– Sắp rồi, sắp rồi, anh và chị em cố gắng thêm chút nữa. Đồng chí Tiểu Bảo của chúng ta có thể làm cô rồi! Thường Nhạc cười hihi xoa xoa đầu Tiểu Bảo, tiểu nha đầu này thật dễ thương.
Càng nói càng không giống lời người nói, Đệ Nhị Mộng liền đứng dậy, nói sang chuyện khác. – Hôm nay cơm do chị làm, chúng ta ăn cơm thôi!
– Chị, chị biết làm cơm?
Tiểu Bảo vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Đệ Nhị Mộng.
Mặt ngọc của Đệ Nhị Mộng hơi đỏ lên, nói.
– Theo quy định của gia tộc, phàm là phụ nữ sau khi theo chồng, đều phải lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, cho nên chị đã học làm một lần.
Trong lúc đám người Thường Nhạc, Tiểu Bảo, Bảo Ngọc vẻ mặt cổ quái, Đệ Nhị Mộng đã bưng lên một nồi cơm điện to đi ra, vẻ mặt không tự nhiên nói. – Hôm nay chị lần đầu tiên nấu cơm, vừa rồi không cẩn thận làm vỡ mấy cái đĩa.
Thường Nhạc vẻ mặt cổ quái nhìn nồi cơm điện, đừng nói là nấu cơm, cho dù nấu cả một người cũng đủ mà Đệ Nhị Mộng đem nồi cơm điện mở ra, một mùi khét lẹt từ bên trong bay ra.
– Mộng Nhi, em không phải đến nước cũng không cho vào chứ? Nhìn những hạt gạo đen xì, khô nứt, Thường Nhạc như đã hiểu ra cái gì gọi là bà chủ gia đình. Thảo nào hiện tại có người đề xướng, đàn ông phải học nấu cơm. Nếu như không biết nấu cơm, e rằng sẽ bị đói bụng.
Khuôn mặt của Đệ Nhị Mộng không tự chủ đỏ lên!
Cô dường như nhớ tới điều gì, nhiệt liệt phấn khởi nói. – Cơm tuy rằng nấu không ngon, nhưng chúng ta có thể ăn cá luộc mà, ha ha, hẳn là sắp xong rồi.
Thường Nhạc bị khơi dậy hứng thú, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, mà Tiểu Bảo cũng vội vội vàng vàng đi theo Đệ Nhị Mộng vào bếp.
Chỉ nhìn thấy Đệ Nhị Mộng hé nắp vung, người thì đứng ngây ngốc ra đó. Tiểu Bảo hiếu kỳ đi tới, bỗng nhiên “phốc” sau đó liền cười lên.
– Cá luộc… Haha, đây là cá luộc?
Thường Nhạc thò đầu nhìn sang, cũng nhịn không được bật cười. Nếu như mỗi nhà hàng đều luộc cá kiểu này, e rằng sớm sẽ phải đóng cửa mất.
Lúc này, hai con cá chép lớn đang bơi lội qua lại trong nồi. Những thứ gia vị lúc đầu e rằng đều đã bị hai con cá biến thành đồ ăn trưa ăn mất rồi.
– Nhất định là cho nhiều nước rồi.
Vẫn là qua một lúc lâu, Đệ Nhị Mộng rốt cuộc tỉnh ngộ lại, cô thở phì phì dậm dậm chân nhỏ.
Nhìn động tác đáng yêu của Đệ Nhị Mộng, trong lòng Thường Nhạc thầm nói một câu: đúng giờ!
– Bây giờ làm sao đây?
Đệ Nhị Mộng nhìn vài tên vẫn đang cười này, cô có một sự kích động muốn bóp chết mấy tên này.
Thường Nhạc cười nhat nói. – Anh và Mộng Nhi cần bồi dưỡng tình cảm, cho nên anh và Mộng Nhi ra ngoài ăn, lãng mạn một chút. Mọi người tùy ý đi!
– Em kháng nghị, em cũng muốn đi!
– Em có thể đi, nhưng tiền cơm nhất định phải do em trả!
Thường Nhạc nhìn thẻ vàng trong túi tiền của Tiểu Bảo, Tiểu Bảo lập tức thông minh mà ngậm miệng lại.
Cùng Đệ Nhị Mộng đi ra khỏi tổng bộ hội Hắc Long, có mỹ nữ làm bạn, buổi đêm xem ra đẹp đẽ hơn nhiều. Ánh trăng sáng kia, những ngôi sao lấp lánh tỏa sáng kia đều có thể nhìn rõ ràng trong tầm mắt.
Ánh trăng kỳ thực là ánh mặt trời sáng chói cực đẹp kia trượt nhẹ xuống chiếu rọi vào nhau mà thành, giống như trên đỉnh đẩu xẹt qua cánh chim bay trở về tổ.
Bầu trời đày sao kia càng như giâc mơ ngọt ngào. Gió đêm tươi đẹp len lỏi vào nhưng khoảng trống, nhảy múa những vũ điệu làm say lòng người, anh hùng lả lướt làm cho linh hồn con người cũng đong đưa theo.
Gió nhè nhè thổi những chiếc lá trên mặt đất cùng với những chiếc lá trên đầu cành cây tạo lên những âm thanh xào xạc. Hình thành lên một dạ khúc tuyệt vời.
Đi theo phía sau Đệ Nhị Mộng, mái tóc kia cùng nhảy múa trong gió, như những sợi tơ chiếu lên khuôn mặt so với bất kỳ thứ gì trên đời này càng đẹp hơn, càng động lòng hơn.
Thường Nhạc bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt mình vậy mà không dám dừng lại trên khuôn mặt cô, đó dường như là một lỗi lầm, một lỗi lầm xúc phạm thánh thần.
Cũng bởi vì vậy, ánh mắt Thường Nhạc trở nên xa xôi, trở thành sâu sắc, giống như cả bầu trời sâu rộng mà trống rỗng, nơi đó lại chất chứa đầy những suy nghĩ vô tận.
Khuôn mặt thánh thiện của Đệ Nhị Mộng chợt hé ra nụ cười nhẹ nhàng, thân hình mềm mại khẽ chuyển, cái trán khẽ dựa trong ngực Thường Nhạc, thản nhiên nói. – Từ hôm nay trở đi, anh chính là tướng công của em, người ta cái gì cũng nghe theo anh hết!
Nếu như hai người hiện đang ở trong phòng, có lẽ Thường Nhạc sớm đã nhào tới rồi. Aizzz, một tuyệt sắc thiếu nữ vô cùng thuần khiết, tâm tình nhu thuận giống như Đệ Nhị Mộng đây, bất kỳ người đàn ông nào có được, có lẽ chính là có phúc ba đời a!
Thường Nhạc nhẹ nhàng nói. – Trên chặng đường dài lâu của đời người, cái gì nên kiên trì, cái gì nên buông tay? Lúc kiên trì tuyệt không dễ gì buông tay, nếu không sẽ để lại rất nhiều những tiếc nuối. Thất bại thực không đáng sợ, nhưng cái kết cục không có kết cục này lại thực làm cho người ta chán ghét. Cho dù đời người không như tiểu thuyết, không có phần tiếp theo. Mộng Nhi, đời này em đã thuộc về Thường Nhạc anh, kiếp này đã định, kiếp sau cũng thế!
Đệ Nhị Mộng khẽ nhăn cái trán trắng nõn, hiểu như không hiểu, gật gật đầu, nói. – Có lẽ em hiểu đôi chút, có lẽ em cái gì cũng không hiểu. Nhưng em thấy những điều này không phải quan trọng, quan trọng là bụng em đói rồi.
– Hôm nay chúng ta không đi nhà hàng, trực tiếp đến các quán vỉa hè ăn, thế nào? Thường Nhạc nhìn cách đó không xa có một phụ nữ trung niên đang xào ốc, hắn cười nhàn nhạt.
– Quán ăn vỉa hè? Đệ Nhị Mộng ngẩn người, chần chừ nhìn Thường Nhạc nói. – Những nơi đó sạch sẽ không?
– Yên tâm, anh chịu trách nhiệm làm sạch, hơn nữa ăn rất ngon. Thường Nhạc xoa xoa ngực kêu xoàn xoạt, cho dù là không muốn ăn cũng bị hắn làm cho kích thích.
Đệ Nhị Mộng chùi chùi cái miệng nhỏ nhắn nói. – Tướng công nói gì, Mộng Nhi nghe cái đó!
– Chủ quán, cho chúng tôi hai đĩa ốc, phải hơi cay nhé! Thường Nhạc kéo tay Đệ Nhị Mộng, sải bước đi tới.
Rất nhanh, hai đĩa ốc được xào xong, chủ quán đi đến bàn Thường Nhạc bọn họ nói. – Nhóc này, vợ của cháu thật là đẹp nha!
Đệ Nhị Mộng ngượng ngùng cúi đầu.
– Ha Ha, vợ à, ăn ốc đi, đừng ngại.
Thường Nhạc lại bắt đầu cười hihi chào mời.
Nhìn những thứ trong đĩa, chính mình từ trước đến giờ chưa từng ăn qua, cô theo bản năng nhìn sang phía Thường Nhạc. Thường Nhạc đem con ốc bỏ vào mồm, dùng lực hút, ruột ốc đã chui tọt vào trong mồm, hắn vui vẻ nói. – Thật sự ăn rất ngon!
Đệ Nhị Mộng chùi cái miệng anh đào, chuyện đơn giản như vậy, ai mà không biết chứ? Cô cầm lên một con ốc, đặt lên miệng dùng lực hút. – Í, sao mà không hút được vậy?
Nhìn khuôn mặt đỏ lên của Đệ Nhị Mộng, Thường Nhạc cố nhìn cười, tiếp đó cầm một con ốc đặt lên miệng, nhẹ dùng lục, một con nữa chui vào miệng.
Thường Nhạc liên tiếp hút năm sáu con ốc mà Đệ Nhị Mộng một con cũng chưa giải quyết xong.
Đệ Nhị Mộng nổi cáu nhìn Thường Nhạc, bỗng nhiên cô nhìn thấy một động tác rất nhỏ, chỉ thấy Thường Nhạc dùng một ngón tay đặt ở phía đuôi con ốc, sau đó mới dùng lực hút.
– Hóa ra lại dễ như vậy! Đệ Nhị Mộng lập tức bắt chiếc, ruột ốc vậy là thuận lợi chui vào trong miệng.
Nhìn chiếc vỏ ốc, Thường Nhạc “xì” cười lên một cái. – Mộng Nhi, em không phải đến phân của ốc cũng ăn hết đấy chứ?
Đệ Nhị Mộng theo bản năng cầm lấy những con ốc Thường Nhạc đã hút qua, cẩn thần nhìn, trên mặt cô xuất hiện một tầng mầu đỏ mê người, cái tên đáng chết này!
Đã có hai lần giáo huấn trước, Đệ Nhị Mộng trở nên thông minh, tốc độ mút ốc cũng ngày càng nhanh hơn, số lượng vỏ ốc chồng chất trước mặt cùng ngày càng vượt xa Thường Nhạc.
Cô đắc ý, dương trán lên, thản nhiên nói. – Tướng công, em rất lợi hại chứ!
Thường Nhạc thần sắc cổ quái mỉm cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của Đệ Nhị Mộng, đàng hoàng nói. – Mộng Nhi, em dường như quên mất một đánh giá khác.
Đệ Nhị Mộng ngẩn người, hiếu kỳ nói.
– Tướng công, còn có đánh giá gì nữa?
Thường Nhạc cười hi hi nói – Tốc độ hút ốc càng nhanh, chứng tỏ kỹ thuật hôn môi của người đó càng cao, aizzz, tối nay phải thử xem sao…..
Câu sau Thường Nhạc còn chưa nói ra miệng, đã bị Đệ Nhị Mộng dùng một con ốc chặn miệng lại.
Ăn xong một bữa cơm, khuôn mặt đẹp đến động lòng người của Đệ Nhị Mộng hoàn toàn biến thành một mầu đỏ, mỗi khi Đệ Nhị Mộng tiếp xúc với ánh mắt của bà chủ quán vỉa hè kia, cô thật muốn chui xuống hố.
– Mộng Nhi, cười một cái cho tướng công nhìn!
Thường Nhạc liếc nhìn Đệ Nhị Mộng một cái, tà tà cười nói.
Đệ Nhị Mộng sững sờ, xấu hổ liếc nhìn Thường Nhạc nói. – Tướng công, anh thật muốn nhìn Mộng Nhi cười sao?
– Aizzz, thật đúng thời điểm nha! Trong lòng Thường Nhạc nở hoa, hắn trịnh trọng cười nói. – Đương nhiên, Tướng công muốn nhìn Mộng Nhi cười!
Đệ Nhị Mộng khẽ chớp mắt một cái, mỉm cười. Cô cuối cùng cũng cười rròi, khuôn mặt xinh đẹp kia như đóa hoa nở rộ. Thường Nhạc lảo đảo, cả người thiếu chút nữa ngã trên mặt đất. – Aizzz, Mộng Nhi, em quả thực rất đẹp. Nếu như mỗi ngày không ủ rũ mà nói, vậy dễ dàng đem linh hồn của anh câu dẫn đi mất rồi.
Đệ Nhị Mộng ngượng ngùng, chà chà chân nhỏ!
Nhìn thần thái của thiếu nữ nhi gia của cô, Thường Nhạc lại thấy tinh thần sảng khoái, cái gọi là rượu không say người, người tự say, hắn không nghĩ rằng người con gái sau khi yêu một người con trai, quả nhiên lại có biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy.
Nghĩ, nghĩ, đồng tử mầu đen bắt đầu xuất hiện một ánh sáng cổ quái.
Đệ Nhị Mộng cũng cảm thấy sự biến hóa của Thường Nhạc, cô thân thiết kéo tay áo Thường Nhạc. – Tướng công, anh làm sao vậy?
– Ha ha ! Thường Nhạc lau lau nước miếng ở khóe miệng, trộm cười,
– Anh đang nghĩ, nơi nào của Mộng Nhi là đẹp nhất!
– Xoát! Khuôn mặt trắng min của Mộng Nhi đỏ đền gần như xuất huyết.
Thường Nhạc cười tà tà, cô lui lại. – Ha ha, anh đang nghĩ chúng ta đang trong phòng làm việc tốt, khi đó âm thanh rên rỉ tuyệt vời của em, còn có em dịu dàng nói “em muốn”, đơn giản vậy lại làm cho anh như phát điên len, bộ ngực cao ngất của em, bờ mông cao kiều……
Câu sau chưa kịp nói ra miệng, đã bị bàn tay mảnh khảnh của Đệ Nhị Mộng nhét vào. – Anh … anh còn nói, người ta sẽ không để ý đến anh nữa!
Những lời này nghe ra rất tức giận, nhưng lại vô cùng ngượng ngùng…. quả thực đem hồn phách của Thường Nhạc hoàn toàn bị hút qua, hắn gật gật đầu, chớp chớp mắt.
Đệ Nhị Mộng buông lỏng tay, hắn lập tức hé ra nụ cười dâm đãng, sắc lang. – Để anh không nói chuyện giữa chúng ta nữa, cũng có thể, nhưng phải có một điều kiện.
———-oOo———-