Hoàng Dật Nhiên rất vui, bởi vì lần này Sơn Khẩu đồ lại từ bi cho y mượn bốn mươi tám tên Ninja Kage, trong đó có tám tên Thượng nhẫn, mười tên Trung nhẫn và ba mươi tên Hạ nhẫn. Bọn họ khác với Ninja bình thường, bọn họ không chỉ ẩn thân mà có được năng lượng hùng mạnh.
Đã từng chứng kiến sự lợi hại của bọn họ nên Hoàng Dật Nhiên có một loại dự cảm, đó là ngày mai, tối ngày mai, Thường Nhạc, tên tân Nhân vương cao quý kia sẽ phải quỳ xuống đất cầu xin mình thả hắn đi.
Muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong! Hoàng Dật Nhiên đã nghĩ đến trăm cách thức để đối phó Thường Nhạc. Nghĩ tới bộ dạng đau đớn khóc lóc của Thường Nhạc ngày mai, y bỗng thấy hưng phấn hết cả người.
– Lý Lăng Tiêu!
Trong đầu Hoàng Dật Nhiên cũng hiện ra cái tên này, y đang nghĩ xem nên xuất hiện sau khi Lý Lăng Tiêu thất bại hay là trước đây.
Về Lý Lăng Tiêu kia, Hoàng Dật Nhiên cũng chẳng có mấy thiện cảm, chỉ là kết hợp lợi ích mà thôi. Nếu không phải lần này y mời được hai mươi bốn cao thủ Ninja từ Nhật Bản tới, chỉ sợ Lý Lăng Tiêu cũng sẽ coi y là bãi phân. Nghĩ đến đây, Hoàng Dật Nhiên rốt cuộc hạ quyết tâm.
Cuộc sống luôn đầy những vở kịch giống như tiểu thuyết YY.
Cùng ngày Hoàng Dật Nhiên lặng lẽ trở về, trận thi đấu chó vẫn đang diễn ra. Trận đấu thứ nhất Lý Lăng Tiêu đưa ra hai chú chó quyết đấu.
Con Russia Caucasus của Lý Lăng Tiêu vừa ra trận chưa đến năm giây đã bị Big Ben cắt đứt cổ!
Giết trong chớp mắt!
Toàn bộ khán giả đều trợn tròn mắt! Kẻ có suy nghĩ phân tán bắt đầu suy đoán xem Big Ben có phải là do Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần chuyển thế không.
Trận thứ hai, đề nghị của Thường Nhạc lại khiến toàn sân đấu khiếp sợ, đấu đánh đàn dương cầm.
Trong tầm mắt mở to, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc, Big Ben nhảy thẳng lên một chiếc đàn dương cầm. Tiếng đàn êm tai vang lên khiến khán giả suýt nữa thì rớt hết cả quai hàm xuống đất. Ai cũng không thể ngờ là Big Ben lại có thể diễn tấu lưu loát bản “Giao hưởng Mozart số 40”. Nó “đàn” thuần thục như thế, đến nơi đến chốn như thế, đẹp đẽ như thế, dâm đãng như thế.
Nhắc đến bản “Giao hưởng số 40” của Mozart này, các bạn chắc chắn chẳng hề lạ lẫm với nó, bởi vì một phần của nó được một nhóm nhạc Đài Loan tên là S.H.E dùng và tạo ra một đoạn ca khúc đáng ăn đòn nhất: “Tôi không muốn trưởng thành, thế giới sau khi trưởng thành chẳng còn những chuyện thần tiên, tôi không muốn trưởng thành, tôi muốn mãi mãi ngốc nghếch thế này, tôi muốn mãi mãi khờ dại, mãi mãi.”
Đến khi kết thúc, toàn thể khán giả dứng dậy vỗ tay nhiệt liệt. Thực tế thì nhiều người vẫn còn rất khiếp sợ. Chó đánh đàn dương cầm không phải là không có tiền lệ, nhiều năm trước một số tiết mục kỳ lạ từng giới thiệu như vậy, nhưng chú chó có thể diễn tấu danh khúc thế giới như Big Ben kia có ngó khắp thế giới cũng tìm không được mấy.
Trận này Lý Lăng Tiêu trực tiếp nhận thua. Cho dù y có chó biết đàn dương cầm hay không, cho dù có thì cũng không đạt tới tiêu chuẩn “Đại sư đàn dương cầm trong loài chó” như Big Ben.
Lúc này Big Ben lại khá khiêm tốn, nó lẳng lặng nằm bò lên đàn dương cầm, ánh mắt hung hãn được thay thế bởi một loại như tình. Sau đó, nó hơi nhắm mắt lại như đang hưởng thụ những cái vỗ tay của khán giả. Dù Big Ben khiêm tốn như thế nhưng cái tạo hình lạnh lùng kia, khí chất cao quý như nghệ thuật gia đã bán đứng nó. Nó càng làm vậy càng khiến khán giả thích nó.
– Ê, hỏi xíu, con Bull Terrier này của anh biết viết không? Có thể ký tên cho tôi được không?
Trên khán đài gần sân đấu, một khán giả gan lớn hô to với Thường Nhạc.
Thường Nhạc hơi sửng sốt rồi lộ ra vẻ mặt rất là bất đắc dĩ.
Không ngờ lời này lại dẫn đến phản ứng dây chuyền, rất nhiều người, đặc biệt là nữ, điên cuồng hét to lên:
– Jenmuse Bond Nicholas Augustan NamGe Peter Big Ben, ký tên cho tôi với! I love you!
Thường Nhạc trợn tròn mắt, Cao Tiếu cũng trợn tròn mắt, Cổ Tư Văn lại ra vẻ không biết nói gì hơn. Mấy tên này tùy tiện đặt cho Big Ben một cái tên vừa vô nghĩa vừa thối lại vừa dài như thế mà đám người này có thể nhớ được như vậy không hề sai hay thiếu chữ nào.
Chú chó Ngao Tây Tạng bên cạnh Hoa Nhã Thi cọ chủ nhân mình, coi vẻ mặt của nó xuân tâm nhộn nhạo thế kia, rõ ràng là đã động tình với Big Ben. Ồ không, phải nói là nó đã hoàn toàn bị Big Ben chinh phục, chỉ hận không thể lấy thân báo đáp. Ánh mắt, động tác và vẻ mặt của nó đều trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng chỉ với mười chữ: “Big Ben, muội hiến thanh xuân của mình cho huynh.”
Hoa Nhã Thi lắc đầu chịu thua, vỗ đầu chú chó Ngao Tây Tạng động dục của mình, sau đó kéo tay em gái Hoa Nhã Ca rồi nói:
– Xong rồi, chúng ta đi thôi.
Quả thật là trận đấu ngày hôm nay đã kết thúc.
Thường Nhạc thắng liên tục bốn trận, dựa theo quy định trận đấu mười thắng sáu, chỉ cần thắng thêm hai trận nữa thì Thường Nhạc đã là kẻ thắng chung cuộc. Đối mặt với những khán giả nhiệt tình kia, Thường Nhạc và Big Ben như đại minh tinh được fans vây quanh chạy ra cửa sau, không chút nghĩa khí để lại Cao Tiếu và Cổ Tư Văn cho đám fans kia.
Ngày thứ ba, trận đầu tiên Lý Lăng Tiêu đột nhiên để cho Thường Nhạc đề nghị cách thức đấu trước.
Đương nhiên là Thường Nhạc chẳng hề khách khí, hắn đưa ra đề xuất vô cùng đơn giản là cho hai chú chó đấu trồng cây chuối.
Khán giả lại giật mình, hai chú chó được huấn luyện đứng lên hai chân như người thì chẳng có gì là khó, nhưng trồng cây chuối thì…
Chú chó thượng khách của Lý Lăng Tiêu kia trồng cây chuối chưa được hai giây đã ngã xuống, chật vật chạy sang một bên, không dám đối mặt với tiếng nguýt của khán giả.
Gần như ở trong ngàn vạn tiếng hô hào cổ vũ, Big Ben quyến rũ ra sân. Nó ngẩng đầu ưỡn ngực xoay một vòng tại chỗ như thể chào khán giả, sau đó nó cúi đầu xuống đất, chân sau giơ lên trời, hoành tráng chổng ngược.
Thực tế là, chỉ cần Big Ben giữ được ba giây là thắng rồi, nhưng không ngờ nó trồng cây chuối được ba phút, vừa đứng thẳng lại dâm đãng quẫy chân sau, trông như động tác đa dạng trong Breakdance đường phố vậy.
Con chó quý của Lý Lăng Tiêu dường như đã quên Big Ben là đối thủ của nó, trong mắt tỏa ra hồng tinh, không ngờ nó lại liều lĩnh vọt tới bên người Big Ben, kêu vài tiếng nghe khá mờ ám.
Mọi người đều biết Big Ben là một con chó dâm đãng, cũng là một con chó có tình cảm. Kết quả là nó ngừng chổng ngược rồi vòng ra sau mông con chó quý kia, lộ ra hung khí rồi trực tiếp ra chiêu… Con chó quý kia điên cuồng sủa ầm ầm, mà Big Ben lại cúi đầu gầm gừ.
Nhân dân toàn thế giới lại bàng hoàng một lần nữa!
Rất nhiều nữ khán giả kêu lên, mặt đỏ tai hồng cúi đầu xuống, ngượng ngùng không dám nhìn cảnh kia.
Sắc mặt Lý Lăng Tiêu thì xanh mét đến cực kỳ đáng sợ. Y hoàn toàn không ngờ rằng chó của mình lại bị Big Ben xxx ngay tại chỗ.
– Ha ha, thằng chó Lý Lăng Tiêu này đúng là xứng đáng, giờ chó của nó cũng bị Big Ben xxx rồi. Nếu cái lỗ đó của nó cũng bị Big Ben xúc một lần thì lại càng cao, càng thú vị…
Cao Tiếu không kiêng nể gì cười to, lời nói thô lỗ đó khiến người bên gã không biết phải nói gì.
– A này, bạn Lý ơi, nếu bạn cứ duy trì trạng thái đó thì không bằng quỳ xuống hát bài “Chinh phục” đi, tôi có thể suy xét rồi tha cho bạn đó. Giờ cứ so đấu thế này thì chẳng có chút khiêu chiến nào!
Giọng nói tản mạn đầy nghiền ngẫm của Thường Nhạc kia vang lên vô cùng đột ngột, ánh mắt tà mị của hắn dừng trên người Lý Lăng Tiêu như đang ngắm nhìn một chú cừu con không thể phản kháng.
Đồng tử Lý Lăng Tiêu co rụt lại, sát khí ban đầu dần dần biến mất, y lạnh lùng nhìn Thường Nhạc, nói với thần sắc bình tĩnh:
– Đừng có đắc ý sớm như thế, tao chưa thua đâu.
Thường Nhạc cổ quái nhìn Lý Lăng Tiêu như đang không hiểu Lý Lăng Tiêu sao lại biến hóa lớn như vậy, nhưng tất cả những chuyện đó với Thường Nhạc mà nói thì chẳng có gì quan trọng.
Cừu non có bình tĩnh thế nào thì cũng chỉ là một con cừu non, chỉ có thể để cho người ta giết thịt.
– Vậy trận này đấu gì đây?
Thường Nhạc nhìn lướt qua người Lý Lăng Tiêu, lạnh nhạt nói.
Lý Lăng Tiêu đột nhiên nở một nụ cười cực kỳ vô sỉ, chậm rãi nói:
– Đấu tránh đạn!
– Tránh đạn?
Thường Nhạc giật mình.
– Đúng vậy!
Trong mắt Lý Lăng Tiêu lóe lên chút ánh sáng, y tiếp tục nói:
– Thuê súng săn từ sân đấu rồi chúng ta mỗi người bắn chó của đối phương ba phát, chó của ai sống thì kẻ đó thắng! Thế nào, mày dám không?
Mẹ nó chứ! Thường Nhạc mắng Lý Lăng Tiêu một vạn lần, f**k, thằng oắt này rõ ràng là muốn giết Big Ben đây mà. Kẻ đần cũng thấy Lý Lăng Tiêu đây là muốn cá chết lưới rách, cho dù thua thì y cũng muốn giết chết chú chó Big Ben yêu quý của Thường Nhạc để lấy lại chút mặt mũi. Một con chó dù có lợi hại đến mấy thì cũng khó có thể tránh thoát được viên đạn.
Nhưng Thường Nhạc chớp mắt một cái, ánh mắt kia như thể đang nhìn một con lợn đần độn đến mức chẳng thể đần độn hơn. Hắn đột nhiên cười nói:
– Không thành vấn đề, tao nhận trận này!
Hoàng Dật Nhiên rất vui, bởi vì lần này Sơn Khẩu đồ lại từ bi cho y mượn bốn mươi tám tên Ninja Kage, trong đó có tám tên Thượng nhẫn, mười tên Trung nhẫn và ba mươi tên Hạ nhẫn. Bọn họ khác với Ninja bình thường, bọn họ không chỉ ẩn thân mà có được năng lượng hùng mạnh.
Đã từng chứng kiến sự lợi hại của bọn họ nên Hoàng Dật Nhiên có một loại dự cảm, đó là ngày mai, tối ngày mai, Thường Nhạc, tên tân Nhân vương cao quý kia sẽ phải quỳ xuống đất cầu xin mình thả hắn đi.
Muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong! Hoàng Dật Nhiên đã nghĩ đến trăm cách thức để đối phó Thường Nhạc. Nghĩ tới bộ dạng đau đớn khóc lóc của Thường Nhạc ngày mai, y bỗng thấy hưng phấn hết cả người.
– Lý Lăng Tiêu!
Trong đầu Hoàng Dật Nhiên cũng hiện ra cái tên này, y đang nghĩ xem nên xuất hiện sau khi Lý Lăng Tiêu thất bại hay là trước đây.
Về Lý Lăng Tiêu kia, Hoàng Dật Nhiên cũng chẳng có mấy thiện cảm, chỉ là kết hợp lợi ích mà thôi. Nếu không phải lần này y mời được hai mươi bốn cao thủ Ninja từ Nhật Bản tới, chỉ sợ Lý Lăng Tiêu cũng sẽ coi y là bãi phân. Nghĩ đến đây, Hoàng Dật Nhiên rốt cuộc hạ quyết tâm.
Cuộc sống luôn đầy những vở kịch giống như tiểu thuyết YY.
Cùng ngày Hoàng Dật Nhiên lặng lẽ trở về, trận thi đấu chó vẫn đang diễn ra. Trận đấu thứ nhất Lý Lăng Tiêu đưa ra hai chú chó quyết đấu.
Con Russia Caucasus của Lý Lăng Tiêu vừa ra trận chưa đến năm giây đã bị Big Ben cắt đứt cổ!
Giết trong chớp mắt!
Toàn bộ khán giả đều trợn tròn mắt! Kẻ có suy nghĩ phân tán bắt đầu suy đoán xem Big Ben có phải là do Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần chuyển thế không.
Trận thứ hai, đề nghị của Thường Nhạc lại khiến toàn sân đấu khiếp sợ, đấu đánh đàn dương cầm.
Trong tầm mắt mở to, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc, Big Ben nhảy thẳng lên một chiếc đàn dương cầm. Tiếng đàn êm tai vang lên khiến khán giả suýt nữa thì rớt hết cả quai hàm xuống đất. Ai cũng không thể ngờ là Big Ben lại có thể diễn tấu lưu loát bản “Giao hưởng Mozart số 40”. Nó “đàn” thuần thục như thế, đến nơi đến chốn như thế, đẹp đẽ như thế, dâm đãng như thế.
Nhắc đến bản “Giao hưởng số 40” của Mozart này, các bạn chắc chắn chẳng hề lạ lẫm với nó, bởi vì một phần của nó được một nhóm nhạc Đài Loan tên là S.H.E dùng và tạo ra một đoạn ca khúc đáng ăn đòn nhất: “Tôi không muốn trưởng thành, thế giới sau khi trưởng thành chẳng còn những chuyện thần tiên, tôi không muốn trưởng thành, tôi muốn mãi mãi ngốc nghếch thế này, tôi muốn mãi mãi khờ dại, mãi mãi.”
Đến khi kết thúc, toàn thể khán giả dứng dậy vỗ tay nhiệt liệt. Thực tế thì nhiều người vẫn còn rất khiếp sợ. Chó đánh đàn dương cầm không phải là không có tiền lệ, nhiều năm trước một số tiết mục kỳ lạ từng giới thiệu như vậy, nhưng chú chó có thể diễn tấu danh khúc thế giới như Big Ben kia có ngó khắp thế giới cũng tìm không được mấy.
Trận này Lý Lăng Tiêu trực tiếp nhận thua. Cho dù y có chó biết đàn dương cầm hay không, cho dù có thì cũng không đạt tới tiêu chuẩn “Đại sư đàn dương cầm trong loài chó” như Big Ben.
Lúc này Big Ben lại khá khiêm tốn, nó lẳng lặng nằm bò lên đàn dương cầm, ánh mắt hung hãn được thay thế bởi một loại như tình. Sau đó, nó hơi nhắm mắt lại như đang hưởng thụ những cái vỗ tay của khán giả. Dù Big Ben khiêm tốn như thế nhưng cái tạo hình lạnh lùng kia, khí chất cao quý như nghệ thuật gia đã bán đứng nó. Nó càng làm vậy càng khiến khán giả thích nó.
– Ê, hỏi xíu, con Bull Terrier này của anh biết viết không? Có thể ký tên cho tôi được không?
Trên khán đài gần sân đấu, một khán giả gan lớn hô to với Thường Nhạc.
Thường Nhạc hơi sửng sốt rồi lộ ra vẻ mặt rất là bất đắc dĩ.
Không ngờ lời này lại dẫn đến phản ứng dây chuyền, rất nhiều người, đặc biệt là nữ, điên cuồng hét to lên:
– Jenmuse Bond Nicholas Augustan NamGe Peter Big Ben, ký tên cho tôi với! I love you!
Thường Nhạc trợn tròn mắt, Cao Tiếu cũng trợn tròn mắt, Cổ Tư Văn lại ra vẻ không biết nói gì hơn. Mấy tên này tùy tiện đặt cho Big Ben một cái tên vừa vô nghĩa vừa thối lại vừa dài như thế mà đám người này có thể nhớ được như vậy không hề sai hay thiếu chữ nào.
Chú chó Ngao Tây Tạng bên cạnh Hoa Nhã Thi cọ chủ nhân mình, coi vẻ mặt của nó xuân tâm nhộn nhạo thế kia, rõ ràng là đã động tình với Big Ben. Ồ không, phải nói là nó đã hoàn toàn bị Big Ben chinh phục, chỉ hận không thể lấy thân báo đáp. Ánh mắt, động tác và vẻ mặt của nó đều trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng chỉ với mười chữ: “Big Ben, muội hiến thanh xuân của mình cho huynh.”
Hoa Nhã Thi lắc đầu chịu thua, vỗ đầu chú chó Ngao Tây Tạng động dục của mình, sau đó kéo tay em gái Hoa Nhã Ca rồi nói:
– Xong rồi, chúng ta đi thôi.
Quả thật là trận đấu ngày hôm nay đã kết thúc.
Thường Nhạc thắng liên tục bốn trận, dựa theo quy định trận đấu mười thắng sáu, chỉ cần thắng thêm hai trận nữa thì Thường Nhạc đã là kẻ thắng chung cuộc. Đối mặt với những khán giả nhiệt tình kia, Thường Nhạc và Big Ben như đại minh tinh được fans vây quanh chạy ra cửa sau, không chút nghĩa khí để lại Cao Tiếu và Cổ Tư Văn cho đám fans kia.
Ngày thứ ba, trận đầu tiên Lý Lăng Tiêu đột nhiên để cho Thường Nhạc đề nghị cách thức đấu trước.
Đương nhiên là Thường Nhạc chẳng hề khách khí, hắn đưa ra đề xuất vô cùng đơn giản là cho hai chú chó đấu trồng cây chuối.
Khán giả lại giật mình, hai chú chó được huấn luyện đứng lên hai chân như người thì chẳng có gì là khó, nhưng trồng cây chuối thì…
Chú chó thượng khách của Lý Lăng Tiêu kia trồng cây chuối chưa được hai giây đã ngã xuống, chật vật chạy sang một bên, không dám đối mặt với tiếng nguýt của khán giả.
Gần như ở trong ngàn vạn tiếng hô hào cổ vũ, Big Ben quyến rũ ra sân. Nó ngẩng đầu ưỡn ngực xoay một vòng tại chỗ như thể chào khán giả, sau đó nó cúi đầu xuống đất, chân sau giơ lên trời, hoành tráng chổng ngược.
Thực tế là, chỉ cần Big Ben giữ được ba giây là thắng rồi, nhưng không ngờ nó trồng cây chuối được ba phút, vừa đứng thẳng lại dâm đãng quẫy chân sau, trông như động tác đa dạng trong Breakdance đường phố vậy.
Con chó quý của Lý Lăng Tiêu dường như đã quên Big Ben là đối thủ của nó, trong mắt tỏa ra hồng tinh, không ngờ nó lại liều lĩnh vọt tới bên người Big Ben, kêu vài tiếng nghe khá mờ ám.
Mọi người đều biết Big Ben là một con chó dâm đãng, cũng là một con chó có tình cảm. Kết quả là nó ngừng chổng ngược rồi vòng ra sau mông con chó quý kia, lộ ra hung khí rồi trực tiếp ra chiêu… Con chó quý kia điên cuồng sủa ầm ầm, mà Big Ben lại cúi đầu gầm gừ.
Nhân dân toàn thế giới lại bàng hoàng một lần nữa!
Rất nhiều nữ khán giả kêu lên, mặt đỏ tai hồng cúi đầu xuống, ngượng ngùng không dám nhìn cảnh kia.
Sắc mặt Lý Lăng Tiêu thì xanh mét đến cực kỳ đáng sợ. Y hoàn toàn không ngờ rằng chó của mình lại bị Big Ben xxx ngay tại chỗ.
– Ha ha, thằng chó Lý Lăng Tiêu này đúng là xứng đáng, giờ chó của nó cũng bị Big Ben xxx rồi. Nếu cái lỗ đó của nó cũng bị Big Ben xúc một lần thì lại càng cao, càng thú vị…
Cao Tiếu không kiêng nể gì cười to, lời nói thô lỗ đó khiến người bên gã không biết phải nói gì.
– A này, bạn Lý ơi, nếu bạn cứ duy trì trạng thái đó thì không bằng quỳ xuống hát bài “Chinh phục” đi, tôi có thể suy xét rồi tha cho bạn đó. Giờ cứ so đấu thế này thì chẳng có chút khiêu chiến nào!
Giọng nói tản mạn đầy nghiền ngẫm của Thường Nhạc kia vang lên vô cùng đột ngột, ánh mắt tà mị của hắn dừng trên người Lý Lăng Tiêu như đang ngắm nhìn một chú cừu con không thể phản kháng.
Đồng tử Lý Lăng Tiêu co rụt lại, sát khí ban đầu dần dần biến mất, y lạnh lùng nhìn Thường Nhạc, nói với thần sắc bình tĩnh:
– Đừng có đắc ý sớm như thế, tao chưa thua đâu.
Thường Nhạc cổ quái nhìn Lý Lăng Tiêu như đang không hiểu Lý Lăng Tiêu sao lại biến hóa lớn như vậy, nhưng tất cả những chuyện đó với Thường Nhạc mà nói thì chẳng có gì quan trọng.
Cừu non có bình tĩnh thế nào thì cũng chỉ là một con cừu non, chỉ có thể để cho người ta giết thịt.
– Vậy trận này đấu gì đây?
Thường Nhạc nhìn lướt qua người Lý Lăng Tiêu, lạnh nhạt nói.
Lý Lăng Tiêu đột nhiên nở một nụ cười cực kỳ vô sỉ, chậm rãi nói:
– Đấu tránh đạn!
– Tránh đạn?
Thường Nhạc giật mình.
– Đúng vậy!
Trong mắt Lý Lăng Tiêu lóe lên chút ánh sáng, y tiếp tục nói:
– Thuê súng săn từ sân đấu rồi chúng ta mỗi người bắn chó của đối phương ba phát, chó của ai sống thì kẻ đó thắng! Thế nào, mày dám không?
Mẹ nó chứ! Thường Nhạc mắng Lý Lăng Tiêu một vạn lần, f**k, thằng oắt này rõ ràng là muốn giết Big Ben đây mà. Kẻ đần cũng thấy Lý Lăng Tiêu đây là muốn cá chết lưới rách, cho dù thua thì y cũng muốn giết chết chú chó Big Ben yêu quý của Thường Nhạc để lấy lại chút mặt mũi. Một con chó dù có lợi hại đến mấy thì cũng khó có thể tránh thoát được viên đạn.
Nhưng Thường Nhạc chớp mắt một cái, ánh mắt kia như thể đang nhìn một con lợn đần độn đến mức chẳng thể đần độn hơn. Hắn đột nhiên cười nói:
– Không thành vấn đề, tao nhận trận này!