– Binh.
Thường Nhạc còn chưa có phản ứng gì thân hình nhỏ nhắn xinh xắn kia của Tiểu Bảo như súng bắn đạn nhảy dựng lên và nhanh chóng đè lên người Thường Nhạc.
– Bà mẹ nó.
Thường Nhạc bị Tiểu Bảo đè như vậy thiếu chút nữa bị đè tắt thở mồi hôi trên trán chảy đầm đìa, hắn miễn cưỡng hít một hơi nói: – Bà cô nhỏ, có việc gì cứ nói đi.
Tiểu Bảo mở trừng hai mắt cười hì hì nói: – Lão Đại, thực ra cũng không có việc gì to tát, nghe nói nước Pháp lãng mạn, ngày mai sẽ tổ chức buổi bán đấu giá, ha ha, Lão Đại anh cho em đi cùng nhé.
Thường Nhạc ngẩn người hoài nghi nói: – Buổi bán đấu giá? Em tùy ý đưa mấy người đi cùng em không được sao, tai sao lại cần Lão Đại anh đích thân xuất mã.
– Rất đơn giản buổi đấu giá thế giới lãng mạn là buổi đấu giá đỉnh cao xã hội đen, nếu có anh, một Lão Đại Điểm G như vậy sẽ cho em chỗ dựa, tin rằng nhiều người sẽ không dám tranh giành với em. Đôi mắt nhỏ của Tiểu Bảo xinh đẹp kia gần híp lại thành một đường.
– Buổi bán đấu giá đỉnh cao xã hội đen? Làm sao em biết? Thường Nhạc cảm thấy có chút ngạc nhiên, Tiểu Bảo đã ở trong tầm kiểm soát của mình, đương nhiên ngoại trừ lần này Tiểu Bảo mang thanh kiếm chém giết bốn tên cao thủ Gíao Hội.
– Ha ha, Tiểu Bảo có bí mật của riêng mình. Tiểu Bảo nói tới đây nháy mắt, nghiêm túc nói: – Lão Đại, rốt cuộc anh đồng ý hay không đồng ý?
– Nếu anh không đồng ý thì làm sao? Thường Nhạc nghiêng đầu rất muốn biết trong đầu Tiểu Bảo rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Tiểu Bảo không hề nghĩ ngợi quả quyết nói: – Anh phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, nếu không anh không xong với em đâu.
Thường Nhạc ngớ ra một lúc, kiêu ngạo như vậy còn xem ý chó má của mình thế nào sao? Cố ý làm tức mình sao? Hay là thấy chính mình không đáng làm cán bộ.
– Anh đồng ý hay không đồng ý? Tiểu Bảo vẫn kiên trì dai dẳng vấn đề trước đó, nếu Thường Nhạc không cho cô câu trả lời quyết định cô nhất định lấy cơ thể mập mạp của mình đè chết Lão Đại.
– Anh còn có thể lựa chọn quyền lợi hay sao? Thường Nhạc bất đắc dĩ cuối cùng nhún vai nói : – Anh đồng ý.
– Cảm ơn bảo bối của em. Tiểu Bảo như mẹ an ủi con mình hôn lên trán Thường Nhạc một nụ hôn nhẹ nhàng.
Cái mũi của Thường Nhạc thiếu chút nữa không thở được.
Sau khi Tiểu Bảo đi khỏi, Thường Nhạc bắt đầu rơi vào trạng thái ngủ mê. Mãi cho đến sáng sớm ngày thứ hai khi ánh mặt trời rực rỡ bắt đầu chiếu vào, cửa phòng ngủ của Thường Nhạc nhẹ nhàng mở ra.
Một bóng dáng khêu gợi yểu điệu từ bên ngoài bước vào tay bưng một chậu nước ấm. Xung quanh bên trên mép chậu còn phủ một chiếc khăn mặt trắng tinh xõa tung.
– Anh Thường Nhạc dậy thôi. Quỷ Vu đặt chậu nước lên bàn, đi tới bên giường nhẹ nhàng gọi.
– A, đến giúp anh mặc quần áo đi. Thường Nhạc không có ý muốn nhúc nhích di chuyển hắn cứ vẫn nằm lỳ ở trên giường.
Quỷ Vu đáp một tiếng giúp Thường Nhạc mặc quần áo. Hẳn là một việc không tồi, cô cũng không nghĩ nhiều cầm quần áo đã được gấp chỉnh tề liền leo lên trên giường.
Thường Nhạc hiện đang mặc một bộ đồ ngủ lụa màu bạc, Qủy Vu một tay cầm quần áo một tay cởi đai lưng áo ngủ của Thường Nhạc đợi đến sau đó cô cởi áo ngủ của Thường Nhạc, vừa muốn giúp hắn mặc áo lại bị Thường Nhạc kéo vào trong lòng.
– A, anh Thường Nhạc Quỷ Vu xấu hổ đỏ mặt nhẹ nhàng chống cự, khuôn mặt nhỏ nhắn như đóa hoa bỗng đỏ ửng lên.
– A, Tiểu Vu, chỗ này hình như lại lớn thêm không ít nhé.
Thường Nhạc đặt cô ở trên đùi, tay trái nắm hai bờ vai cô còn tay phải đặt lên ngực Qủy Vu động tác thành thạo vân vê áo lót. Thân hình mềm mại của Qủy Vu nhẹ nhàng run rẩy.
– Anh Thường Nhạc, đừng. Hàm răng khẽ cắn đôi môi trên khuôn mặt ửng đỏ, lần đầu tiên bị đàn ông cợt nhả, mặc dù chỉ là sờ soạng xoa bóp mà thôi nhưng cảm giác này kích thích cơ quan cảm giác vẫn làm cho cô không ngừng run rẩy, mỗi chỗ trong sâu cơ thể nhột, mỗi lần sẽ làm cho cơ thể cô mềm yếu vô lực, hơn nữa co thể nảy sinh ra một thứ khát vọng muốn cùng Thường Nhạc thực hiện chút gì khao khát.
Thường Nhạc không thèm để bận tâm đến sự kháng cự của Qủy Vu, bàn tay to bản không khách khí từ vạt áo trước của cô xoa xoa vào ngực mềm mại của cô, cúi đầu lè lưỡi nhẹ nhàng và khéo léo hôn thật sâu vào cổ Qủy Vu. Cơ thể Quỷ Vu càng ngày càng mềm nhũn, nhệt độ cơ thể càng cao, hai mắt dần dần trở nên mê ly, chu cái miệng nghênh hợp lại, thỉnh thoảng phát ra một tiếng làm người ta mơ màng.
Cô cũng không chống cự, kiểu thân mật này sau khi Thường Nhạc chiếm được thừa nhận của cổ Vương , từ trong lòng Qủy Vân mà nói thậm chí cô thường mong dâng hiến thân thể mình cho Thường Nhạc nhưng không biết tại sao đến lúc quan trọng nhất Thường Nhạc lại dừng lại khiến tâm trạng cô lơ lửng lúc lên lúc xuống ở giữa không trung, cả buổi cứ nhấp nha nhấp nhổm.
Dần dần quần áo trên người Qủy Vu càng lúc càng ít, nhanh chóng sau đó chỉ còn lại chiếc quần lót bám trên người, da thịt mềm mại cùng thân hình cường tráng của Thường Nhạc không ngừng ma sát khiến cho sự kích thích của hai người càng mãnh liệt.
Ôm cơ thể trắng như tuyết vào trong lòng, trái tim Thường Nhạc như bùng cháy khó có thể dập tắt ngọn lửa, cổ họng hắn không ngừng di chuyển lên và xuống. Cơ thể Qủy Vu đã bị hắn thả xuống giường trong khi hắn còn nằm đè trên cơ thể Qủy Vu.
Tay trái nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực mềm mại của nàng, tay phải chậm rãi sờ lướt qua bộ ngực rồi tới vòng eo dần dần trượt ngón tay nhẹ nhàng hướng về dưới bụng cô, chiếc quần lót mỏng manh đã rời khỏi cơ thể, trong khi đó Qủy Vu không kìm nổi sợ run cả người, cơ thể cứng đơ.
– Tới rồi sao…. Cô có chút chờ mong lại có chút sợ hãi, sự kích thích của nửa người trên truyền đến làm cho cô không thể cử động được, cơ thể mãnh liệt cong lên, tiếng thở đè nén Cơ thể lại đặt xuống giường từng tiếng thở hổn hển, ở giữa chỗ kín xuân triều cuồn cuồn.
– Không thể sao? Còn chưa sao cả đã tới cao trào sao? Xem ra công phu của bản thiếu gia tiến xa rồi! Cái tên bất lương nào đó đắc ý nghĩ thầm.
Thấm chiếc khăn mặt đặt trên mép chậu nước, Thường Nhạc nhẹ nhàng xoa xoa cơ thể cho Qủy Vũ sau đó lại giúp cô mặc quần áo.
– Thiếu gia, em. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quỷ Vu đỏ ửng, cô cúi đầu không biết nên nói gì cho phải.
Thường Nhạc cười ha hả giơ tay nâng cằm cô – Quỷ Vu, đừng nóng lòng, ngày đó sẽ không còn lâu hãy tin tưởng anh. Quỷ Vu gật gật đầu, trong lúc vô ý cô đã để lại trên giường vết bẩn giống như bị cháy, sau đó vội vội vàng vàng nhảy xuống giường lảo đảo chạy ra ngoài phòng, việc phục vụ Thường Nhạc mặc quần áo rửa mặt cũng đã quên.
Trong ánh mắt Thường Nhạc lộ ra sự đắc ý Tất cả mỹ nữ xinh đẹp đều đã vào tay mình.
Thường Nhạc bắt đầu mặc vào bên trong cùng chiếc áo lót cao cổ sợi tơ màu bạc mềm mại, các cơ bắp trên người Thường Nhạc hiện ra.
Sau khi mặc áo lót xong hắn lại khoác lên mình một chiếc áo gi lê có hàng cúc làm từ vàng nguyên chất bó sát cơ thể Thường Nhạc, kế tiếp hắn mặc chiếc quần bò gấu túm màu đen, kỹ lưỡng lau đôi bốt sáng loáng, bóng đến nỗi đôi giày da có thể soi gương được.
Bên ngoài mặc thêm một trang phục sợi len bóng màu xanh lam cúc áo chỉnh tề ở hai bên ngực, bên hông một chiếc đai lưng da nai bản rộng.
Mái tóc đen được chải ngay ngắn ở sau trán, xem ra nói về tướng mạo, thực ra bề ngoài vẫn là tương đối đẹp, nếu không biết rõ lai lịch của hắn rất có khả năng trong thời gian ngắn bị nụ cười uể oải trên khuôn mặt hắn chinh phục.
Đi ra tới cửa nhìn thấy Thần Vu ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi vào đang đứng đó thần sắc có chút kì lạ.
Thường Nhạc đi thẳng tới chỗ Thần Vu ném ra một cái nhìn nói: – Bảo bối, có phải em thấy anh rất đẹp trai rất có, rất có hình hay không?
Sắc mặt Thần Vu tự nhiên đỏ lên, cái miệng nhỏ nhắn hếch lên nói: – Rõ thật là tên đỏm dáng đáng chết.
– Lão Đại, thực ra anh rất đẹp trai rất có hình đấy.
Giọng nói trong trẻo đó của Tiểu Bảo đột ngột vang lên bên cạnh Thường Nhạc.
Thường Nhạc xoay người nhìn sang, chỉ thấy Tiểu Bảo đứng đó, cách ăn mặc trang điểm giống cánh chim, trang điểm xinh đẹp.
Tiểu Bảo mặc chiếc váy trắng tinh sảo mà cánh chim thuộc loại thiên sứ hắc ám, Thường Nhạc có chút bất đắc dĩ nhún vai nói: – Hai cô gái xinh đẹp, các em trang điểm đẹp như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?
Tiểu Bảo mở trừng hai mắt nghiêm túc nói: – Lão Đại rắc rối, anh quên tối qua đã đồng ý việc của em rồi sao?
– Buổi bán đấu giá. Thường Nhạc lập tức phản ứng lại, khó trách cách ăn mặc của hai cô nàng này giống yêu tinh, hóa ra các cô đang muốn khoe mẽ đây.
– Chúng ta cùng đi chứ.
Nữ Vu từ trong phòng đi ra vui mừng nói.
– Không được, ngoại trừ Lão Đại ra, bất kể ai trong các chị cũng không được đi theo. Tiểu Bảo như hổ rình mồi nhìn sang phía những người khác, trong lời nói tràn đầy tính dọa dẫm.
– Nếu không cho bọn chị đi, bọn chị càng muốn đi. Bảo Ngọc không biết từ lúc nào cũng xông ra cười hì hì nói.
– Nếu ai dám đi cùng em sẽ liều với người đó. Ngựa con Tiểu Bảo bước ra rút “xoát” một nhát thanh kiếm sắc kia.
Ngang ngược không nói đạo lý kêu gào lên.
– Đổ mồ hôi.
Thường Nhạc hít một hơi, kiếm của Tiểu Bảo được giấu ở đâu? Nói rút ra là có thể rút ra luôn sao? Phải biết rằng quần áo trên người cô đã rất ít.
Tiểu Bảo nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Thường Nhạc, cô dương dương đắc ý mỉm cười.
– Tiểu Bảo có thể nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện gì đây?
Thường Nhạc cảm thấy cần phải hiểu rõ ràng nên hắn rất nghiêm túc dò hỏi.