Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 105: Mùa hoa à, mùa mưa

Tác giả: Dạ Thải Hoa
Chọn tập

Thường Nhạc thuận thế ôm lấy eo Vũ Thì Tình không có ý tốt đẹp nhìn giai nhân đang chủ động gục trong ngực hắn.

Mặt Vũ Thì Tình thoáng qua nét kinh hoàng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ửng đỏ. Xong rồi, tự nhiên lại đưa dê vào miệng cọp.

Cửa phòng tập đột nhiên mở ra, Hoa Nhã Ca đứng ở cửa, quả không hổ là thủy tố nữ nhân, mặt như hoa lê gặp mưa, thanh âm cũng mãnh liệt:

– Thường Nhạc, tôi sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa. Tôi hận anh.

Nói xong đóng sập cửa ra, thân thình thủy tố trong khoảnh khắc quay người kia chuyển hóa thành nước mắt đầy trời.

Thường Nhạc trợn trừng mắt, Vũ Thì Tình cũng ngây dại.

Gương mặt đỏ ngượng ngùng áy náy, Vũ Thì Tình có chút không biết làm sao, một bên là bạn thân của mình, một bên là bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết, điều này làm cô cảm thấy buồn bực.

Mà Thường Nhạc còn có chút sầu não, đứng nguyên tại chỗ không nói lời nào.

Vũ Thì Tình ánh mắt kiên nghị rời khỏi vòng tay ôm ấp của Thường Nhạc nói:

– Em đi xem Nhã Ca.

– Đừng.

Thường Nhạc kéo tay giai nhân, dường như hắn chính như núi cao biển rộng, dùng một loại khẩu khí cực kỳ tin cậy nói:

– Em đừng đi, để tôi.

Vũ Thì Tình suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu:

– Được rồi.

Thường Nhạc nhẹ nhõm cười:

– Người bận rộn, đi làm việc của mình đi, tôi chắc chắn sẽ giải quyết được, yên tâm đi.

Vũ Thì Tình nhìn bóng Thường Nhạc lúc xoay người đi, một mình lâm vào mê võng, như thể toàn bộ thế giới này chỉ có hắn đáng tin cậy.

Thường Nhạc đuổi theo ra ngoài, nói như vậy có vẻ như hắn rất là…sao đó. Trên thực tế, hắn chỉ chạy vài bước rồi lại từ từ chậm rãi bước tới.

Không có cách nào khác, chỉ đổ thừa cho thính giác của hắn quá tốt, không ngờ phát hiện ra cô bé ngốc nghếch Hoa Nhã Ca đang nức nở khóc ở cây cầu gỗ cách đó không tới trăm mét. Nói một cách có lương tâm thì phong cảnh xung quanh cây cầu này rất đẹp, cây xanh bao phủ, cạnh đó còn có một cái hồ nhân tạo nước trong xanh. Bất kể là nhìn như thế nào thì nơi này cũng thích hợp làm nơi hò hẹn hoặc đánh dã chiến, chỉ tiếc là, nhân vật nữ chính hiện tại lại đang vô cùng phiền muộn.

Nói như vậy, Thường Nhạc lúc này hẳn là nên qua đó đưa Nhã Ca mượn bờ vai một chút nhưng hắn lại không đi. Những bậc Hoa hoa công tử cao minh đều biết phụ nữ luôn rất vô lý, chưa bao giờ phân rõ phải trái, phụ nữ thời điểm này càng không thể nói lý lẽ. Cuối cùng Thường Nhạc quay đi quay lại quyết định để Hoa Nhã Ca khóc đủ rồi hắn sẽ qua sắm vai chúa cứu thế.

Một bóng màu hồng giống như lá phong bay phiêu lãng. Thời tiết bây giờ đã hơi chuyển sang mát mẻ nhưng cô vẫn mặc mát mẻ như vậy, váy ngắn đỏ rực, áo hở rốn. Điêu ngoa, cao ngạo, xinh đẹp, dã tính, nóng bỏng như vậy ở học viện Kiêu Tử này e là chỉ có Tư Đồ San San.

Trong lúc vô tình Tư Đồ San San nhìn thấy Thường Nhạc, rõ ràng có ngẩn ngơ, gương mặt có chút phẫn nộ. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Thường Nhạc lại một lần nữa không để mắt đến Tư Đồ nhị tiểu thư, coi cô nàng như không khí, cứ như thể không nhìn thấy.

Mấy trăm năm qua, ngũ đại thế gia kỳ thực vẫn có một quy định bất thành văn là tất cả những cuộc đọ sức về cơ bản đều phải giải quyết trên thương trường, chưa từng xảy ra sự việc gây hấn đến đổ máu. Để xảy ra bạo lực thì có những chuyện không dễ giải quyết rồi. Coi như là đánh đổ một hai thế gia thì thế nào, những thế gia mới lại xuất hiện như nấm mọc sau mưa. Ngũ đại thế gia có thể tiếu ngạo trong nước từ xưa đến nay chính là vì sự cân bằng giữa bọn họ, sự cân bằng này trăm ngàn năm qua chưa từng bị phá vỡ. Cũng giống như thời Tam quốc 1800 năm trước, ba nước có thể làm cho người ta chuyện trò say sưa chính vì thế chân vạc mà nó tạo ra, sau khi thế chân vạc này bị đánh vỡ, Tam quốc đã không còn tồn tại, sức hấp dẫn của nó cũng không còn…

Mọi người đều biết Thường Nhạc là một người không ngại sử dụng bạo lực, hắn chỉ không muốn làm người đầu tiên sử dụng bạo lực đối đầu với ngũ đại thế gia. Hắn dường như luôn chờ đợi, chẳng qua không ai biết hắn rốt cuộc đang đợi cái gì.

Thường Nhạc hai tay đút túi quần chầm chậm bước.

Trong nháy mắt gặp nhau, Tư Đồ San San đã nồng nặc mùi thuốc súng giọng điệu tức giận:

– Thường Nhạc, đứng lại.

Thường Nhạc tiếp tục đi lên trước như không nghe thấy gì.

– Anh, khốn khiếp!

Tiếng Tư Đồ San San như đang run rẩy, thân thể cô run rẩy, đỉnh everest của cô nàng cũng đang run rẩy.

Thường Nhạc không chút phản ứng, khoảng cách giữa hai người đã kéo ra đến năm mét.

– Thường Nhạc, anh là đồ hèn nhát, đến là dũng khí nói chuyện với bản cô nương cũng không có.

Lời nói của Tư Đồ San San lộ ra vẻ phẫn nộ và khinh bỉ vô hạn.

Rất hiển nhiên, cách khích tướng như vậy Thường Nhạc từ lúc lên 5 tuổi đã không để mắc bẫy rồi.

Phía sau truyền tới tiếng dậm chân của Tư Đồ San San, còn có những tiếng hổn hển phức tạp.

Lúc này Thường Nhạc bỗng quay đầu lại ánh nhìn cũng quỷ dị như Tư Đồ San San.

Chỉ có trong nháy mắt này, Tư Đồ San San đã ngây ngốc ngay tại chỗ, cô cảm thấy cái nhìn này giống như một thanh kiếm sắc lạnh lùng băng giá, hung hăng, không chút lưu tình, vô cùng mạnh mẽ cắm vào bộ ngực cô. Trong ánh mắt có vẻ khinh bỉ, giễu cợt, lạnh nhạt hoặc còn có gì khác nữa…

Chỉ một ánh nhìn này, tinh thần Tư Đồ San San như đã bị Thường Nhạc tàn phá một lần, hoặc nói là cưỡng gian một lần. Nhìn Thường Nhạc tự nhiên phóng khoáng rời đi, cô lại hoàn toàn bất lực.

Cô đột nhiên cảm giác kích động, tủi thân muốn khóc.

Gió mưa thu trước nay vẫn làm buồn lòng người, thời tiết này làm vô số nhà thơ nhạc sĩ bị kích động quá hoặc quá oán giận.

Mưa phùn bị gió thổi nghiêng ngả mà đến bay lả tả trên người Hoa Nhã Ca, cô nàng thủy tố này như dung hợp một thể với thiên nhiên, gương mặt như hoa lê gặp mưa, chỉ không phân biệt rõ là mưa hay nước mắt.

Bất thình lình một trận mưa ập đến, đôi khi cũng bất ngờ như tình yêu, cũng là bất thình lình một người đi tới.

Thường Nhạc đã liền đứng phía sau cô.

– Nhã Ca.

Hắn nhẹ nhàng gọi.

Thân thể mềm mại của Hoa Nhã Ca khẽ run lên, chậm rãi xoay người qua, hốc mắt hơi đỏ, ánh mắt long lanh như sương sớm đã biến thành đại dương đau thương.

Khi ánh mắt Thường Nhạc nhìn Hoa Nhã Ca, hắn cảm thấy như ngực mình bị đánh một chùy, bước chân không tự chủ lùi lại sau. Hắn đột nhiên ý thức được trên thế giới này có một loại phụ nữ không thể làm tổn thương, thậm chí còn không thể sử dụng bất kỳ tâm kế gì, bởi vì với cô dù là dùng bất kỳ thủ đoạn nào mà nói cũng là sự khinh nhờn và bất kính…Đối với cô gái như vậy, người đàn ông của cô chỉ có thể dâng hiến, chỉ có thể bao dung, chỉ có thể hết mình quan tâm chăm sóc.

Hoa Nhã Ca chính là kiểu phụ nữ như vậy.

Trong những bài văn không giả tạo trong trướng đều có câu “mười sáu tuổi là mùa hoa, mười bảy tuổi là mùa mưa”, lau những giọt nước mắt còn vương trên mặt, Thường Nhạc phát hiện ra mùa hoa của mình đi rồi, mùa mưa đã tới.

Mưa rơi trên mặt ướt tận đáy lòng.

Không có bất kỳ diễn xuất nào có thể tin cậy được, Thường Nhạc nét mặt hiện vẻ áy náy bất an, tiến lên một bước hắn ôm chặt lấy Hoa Nhã Ca, âm thanh cũng run rẩy thốt ra hai chữ ngắn gọn mà lắng đọng:

– Xin lỗi.

Hoa Nhã Ca bị câu nói bất thình lình khiến cả trời đất quay cuồng, đầu óc đơn thuần ngây thơ trống rỗng. Cô thậm chí không biết đây là lần đầu tiên Thường Nhạc nói “xin lỗi” từ tâm can, ba chữ này… đương nhiên trước kia Thường Nhạc đã nói ra một câu như vậy nhưng không hề có ý tứ xin lỗi “Ngại quá, anh muốn xxx với em…”

Trên thế giới này thứ có thể làm động lòng người nhất không phải là kỹ thuật diễn xuất đỉnh cao mà chính là sự chân thành.

Hoa Nhã Ca đúng là một cô bé đơn thuần tinh khiết dễ lừa gạt, nhưng cô cũng không phải cô ngốc, trong lòng cô đã nói cho cô biết người đàn ông này đang thành khẩn sám hối với cô, cô thậm chí còn cảm nhận được sự căng thẳng và áy náy của hắn…Cô cảm thấy bọn họ vốn là một thể, niềm vui nỗi buồn, tất cả những gì của hắn, không cần nói ra cô cũng có thể cảm nhận được, ngay chính vào giờ phút hắn ôm chặt lấy cô.

Trí nhớ của cô bỗng nhiên hoạt động, nhớ lại thời điểm lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn, hắn lái chiếc Lamborghini tuyệt trần đầy nguy hiểm, ngay giây phút màu vàng đó bộc lộ dưới ánh nắng mặt trời hắn đã chinh phục cô. Tất cả những việc sau đó chỉ như thêu hoa trên gấm, độc tấu dương cầm, oai hùng trên sân bóng, diễn kịch chẳng qua lại một lần nữa bẻ gẫy, nghiền nát thị giác vốn đã rung động của cô, thêm căn cứ xác minh hắn chính là ý trung nhân của cuộc đời cô.

Tất cả tình cảm, tất cả những uỷ khuất còn cả những tưởng niệm và ngưỡng mộ lâu nay thời điểm này như ngàn vạn lời nói đè chặt trong tim không nói nên lời, chỉ có thể biến thành tiếng khóc réo rắt thảm thiết, nước mắt lại một lần nữa trào dâng như vỡ đê. Cô ôm chặt lấy Thường Nhạc.

Nếu thời gian mãi mãi dừng lại ở giây phút này thì thật là tốt biết bao.

Thường Nhạc thuận thế ôm lấy eo Vũ Thì Tình không có ý tốt đẹp nhìn giai nhân đang chủ động gục trong ngực hắn.

Mặt Vũ Thì Tình thoáng qua nét kinh hoàng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ửng đỏ. Xong rồi, tự nhiên lại đưa dê vào miệng cọp.

Cửa phòng tập đột nhiên mở ra, Hoa Nhã Ca đứng ở cửa, quả không hổ là thủy tố nữ nhân, mặt như hoa lê gặp mưa, thanh âm cũng mãnh liệt:

– Thường Nhạc, tôi sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa. Tôi hận anh.

Nói xong đóng sập cửa ra, thân thình thủy tố trong khoảnh khắc quay người kia chuyển hóa thành nước mắt đầy trời.

Thường Nhạc trợn trừng mắt, Vũ Thì Tình cũng ngây dại.

Gương mặt đỏ ngượng ngùng áy náy, Vũ Thì Tình có chút không biết làm sao, một bên là bạn thân của mình, một bên là bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết, điều này làm cô cảm thấy buồn bực.

Mà Thường Nhạc còn có chút sầu não, đứng nguyên tại chỗ không nói lời nào.

Vũ Thì Tình ánh mắt kiên nghị rời khỏi vòng tay ôm ấp của Thường Nhạc nói:

– Em đi xem Nhã Ca.

– Đừng.

Thường Nhạc kéo tay giai nhân, dường như hắn chính như núi cao biển rộng, dùng một loại khẩu khí cực kỳ tin cậy nói:

– Em đừng đi, để tôi.

Vũ Thì Tình suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu:

– Được rồi.

Thường Nhạc nhẹ nhõm cười:

– Người bận rộn, đi làm việc của mình đi, tôi chắc chắn sẽ giải quyết được, yên tâm đi.

Vũ Thì Tình nhìn bóng Thường Nhạc lúc xoay người đi, một mình lâm vào mê võng, như thể toàn bộ thế giới này chỉ có hắn đáng tin cậy.

Thường Nhạc đuổi theo ra ngoài, nói như vậy có vẻ như hắn rất là…sao đó. Trên thực tế, hắn chỉ chạy vài bước rồi lại từ từ chậm rãi bước tới.

Không có cách nào khác, chỉ đổ thừa cho thính giác của hắn quá tốt, không ngờ phát hiện ra cô bé ngốc nghếch Hoa Nhã Ca đang nức nở khóc ở cây cầu gỗ cách đó không tới trăm mét. Nói một cách có lương tâm thì phong cảnh xung quanh cây cầu này rất đẹp, cây xanh bao phủ, cạnh đó còn có một cái hồ nhân tạo nước trong xanh. Bất kể là nhìn như thế nào thì nơi này cũng thích hợp làm nơi hò hẹn hoặc đánh dã chiến, chỉ tiếc là, nhân vật nữ chính hiện tại lại đang vô cùng phiền muộn.

Nói như vậy, Thường Nhạc lúc này hẳn là nên qua đó đưa Nhã Ca mượn bờ vai một chút nhưng hắn lại không đi. Những bậc Hoa hoa công tử cao minh đều biết phụ nữ luôn rất vô lý, chưa bao giờ phân rõ phải trái, phụ nữ thời điểm này càng không thể nói lý lẽ. Cuối cùng Thường Nhạc quay đi quay lại quyết định để Hoa Nhã Ca khóc đủ rồi hắn sẽ qua sắm vai chúa cứu thế.

Một bóng màu hồng giống như lá phong bay phiêu lãng. Thời tiết bây giờ đã hơi chuyển sang mát mẻ nhưng cô vẫn mặc mát mẻ như vậy, váy ngắn đỏ rực, áo hở rốn. Điêu ngoa, cao ngạo, xinh đẹp, dã tính, nóng bỏng như vậy ở học viện Kiêu Tử này e là chỉ có Tư Đồ San San.

Trong lúc vô tình Tư Đồ San San nhìn thấy Thường Nhạc, rõ ràng có ngẩn ngơ, gương mặt có chút phẫn nộ. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Thường Nhạc lại một lần nữa không để mắt đến Tư Đồ nhị tiểu thư, coi cô nàng như không khí, cứ như thể không nhìn thấy.

Mấy trăm năm qua, ngũ đại thế gia kỳ thực vẫn có một quy định bất thành văn là tất cả những cuộc đọ sức về cơ bản đều phải giải quyết trên thương trường, chưa từng xảy ra sự việc gây hấn đến đổ máu. Để xảy ra bạo lực thì có những chuyện không dễ giải quyết rồi. Coi như là đánh đổ một hai thế gia thì thế nào, những thế gia mới lại xuất hiện như nấm mọc sau mưa. Ngũ đại thế gia có thể tiếu ngạo trong nước từ xưa đến nay chính là vì sự cân bằng giữa bọn họ, sự cân bằng này trăm ngàn năm qua chưa từng bị phá vỡ. Cũng giống như thời Tam quốc 1800 năm trước, ba nước có thể làm cho người ta chuyện trò say sưa chính vì thế chân vạc mà nó tạo ra, sau khi thế chân vạc này bị đánh vỡ, Tam quốc đã không còn tồn tại, sức hấp dẫn của nó cũng không còn…

Mọi người đều biết Thường Nhạc là một người không ngại sử dụng bạo lực, hắn chỉ không muốn làm người đầu tiên sử dụng bạo lực đối đầu với ngũ đại thế gia. Hắn dường như luôn chờ đợi, chẳng qua không ai biết hắn rốt cuộc đang đợi cái gì.

Thường Nhạc hai tay đút túi quần chầm chậm bước.

Trong nháy mắt gặp nhau, Tư Đồ San San đã nồng nặc mùi thuốc súng giọng điệu tức giận:

– Thường Nhạc, đứng lại.

Thường Nhạc tiếp tục đi lên trước như không nghe thấy gì.

– Anh, khốn khiếp!

Tiếng Tư Đồ San San như đang run rẩy, thân thể cô run rẩy, đỉnh everest của cô nàng cũng đang run rẩy.

Thường Nhạc không chút phản ứng, khoảng cách giữa hai người đã kéo ra đến năm mét.

– Thường Nhạc, anh là đồ hèn nhát, đến là dũng khí nói chuyện với bản cô nương cũng không có.

Lời nói của Tư Đồ San San lộ ra vẻ phẫn nộ và khinh bỉ vô hạn.

Rất hiển nhiên, cách khích tướng như vậy Thường Nhạc từ lúc lên 5 tuổi đã không để mắc bẫy rồi.

Phía sau truyền tới tiếng dậm chân của Tư Đồ San San, còn có những tiếng hổn hển phức tạp.

Lúc này Thường Nhạc bỗng quay đầu lại ánh nhìn cũng quỷ dị như Tư Đồ San San.

Chỉ có trong nháy mắt này, Tư Đồ San San đã ngây ngốc ngay tại chỗ, cô cảm thấy cái nhìn này giống như một thanh kiếm sắc lạnh lùng băng giá, hung hăng, không chút lưu tình, vô cùng mạnh mẽ cắm vào bộ ngực cô. Trong ánh mắt có vẻ khinh bỉ, giễu cợt, lạnh nhạt hoặc còn có gì khác nữa…

Chỉ một ánh nhìn này, tinh thần Tư Đồ San San như đã bị Thường Nhạc tàn phá một lần, hoặc nói là cưỡng gian một lần. Nhìn Thường Nhạc tự nhiên phóng khoáng rời đi, cô lại hoàn toàn bất lực.

Cô đột nhiên cảm giác kích động, tủi thân muốn khóc.

Gió mưa thu trước nay vẫn làm buồn lòng người, thời tiết này làm vô số nhà thơ nhạc sĩ bị kích động quá hoặc quá oán giận.

Mưa phùn bị gió thổi nghiêng ngả mà đến bay lả tả trên người Hoa Nhã Ca, cô nàng thủy tố này như dung hợp một thể với thiên nhiên, gương mặt như hoa lê gặp mưa, chỉ không phân biệt rõ là mưa hay nước mắt.

Bất thình lình một trận mưa ập đến, đôi khi cũng bất ngờ như tình yêu, cũng là bất thình lình một người đi tới.

Thường Nhạc đã liền đứng phía sau cô.

– Nhã Ca.

Hắn nhẹ nhàng gọi.

Thân thể mềm mại của Hoa Nhã Ca khẽ run lên, chậm rãi xoay người qua, hốc mắt hơi đỏ, ánh mắt long lanh như sương sớm đã biến thành đại dương đau thương.

Khi ánh mắt Thường Nhạc nhìn Hoa Nhã Ca, hắn cảm thấy như ngực mình bị đánh một chùy, bước chân không tự chủ lùi lại sau. Hắn đột nhiên ý thức được trên thế giới này có một loại phụ nữ không thể làm tổn thương, thậm chí còn không thể sử dụng bất kỳ tâm kế gì, bởi vì với cô dù là dùng bất kỳ thủ đoạn nào mà nói cũng là sự khinh nhờn và bất kính…Đối với cô gái như vậy, người đàn ông của cô chỉ có thể dâng hiến, chỉ có thể bao dung, chỉ có thể hết mình quan tâm chăm sóc.

Hoa Nhã Ca chính là kiểu phụ nữ như vậy.

Trong những bài văn không giả tạo trong trướng đều có câu “mười sáu tuổi là mùa hoa, mười bảy tuổi là mùa mưa”, lau những giọt nước mắt còn vương trên mặt, Thường Nhạc phát hiện ra mùa hoa của mình đi rồi, mùa mưa đã tới.

Mưa rơi trên mặt ướt tận đáy lòng.

Không có bất kỳ diễn xuất nào có thể tin cậy được, Thường Nhạc nét mặt hiện vẻ áy náy bất an, tiến lên một bước hắn ôm chặt lấy Hoa Nhã Ca, âm thanh cũng run rẩy thốt ra hai chữ ngắn gọn mà lắng đọng:

– Xin lỗi.

Hoa Nhã Ca bị câu nói bất thình lình khiến cả trời đất quay cuồng, đầu óc đơn thuần ngây thơ trống rỗng. Cô thậm chí không biết đây là lần đầu tiên Thường Nhạc nói “xin lỗi” từ tâm can, ba chữ này… đương nhiên trước kia Thường Nhạc đã nói ra một câu như vậy nhưng không hề có ý tứ xin lỗi “Ngại quá, anh muốn xxx với em…”

Trên thế giới này thứ có thể làm động lòng người nhất không phải là kỹ thuật diễn xuất đỉnh cao mà chính là sự chân thành.

Hoa Nhã Ca đúng là một cô bé đơn thuần tinh khiết dễ lừa gạt, nhưng cô cũng không phải cô ngốc, trong lòng cô đã nói cho cô biết người đàn ông này đang thành khẩn sám hối với cô, cô thậm chí còn cảm nhận được sự căng thẳng và áy náy của hắn…Cô cảm thấy bọn họ vốn là một thể, niềm vui nỗi buồn, tất cả những gì của hắn, không cần nói ra cô cũng có thể cảm nhận được, ngay chính vào giờ phút hắn ôm chặt lấy cô.

Trí nhớ của cô bỗng nhiên hoạt động, nhớ lại thời điểm lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn, hắn lái chiếc Lamborghini tuyệt trần đầy nguy hiểm, ngay giây phút màu vàng đó bộc lộ dưới ánh nắng mặt trời hắn đã chinh phục cô. Tất cả những việc sau đó chỉ như thêu hoa trên gấm, độc tấu dương cầm, oai hùng trên sân bóng, diễn kịch chẳng qua lại một lần nữa bẻ gẫy, nghiền nát thị giác vốn đã rung động của cô, thêm căn cứ xác minh hắn chính là ý trung nhân của cuộc đời cô.

Tất cả tình cảm, tất cả những uỷ khuất còn cả những tưởng niệm và ngưỡng mộ lâu nay thời điểm này như ngàn vạn lời nói đè chặt trong tim không nói nên lời, chỉ có thể biến thành tiếng khóc réo rắt thảm thiết, nước mắt lại một lần nữa trào dâng như vỡ đê. Cô ôm chặt lấy Thường Nhạc.

Nếu thời gian mãi mãi dừng lại ở giây phút này thì thật là tốt biết bao.

Chọn tập
Bình luận
× sticky