Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 426: Ám sát

Tác giả: Dạ Thải Hoa
Chọn tập

Đệ Nhị Mộng rất hài lòng với cách gọi cô là chị dâu, bà xã Thường Nhạc của Lãng Mạn, cái này so với bất kỳ cách gọi khác đều chân thực hơn cả, mặc dù quan hệ giữa Thường Nhạc và Đệ Nhị Mộng đã thực sự rất khăng khít nhưng từ miệng người khác nói ra vẫn có một cảm giác hoàn toàn khác.

Cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên một cái, tỏ ý chắc chắn, nói: – Được, chúng ta cùng tấn công vào tổ chức Lãng Mạn, lật đổ toàn bộ tổ Lãng Mạn đi!

Thường Nhạc ở bên cạnh nghe thấy thế há miệng kinh sợ, Đệ Nhị Mộng trong lòng mình tinh khiết như một con cừu non, thế mà sao mới nháy mắt một cái đã biến thành một con sói rồi thế kia.
Đệ Nhị Mộng thấy Thường Nhạc nhìn biểu hiện khác thường của mình, sắc mặt cô đỏ ửng lên, cô của trước kia tuyệt đối không giống như ngày hôm nay nhưng nó đã biến mất kể từ khi Thường Nhạc mất tích ở Pháp.

Sau khi tự mình gánh vác gánh nặng, cô đã bắt đầu trở nên kiên cường hơn, đương nhiên là sau khi Thường Nhạc trở về cô rất muốn lại được tựa vào bờ vai hắn, trở lại là Đệ Nhị Mộng hiền dịu như lúc trước nhưng lần trở về này của Thường Nhạc, đám con gái thi nhau kéo đến.

Cô đương nhiên sẽ không hiền dịu như trước nữa.

Lô cốt Tiêu Tiêu – Luân Đôn nước Anh.
Đây là nơi quan trọng nhất trong tổng bộ Tân Long Nha, có thể nói ngoài địa bàn của gia tộc Tư Đồ ở Trung Quốc ra, nơi đây chính là nơi được Tư Đồ Lôi Minh coi trọng nhất.

Ở đây, Tư Đồ Lôi Minh có được những thuộc hạ trẻ tuổi nhất, thông minh nhất, gã đã công phu thiết kê vô số những cơ quan, ở đây chứa toàn bộ tài liệu mật của các thành viên trong Tân Long Nha.

Tư Đồ Lôi Minh đã từng nói tấn công vào Lô Cốt Tiêu Tiêu chẳng khác nào tấn công vào trái tim của Tân Long Nha, đó không nghi ngờ gì nữa chính là một cú đánh trời giáng vào mặt Tư Đồ Lôi Minh.

Mà Tư Đồ Lôi Minh hôm nay rời khỏi Pháp, hơn một nửa số tinh anh trong Lô Cốt Tiêu Tiêu vào giờ khắc này đang chuẩn bị giơ những cánh tay nhỏ bé ra để giáng cho Tư Đồ Lôi Minh của chúng ta một cái bạt tai.
Quang Minh vẫn luôn cho là mình có tài hơn lão đại Thường Nhạc, nhưng xét từ đời tổ tông đương nhiên là còn kém vài bậc.

Quang Minh cho rằng tấn công vào Lô Cốt Tiêu Tiêu thì phải phái cao thủ đi, súng đạn thật có thể lật đổ được những cao thủ của Tân Long Nha nhưng nhìn tình hình trước mắt.

Đồng Uyên đại tiểu thư của chúng ta lại quang minh chính đại đi, một đám người đứng chỉnh tề phía sau lăm le khẩu súng nhỏ trong tay nhằm vào Lô Cốt Tiêu Tiêu.

Mỗi người trong nhóm này đều không phải là kẻ yếu, Quang Minh cảm thấy buồn bực, mặc dù cao thủ ở nước Anh nhiều như mây nhưng những cao thủ này đã sớm bị những bang phái lâu đời thu nạp hết rồi.
Sao hai đứa bé này lại dám đụng vào nhiều cao thủ như vậy?

– Chuẩn bị xong chưa?

Đồng Uyên đắc ý nhìn sang Quang Minh nhưng ý là nhằm vào thuộc hạ mình.

– Xong rồi.

Một tên con trai vẫn luôn theo sau Đồng Uyên hưng phấn trả lời.

– Đồng Uyên, có phải đây là lần đầu tiên các em làm chuyện thế này phải không? Nhìn thấy đám người hơi chút hưng phấn thái quá đó khiến cho Quang Minh nghi ngờ nói.
– Cái gọi là nghé mới sinh không sợ hổ, người anh em Quang Minh, anh cứ đợi xem đi. Đồng Uyên nghiêm trang vỗ vai Quang Minh, tiếp đó, hô to: – Cho nổ chết hết đám ranh con kia cho tôi!

Vừa dứt lời, đạn pháo như sao băng điên cuồng nhằm vào mục tiêu Lô Cốt Tiêu Tiêu.

Nhiều tiếng nổ vang dội liên tiếp khiến cho Lô Cốt Tiêu Tiêu to lớn kia đang run rẩy dưới lòng đất.

Người trong Lô Cốt Tiêu Tiêu không có ai có thể ngờ được là đạn pháo sẽ giáng lên đầu bọn họ như vậy, phải biết rằng đây là ở Luân Đôn nước Anh, mà Lô Cốt Tiêu Tiêu là nơi phồn hoa nhất của Luân Đôn.
Chỉ cần có tiếng nổ vang lên ở đây sẽ khiến cho toàn bộ Luân Đôn rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Huống hồ Lô Cốt Tiêu Tiêu là linh hồn của toàn bộ Tân Long Nha, ai dám đảm nhận loạt đạn pháo tấn công vào Lô Cốt Tiêu Tiêu như vậy?

Toàn bộ Lô Cốt Tiêu Tiêu không ngừng rung lên, người bên trong không ngừng bị bắn bay lên, đương nhiên, một vài cao thủ cũng có thể tránh ra khỏi phạm vi bom đạn oanh tạc.

Đồng Uyên khi nhìn thấy người trong Lô Cốt đó lao ra thì 2 mắt như hổ rình mồi, nói: – Tiểu đội thứ hai bắt đầu chuẩn bị.

– Tiểu đội thứ 2?
Thần sắc Quang Minh cổ quái, nhiều người như vậy, mà bên này còn có tiểu đội thứ 2 chó chết gì nữa chứ? Ngay lúc Quang Minh đang kinh ngạc thì thấy một tiểu đội, trên người mặc quần áo màu trắng xuất hiện bên cạnh bọn họ.

Trong tay những tên này đều cầm cung tên, vào thời buổi mà súng tự động đang rất thịnh hành hiện nay, thế mà tiểu đội thứ 2 đó trong tay lại cầm thứ vũ khí nguyên thủy đó, đúng là chỉ có Đồng Uyên mới nghĩ ra được.

Ban đầu Quang Minh cảm thấy kinh ngạc nhưng tiếp xúc với vỏ cánh cung màu xanh nhạt thì hắn ta hiểu ra ngay, tục ngữ nói, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà đúng là có thể kiểm chứng được từ Đồng Uyên.

Những cao thủ tránh đạn còn tạm được nhưng tránh thêm những mũi tên xung quanh đó nữa càng khó thêm gấp bội.
– Tiểu đội thứ ba tập trung xung phong.

Đương nhiên vẫn có hơn ba mươi mấy cao thủ xông lên, mắt Đồng Uyên híp lại, khóe miệng lộ ra nụ cười gian xảo, bắt đầu vung cánh tay nhỏ bé lên.

– Tiểu đội thứ ba? Quang Minh kinh ngạc, thiếu chút nữa đã thốt lên không biết rốt cục con nhóc này có bao nhiêu kế? Rốt cục có bao nhiêu cao thủ?

– Mau xông lên.

Quang Minh còn chưa kịp phản ứng đã bị Đồng Uyên đạp một phát vào mông.

– Anh ư? Chẳng lẽ anh là tiểu đội thứ ba?
Quang Minh choáng váng nhìn thấy Đồng Uyên gật đầu, bộ dạng gã hưng phấn vung nắm đấm lên đối phó với kẻ thù lúc trước của lão đại Thường Nhạc.

Thường Nhạc luôn xông lên phía trước, căn bản không có cảm giác sảng khoái khi giết chóc, bây giờ công chỉ có một mình Quang Minh của chúng ta.

Một người lên đối phó với ba mươi mấy tên cao thủ, cảm giác đó quả thực sảng khoái nói không nên lời.

Thường Nhạc rất thích cảm giác này, thân thể hoàn toàn dung hòa với bóng tối hấp thu dần dần, hắn ta là người duy nhất ở đây.
Đám người Đệ Nhị Mộng, Lãng Mạn, Bảo Ngọc, Quỷ Vu vẫn mai phục bên ngoài tổ Lãng Mạn, nơi này là một lô cốt giống như Lô Cốt Tiêu Tiêu.

Đồng Uyên của chúng ta lựa chọn cách tấn công bằng đạn pháo nhưng Thường Nhạc lại chọn phương pháp khác hoàn toàn với Đồng Uyên, theo như Lãng Mạn nói thì thống lĩnh của tổ Lãng Mạn sư phó Ross Roman là nhân vật quan trọng nhất.

Chỉ cần giải quyết được gã thì những chuyện khác đều dễ xử lý, hơn nữa đặc biệt là Lãng Mạn rất có uy quyền trong tổ Lãng Mạn.

Phương pháp của Thường Nhạc rất đơn giản: trực tiếp ám sát Ross.

Đương nhiên ý tưởng này Đệ Nhị Mộng không hề đồng ý, những người khác cũng phản đối, dù sao Thường Nhạc lão đại cũng là thủ lĩnh của chúng ta.
Thủ lĩnh có vai trò lãnh đạo tổ chức, làm gì có ai giống một tên lính quèn như Thường Nhạc, lúc nào cũng xông lên trước nhất hơn nữa lại làm một tên thích khách.

Thế nhưng bọn họ mặc dù phản đối nhưng không ai dám biểu đạt ý mình.

Thường Nhạc tiến vào trong lô cốt với tốc độ rất nhanh, 4 tên bảo vệ tổ Lãng Mạn chỉ cảm thấy như một cơn gió thoảng qua.

Thường Nhạc vừa tiến vào trong lô cốt đã cảm thấy một sức mạnh kỳ lạ, lông mày hắn bất giác nhíu lại, đương nhiên chắc chắn là đám cao thủ thần bí theo như Lãng Mạnmiêu tả.

Nếu không phải là một nữ cao thủ thần bí, như vậy Lãng Mạn đúng là ở lại chỗ này, thế nhưng nữ cao thủ thần bí rốt cục là ai?
Thường Nhạc cũng không trực tiếp xông vào luôn, nếu xông vào đại sảnh giết luôn tên Ross đấy thì đánh mất đi ý nghĩa của hai từ ám sát.

Thường Nhạc nghĩ tến Tương Quân mấy tháng trước bị ám sát tại Tam Giác Vàng, đồng thời Thường Nhạc cũng nghĩ tới thế tấn công nhanh như điện của Sát Tiên.

Mai phục trong bụi cỏ Thường Nhạc khẽ nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra chiêu thức tấn công của Sát Tiên, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.

Không biết dùng phương thức tấn công của Sát Tiên để đối phó với tên Ross đó hiệu quả sẽ thế nào?

Trong lúc Thường Nhạc đang suy nghĩ thì một cái bóng già nua dần hiện ra trong tầm mắt của Thường Nhạc.
Con ngươi Thường Nhạc đảo một vòng, tên Ross trước mặt kia chính là mục tiêu của mình.

Ross đi rất chậm, thoạt nhìn hình như hơi lảo đảo, nhưng Thường Nhạc lại cảm nhận được, mỗi bước đi của gã, tiết tấu và tốc độ bước đi hoàn toàn ăn khớp với nhau.

– Lão này quả nhiên là có hai tay.

Ánh mắt Thường Nhạc hơi híp lên, đúng lúc khoảng cách giữa Ross và bụi cỏ gần nhất, Thường Nhạc bắt đầu triển khai, cậu nhanh chóng vặn thân, thanh đao sắc nhọn nhanh chóng hiện ra trong tay.

– Có người?
Ross thiếu chút nữa bị dọa đến nhảy dựng lên, thế nào gã cũng không ngờ được bụi cỏ trong lô cốt lại có người mai phục, càng không ngờ được tốc độ nhanh như vậy.

Động tác của Sát Tiên hoàn toàn chuyển dời lên người của Thường Nhạc rồi.

Bản năng Ross định né nhưng thân hình Thường Nhạc vừa động đã hoàn toàn dung hợp với phi đao, tốc độ Ross mặc dù rất nhanh nhưng tốc độ phi đao cũng không hề chậm.

Phi đao xé luôn rách quần áo gã, thiếu chút nữa đã đâm thủng cả ruột.

– Cậu là ai?

Ross cảm thấy mũi đao lạnh lùng đang vây quanh mình, chỉ cần mình hơi sơ ý một chút sợ là cuộc đời sẽ bị chấm dứt tại đây, từ trước đến nay gã chưa từng ngờ được có sát thủ lại lợi hại như vậy.

– Thường Nhạc.

Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra một nụ cười gian xảo.

Ross ngẩn cả người, thiếu chút nữa đã bị dọa cho nhảy dựng lên, đường đường là thủ lĩnh Điểm G không ngờ làm sát thủ, hơn nữa còn đến tận hang ổ để ám sát mình.

Liều mạng, đây tuyệt đối là một chuyện rất liều mạng.

– Đợi một chút! Bản năng Ross muốn biết mọi chuyện rõ ràng.
Nhưng Thường Nhạc nghe thấy lời Ross nói, không những không dừng lại mà trái lại động tác còn nhanh hơn, độc hơn nhằm vào Ross mà tấn công.

Chọn tập
Bình luận
× sticky