Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 114: Dục vọng làm mờ mắt người

Tác giả: Dạ Thải Hoa
Chọn tập

Tokyo, tại một khu vườn xa hoa rộng lớn, trong lâm viên tư gia rộng lớn dưới bóng tùng xanh tốt, một thanh niên mặc ki-mô-nô đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, tên của gã là Sơn Khẩu Đồ, thân phận người này nói ra có chút khiến người khác giật mình, bởi vì gã là đại công tử của tổ Sơn Khẩu, là người được chỉ định kế vị trong tương lai.

Ngoài trà quán, không biết từ đâu truyền đến âm thanh từ từ gấp gáp của đàn Tam Huyền (đàn Tam Huyền của Nhật Bản), khúc nhạc này có tên ” Điểu cấp”, thuộc một trong những điển cố Nhã Nguyệt của Nhật Bản.

“Điểu cấp”, ý nghĩa có lẽ là chú chim nóng nảy, mà con gà mờ sắp đưa dê vào miệng cọp đang ngồi đối diện Sơn Khẩu Đồ kia quả thật là đang nóng ruột lắm rồi. Con gà mờ đó chẳng phải ai xa lạ, hắn chính là một trong sáu công tử PB từng nổi danh một thời của học viện Kiêu Tử, Hoàng Dật Nhiên!

Một vài cô gái mặc ki-mô-nô ngồi bên cạnh đang cẩn thận cầm bộ trà cụ màu đất đỏ thao tác chậm rãi, mùi trà thơm ngát phiêu đãng trong không trung. Hoàng Dật Nhiên không có tâm tình nghiên cứu cái gọi là trà đạo này, cơ thịt trên mặt khẽ nảy lên, đây là sự bật dậy của hưng phấn, những tia oán hận và uất nghẹn trong mắt gã hoàn toàn phóng thích ra ngoài, làm cho tim Sơn Khẩu Đồ đang ngồi đối diện hơi nhảy lên.

Trên mặt lộ ra nụ cười như hiểu rõ toàn thiên hạ, Sơn Khẩu Đồ chậm rì rì hỏi:

– Dật Nhiên, thù hận giữa cậu và người kia thực sự lớn như vậy?

– Đúng vậy, không chết không ngừng!

Hoàng Dật Nhiên gật mạnh đầu, giọng điệu chắc như đinh đóng cột.

Ngoài đình hóng mát, đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh, thanh âm này nghe như không đủ trung khí, nhưng lại mang một loại lạnh lẽo khác biệt.

Trà quán được xây trên một hồ nước uốn lượn kéo dài, nước suối thanh mát như nước trời chảy theo một ống trúc rỗng nhỏ vào trong hồ, vô số cá chép có giá thị trường hơn nghìn vạn yên Nhật tung tăng bơi lượn. Một thiếu niên mặc trang phục võ sĩ màu đen đang đem từng hạt từng hạt thức ăn ném vào hồ nước, trên lưng y đeo một thanh thái đao đen dài chừng bốn thước. Chuẩn xác mà nói, cây đao lưỡi dài này chính là đao công chính tông tiền quốc sau thời Điểu Vũ viện làm ra, là tác phẩm kiệt xuất của phái Nhất Tự Văn. Truyền thuyết sau lại vì nhắc nhở tất cả tân kiếm sĩ nhớ đến tổ tiên mà lấy tên đao là: “Cúc nhất văn tự tắc tông”. Là một trong những danh đao của Nhật Bản.

Thiếu niên này tên là Sơn Khẩu Lục, nhị công tử của tổ Sơn Khẩu. Sơn Khẩu Lục mặc dù mới mười bảy, mười tám tuổi, cả người lại nhìn giống như một con sói độc. Bởi vì phóng túng quá độ, hai đồng tử của y lõm sâu vào, mũi so với người thường cao hơn vài phần, màu da vàng nhạt để lộ vài phần tái nhợt. Nếu đổi quần áo võ sĩ đổi thành quần áo khác, y sẽ là điển hình của loại công tử dâm đãng.

Nhưng ánh mắt lóe ra tinh quang kia lại cho người khác biết rằng, y còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của mọi người.

Tiếng hừ lạnh chính là từ trong miệng Sơn Khẩu Lục truyền ra, rất nhanh, y lại cúi đầu nhìn cá trong hồ, không để ý đến anh mình và Hoàng Dật Nhiên nữa.

Sơn Khẩu Đồ trên mặt lờ mờ xẹt qua một tia không vui, ha ha cười với Hoàng Dật Nhiên:

– Đừng để ý nó, chúng ta tiếp tục đi.

Hoàng Dật Nhiên nôn nóng bất an gật đầu, gã đem tất cả hi vọng đặt trên người Sơn Khẩu Đồ. Bản thân đưa ra tất cả tài sản mình có, tiền bạc, gái đẹp, Sơn Khẩu Đồ đều thu nhận toàn bộ, nhưng kết quả cuối cùng thế nào, đều chưa có câu trả lời chính xác.

– Con chó đẻ đó!

Nghĩ đến một màn nhục nhã kia của mình, Hoàng Dật Nhiên không tự giác nắm tay lại, bất kể phải trả giá như thế nào, chỉ cần khiến Trường Nhạc chết, gã đều cam tâm tình nguyện trả giá.

– Thế nào, Dật Nhiên cậu không kiên nhẫn được nữa sao?

Sơn Khẩu Đồ đột nhiên cười, ánh mắt kỳ quái, giống như đang đánh giá một con chó vậy.

Sắc mặt Hoàng Dật Nhiên hơi đổi, vội vàng nói:

– Sơn Bản Quân, kết quả tìm hiểu của ngài và các thành viên khác thế nào rồi?

Nhìn vị khách mang vẻ mặt cung kính, hèn mọn, nôn nóng, bất an trước mắt này, so sánh với chính y, gã chỉ giống như một con kiến hèn mọn. Khẽ lắc đầu, Sơn Khẩu Đồ làm ra vẻ nói:

– Dật Nhiên, người làm việc lớn nhất định phải vững vàng, tránh cho tâm thần bất định.

“Mụ nội nhà mày, mày không gặp việc như vậy, đương nhiên không nóng nảy.” Hoàng Dật Nhiên trong tâm điên cuồng chửi mắng một trận, tuy nhiên ngoài miệng lại nói:

– Sơn Bản Quân nói rất đúng, sau này tôi nhất định sẽ chú ý.

Thoáng dừng lại một chút, ánh mắt cẩn thận hướng Sơn Bản Đồ nhìn sang:

– Sơn Bản Quân, vậy chuyện kia, có hay không…?

Sơn Bản Đồ kinh thường liếc Hoàng Dật Nhiên một cái:

– Trên thế giới này còn chưa có chuyện gì có thể ngăn cản Sơn Bản Đồ tôi đây.

Nghe được câu trả lời như vậy, Hoàng Dật Nhiên trên mặt lộ ra tươi cười, trong lòng vang lên thanh âm hò reo: “Thường Nhạc, tao đến đây!”

– Cho tôi thời gian ba ngày.

Sơn Bản Đồ giơ lên ba ngón tay, giọng điệu căn bản không cho người khác phản đối:

– Ba ngày sau, tôi tự nhiên cho Dật Nhiên cậu một câu trả lời.

– Được, cảm tạ!

Hoàng Dật Nhiên đứng lên, rất không chú ý tôn nghiêm được nuôi dưỡng từ lâu, vội vội vàng vàng mà đi.

Sau khi Hoàng Dật Nhiên vui vẻ rời đi, Sơn Khẩu Lục ngồi đối diện Sơn Khẩu Đồ, tự mình uống trà, giọng điệu có chút vô lễ:

– Anh, Hoàng Dật Nhiên chẳng qua chỉ là một con rùa nhỏ, chúng ta căn bản không cần phái ra quân tinh nhuệ trong tổ chức đến Trung Quốc báo thù cho nó. Hơn nữa, anh lại không được cha cho phép, để tay chân của mình đi giúp người kia, dường như không tốt lắm.

Ngón tay Sơn Khẩu Lục khẽ gõ mặt bàn, gã càng ngày càng nghi ngờ ánh mắt và năng lực của người anh này, dùng đến hai mươi tư tên trung nhẫn, ba thượng nhẫn chỉ để đối phó với người kia, rõ ràng là có chút vô nghĩa.

Đối với Hoàng Dật Nhiên. Sơn Khẩu Đồ cũng không có nhiều cảm tình, y duy nhất có hứng thú chính là Hoàng Dật Nhiên đưa cho mình tiền bạc và gái đẹp.

Đương nhiên, có thể để thế lực của tổ Sơn Khẩu vươn tới Trung Quốc cũng không phải là việc không đáng mừng.

Nhấp một ngụm trà, Sơn Khẩu Đồ duy trì trạng thái thân hình thả lỏng nhất, lạnh lùng nói:

– Lục, em càng sống càng thụt lùi, chẳng lẽ em không thể dùng ánh mắt suy xét lâu dài nhìn nhận vấn đề sao?

Sắc mặt Sơn Khẩu Lục thoáng biến đổi, nháy mắt lại khôi phục bình thường. Y híp mắt nhìn người anh dựa vào thân phận mà đoạt được vị trí thứ hai trong tổ Sơn Khẩu, thản nhiên mở miệng:

– Chẳng lẽ anh muốn tiến quân vào Trung Quốc?

– Đúng vậy.

Sơn Khẩu Đồ gật gật đầu. Xem ra đầu óc ngu ngốc của em trai y rốt cục sáng lên một chút rồi:

– Thị trường đế quốc Nhật Bản của chúng ta lớn như vậy, tổ Sơn Khẩu đã chiếm lĩnh hơn nửa, nếu muốn chiếm được nhiều địa bàn hơn, giàu có hơn, chúng ta nhất định phải chuyển mục tiêu sang thị trường Trung Quốc rộng lớn, ở đó, chúng ta sẽ chiếm thị trường chính béo bở.

Thoáng dừng lại một chút. Thấy Sơn Khẩu Lục không mở miệng phản đối, trên mặt y vẻ đắc ý lóe lên, nói tiếp:

– Mà Hoàng gia đúng lúc là bàn đạp cho chúng ta tiến vào Trung Quốc. Em không nên xem thường thế lực của Hoàng gia, người Trung Quốc có câu “Ngày phòng đêm phòng, cướp trong nhà khó phòng”. Nói không chừng, Hoàng Dật Nhiên sẽ là mũi nhọn sắc bén để tổ Sơn Khẩu chúng ta tiến vào Trung Quốc.

– Chó chính là chó. Người Trung Quốc cũng nói “Sói đi ngàn dặm ăn thịt, chó đi ngàn dặm đớp cứt”. Anh, anh đừng quá đề cao Hoàng gia, đến lúc tộc Sơn Khẩu chúng ta thật tiến vào Trung Quốc, chỉ sợ tiến vào dễ, thoát ra khó. Anh còn nhớ rõ điều cha đã nói không? Năm đó các bậc tiền bối tiến quân vào Trung Quốc đều bị “Vạn nhân trảm” Liễu Tùy Phong giết cho xơ xác quay trở về như thế nào? Loại chuyện này, vẫn là xin chỉ thị các trưởng lão trong tộc một chút thì tốt hơn!

Thần sắc Sơn Khẩu Lục có vài phần nghiêm trọng.

– Lục! Em của anh như thế nào càng ngày càng trở nên sợ bóng sợ gió rồi, có phải lũ đàn bà kia mài mòn ý chí chiến đấu của em rồi hay không?

Tiếng nói của Sơn Khẩu Đồ trở nên nghiêm nghị, dần dần trở nên lạnh lẽo.

Y tự nhiên có quyết định của riêng mình, bởi vì người cha Sơn Khẩu Lục Lang từ trước đến nay luôn khen ngợi Sơn Khẩu Đồ. Tổ Sơn Khẩu từ nhiều năm trước đã bắt đầu việc xâm lược Trung Quốc bằng biện pháp kinh tế, chính trị, tuy rằng cũng có hiệu quả, nhưng để tiến sâu vào thì vẫn còn một khoảng cách rất xa, nếu không Sơn Khẩu Đồ cũng sẽ không chọn cách mượn sức của Hoàng gia như thế này.

Giúp Hoàng Dật Nhiên chỉ là cái cớ ngụy trang, được chính người Trung Quốc mời tiến vào luôn tốt hơn nhiều so với việc tổ Sơn Khẩu trực tiếp tiến vào đất Trung Quốc.

Đột nhiên nhận ra được sau lưng Sơn Khẩu Đồ có khả năng có cha âm thầm làm chỗ dựa, Sơn Khẩu Lục không kìm được lại nói:

– Anh, cứ coi như chúng ta giúp Hoàng Dật Nhiên đi, nhưng nếu thật sự đối phó với Thường Nhạc, vậy tương đương với đắc tội Thường gia và Đông Phương gia, vậy hậu quả…

– Hừ, trước sợ sau lo, chần chần chừ chừ thì làm được việc lớn gì. Thường gia tuy lợi hại, nhưng kẻ địch của bọn họ cũng không phải yếu, hơn nữa, ta tin rằng Mộ Dung và Tư Đồ gia còn sẽ hoan nghênh chúng ta nữa ấy, người thừa kế tương lai của Tư Đồ gia là Tư Đồ Lôi Minh còn đơn phương bắt đầu liên hệ với chúng ta rồi kìa.

Trong ánh mắt tinh nhuệ của Sơn Khẩu Đồ chợt lóe lên hào quang.

– Chuyện này anh đã quyết, không cần nói nữa. Cho dù trưởng lão trong tộc trách tội xuống dưới, cũng do mình anh chịu!

Trên mặt Sơn Khẩu Đồ lộ ra vẻ quyết đoán, giọng điệu không cho phép người khác nghi ngờ. Dường như không muốn nói nhiều cùng người em này nữa, bật dậy hậm hực rời đi.

Đem ly trà rót vào miệng, trên da mặt như bị tửu sắc vét cạn sức lực của Sơn Khẩu Lục lộ ra một nụ cười đầy thâm ý, y nhìn theo bóng lưng của người anh, thầm thì tự nói:

– Anh à, anh cứ việc đi thôi, tôi còn sợ ngươi thật sự không giúp Hoàng Dật Nhiên chứ. Ha ha, làm con thứ trong gia tộc này, tất cả đều quá bất công, những thứ anh có được hơn tôi biết bao nhiêu lần. Lần này, hy vọng thuộc hạ của anh có thể sống sót quay trở về, nếu không. Hừ, lời của Liễu Sinh Trưởng lão và Hỏa Tỉnh Trưởng lão không sai, chỉ cần anh phạm vào sai lầm chí mạng, tôi liền có thể thay thế vị trí của ngươi rồi. À không, Sơn Khẩu Lục này mới chính xác là người nối nghiệp tổ Sơn Khẩu, trừ thân phận con cả ra, anh còn có chỗ nào bì được với tôi chứ?

Sơn Khẩu Lục càng nói càng đắc ý, trong mắt tràn đầy khát khao, trên người lơ đãng toát ra một cỗ sát khí, thanh đao “Cúc nhất văn tự tắc tông” trên lưng dường như cảm nhận được tâm tình xúc động của chủ nhân, khe khẽ rung lên.

– Tám trăm triệu à tám trăm triệu, ôi da ôi da!

Họ Thường vui vẻ hò hét, nhìn cha con Diêm Thế Tỏa rời đi. Từ vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của họ Thường kia, có thể thấy tâm tình của hắn rất tốt, hắn thậm chí còn thiển cận nghĩ đến việc sau này cứ đi lừa đảo kiếm tiền cho rồi.

– A, cuộc sống tươi đẹp ơi!

Rất là thích chí cảm thán nhân sinh, Thường Nhạc vừa suy tư, vừa nháy nháy con mắt, không biết là đang nghĩ gì.

Cùng với sự thay đổi của thời đại, chọi chó cũng trở thành một phương thức giải trí của không ít người trong giới thượng lưu.

Thậm chí gia đình bình thường cũng thích nuôi một con chó, để cho phù hợp với mốt bây giờ. Có thể nói, ở một số nhà, địa vị của chó còn cao hơn người. Đây không thể không nói là chuyện hết sức bi kịch. Trong đấu trường chó xa hoa nhất thành phố J, hai nghìn chỗ ngồi giờ phút này đã đầy ắp người xem.

– Sao hôm nay nhiều người như vậy lại không có trận đấu?

Đứng ở cửa đấu trường, một cô gái xinh đẹp mặc VEROMODA vẻ mặt cáu giận, cau mày nói với chủ quản đấu trường. Trong âm thanh tức giận vẫn lộ ra một loại dịu dàng.

– Thật xin lỗi, hôm nay có người bao toàn bộ đấu trường để quyết đấu.

Chủ quản mập mạp áy náy nói, ý thức được thân phận của em gái này không thấp, giọng điệu của ông ta cũng đặc biệt khách sáo.

– Hả? Ta đây lại muốn nhìn xem.

Mỹ nữ nói đến đây ánh mắt sắc sảo nhìn chằm chằm vào sân đấu, trong lòng không biết nghĩ cái gì.

Bên cạnh cô ta, một con chó ngao Tây Tạng màu đen đang vểnh tai, nhìn theo hướng ánh mắt của chủ nhân, không phát hiện thấy gì thú vị, lại gục đầu xuống chân nhắm mắt lại. Con chó Tây Tạng này rất oai hùng, đứng bên cạnh cô gái này lại lộ vẻ nhu thuận, trên người không toát ra khí thế hung ác nào, từ đó có thể thấy tình cảm giữa người chủ và con chó này vô cùng tốt. Chỉ tiếc là, con chó Tây Tạng này là giống cái, nếu không rất dễ làm người ta nghĩ đến quan hệ mờ ám giữa nó và cô gái này.

Chủ quản khó xử nói:

– Điều này, chỉ sợ không được.

– Tại sao?

Mỹ nữ trừng to đôi mắt đẹp, vẻ mặt tức giận vẫn đầy sự quyến rũ.

– Vé xem ngày hôm qua đã bán hết rồi, thật kỳ lạ, hầu hết người mua là học sinh của học viện Kiêu Tử, dường như bọn họ đã hẹn trước vậy. Truyện được copy tại Truyện FULL

Chủ quản đấu trường nghi ngờ nói.

– Tôi mặc kệ, ông nhất định phải cho tôi vào!

– Tiểu thư, việc này quả thực tôi bất lực!

– Ông chủ quản, hàng ghế VIP không phải còn mấy chỗ sao, chi bằng để cho vị tiểu thư này đi.

Theo thanh âm lịch sự này, Thường Nhạc chậm rãi bước qua, dưới chân hắn, Big Ben chăm chú đánh giá con chó Tây Tạng kia. Không thể không nói, tạo hình của Big Ben hôm nay cực kỳ phong cách, nó đeo một chiếc kính râm màu bạc, mặc trên người bộ vest Versace đặt riêng theo số đo, trên chân là chuỗi chuông vàng kêu leng keng rất vui tai.

Ý thức được con chó Tây Tạng kia đang ở đằng sau xem mình, Big Ben sau khi quay đầu đi, rất ngạo mạn bày ra tư thế POSE!

Tạo hình hoành tráng như vậy, không biết bao nhiêu con chó cái nhìn thấy Big Ben liền lập tức đầu hàng, hận không thể lao theo rồi. Như vậy, con chó ngao Tây Tạng của cô gái xinh đẹp kia cũng tương đối kiêu ngạo, cho thấy rõ nó là chó trinh nữ chưa bao giờ bị chinh phục qua. Nhìn thấy Big Ben xong, nó nổi bão, tức giận gầm lên một tiếng, nhưng ánh mắt tức giận mang theo tình ý và cái đuôi không tự giác giơ lên kia sớm đã bán đứng nó rồi. Tuy rằng con chó ngao Tây Tạng này cực lực phủ nhận sự thật, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, nó đã trúng tiếng sét ái tình với Big Ben.

– Là anh?

Mỹ nữ nhìn thấy Thường Nhạc, khuôn mặt buồn chán lại phủ thêm một tầng sương lạnh.

Thường Nhạc chẳng qua nhìn thấy bóng lưng cô gái này, tâm tình hôm nay lại tốt, nên chuẩn bị thương hương tiếc ngọc một lần. Bây giờ nhìn đến mặt cô ta, không khỏi giật mình.

Cô gái này tuy không phải người quen, nhưng cũng đã gặp qua một lần. Chính là cô gái quyến rũ rúc vào lòng Mộ Dung Trường Thiên hôm đấu trận bóng đá đầu tiên. Cô ta tên là Tô Mị Nhi, nghe đâu là nữ nhân quyến rũ nhất học viện Kiêu Tử.

Nhớ đến thân phận Tô Mị Nhi, Thường Nhạc không khỏi nghiêm túc nhìn lại một cái. Nữ trang VEROMODA rực rỡ, tư thái cho thấy là em gái thời thượng. Thiết kế quần áo tinh xảo khó có thể bắt chước, làm cho người khác cảm thấy mơ màng. Trang phục của cô không bám vào một khuôn mẫu nào, lộ ra cá tính bản thân. Áo khoác màu cà phê truyền thống vốn dĩ đã để lộ một phần cá tính, nhưng cô lại thả hai nút cúc trên cùng, để lộ ra da thịt trắng muốt cùng mốt áo ngực đang thịnh hành, gợi cảm lại mơ hồ cứ như vậy rơi vào mắt.

Quần dài bó sát hai ống chân thon nhỏ, lộ ra vẻ kiều mỵ sống động. Tóm lại, cô gái này bất kể mặc quần áo gì cũng làm cho người ta có cảm giác thật quyến rũ. Trên thực tế, vẻ quyến rũ không toát lên từ khuôn mặt, mà là từ đôi mắt của cô ta.

Gương mặt so với tam đại ngực lớn, tứ đại mỹ nữ thì vẫn kém xa, nhưng lại lộ ra một loại mị hoặc tự nhiên, có lẽ báu vật trời sinh trong truyền thuyết chính là chỉ loại khuôn mặt này. Càng hơn nữa là, cô ta mày hạnh, mắt đào, lúc hơi nhếch lên, xuân tình trên mắt nháy mắt tràn thành lũ lụt, cho dù biểu tình của cô ta rất nghiêm túc, cũng rất dễ bị người khác hiểu lầm là đang liếc mắt đưa tình.

Phụ nữ như vậy, tuyệt đối là tình nhân trời sinh, nói cô ta là bồ nhí trời sinh cũng không ngoa.

Thường Nhạc âm thầm thở sâu, trong lòng bắt đầu cân nhắc một âm mưu: Nếu đem người phụ nữ của Mộ Dung Trường Thiên trở thành tình nhân của mình, loại cảm giác này chắn hẳn rất thích thú?

Tokyo, tại một khu vườn xa hoa rộng lớn, trong lâm viên tư gia rộng lớn dưới bóng tùng xanh tốt, một thanh niên mặc ki-mô-nô đang ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, tên của gã là Sơn Khẩu Đồ, thân phận người này nói ra có chút khiến người khác giật mình, bởi vì gã là đại công tử của tổ Sơn Khẩu, là người được chỉ định kế vị trong tương lai.

Ngoài trà quán, không biết từ đâu truyền đến âm thanh từ từ gấp gáp của đàn Tam Huyền (đàn Tam Huyền của Nhật Bản), khúc nhạc này có tên ” Điểu cấp”, thuộc một trong những điển cố Nhã Nguyệt của Nhật Bản.

“Điểu cấp”, ý nghĩa có lẽ là chú chim nóng nảy, mà con gà mờ sắp đưa dê vào miệng cọp đang ngồi đối diện Sơn Khẩu Đồ kia quả thật là đang nóng ruột lắm rồi. Con gà mờ đó chẳng phải ai xa lạ, hắn chính là một trong sáu công tử PB từng nổi danh một thời của học viện Kiêu Tử, Hoàng Dật Nhiên!

Một vài cô gái mặc ki-mô-nô ngồi bên cạnh đang cẩn thận cầm bộ trà cụ màu đất đỏ thao tác chậm rãi, mùi trà thơm ngát phiêu đãng trong không trung. Hoàng Dật Nhiên không có tâm tình nghiên cứu cái gọi là trà đạo này, cơ thịt trên mặt khẽ nảy lên, đây là sự bật dậy của hưng phấn, những tia oán hận và uất nghẹn trong mắt gã hoàn toàn phóng thích ra ngoài, làm cho tim Sơn Khẩu Đồ đang ngồi đối diện hơi nhảy lên.

Trên mặt lộ ra nụ cười như hiểu rõ toàn thiên hạ, Sơn Khẩu Đồ chậm rì rì hỏi:

– Dật Nhiên, thù hận giữa cậu và người kia thực sự lớn như vậy?

– Đúng vậy, không chết không ngừng!

Hoàng Dật Nhiên gật mạnh đầu, giọng điệu chắc như đinh đóng cột.

Ngoài đình hóng mát, đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh, thanh âm này nghe như không đủ trung khí, nhưng lại mang một loại lạnh lẽo khác biệt.

Trà quán được xây trên một hồ nước uốn lượn kéo dài, nước suối thanh mát như nước trời chảy theo một ống trúc rỗng nhỏ vào trong hồ, vô số cá chép có giá thị trường hơn nghìn vạn yên Nhật tung tăng bơi lượn. Một thiếu niên mặc trang phục võ sĩ màu đen đang đem từng hạt từng hạt thức ăn ném vào hồ nước, trên lưng y đeo một thanh thái đao đen dài chừng bốn thước. Chuẩn xác mà nói, cây đao lưỡi dài này chính là đao công chính tông tiền quốc sau thời Điểu Vũ viện làm ra, là tác phẩm kiệt xuất của phái Nhất Tự Văn. Truyền thuyết sau lại vì nhắc nhở tất cả tân kiếm sĩ nhớ đến tổ tiên mà lấy tên đao là: “Cúc nhất văn tự tắc tông”. Là một trong những danh đao của Nhật Bản.

Thiếu niên này tên là Sơn Khẩu Lục, nhị công tử của tổ Sơn Khẩu. Sơn Khẩu Lục mặc dù mới mười bảy, mười tám tuổi, cả người lại nhìn giống như một con sói độc. Bởi vì phóng túng quá độ, hai đồng tử của y lõm sâu vào, mũi so với người thường cao hơn vài phần, màu da vàng nhạt để lộ vài phần tái nhợt. Nếu đổi quần áo võ sĩ đổi thành quần áo khác, y sẽ là điển hình của loại công tử dâm đãng.

Nhưng ánh mắt lóe ra tinh quang kia lại cho người khác biết rằng, y còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của mọi người.

Tiếng hừ lạnh chính là từ trong miệng Sơn Khẩu Lục truyền ra, rất nhanh, y lại cúi đầu nhìn cá trong hồ, không để ý đến anh mình và Hoàng Dật Nhiên nữa.

Sơn Khẩu Đồ trên mặt lờ mờ xẹt qua một tia không vui, ha ha cười với Hoàng Dật Nhiên:

– Đừng để ý nó, chúng ta tiếp tục đi.

Hoàng Dật Nhiên nôn nóng bất an gật đầu, gã đem tất cả hi vọng đặt trên người Sơn Khẩu Đồ. Bản thân đưa ra tất cả tài sản mình có, tiền bạc, gái đẹp, Sơn Khẩu Đồ đều thu nhận toàn bộ, nhưng kết quả cuối cùng thế nào, đều chưa có câu trả lời chính xác.

– Con chó đẻ đó!

Nghĩ đến một màn nhục nhã kia của mình, Hoàng Dật Nhiên không tự giác nắm tay lại, bất kể phải trả giá như thế nào, chỉ cần khiến Trường Nhạc chết, gã đều cam tâm tình nguyện trả giá.

– Thế nào, Dật Nhiên cậu không kiên nhẫn được nữa sao?

Sơn Khẩu Đồ đột nhiên cười, ánh mắt kỳ quái, giống như đang đánh giá một con chó vậy.

Sắc mặt Hoàng Dật Nhiên hơi đổi, vội vàng nói:

– Sơn Bản Quân, kết quả tìm hiểu của ngài và các thành viên khác thế nào rồi?

Nhìn vị khách mang vẻ mặt cung kính, hèn mọn, nôn nóng, bất an trước mắt này, so sánh với chính y, gã chỉ giống như một con kiến hèn mọn. Khẽ lắc đầu, Sơn Khẩu Đồ làm ra vẻ nói:

– Dật Nhiên, người làm việc lớn nhất định phải vững vàng, tránh cho tâm thần bất định.

“Mụ nội nhà mày, mày không gặp việc như vậy, đương nhiên không nóng nảy.” Hoàng Dật Nhiên trong tâm điên cuồng chửi mắng một trận, tuy nhiên ngoài miệng lại nói:

– Sơn Bản Quân nói rất đúng, sau này tôi nhất định sẽ chú ý.

Thoáng dừng lại một chút, ánh mắt cẩn thận hướng Sơn Bản Đồ nhìn sang:

– Sơn Bản Quân, vậy chuyện kia, có hay không…?

Sơn Bản Đồ kinh thường liếc Hoàng Dật Nhiên một cái:

– Trên thế giới này còn chưa có chuyện gì có thể ngăn cản Sơn Bản Đồ tôi đây.

Nghe được câu trả lời như vậy, Hoàng Dật Nhiên trên mặt lộ ra tươi cười, trong lòng vang lên thanh âm hò reo: “Thường Nhạc, tao đến đây!”

– Cho tôi thời gian ba ngày.

Sơn Bản Đồ giơ lên ba ngón tay, giọng điệu căn bản không cho người khác phản đối:

– Ba ngày sau, tôi tự nhiên cho Dật Nhiên cậu một câu trả lời.

– Được, cảm tạ!

Hoàng Dật Nhiên đứng lên, rất không chú ý tôn nghiêm được nuôi dưỡng từ lâu, vội vội vàng vàng mà đi.

Sau khi Hoàng Dật Nhiên vui vẻ rời đi, Sơn Khẩu Lục ngồi đối diện Sơn Khẩu Đồ, tự mình uống trà, giọng điệu có chút vô lễ:

– Anh, Hoàng Dật Nhiên chẳng qua chỉ là một con rùa nhỏ, chúng ta căn bản không cần phái ra quân tinh nhuệ trong tổ chức đến Trung Quốc báo thù cho nó. Hơn nữa, anh lại không được cha cho phép, để tay chân của mình đi giúp người kia, dường như không tốt lắm.

Ngón tay Sơn Khẩu Lục khẽ gõ mặt bàn, gã càng ngày càng nghi ngờ ánh mắt và năng lực của người anh này, dùng đến hai mươi tư tên trung nhẫn, ba thượng nhẫn chỉ để đối phó với người kia, rõ ràng là có chút vô nghĩa.

Đối với Hoàng Dật Nhiên. Sơn Khẩu Đồ cũng không có nhiều cảm tình, y duy nhất có hứng thú chính là Hoàng Dật Nhiên đưa cho mình tiền bạc và gái đẹp.

Đương nhiên, có thể để thế lực của tổ Sơn Khẩu vươn tới Trung Quốc cũng không phải là việc không đáng mừng.

Nhấp một ngụm trà, Sơn Khẩu Đồ duy trì trạng thái thân hình thả lỏng nhất, lạnh lùng nói:

– Lục, em càng sống càng thụt lùi, chẳng lẽ em không thể dùng ánh mắt suy xét lâu dài nhìn nhận vấn đề sao?

Sắc mặt Sơn Khẩu Lục thoáng biến đổi, nháy mắt lại khôi phục bình thường. Y híp mắt nhìn người anh dựa vào thân phận mà đoạt được vị trí thứ hai trong tổ Sơn Khẩu, thản nhiên mở miệng:

– Chẳng lẽ anh muốn tiến quân vào Trung Quốc?

– Đúng vậy.

Sơn Khẩu Đồ gật gật đầu. Xem ra đầu óc ngu ngốc của em trai y rốt cục sáng lên một chút rồi:

– Thị trường đế quốc Nhật Bản của chúng ta lớn như vậy, tổ Sơn Khẩu đã chiếm lĩnh hơn nửa, nếu muốn chiếm được nhiều địa bàn hơn, giàu có hơn, chúng ta nhất định phải chuyển mục tiêu sang thị trường Trung Quốc rộng lớn, ở đó, chúng ta sẽ chiếm thị trường chính béo bở.

Thoáng dừng lại một chút. Thấy Sơn Khẩu Lục không mở miệng phản đối, trên mặt y vẻ đắc ý lóe lên, nói tiếp:

– Mà Hoàng gia đúng lúc là bàn đạp cho chúng ta tiến vào Trung Quốc. Em không nên xem thường thế lực của Hoàng gia, người Trung Quốc có câu “Ngày phòng đêm phòng, cướp trong nhà khó phòng”. Nói không chừng, Hoàng Dật Nhiên sẽ là mũi nhọn sắc bén để tổ Sơn Khẩu chúng ta tiến vào Trung Quốc.

– Chó chính là chó. Người Trung Quốc cũng nói “Sói đi ngàn dặm ăn thịt, chó đi ngàn dặm đớp cứt”. Anh, anh đừng quá đề cao Hoàng gia, đến lúc tộc Sơn Khẩu chúng ta thật tiến vào Trung Quốc, chỉ sợ tiến vào dễ, thoát ra khó. Anh còn nhớ rõ điều cha đã nói không? Năm đó các bậc tiền bối tiến quân vào Trung Quốc đều bị “Vạn nhân trảm” Liễu Tùy Phong giết cho xơ xác quay trở về như thế nào? Loại chuyện này, vẫn là xin chỉ thị các trưởng lão trong tộc một chút thì tốt hơn!

Thần sắc Sơn Khẩu Lục có vài phần nghiêm trọng.

– Lục! Em của anh như thế nào càng ngày càng trở nên sợ bóng sợ gió rồi, có phải lũ đàn bà kia mài mòn ý chí chiến đấu của em rồi hay không?

Tiếng nói của Sơn Khẩu Đồ trở nên nghiêm nghị, dần dần trở nên lạnh lẽo.

Y tự nhiên có quyết định của riêng mình, bởi vì người cha Sơn Khẩu Lục Lang từ trước đến nay luôn khen ngợi Sơn Khẩu Đồ. Tổ Sơn Khẩu từ nhiều năm trước đã bắt đầu việc xâm lược Trung Quốc bằng biện pháp kinh tế, chính trị, tuy rằng cũng có hiệu quả, nhưng để tiến sâu vào thì vẫn còn một khoảng cách rất xa, nếu không Sơn Khẩu Đồ cũng sẽ không chọn cách mượn sức của Hoàng gia như thế này.

Giúp Hoàng Dật Nhiên chỉ là cái cớ ngụy trang, được chính người Trung Quốc mời tiến vào luôn tốt hơn nhiều so với việc tổ Sơn Khẩu trực tiếp tiến vào đất Trung Quốc.

Đột nhiên nhận ra được sau lưng Sơn Khẩu Đồ có khả năng có cha âm thầm làm chỗ dựa, Sơn Khẩu Lục không kìm được lại nói:

– Anh, cứ coi như chúng ta giúp Hoàng Dật Nhiên đi, nhưng nếu thật sự đối phó với Thường Nhạc, vậy tương đương với đắc tội Thường gia và Đông Phương gia, vậy hậu quả…

– Hừ, trước sợ sau lo, chần chần chừ chừ thì làm được việc lớn gì. Thường gia tuy lợi hại, nhưng kẻ địch của bọn họ cũng không phải yếu, hơn nữa, ta tin rằng Mộ Dung và Tư Đồ gia còn sẽ hoan nghênh chúng ta nữa ấy, người thừa kế tương lai của Tư Đồ gia là Tư Đồ Lôi Minh còn đơn phương bắt đầu liên hệ với chúng ta rồi kìa.

Trong ánh mắt tinh nhuệ của Sơn Khẩu Đồ chợt lóe lên hào quang.

– Chuyện này anh đã quyết, không cần nói nữa. Cho dù trưởng lão trong tộc trách tội xuống dưới, cũng do mình anh chịu!

Trên mặt Sơn Khẩu Đồ lộ ra vẻ quyết đoán, giọng điệu không cho phép người khác nghi ngờ. Dường như không muốn nói nhiều cùng người em này nữa, bật dậy hậm hực rời đi.

Đem ly trà rót vào miệng, trên da mặt như bị tửu sắc vét cạn sức lực của Sơn Khẩu Lục lộ ra một nụ cười đầy thâm ý, y nhìn theo bóng lưng của người anh, thầm thì tự nói:

– Anh à, anh cứ việc đi thôi, tôi còn sợ ngươi thật sự không giúp Hoàng Dật Nhiên chứ. Ha ha, làm con thứ trong gia tộc này, tất cả đều quá bất công, những thứ anh có được hơn tôi biết bao nhiêu lần. Lần này, hy vọng thuộc hạ của anh có thể sống sót quay trở về, nếu không. Hừ, lời của Liễu Sinh Trưởng lão và Hỏa Tỉnh Trưởng lão không sai, chỉ cần anh phạm vào sai lầm chí mạng, tôi liền có thể thay thế vị trí của ngươi rồi. À không, Sơn Khẩu Lục này mới chính xác là người nối nghiệp tổ Sơn Khẩu, trừ thân phận con cả ra, anh còn có chỗ nào bì được với tôi chứ?

Sơn Khẩu Lục càng nói càng đắc ý, trong mắt tràn đầy khát khao, trên người lơ đãng toát ra một cỗ sát khí, thanh đao “Cúc nhất văn tự tắc tông” trên lưng dường như cảm nhận được tâm tình xúc động của chủ nhân, khe khẽ rung lên.

– Tám trăm triệu à tám trăm triệu, ôi da ôi da!

Họ Thường vui vẻ hò hét, nhìn cha con Diêm Thế Tỏa rời đi. Từ vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của họ Thường kia, có thể thấy tâm tình của hắn rất tốt, hắn thậm chí còn thiển cận nghĩ đến việc sau này cứ đi lừa đảo kiếm tiền cho rồi.

– A, cuộc sống tươi đẹp ơi!

Rất là thích chí cảm thán nhân sinh, Thường Nhạc vừa suy tư, vừa nháy nháy con mắt, không biết là đang nghĩ gì.

Cùng với sự thay đổi của thời đại, chọi chó cũng trở thành một phương thức giải trí của không ít người trong giới thượng lưu.

Thậm chí gia đình bình thường cũng thích nuôi một con chó, để cho phù hợp với mốt bây giờ. Có thể nói, ở một số nhà, địa vị của chó còn cao hơn người. Đây không thể không nói là chuyện hết sức bi kịch. Trong đấu trường chó xa hoa nhất thành phố J, hai nghìn chỗ ngồi giờ phút này đã đầy ắp người xem.

– Sao hôm nay nhiều người như vậy lại không có trận đấu?

Đứng ở cửa đấu trường, một cô gái xinh đẹp mặc VEROMODA vẻ mặt cáu giận, cau mày nói với chủ quản đấu trường. Trong âm thanh tức giận vẫn lộ ra một loại dịu dàng.

– Thật xin lỗi, hôm nay có người bao toàn bộ đấu trường để quyết đấu.

Chủ quản mập mạp áy náy nói, ý thức được thân phận của em gái này không thấp, giọng điệu của ông ta cũng đặc biệt khách sáo.

– Hả? Ta đây lại muốn nhìn xem.

Mỹ nữ nói đến đây ánh mắt sắc sảo nhìn chằm chằm vào sân đấu, trong lòng không biết nghĩ cái gì.

Bên cạnh cô ta, một con chó ngao Tây Tạng màu đen đang vểnh tai, nhìn theo hướng ánh mắt của chủ nhân, không phát hiện thấy gì thú vị, lại gục đầu xuống chân nhắm mắt lại. Con chó Tây Tạng này rất oai hùng, đứng bên cạnh cô gái này lại lộ vẻ nhu thuận, trên người không toát ra khí thế hung ác nào, từ đó có thể thấy tình cảm giữa người chủ và con chó này vô cùng tốt. Chỉ tiếc là, con chó Tây Tạng này là giống cái, nếu không rất dễ làm người ta nghĩ đến quan hệ mờ ám giữa nó và cô gái này.

Chủ quản khó xử nói:

– Điều này, chỉ sợ không được.

– Tại sao?

Mỹ nữ trừng to đôi mắt đẹp, vẻ mặt tức giận vẫn đầy sự quyến rũ.

– Vé xem ngày hôm qua đã bán hết rồi, thật kỳ lạ, hầu hết người mua là học sinh của học viện Kiêu Tử, dường như bọn họ đã hẹn trước vậy. Truyện được copy tại Truyện FULL

Chủ quản đấu trường nghi ngờ nói.

– Tôi mặc kệ, ông nhất định phải cho tôi vào!

– Tiểu thư, việc này quả thực tôi bất lực!

– Ông chủ quản, hàng ghế VIP không phải còn mấy chỗ sao, chi bằng để cho vị tiểu thư này đi.

Theo thanh âm lịch sự này, Thường Nhạc chậm rãi bước qua, dưới chân hắn, Big Ben chăm chú đánh giá con chó Tây Tạng kia. Không thể không nói, tạo hình của Big Ben hôm nay cực kỳ phong cách, nó đeo một chiếc kính râm màu bạc, mặc trên người bộ vest Versace đặt riêng theo số đo, trên chân là chuỗi chuông vàng kêu leng keng rất vui tai.

Ý thức được con chó Tây Tạng kia đang ở đằng sau xem mình, Big Ben sau khi quay đầu đi, rất ngạo mạn bày ra tư thế POSE!

Tạo hình hoành tráng như vậy, không biết bao nhiêu con chó cái nhìn thấy Big Ben liền lập tức đầu hàng, hận không thể lao theo rồi. Như vậy, con chó ngao Tây Tạng của cô gái xinh đẹp kia cũng tương đối kiêu ngạo, cho thấy rõ nó là chó trinh nữ chưa bao giờ bị chinh phục qua. Nhìn thấy Big Ben xong, nó nổi bão, tức giận gầm lên một tiếng, nhưng ánh mắt tức giận mang theo tình ý và cái đuôi không tự giác giơ lên kia sớm đã bán đứng nó rồi. Tuy rằng con chó ngao Tây Tạng này cực lực phủ nhận sự thật, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, nó đã trúng tiếng sét ái tình với Big Ben.

– Là anh?

Mỹ nữ nhìn thấy Thường Nhạc, khuôn mặt buồn chán lại phủ thêm một tầng sương lạnh.

Thường Nhạc chẳng qua nhìn thấy bóng lưng cô gái này, tâm tình hôm nay lại tốt, nên chuẩn bị thương hương tiếc ngọc một lần. Bây giờ nhìn đến mặt cô ta, không khỏi giật mình.

Cô gái này tuy không phải người quen, nhưng cũng đã gặp qua một lần. Chính là cô gái quyến rũ rúc vào lòng Mộ Dung Trường Thiên hôm đấu trận bóng đá đầu tiên. Cô ta tên là Tô Mị Nhi, nghe đâu là nữ nhân quyến rũ nhất học viện Kiêu Tử.

Nhớ đến thân phận Tô Mị Nhi, Thường Nhạc không khỏi nghiêm túc nhìn lại một cái. Nữ trang VEROMODA rực rỡ, tư thái cho thấy là em gái thời thượng. Thiết kế quần áo tinh xảo khó có thể bắt chước, làm cho người khác cảm thấy mơ màng. Trang phục của cô không bám vào một khuôn mẫu nào, lộ ra cá tính bản thân. Áo khoác màu cà phê truyền thống vốn dĩ đã để lộ một phần cá tính, nhưng cô lại thả hai nút cúc trên cùng, để lộ ra da thịt trắng muốt cùng mốt áo ngực đang thịnh hành, gợi cảm lại mơ hồ cứ như vậy rơi vào mắt.

Quần dài bó sát hai ống chân thon nhỏ, lộ ra vẻ kiều mỵ sống động. Tóm lại, cô gái này bất kể mặc quần áo gì cũng làm cho người ta có cảm giác thật quyến rũ. Trên thực tế, vẻ quyến rũ không toát lên từ khuôn mặt, mà là từ đôi mắt của cô ta.

Gương mặt so với tam đại ngực lớn, tứ đại mỹ nữ thì vẫn kém xa, nhưng lại lộ ra một loại mị hoặc tự nhiên, có lẽ báu vật trời sinh trong truyền thuyết chính là chỉ loại khuôn mặt này. Càng hơn nữa là, cô ta mày hạnh, mắt đào, lúc hơi nhếch lên, xuân tình trên mắt nháy mắt tràn thành lũ lụt, cho dù biểu tình của cô ta rất nghiêm túc, cũng rất dễ bị người khác hiểu lầm là đang liếc mắt đưa tình.

Phụ nữ như vậy, tuyệt đối là tình nhân trời sinh, nói cô ta là bồ nhí trời sinh cũng không ngoa.

Thường Nhạc âm thầm thở sâu, trong lòng bắt đầu cân nhắc một âm mưu: Nếu đem người phụ nữ của Mộ Dung Trường Thiên trở thành tình nhân của mình, loại cảm giác này chắn hẳn rất thích thú?

Chọn tập
Bình luận
× sticky