mắt thiếu nữ kia hơi hơi động. Tiền tiêu vặt mà có con số khổng lồ như vậy, cái này có phần kinh khủng quá nhỉ!

– Tôi theo!

Tên nhóc da đen kia không nghĩ ngợi gì trực tiếp nói.

– Tôi cũng theo!
Người Nhật Bản kia cũng gật gật đầu.

Tên người Pháp gườm gườm nhìn Thường Nhạc một cái. Sau đó lật một góc bài lên nhìn một lúc, nói: – Tôi bỏ qua!

– Bày tiền lên trên mặt bàn trước. Không thì nhỡ đâu thua rồi lại ăn quỵt, vậy chỉ sợ mọi người rất không vui. Trong chớp mắt tên người Pháp nhìn bài thì con ngươi tên Nhật Bản kia thu lại, nhìn chằm chằm Thường Nhạc nói.

Tên da đen hơi cau mày, vẫy vẫy tay về phía sau. Sau đó mở một tờ chi phiếu, nói: – Đây là phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ. Tên gia tộc Mander tôi, tin rằng không phải kiểm chứng.
– Tôi tên là Thường Nhạc, tên gọi của tôi có giá trị nhiều tiền vậy sao?

Thường Nhạc cười hì hì nói.

– Mày chính là Thường Nhạc.

Thần sắc người Nhật Bản hơi đổi.

Koinu bên cạnh còn cười nói: – Đồng chíp của Thường Nhạc-kun, tôi nguyện đảm đương.

– Thường Nhạc, gần đây đứng đầu Điểm G rất hung dữ quậy phá thành phố Khải Đinh? Tên da đen suy tư nhìn Thường Nhạc.
Tên trung niên ban đầu luôn bình tĩnh kia, nghe thấy cái tên Thường Nhạc thì ánh mắt hơi hơi động, lập tức lại trầm xuống. Dường như không liên quan đến bất cứ chuyện gì của mình.

– Tôi muốn thêm đồng chíp.

Chính trong lúc tay Thường Nhạc vừa chạm vào quân bài, tên Nhật Bản kia bỗng nhiên tà tà mỉm cười.

– Hầu tiếp!

Bạn tốt Thường Nhạc cười cười.

– Tao muốn thêm vào hai tỉ đô la Mỹ, mua mạng của mày!
Ánh mắt tên Nhật Bản kia gườm gườm nhìn mặt Thường Nhạc, từng câu từng chữ nói.

Thường Nhạc chỉ chỉ vào mũi mình nói: – Mày chắc chứ?

– Chắc!

Thường Nhạc lắc lắc đầu tiếc nuối, cười tà ác nói: – Mày chắc chắn là thằng con trai vô dụng nhất của chó già Yamamoto. Đáng tiếc… Yamamôt phải người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh rồi.

Lời vừa dứt, Koinu ở bên cạnh mỉm cười.
Hễ là chuyện làm phiền tổ Sơn Khẩu thì gã đều thấy vui. Huống chi lại là con trai của lão tặc Yamamôt.

– Muốn lấy mạng của tao. Mày vẫn chưa đủ tư cách! Tên người Nhật Bản lạnh lùng cười.

– So cái mẹ mày, người Nhật Bản đều là kẻ điên!

Tên da đen kia thôi không thêm nữa, trực tiếp đặt bài vào trong.

Ánh mắt Thường Nhạc hướng về những người khác nhìn, cười hì hì nói: – Mọi người cho rằng tôi đáng giá hai tỷ đô la Mỹ sao?

– Đáng!
Người thiếu phụ kia không nghĩ ngợi gì trực tiếp thốt ra.

Hoa Nhã Ca len lén véo Thường Nhạc một cái.

– Chắc là không dừng ở hai tỷ đô la Mỹ!

Tên người Pháp kia mang nụ cười thản nhiên nói.

Những người khác đều tỏ vẻ trầm lắng.

Thường Nhạc sờ sờ mũi, nhìn tên Nhật Bản nói: – Thế này nhé. Tao cũng thêm một chút, trực tiếp mua thằng cu nhỏ của mày, tính một tỷ Yên Nhật, thế nào?
– Được!

Tên Nhật Bản kia sợ Thường Nhạc đổi ý, liền nhanh chóng đồng ý.

Thấy tên Nhật Bản đồng ý nhanh như vậy. Tim Hoa Nhã Ca như sắp nhảy ra ngoài. Còn Koinu cũng một phen kinh hãi. Trừ khi Thường Nhạc có thể sờ được con A cơ hoặc là con 9 cơ.

Mà bây giờ con 9 cơ đã được sờ rồi. Nếu A cơ ở trong tay Yamamoto Surota thì Thường Nhạc căn bản sẽ không có cơ hội xoay người rồi.

Trên mặt Yamamoto Surota tràn đẩy nụ cười tự tin. Trên mặt Thường Nhạc lại vẫn luôn là bộ dạng uể oải, căn bản nhìn không ra chỗ dị thường nào.
– Lật bài đi!

Thường Nhạc cười hì hì nhìn Yamamoto Surota.

Yamamoto Surota tự tin mở bài ra. Đó là một con bẩy đen.

Những người khác nhìn về phía Thường Nhạc.

– A cơ, không thể nào!

Trong lúc Thường Nhạc không nhanh không chậm mở bài ra, Yamamoto Surota đứng phắt dậy, mặt đầy kinh ngạc nói.

– Sao, chẳng lẽ tôi không thể có At cơ sao?
Trên mặt Thường Nhạc vẫn nụ cười thản nhiên đó.

Ánh mắt Yamamoto Surota nhìn về phía tên người Pháp, mặt phẫn nộ nói: – Rõ ràng tao nhìn thấy A cơ trên tay gã, không thể nào…

Nói xong, gã liền lật mạnh bài của tên người Pháp, là quân 4cơ.

Thường Nhạc vẫn nở nụ cười thản nhiên, nhìn Yamamoto Surota như nhìn một con mồi, nghiêm túc nói: – Chơi xấu, ai không biết chứ!

– Hai người các ngươi lừa đảo!

Bỗng nhiên lúc đó trong đầu Yamamoto Surota lóe lên. Chỉ vào Thường Nhạc và tên người Pháp, phẫn nộ gào lên.

Sắc mặt Thường Nhạc đã đổi, đổi rất khó coi. Hắn gườm gườm nhìn Yamamoto Surota, chầm chậm nói: – Mày muốn mạng của ta. Ta sẽ không tức giận với mày, dù sao đây cũng là đánh bạc, ai cũng đều có quyền lựa chọn. Mày muốn cược gì, tao đều theo.

Thoáng dừng lại một lúc, rồi nói tiếp: – Nhưng mày chơi xấu. Vậy thì đó là vấn đề nhân phẩm con người. Ở đây là thành phố Khải Đinh, không phải Nhật Bản. Tao là Thường Nhạc, không phải nhà từ thiện. Nếu mày lộng hành ở đây…

Yamamoto Surota hung tợn rút dao ra, hai tên Nhật sau lưng gã cùng lúc bảo vệ bên cạnh.
– Tao là nhị công tử của tổ Sơn Khẩu. Mày dám động đến ta thì chính là trở thành kẻ thù của tổ Sơn Khẩu.

Mấy người bên cạnh đều tản ra, dường như đây là chuyện giữa Thường Nhạc và Yamamoto Surota, không có liên quan gì đến bọn họ.

– Ài, tao là người có văn hóa, mày hà tất phải động tay với tao chứ! Thường Nhạc phủi phủi tay.

Bịch!

Cửa đã bị phá thủng thô bạo. Chỉ thấy Thần và Quang Minh dẫn theo một đoàn tinh anh của Điểm G, tính ra mười người xông vào. Quang Minh hưng phấn nói: – Lão đại, có phải lại có thịt ăn phải không?
Thường Nhạc tà tà nhìn phía dưới Yamamoto Surota nói: – Hôm nay ăn con chim nhỏ!

– Chúng mày dám…

Còn chưa nói hết, Quang Minh đã xông vào. Cánh tay sắc bén kia như bóng quỷ tiếp xúc đến bóng người này. Sắc mặt người trung niên bình tĩnh kia lại lần nữa biến đổi.

Thần căn bản không khách khí, trực tiếp đánh úp từ phía sau. Còn về hai tên Nhật Bản kia đã sớm bị thành viên Điểm G bao vây lại, tiến hành quần đấu mãnh liệt.

Thân thủ của Thần và Quang Minh vốn coi như là người xuất sắc trong số người trẻ tuổi, lại thêm Thường Nhạc bên cạnh làm áp lực tinh thần. Gần hai hiệp, Yamamoto Surota liền bị bọn họ đánh ngã lộn xuống mặt đất. Vừa ngã xuống, tay Thường Nhạc khẽ vung. Con dao sáng loáng kia đã xuất hiện dưới mặt Yamamoto Surota.

– A!

Một hồi tiếng kêu thê thảm vang lên.

Thường Nhạc thản nhiên cười. – Sớm biết như này, lúc đầu hà tất phải làm thế!

Tâm Yamamoto Surota tiêu tan thành mây khói. Gã vốn dĩ chính là một người rất háo sắc, cắt thằng cu nhỏ rõ ràng khiến gã còn đau khổ hơn là giết hắn. Gã oán hận nhìn Thường Nhạc nói: – Tao không thể tha cho mày. Tao nhất định phải trả lại mày gấp mười lần.
– Ài, tao rất cô đơn, hy vọng mày có thể mang lại cho tao trò chơi đặc sắc. Đúng rồi, thân thủ ngươi thực sự yếu quá rồi, hy vọng sau khi về thì tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển đi. Như vậy mới có thể chịu đựng lâu một chút.

Thường Nhạc đối với những kiểu đe dọa này đã sớm thành thói quen rồi.

Chọn tập
Bình luận
× sticky