̀ một đồng chí tốt.
– Từ từ, lão đại, tôi có chuyện muốn nói. Thời khắc mấu chốt Tả Thủ đột ngột đứng dậy.
Nhìn tướng yêu của mình, Thường Nhạc thản nhiên cười: – Nói!
Tả Thủ liếc nhìn Tư Đồ Lôi Phong rồi lại nhìn Thường Nhạc chầm chậm mở miệng: – Hiện tại Nam Phi rộng lớn thiếu người khai thác, không bằng chúng ta đưa Tư Đồ Lôi Phong tới đó, như vậy vừa tránh trực tiếp va chạm với Tư Đồ gia tộc lại cũng có thể giữ lại được một thiên tài.
– Đương nhiên… Tả Thủ hơi dừng lại một chút nhìn sâu Tư Đồ Lôi Phong nói:
– Nếu Tư Đồ Lôi Phong ở Châu Phi, có chút không thành thật mà nói, chúng ta sẽ giết sạch người thân của gã.
Chỉ thấy Tả Thủ vẫy tay, vài tên thủ hạ áp giải một thiếu phụ xinh đẹp cùng hai đứa nhỏ ước chừng hai tuổi đi tới, gương mặt xinh đẹp của thiếu phụ tràn đầy vẻ kinh nghi bất định, hai đứa nhỏ nhìn thấy Tư Đồ Lôi Phong thì lại lẫm chẫm bước tới kêu: – Ba, ba bế.
Tư Đồ Lôi Phong lúc nhìn thấy hai đứa bé, ánh mắt lập tức trở nên ôn hoà, gã đưa mắt nhìn Thường Nhạc nói: – Được, tôi đồng ý, chỉ cần không đối nghịch với Tư Đồ gia, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì cho cậu.
Thường Nhạc đưa ánh mắt tán thưởng nhìn Tả Thủ, tiểu đệ giỏi làm mát mặt lão đại, hây, Tả Thủ ngày một trưởng thành rồi, tương lai tiến công Châu Âu ngoại trừ Lạc Phong, Quang Minh có nên đem Tả Thủ đưa qua đó lập căn cứ không?
Đương nhiên lúc Thường Nhạc suy xét Tả Thủ, Tả Thủ cũng bị ánh mắt kia của Thường Nhạc thuyết phục, cái gọi là công cao lấn chủ từ trước đến nay cũng không còn mới lạ gì, bản thân mình lần này vì lý do thời gian gấp gáp, thứ nhất: tiến công tỉnh C không nói trước với Thường Nhạc, thứ hai: giắt giữ thân nhân Tư Đồ Lôi Phong cũng không nói với Thường Nhạc.
Đặt trong mắt những lão đại khác chỉ sợ sẽ có điều không hài lòng thậm chí còn tức giận, nhưng Thường thiếu gia của chúng ta lại có kiểu phản ứng cổ vũ, tán thưởng.
Dùng một câu của Thường Nhạc nói thì chỉ cần kế hoạch của ngươi đủ hoàn hảo, chỉ cần ngươi mạnh dạn tiến hành thì lão đại chỉ cần biết kết quả, nếu kết quả tốt đẹp thì sẽ thưởng mạnh.
Nếu kết quả bi thảm thì… tự bỏ tiền thuốc men, lão đại không chi, tiểu đệ đi theo lão đại như vậy làm sao chẳng liều chết bán mạng chứ?
Thường Nhạc hài lòng nhìn Tư Đồ Lôi Phong, trên mặt hiện lên một tia tà tà nói: – Tôi tin anh là một người thông minh, biết lấy hay bỏ, Thường Nhạc tôi không phải là nhà từ thiện nhưng tuyệt đối là một kẻ kiêu hùng, tôi hi vọng anh có thể làm một đồng chí tốt. Đây cũng là phù hợp với tinh thần của đồng chí Lôi Phong mà, đi đi, tôi hi vọng tin tức mà tôi nghe được là: “Lôi Phong là một đồng chí tốt”.
– Lôi Phong là một đồng chí tốt?
Tả Thủ yên lặng nói thầm nhìn lướt qua Thường Nhạc đồng thời phá lên cười khặc khặc.
– Cộc cộc cộc…
Tiếng cười bên này còn chưa dứt thì ngoài cửa đã truyền đến những tiếng gõ dồn dập.
Thường Nhạc cau mày: – Vào đi.
Hình ảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là bóng dáng quen thuộc của Hoàng Phiêu Nhiên, trên trán gã toát mồ hôi lạnh, ánh mắt cẩn thận nhìn Thường Nhạc nói: – Thường thiếu gia, Lực Vương bị người cứu rồi.
Thường Nhạc ánh mắt hơi nheo lại không nhanh không chậm nói:
– Tôi không bảo anh đem Lực Vương về thì xử lý luôn sao, sao lại… chẳng lẽ Sở công an thành phố N bị công kích?
Hoàng Phiêu Nhiên thở khó khăn vội vàng nói: – Không phải như vậy, vốn chuẩn bị làm theo kế hoạch của thiếu gia, bắn ngay tại chỗ, nhưng Cục công an tỉnh C trực tiếp ra lệnh đem nhân phạm giải đến Công an Tỉnh, đối với loại tội phạm ma tuý lớn này nhất định phải đối đãi thận trọng.
– Đối đãi thận trọng?
Thường Nhạc cười nghiền ngẫm, ánh mắt tà địa liếc Hoàng Phiêu Nhiên nói: – Chẳng lẽ phạm nhân tử hình còn phải đối đãi khác? Ai là người ra lệnh?
– Chính là Phó giám đốc Công An tỉnh – Hoàng Lang.
Hoàng Phiêu Nhiên lau mồ hôi trán sắp rơi xuống tâm thần hơi buông lỏng nói.
Hiển nhiên, lửa giận này của Thường đại thiếu gia phải thiêu đốt đến thân người khác rồi.
– Hoàng Lang. Thường Nhạc khoé miệng gấp khúc chậm rãi mở miệng nói: – Bản thiếu gia sẽ giết một con sói cho anh coi.
Hoàng Phiêu Nhiên nét mặt lộ vẻ hèn mọn cung kính tươi cười: – Thiếu gia đúng là thiếu gia, hầy, chỉ cần thiếu gia xuất mã liền nhất định có thể thành công.
Thường Nhạc thần sắc cổ quái nhìn Hoàng Phiêu Nhiên bỗng nhiên nói:
– Ai nói bản thiếu gia đích thân xuất mã? Lão đại ra tay rồi thì tiểu đệ làm gì?
– Ách!
Hoàng Phiêu Nhiên hoàn toàn câm miệng.
Trong lòng Tả Thủ khẽ động nói: – Lão đại có phải muốn liên hệ với Cổ công tử?
– Chính là anh thông minh.
Thường Nhạc khoát tay trực tiếp tặng Tả Thủ một cái cốc đầu, gương mặt cười tà tà: – Chúng ta cũng không thể lạnh nhạt Cổ thiếu, lâu thế này không hoạt động gân cốt lại tưởng chúng ta không coi cậu ấy là người một nhà.
– Đúng vậy, đúng vậy! Tả Thủ day day đầu, lúc trước trong lòng tán dương lão đại thừa rồi, tiểu đệ làm việc không bẩm báo cốc đầu chắc chắn không thể thiếu rồi.
Hoàng Phiêu Nhiên hâm mộ nhìn cảnh tượng trước mắt, khi nào thì mình cũng có thể giống như Tả Thủ, vui vẻ hoà thuận với Thường thiếu gia vĩ đại, như vậy coi như mình có chết cũng không có gì tiếc nuối.
aÁnh mắt Hoàng Phiêu Nhiên dần trở nên kiên định, mình nhất định phải cố gắng, nhất định phải hướng về phía trước, chỉ có thể trở thành bộ hạ hữu dụng nhất bên người Thường Nhạc mới có thể được coi trọng.
Cổ Minh lúc nhận được điện thoại của Thường Nhạc kích động phát khóc, từ lần đầu tiên bị chỉnh đốn, đến lần thứ hai sau khi đã hoàn toàn thuần phục cũng hơn mấy tháng rồi.
Mà mấy tháng nay gã luôn chờ đợi mệnh lệnh Thường Nhạc, Thường đại thiếu gia vĩ đại đối với mình thực sự đã rất khoan hồng độ lượng rồi, tự mình muốn tận tâm báo đáp thiếu gia.
Nhưng không may là không tìm thấy cơ hội.
Không ngờ Thường Nhạc lại đích thân tìm mình, đúng là ông trời ban ân.
– Cổ thiếu, gần đây vẫn ổn chứ? Thường Nhạc trong lúc nói chuyện nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xinh tiến vào.
– Chỉ cần đi theo Thường thiếu thì tôi lúc nào cũng ổn. Cổ Minh vội mở miệng.
– Có một việc tôi muốn làm phiền Cổ thiếu một chút, không biết có thời gian hay không? Thường Nhạc dường như nhìn thấy vẻ mặt cung kính của Cổ Minh, cười nhạt nói.
– Có thời gian, chỉ cần Thường thiếu hạ lệnh, bất kể sự việc gì tôi đều nguyện ý làm. Cổ Minh ánh mắt sáng lên, hiển nhiên Thường Nhạc đã coi mình như người một nhà rồi, nếu không sẽ không giao việc cho mình.
– Tôi thấy Phó giám đốc công an tỉnh C Hoàng Lang rất không vừa mắt, không biết anh có cách nào xử lý tên đó không?
Thường Nhạc hài lòng gật gật đầu.
Cổ Minh hơi ngừng thở, lập tức nói dứt khoát. – Thường thiếu yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa một tấm da sói đầy đủ cho cậu.
Cổ Minh trong lòng hiểu rõ, nếu Thường Nhạc tìm tới chính mình, tự nhiên không phải ít việc nhỏ như lông gà, nhưng lại là việc như vậy mới có thể chứng minh Thường Nhạc coi trọng mình như thế nào, nếu không, bản thân mình đã sớm xuống Địa ngục gặp Diêm Vương rồi.
Cúp điện thoại, Thường Nhạc hét lớn: – Tiểu Bảo, ra đây cho anh.
Trong nháy mắt liền nhìn thấy một người mặt xám ngoét như tro chui từ trong góc phòng ra tươi cười nói: – Lão đại, anh tìm Tiểu Bảo có chuyện gì sao?
– Tiểu Bảo, gần đây toàn là không nhìn thấy em, nghe nói em bận lắm hả? Thường Nhạc tính đồng chí Tiểu Bảo cố gắng thêm chút nữa, khi tiến đến một số nguyên thì mình có thể lấy hết tiền trong thẻ của cô đi rồi.
Tiểu Bảo nhanh chóng đi tới bên cạnh Thường Nhạc, nắm tay nhỏ gõ gõ trên đùi, cười hi hi nói: – Tiểu Bảo cũng nỗ lực vì kế hoạch thống trị lớn của lão đại.
Lời này nếu nói ra từ miệng Tả Thủ thì Thường Nhạc sẽ rất hài lòng, nhưng từ miệng Tiểu Bảo nói ra lại làm hắn cảm thấy không tự nhiên. Thường Nhạc vung tay nói: – Kế hoạch thống trị lớn? Tiểu Bảo nói xem em cố gắng như thế nào? Có phải muốn hiến chút tiền không? Tiểu Bảo vừa nghe được câu này bàn tay nhỏ đã nắm chặt thẻ vàng, cảnh giác nói: – Ngoài tiền ra, Tiểu Bảo có thể hiến bất cứ thứ gì, ví dụ như nụ hôn đầu này, cười mỉm này…
– Buùm!
Nhìn người này mặt mày xám ngoét, Thường Nhạc thiếu chút nữa muốn bùng nổ, hắn quơ nắm tay nói: – Tiểu Bảo, lấy thứ em giấu đằng sau ra đây.
– Hắc, lão đại đúng là lão đại, cái này cũng không giấu được anh, cái mũi thật là thính. Tiểu Bảo mỉm cười gian trá.
– Móa!
Thường Nhạc còn chưa kịp thưởng thức hết câu nói kia của Tiểu Bảo đã bị đám chiến tích sau lưng Tiểu Bảo làm cho giật mình, một túi vải dài, bên trong đủ các thứ đồ vật.
– Tiểu Bảo, em chuẩn bị chuyển nhà à? Thường Nhạc cẩn thận nhìn bốn phía, hắn kinh ngạc phát hiện đồ đạc không thiếu gì, vậy thì những thứ của Tiểu Bảo đây là lấy từ đâu ra?
– Lão đại, Tiểu Bảo nghe nói trong nhà những nhân vật lớn đều có cửa ngầm, hây, cho nên em mới cẩn thận tìm kiếm, quả nhiên là có, khạch khạch, trong đó có rất nhiều tiền và những đồ cổ có giá trị.
Tiểu Bảo mặt mày hớn hở.
Lời nói của Tiểu Bảo làm tinh thần Thường Nhạc khẽ chấn động, việc cửa ngầm này thực sự chính mình đã không để mắt đến, bình thường chỉ có thứ đồ quý giá nhất, mới có thể cất giấu đến chỗ bí mật nhất.
Lời nói của Tiểu Bảo không còn nghi ngờ gì nữa đã cảnh tỉnh chín mình, cửa ngầm này nhiều nhất là châu báu, đồ cổ và những thứ đáng giá, nếu đến nhà những tên như Sở Thiên Hùng, Tư Đồ gia chắc chắn thứ tìm được không chỉ đơn giản là tiền không thôi.
Nhìn Thường Nhạc đứng bên đó cười dâm đãng, Tiểu Bảo âm thầm kinh hãi, lão đại sẽ không thay đổi chủ ý chiếm luôn những thứ mình khó khăn vất vả trăm bề mới kiếm được chứ.
Tiểu Bảo cẩn thận nhìn Thường Nhạc sau đó từ từ kéo con rồng dài ra ngoài.
– Tiểu Bảo đứng lại.
– Mẹ kiếp! Tiểu Bảo tâm thần căng thẳng trong lòng thầm chửi một câu: – Đàn ông không có ai tốt cả, câu này đúng là không sai.
– Lão đại, có chuyện gì muốn tìm Tiểu Bảo nghèo nàn làm sao? Tiểu Bảo đáng thương nhìn Thường Nhạc, cố gắng đem con rồng kia giấu sau cái mông.
Thường Nhạc liếc nhìn đã thấy tâm tư Tiểu Bảo, thiếu chút nữa đã không đi lên đá cô một cước. Mẹ nó chứ, đường đường là Thường đại thiếu gia lại có thể là loại người như vậy sao?