Khóe miệng U Linh lộ ra nụ cười chua xót, hiển nhiên tất cả tin tức chính là tinh nhuệ của Điểm G đều đến cả, sợ là các cổ lão Giáo Hội nghe thấy tin này đều đã bị dọa hết rồi.
– U Linh, anh nói xem bây giờ chúng ta là một đấu một hay là cùng xông vào tất? Thường Nhạc cảm thấy biểu hiện của U Linh rất vừa mắt cho người ta một cảm giác thưởng thức, loại cảm giác này rất khác lạ không gì có thể thay thế được.
U Linh cũng không ngốc, gã không gật đầu mà nhìn chằm chằm vào Thường Nhạc rồi từ từ mở miệng: – Một đấu một, tôi không phải là đối thủ của anh, còn xông lên hết sợ là cao thủ trong Siêu Cấp Chiến Sĩ tụ họp lại vẫn còn chênh lệch khá nhiều so với bộ hạ của anh.
Thần sắc Thường Nhạc hơi sững sờ kèm theo vài phẩn cổ quái, nói:
– Không định một đấu một mà cũng không tất cả xông lên chiến đấu cùng Điểm G chúng tôi, lẽ nào định quy hàng Điểm G tôi hay sao?
U Linh bỗng nhiên cười lên, sắc mặt rất quỷ dị: – Thường Nhạc, anh không khỏi nghĩ quá đơn giản rồi, tôi đánh cuộc với anh, nếu Siêu Cấp Chiến Sĩ chúng tôi thua thì từ nay về sau Siêu Cấp Chiến Sĩ sẽ nhận anh làm chủ, nếu như anh thua thì Điểm G sẽ phải quy thuận Siêu Cấp Chiến Sĩ.
Ánh mắt Thường Nhạc sáng lên, thật không ngờ còn có chuyện có lợi như vậy, hắn nghĩ đến Sở Thiên Hùng, vì đánh cuộc mà mình mới có được một giới xã hội đen hoàn chỉnh, bây giờ U Linh lại đi con đường giống như Sở Thiên Hùng, hắn có thể không vui sao?
Cao thủ Điểm G bên cạnh cũng đồng thời hưng phấn, bây giờ Thường Nhạc không ngừng muốn Điểm G lớn mạnh, nếu Siêu Cấp Chiến Sĩ thật có thể gia nhập vào Điểm G, thế thì Điểm G còn non trẻ hoàn toàn có thể trở thành một tổ chức lớn như Giáo Hội, thậm chí có thể vượt cả Giáo Hội.
– Đánh thì đánh, thế nhưng đánh thế nào? Thường Nhạc cũng không thể hiện sự vui mừng ra ngoài, trái lại còn bình tĩnh nhìn U Linh, kỳ thực trong lòng Thường Nhạc hiểu rõ một số chuyện cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó, thậm chí U Linh cũng không phải loại người ngu xuẩn, gã không ngốc đến mức chắp tay dâng Siêu Cấp Chiến Sĩ lên.
U Linh đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Thường Nhạc thế nhưng cái gã cần chính là kết quả như thế, gã biết rõ nếu không đánh cược với Thường Nhạc thì hôm nay toàn bộ tổng bộ Siêu Cấp Chiến Sĩ sẽ bị hủy diệt thậm chí từ nay về sau thì vĩnh viễn biến mất.
Nhưng gã cũng rất rõ suy nghĩ trong lòng Thường Nhạc, hắn không phải là anh hùng, cũng không phải người có dã tâm, hắn thuộc loại vương giả, trời sinh đã là vương giả rồi, thế nhưng như vậy cũng là khuyết điểm trí mạng của hắn, bởi vì lộ trình của vương giả không thể không tụ tập rất nhiều bộ hạ.
– Thủ lĩnh Siêu Cấp Chiến Sĩ chúng ta sẽ lần lượt thi đấu với thủ lĩnh Điểm G, nếu chúng tôi thua thì chúng tôi đồng ý vô điều kiện quy thuận Điểm G. Trên mặt U Linh nở một nụ cười thản nhiên.
– Thủ lĩnh Cấp Chiến Sĩ. Tinh Thần Thường Nhạc hơi động một chút, nhân vật thủ lĩnh Siêu Cấp Chiến Sĩ trong truyền thuyết rốt cục là ai? Thậm chí không có ai biết cả, có người nói Cấp Chiến Sĩ vốn không có thủ lĩnh.
Cũng có người nói thủ lĩnh Siêu Cấp Chiến Sĩ đã chết rồi, cũng có người nói thủ lĩnh Siêu Cấp Chiến Sĩ là một cao thủ sâu không lường được, nhưng rốt cục là ai thì không có ai biết được cả.
– Không sai, là thủ lĩnh của chúng tôi Thường Nhạc ngươi có dám đấu không? Sắc mặt U Linh vẫn rất bình tĩnh, xem ra căn bản nhìn không ra bất kỳ chấn động gì, tuy nhiên, trong ánh mắt đó chợt lóe lên một tia mong chờ nhưng trong thâm tâm không hề bộc lộ nghi ngờ gì.
Thường Nhạc cũng rất hiểu vẻ mặt thay đổi của U Linh, hắn hơi gật đầu nói: – U Linh hoặc là thủ lĩnh Cấp Chiến Sĩ rất lợi hại, nhưng Thường Nhạc ta cũng không phải là nhân vật tầm thường, trong thời gian một tuần tôi sẽ đợi hắn ở khu phố người hoa ở Mỹ.
Nghe thấy những lời này của Thường Nhạc, trong ánh mắt U Linh lóe lênh một tia sáng rực rỡ, khóe miệng lộ ra một nụ cười tự tin: – Thường Nhạc, mày sẽ thua, chắc chắc sẽ thua.
Thường Nhạc đã rời khỏi đại sảnh tổng bộ Siêu Cấp Chiến Sĩ, lần này dẫn theo nhiều cao thủ như vậy nhưng không đấu thực sự, Thường Nhạc không phải cảm thấy dư thừa nếu không phải đám cao thủ lại qua đây sợ là U Linh cũng không đánh ván bạc này.
Đương nhiên, trong lòng Thường Nhạc cũng hiểu rõ, mình dẫn theo đám cao thủ này qua đây cũng không phải là biểu diễn mà là còn có một dụng ý khác.
– Thường Nhạc, rốt cục thủ lĩnh Siêu Cấp Chiến Sĩ là ai? Đệ Nhị Mộng khẽ nhíu mày lại, cô rất rõ nếu như U Linh đã dám đặt cược như vậy nhất định là có lý do chính đáng.
Huống hồ thủ lĩnh Siêu Cấp Chiến Sĩ rất thần bí, khiến cho người khác cảm thấy một nguy cơ nếu biết đối thủ là ai như vậy tất nhiên còn biết được khuyết điểm.
Thường Nhạc Thần sắc hơi nhíu lại, cổ quái nói: – Căn cứ vào tin tức của đội Ảnh, thủ lĩnh Siêu Cấp Chiến Sĩ vẫn là một bí ẩn với toàn bộ tổ chức Siêu Cấp Chiến Sĩ. Ngoài Phó thủ lĩnh ra, không ai biết.
– Nói như vậy thì thì thủ lĩnh Siêu Cấp Chiến Sĩ chẳng phải rất đáng sợ hay sao. Sắc mặt Đệ Nhị Mộng lo lắng nhìn Thường Nhạc.
– Chúng ta cũng không dám nghĩ nhiều, ngày mai thủ lĩnh Siêu Cấp Chiến Sĩ sẽ công bố cho toàn thế giới biết, chúng ta không phải tốn sức dự đoán.
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra một nụ cười thản nhiên.
– Nhóc, đứng lại cho tôi.
Ngay tại lúc Thường Nhạc và Đệ Nhị Mộng vừa rời khỏi cửa Cấp Chiến Sĩ thì có một giọng nói trong trẻo từ phía trước vang lên.
Thường Nhạc vẫn không ngờ tới mình dắt theo nhiều thuộc hạ như vậy mà vẫn có người chủ động tìm phiền phức, lé nào cô bé hoa mắt, đầu óc hỏng rồi à?
– Thường Nhạc, thật không ngờ anh tìm đến tận cửa.
Đứng trước mặt Thường Nhạc là một thiên kim tiểu thư dáng vẻ vô cùng thanh tú, cô ta chặn trước mặt Thường Nhạc nói như hổ rình mồi.
– Cô Thường Nhạc nhíu mày lại, bỗng nhiên cổ quái nói: – Cô có phải cô gái tên tiểu Kim lúc trước không?
Trong lòng Thường Nhạc nghĩ đến thân phận cô gái này, trước đó rất lâu mình đã so sánh cô ta với Linh Nhi, thế nhưng hai người Linh Nhi đến tìm phiền phức chỗ mình đã bị mình thu phục trở thành vệ sĩ trung thành rồi.
Bây giờ tiểu Kim xuất hiện nhìn bộ dạng cô ta đương nhiên rất giống với Linh Nhi.
Ánh mắt Thường Nhạc nhìn sang Tiểu Bảo: – Giúp lão đại lấy lại khẩu khí!
– A!
Hai người Tiểu Bảo và Vũ Dực hoan hô chạy tới cạnh tiểu Kim, bốn tên cao thủ phía sau tiểu Kim không dám động đậy, phải biết sau lưng Thường Nhạc lúc này có hơn trăm tên cao thủ không phải là nhân vật khiến cho người ta phải cảnh giác hay sao.
– Mộng, chúng ta đi thôi!
Thường Nhạc chẳng thèm để ý đến cảnh trước mắt này, hai người Tiểu Bảo, Vũ Dực đối phó với một mình tiểu Kim, thế là đủ rồi.
– Lão đại, bây giờ chúng ta đến phố người hoa chuẩn bị một chút à? Lần này Cao Tiếu không ra tay với Siêu Cấp Chiến Sĩ cảm thấy rất không thoải mái, gã nóng vội cần một nơi giải tỏa.
– Giáo Hội nước Mỹ?
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười gian xảo, mình cũng không phải hiền lành gì, sẽ không vì nội bộ đối phương rỗng tuếch mà bỏ qua, không để cho đối phương có cơ hội chuẩn bị.
Trong từ điển của Thường Nhạc chỉ có từ không chừa thủ đoạn nào để đánh bại đối phương, cao thủ Giáo Hội nước Mĩ đại bộ phận đều đến Paris Pháp, thế thì Điểm G không nhân cơ hội này đi, tránh có lỗi với bọn họ.
– Thần, sao anh phải làm như vậy? Thân hình Koinu nằm trên mặt đất, bất giác cặp đồng tử màu đen nhìn chằm chằm vào cao thủ che mặt trước mắt này.
Thần cảm thấy hơi kinh ngạc, gã mở miệng nói: – Koinu, sao đoán được là tôi? Theo như kế hoạch của Thần là đánh chết Koinu, tuyệt đối không làm lộ thân phận cao thủ Điểm G.
Nhưng bây giờ không được nữa rồi, Koinu chắc chắn phải bị đánh chết, cho dù thần tiên xuống cũng không cứu được gã nữa, cho nên Thần bỏ mạng che mặt ra, Thần sắc mặt cổ quái nhìn Koinu.
– Ánh mắt của anh đã nói cho tôi biết, trên thế giới này ngoài anh ra không có ai có ánh mắt như vậy cả. Trên mặt Koinu lộ ra nụ cười chua xót, gã không thể hiểu được tại sao Thần lại làm như vậy, mình căn bản không làm ra sai lầm gì cũng chẳng có mâu thuẫn gì với Điểm G.
Thần đương nhiên hiểu được ý nghĩ của Koinu, hắn khẽ lắc đầu, hôi tiếc nói: – Koinu, cậu là một nhân tài, nhưng đáng tiếc Điểm G cần phải phát triển, không có tình bạn vĩnh cửu chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Koinu muốn nói gì đó nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng thân hình đã run rẩy nhắm chặt hai mắt lại.
– Chúc mừng Thần, bây giờ Điểm G đã là mạnh nhất Nhật Bản rồi. Người trẻ tuổi đi đến bên cạnh Thần, cung kính nói.
– Có phải ngươi còn định nói lời khác nữa không?
Thần cũng không vui, nhưng chuyển ánh mắt sang người bộ hạ này.
Người trẻ tuổi định mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra, gã cung kính hỏi: – Bất kể lão đại Thần làm gì, thuộc hạ nhất định sẽ tận tâm tận lực.
Trên mặt Lạc Phong mang nụ cười thản nhiên, mười dặm đường khu phố người hoa lúc này đểu tràn ngập cao thủ đội Ảnh, mục tiêu số một chính là thống nhất khu phố người Hoa.
Lão đại Thường Nhạc đã đến Giáo Hội tìm phiền phức mà mình đã mang theo đám cao thủ này đến khu phố người hoa.
Mỗi người trong đội Ảnh đều là cao thủ dị năng tinh nhuệ.
– Lạc Phong anh sao anh lại làm như vậy?
Thiếu nữ đứng cạnh Lạc Phong xinh đẹp tuyệt trần mang một nét buồn man mác.
– Bọn họ có thể lựa chọn chiến đấu, có thể lựa chọn đầu hàng. Trên mặt Lạc Phong nở nụ cười tự tin, nói tới đây hắn hơi chuyển giọng: – Đương nhiên, em cũng có cơ hội lựa chọn.
– Lời này của anh là có ý gì? Thần sắc thiếu nữ hơi xinh đẹp, ánh mắt xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Phong.
– Em bảo anh lựa chọn giữa em và Điểm G, anh chọn Điểm G, thế thì bây giờ anh muốn hỏi giữa anh và Siêu Cấp Chiến Sĩ em chọn bên nào? Trên mặt Lạc Phong hiện ta một tia quỷ dị.