Thường Nhạc bắt lấy hai tay cô, kéo thân thể mềm mại của cô quay lại đối diện với mình, sau đó lại cúi người thưởng thức một cách tỉ mỉ dung mạo xinh đẹp say lòng người của cô: giữa chân mày là ý xuân không thể che giấu, gương mặt cô vừa ngượng ngùng lại vừa khát khao.
Núi non xinh đẹp phập phồng như ẩn như hiện, hai nhũ hoa hồng tươi vô tình lại đập vào mắt hắn; sắc xuân vô hạn không thể che giấu, đường cong mềm mại thướt tha, khi luận động mãnh liệt, lại tạo ra sức nóng rung động lòng người.
Mà Thạch Tán Y đã đưa đôi tay ngọc ngà như ngó sen vòng qua hai vai của Thường Nhạc nhẹ nhàng gác sau đầu hắn, mười ngón tay thon thon dịu dàng vuốt ve gáy và mép tóc của hắn, đôi mắt ướt át mơ màng dũng cảm nhìn đón lấy ánh mắt bức người của hắn, sau đó, nhón chân hôn lên môi hắn.
Thân thể mềm mại của Thạch Tán Y vì động tình mà khẽ run lên, lại không cưỡng lại được mà kề sát, trên da thịt mịn màng không tì vết đã nổi lên sắc đỏ như hoa hồng.
Tay của Thạch Tán Y trên người Thường Nhạc như những gợn sóng nhấp nhô, một gương mặt thanh tú vì động tình mà đỏ ửng lên như vừa uống rượu, mày ngài như vẽ, lông mi dài dài phủ trên đôi mắt long lanh, từ cái miệng nhỏ đỏ hồng phát ra những thanh âm mơ hồ say lòng người, những sợi tóc lộn xộn mướt mồ hôi khẽ bay bay.
Cùng với sự lay động của trán, một nửa bên mặt chốc chốc bị che lại, có mấy sợi tóc rủ xuống trước ngực, toàn thân tỏa ra sự điên cuồng không nói ra được, hơi thở hoang dã đầy sức hấp dẫn!
– A…
Khi Thạch Tán Y duyên dáng gọi một tiếng, Thường Nhạc đột nhiên ôm lấy thân thể mềm mại của Thạch Tán Y, nhẹ nhàng đặt lên trên giường, sau đó lật người lại, chuyền từ thế bị động thành chủ động, đè lên thân xinh đẹp kia, khẽ cắn dái tai của cô, thấp giọng nói:
– Cô nhỏ, bảo bối của tôi…
Cặp đùi thon đẹp của Thạch Tán Y kẹp chặt lấy eo của Thường Nhạc. Trong tiếng rên rỉ vừa như thống khổ lại vừa như vui sướng tới cực điểm, hết lần này tới lần khác nghênh đón hắn mãnh liệt tiến vào.
Cuối cùng, Thạch Tán Y với bộ ngực vẫn còn đang phập phồng và đôi chân thon đẹp vẫn đang vắt vẻo không ngừng co rút, trong sự kịch liệt, bọn họ cùng giải phóng lửa tình mãnh liệt nhất.
Có người nói khi cười nói là thời khắc thành bại đẹp đẽ nhất, có người lại nói là thời khắc nắm giữ thiên hạ, đêm say giấc nồng! Thường Nhạc căn bản không muốn để ý xem nhưng điều đó rốt cuộc có đúng hay không.
Nhưng bây giờ cảm giác sâu sắc nhất của Thường Nhạc lại là sức mạnh của mĩ nữ, đó là vận mệnh đeo đuổi không cách nào cự tuyệt, như sao băng vừa lóe sáng đã vụt tắt. Đó là đóa hồng rơi lệ trong cuộc đời tôi, run rẩy trước gió, cô độc mà cao quý. Vốn dĩ là chung chăn chung gối, được mất cũng chỉ trong chớp mắt.
Ánh mặt trời buổi sớm giống như đôi tay của ma quỷ vậy, vuốt ve thân thể Thường Nhạc đến cả người đều thoải mái, trong lúc mơ màng, hắn mở mắt, người con gái bên cạnh đã biến mất!
Thường Nhạc cười nhạt, nếu Thạch Tán Y vẫn ở bên cạnh mình, vậy thì Thạch Tán Y vẫn chỉ là Thạch Tán Y, có lẽ… Đây mới là con người thật của cô.
Nhưng né tránh thì có ích gì. Nếu đã trở thành người phụ nữ của Thường Nhạc, cho dù trốn đến chân trời góc biển, đều không cách nào thoát khỏi vòng tay dịu dàng của hắn.
Không khí vô cùng trong lành, tinh thần cũng rất hưng phấn. Trải qua một đêm lao lực, vẫn không thấy có chút mệt mỏi nào.
Trước khi bước ra khỏi khách sạn Hilton, Thường Nhạc nói với Giám đốc một câu:
– Mẹ kiếp, giường đơn phải lớn một chút, nếu không tôi sẽ cho người đập tan cái khách sạn của ông.
Ban đầu, vị giám đốc kia còn chưa kịp phản ứng, nhưng bị cấp dưới của Thường đại thiếu gia nhắc nhở, ông ta lập tức vội vội vàng vàng đi thực hiện nhiệm vụ.
– Ông chủ sư phụ, chào buổi sáng!
Vừa mới bước vào trường, liền nhìn thấy vẻ mặt tươi cười chào đón của Cao Tiếu.
– Có việc gì thì mau nói, có rắm gì thì mau xả ra.
Hôm nay tâm tình không tồi, nếu không sẽ đá cho tên kia một cái, loại chào hỏi rắm thối này, thực tổn hại mặt mũi của đại ca ta đây.
– Ha ha, Mộ Dung Trường Thiên đã bắt đầu có hành động.
Gương mặt Cao Tiếu đầy kích động, hưng phấn.
–
Móa, đã sớm đào xong mộ phần cho gã rồi, chỉ chờ gã nhảy vào thôi.
Cái tên Tư Đồ đầy kiêng kỵ kia chợt lóe lên trong đầu Thường Nhạc, cái gọi là ám ảnh cũng nên chấm dứt rồi.
Nghe được những lời này của Thường Nhạc, Cao Tiếu rất kích động:
– Lão đại, chúng ta nên làm như thế nào?
– Không phải là chúng ta nên làm như thế nào mà là bản thiếu gia tôi phải làm gì.
Thường Nhạc nở nụ cười tà ác, mọi người đều biết nụ cười quen thuộc này có nghĩa là Thường đại thiếu gia lại bắt đầu giở trò rồi.
Trong từ điển của Thường Nhạc, chủ động tiến công là cách thức vô cùng bá đạo, nếu có thể khiến cho chó cùng rứt giậu, loại cảm giác kia e rằng còn sảng khoái hơn so với người trước, dù sao thì Thường đại thiếu gia vẫn luôn rêu rao bản thân là người văn minh, có phẩm chất.
Nguyên nhân phải đứng về phía mình, như vậy thì khi ra tay, sẽ càng thêm phần phong phú, đương nhiên, nếu như Thường Nhạc đại thiếu gia không có lý do, vậy thì càng cần tạo ra lý do rồi.
Trên đời này không có chuyện Thường Nhạc không làm được, chỉ cần có thể nghĩ ra.
Mà Thường Nhạc sớm đã đem ngòi nổ đặt lên một người phụ nữ, một người phụ nữ có thể khiến chó cùng rứt giậu – Tô Mị Nhi, nghĩ đến ánh mắt câu hồn, phong thái dâm đãng, Thường đại thiếu gia đã cảm thấy tiểu đệ phía dưới bắt đầu kháng nghị rồi.
Có gái không cua, đại nghịch bất đạo!
Nhìn thấy Tô Mị Nhi đang đứng ở cửa căng tin nhìn ngó chung quanh, Thường Nhạc phất tay, Cao Tiếu lập tức biến mất, mà trong tay Thường đại thiếu gia lại có thêm một bông hồng.
Hắn bước chân đầy phóng khoáng về phía Tô Mị Nhi, Tô Mị Nhi cũng nhìn thấy Thường Nhạc, nhìn đến bông hồng trên tay Thường Nhạc, cô bỗng cảm thấy có chút kích động.
Sâu thẳm trong lòng cô có chút chờ mong.
Có thể khiến cho Thường đại thiếu gia tự mình tặng hoa hồng cũng không có nhiều người, đặc biệt là ở giữa chốn đông người qua lại như thế này, tin rằng, chỉ cần hoa hồng được nhận lấy, tin đồn sẽ lan truyền ra khắp cả trường.
Nhưng Mộ Dung Trường Thiên cũng sắp tới rồi… Nếu như nhận lấy bông hồng này thì…
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Tô Mị Nhi có bao nhiêu mẫu thuẫn.
Chính là lúc Tô Mị Nhi còn đang tự đấu tranh, Thường đại thiếu gia của chúng ta đã bước đến trước mặt cô, phóng khoáng cười nói:
– Làm bạn của tôi có thể vui vẻ sống, làm kẻ thù của tôi, thì chỉ có đau khổ, tiểu thư Mị Nhi xinh đẹp, em hẳn là hiểu được hàm ý trong đó?
Bạn học xung quanh đã bắt đầu tụ tập lại, rõ ràng chuyện náo nhiệt như vậy cũng ít khi thấy, nhất là chuyện xảy ra giữa người phụ nữ của Mộ Dung Trường Thiên và Thường đại thiếu gia.
– Em hiểu!
Tiếp xúc với ánh mắt nghiền ngẫm của Thường Nhạc, Tô Mị Nhi bất giác đưa tay tới, có điều động tác rất chậm, như đang chờ đợi…
– Tiểu thư Mị Nhi có khả năng lĩnh ngộ thật tốt, một bông hồng nghĩa là tôi chỉ làm với em một lần, nhiều hơn tôi cũng sẽ không làm.
Ánh mắt Thường Nhạc trở nên dâm đãng, tầm mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt yêu mị của Tô Mị Nhi.
– Lúc làm nhất định sẽ rất thoả mãn đi!
Trong đầu Thường đại thiếu gia đã bắt đầu hiện lên đủ loại tư thế, rốt cuộc là lão hán đẩy xe hay là Quan Âm tọa liên thì càng phù hợp với cô đây?
Động tác của Tô Mị Nhi hoàn toàn ngừng tại chỗ, trên gương mặt hồng nhuận lúc đầu thoáng có vẻ tái nhợt, cho dù có là giao dịch giữa kỹ nữ và khách làng chơi, cũng nên tìm chỗ vắng người.
Tô Mị Nhi tự nhận là bản thân giỏi hơn kỹ nữ gấp trăm ngàn lần, nhưng… Thường Nhạc lại trong tình huống này, lộ liễu yêu cầu làm mình một lần, điều này…
– Đồng ý hay không đồng ý?
Ánh mắt Thường Nhạc bắt đầu trở nên quỷ dị, cuối cùng còn bồi thêm một câu:
– Không đồng ý, tôi sẽ bảo anh em Điểm G mỗi ngày đều làm em mười lần, như vậy sẽ càng thoả mãn hơn đi!
– Đồng ý!
– Đồng ý!
“….”
Học sinh bốn phía vây xem đều la lên, trong đó có một nhóm đúng là anh em của Điểm G, đại ca ở đây bày ra vẻ mặt lạnh lùng như vậy, làm anh em tự nhiên như bị châm thêm một mồi lửa.
– Tôi….
Phản ứng đầu tiên của Tô Mị Nhi chính là không đồng ý nhưng cô nghĩ tới Tư Đồ San San, nghĩ đến danh tiếng của Thường đại thiếu gia, thông minh, kiên cường như Tư Đồ San San đều trở thành cừu non, huống gì là mình….
– Em đồng ý!
Vừa dứt lời, cô lại cảm thấy không ổn, bản thân mình bây giờ còn là người của Mộ Dung Trường Thiên… Vậy mà giờ phút này, Thường Nhạc lại mỉm cười, hơn nữa còn cười rất vui vẻ.
Ôm Tô Mị Nhi vào lòng, Thường Nhạc nở nụ cười tà ác:
– Đi, cố gắng bồi bổ thân thể, buổi tối cùng bản thiếu gia đại chiến ba trăm hiệp, ha ha….
Khi Mộ Dung Trường Thiên đi vào căng tin, Tô Mị Nhi đã đồng ý đợi gã lại không có ở đó, chỉ còn lưu lại trong không khi là hương hoa hồng nhàn nhạt, và câu trả lời của Thường đại thiếu gia kiêu ngạo kia.
– Mấy người đã biết chưa? Bạn gái Mộ Dung Trường Thiên đồng ý miễn phí làm với Thường Nhạc một lần, hơn nữa còn muốn đại chiến ba trăm hiệp.
Người qua đường vô danh hưng phấn dị thường nói, nhìn vẻ mặt kẻ kia, dường như người mà Tô Mị Nhi muốn làm không phải Thường Nhạc, mà giống như là chính bản thân cậu ta.
– Xì, lúc đó con tiện nhân dâm đãng Tô Mị Nhi còn quỳ trên mặt đất, gào khóc muốn Thường Nhạc đại thiếu gia làm cô ta một lần, Thường Nhạc suy đi tính lại mới miễn cưỡng đồng ý.
Người qua đường Ất vẻ mặt hưng phấn miêu tả.
– Các người đều nói sai rồi, nghe nói lúc ấy bạn gái Mộ Dung Trường Thiên cầm một bông hồng đi tới trước mặt Thường Nhạc đại thiếu gia, bỗng nhiên nói một câu ‘Anh làm em một lần được không?’ Thực con mẹ nó dâm đãng, Mộ Dung Trường Thiên dù sao cũng là anh hùng một thời, sao có thể có một người phụ nữ như vậy, ha ha, bị cắm sừng…
Người qua đường Bính miêu tả hăng say tới mức nước miếng văng tung tóe.
Người qua đường Đinh căn bản không nói chuyện, nhưng lại làm ra một động tác trước cắm, giữa cắm, sau cắm khiến ba người kia phục sát đất… Có thể đem chuyện nam nữ giao hoan minh họa bằng động tác đó, một người vui sướng diễn tả lại, con người này cũng là thiên tài “sóng sau xô sóng trước” rồi.
Sắc mặt Mộ Dung Trường Thiên hoàn toàn tái nhợt, một luồng sát khí trong cơ thể gã bắt đầu dâng lên, mà những người qua đường cũng cảm nhận được khí tức này, khi bọn họ phát hiện ra Mộ Dung Trường Thiên đều nhanh chóng lẩn mất.
Chẳng may người anh em bị cắm sừng này phát hỏa, mấy đứa tép riu như bọn họ sẽ gặp phải tai họa rồi, đương nhiên, trong đó không ngờ đột nhiên có một người thốt lên một câu:
– Ha ha, các anh em, chúng mày nói xem có phải tên kia không làm được Tô Mị Nhi, rất không thỏa mãn, trong lúc cần tiến vào Điểm G thì lại qua loa hơn Thường đại thiếu gia, sớm muộn cũng sẽ có cơ hội làm, hắc hắc… hắc hắc…
Thường Nhạc bắt lấy hai tay cô, kéo thân thể mềm mại của cô quay lại đối diện với mình, sau đó lại cúi người thưởng thức một cách tỉ mỉ dung mạo xinh đẹp say lòng người của cô: giữa chân mày là ý xuân không thể che giấu, gương mặt cô vừa ngượng ngùng lại vừa khát khao.
Núi non xinh đẹp phập phồng như ẩn như hiện, hai nhũ hoa hồng tươi vô tình lại đập vào mắt hắn; sắc xuân vô hạn không thể che giấu, đường cong mềm mại thướt tha, khi luận động mãnh liệt, lại tạo ra sức nóng rung động lòng người.
Mà Thạch Tán Y đã đưa đôi tay ngọc ngà như ngó sen vòng qua hai vai của Thường Nhạc nhẹ nhàng gác sau đầu hắn, mười ngón tay thon thon dịu dàng vuốt ve gáy và mép tóc của hắn, đôi mắt ướt át mơ màng dũng cảm nhìn đón lấy ánh mắt bức người của hắn, sau đó, nhón chân hôn lên môi hắn.
Thân thể mềm mại của Thạch Tán Y vì động tình mà khẽ run lên, lại không cưỡng lại được mà kề sát, trên da thịt mịn màng không tì vết đã nổi lên sắc đỏ như hoa hồng.
Tay của Thạch Tán Y trên người Thường Nhạc như những gợn sóng nhấp nhô, một gương mặt thanh tú vì động tình mà đỏ ửng lên như vừa uống rượu, mày ngài như vẽ, lông mi dài dài phủ trên đôi mắt long lanh, từ cái miệng nhỏ đỏ hồng phát ra những thanh âm mơ hồ say lòng người, những sợi tóc lộn xộn mướt mồ hôi khẽ bay bay.
Cùng với sự lay động của trán, một nửa bên mặt chốc chốc bị che lại, có mấy sợi tóc rủ xuống trước ngực, toàn thân tỏa ra sự điên cuồng không nói ra được, hơi thở hoang dã đầy sức hấp dẫn!
– A…
Khi Thạch Tán Y duyên dáng gọi một tiếng, Thường Nhạc đột nhiên ôm lấy thân thể mềm mại của Thạch Tán Y, nhẹ nhàng đặt lên trên giường, sau đó lật người lại, chuyền từ thế bị động thành chủ động, đè lên thân xinh đẹp kia, khẽ cắn dái tai của cô, thấp giọng nói:
– Cô nhỏ, bảo bối của tôi…
Cặp đùi thon đẹp của Thạch Tán Y kẹp chặt lấy eo của Thường Nhạc. Trong tiếng rên rỉ vừa như thống khổ lại vừa như vui sướng tới cực điểm, hết lần này tới lần khác nghênh đón hắn mãnh liệt tiến vào.
Cuối cùng, Thạch Tán Y với bộ ngực vẫn còn đang phập phồng và đôi chân thon đẹp vẫn đang vắt vẻo không ngừng co rút, trong sự kịch liệt, bọn họ cùng giải phóng lửa tình mãnh liệt nhất.
Có người nói khi cười nói là thời khắc thành bại đẹp đẽ nhất, có người lại nói là thời khắc nắm giữ thiên hạ, đêm say giấc nồng! Thường Nhạc căn bản không muốn để ý xem nhưng điều đó rốt cuộc có đúng hay không.
Nhưng bây giờ cảm giác sâu sắc nhất của Thường Nhạc lại là sức mạnh của mĩ nữ, đó là vận mệnh đeo đuổi không cách nào cự tuyệt, như sao băng vừa lóe sáng đã vụt tắt. Đó là đóa hồng rơi lệ trong cuộc đời tôi, run rẩy trước gió, cô độc mà cao quý. Vốn dĩ là chung chăn chung gối, được mất cũng chỉ trong chớp mắt.
Ánh mặt trời buổi sớm giống như đôi tay của ma quỷ vậy, vuốt ve thân thể Thường Nhạc đến cả người đều thoải mái, trong lúc mơ màng, hắn mở mắt, người con gái bên cạnh đã biến mất!
Thường Nhạc cười nhạt, nếu Thạch Tán Y vẫn ở bên cạnh mình, vậy thì Thạch Tán Y vẫn chỉ là Thạch Tán Y, có lẽ… Đây mới là con người thật của cô.
Nhưng né tránh thì có ích gì. Nếu đã trở thành người phụ nữ của Thường Nhạc, cho dù trốn đến chân trời góc biển, đều không cách nào thoát khỏi vòng tay dịu dàng của hắn.
Không khí vô cùng trong lành, tinh thần cũng rất hưng phấn. Trải qua một đêm lao lực, vẫn không thấy có chút mệt mỏi nào.
Trước khi bước ra khỏi khách sạn Hilton, Thường Nhạc nói với Giám đốc một câu:
– Mẹ kiếp, giường đơn phải lớn một chút, nếu không tôi sẽ cho người đập tan cái khách sạn của ông.
Ban đầu, vị giám đốc kia còn chưa kịp phản ứng, nhưng bị cấp dưới của Thường đại thiếu gia nhắc nhở, ông ta lập tức vội vội vàng vàng đi thực hiện nhiệm vụ.
– Ông chủ sư phụ, chào buổi sáng!
Vừa mới bước vào trường, liền nhìn thấy vẻ mặt tươi cười chào đón của Cao Tiếu.
– Có việc gì thì mau nói, có rắm gì thì mau xả ra.
Hôm nay tâm tình không tồi, nếu không sẽ đá cho tên kia một cái, loại chào hỏi rắm thối này, thực tổn hại mặt mũi của đại ca ta đây.
– Ha ha, Mộ Dung Trường Thiên đã bắt đầu có hành động.
Gương mặt Cao Tiếu đầy kích động, hưng phấn.
–
Móa, đã sớm đào xong mộ phần cho gã rồi, chỉ chờ gã nhảy vào thôi.
Cái tên Tư Đồ đầy kiêng kỵ kia chợt lóe lên trong đầu Thường Nhạc, cái gọi là ám ảnh cũng nên chấm dứt rồi.
Nghe được những lời này của Thường Nhạc, Cao Tiếu rất kích động:
– Lão đại, chúng ta nên làm như thế nào?
– Không phải là chúng ta nên làm như thế nào mà là bản thiếu gia tôi phải làm gì.
Thường Nhạc nở nụ cười tà ác, mọi người đều biết nụ cười quen thuộc này có nghĩa là Thường đại thiếu gia lại bắt đầu giở trò rồi.
Trong từ điển của Thường Nhạc, chủ động tiến công là cách thức vô cùng bá đạo, nếu có thể khiến cho chó cùng rứt giậu, loại cảm giác kia e rằng còn sảng khoái hơn so với người trước, dù sao thì Thường đại thiếu gia vẫn luôn rêu rao bản thân là người văn minh, có phẩm chất.
Nguyên nhân phải đứng về phía mình, như vậy thì khi ra tay, sẽ càng thêm phần phong phú, đương nhiên, nếu như Thường Nhạc đại thiếu gia không có lý do, vậy thì càng cần tạo ra lý do rồi.
Trên đời này không có chuyện Thường Nhạc không làm được, chỉ cần có thể nghĩ ra.
Mà Thường Nhạc sớm đã đem ngòi nổ đặt lên một người phụ nữ, một người phụ nữ có thể khiến chó cùng rứt giậu – Tô Mị Nhi, nghĩ đến ánh mắt câu hồn, phong thái dâm đãng, Thường đại thiếu gia đã cảm thấy tiểu đệ phía dưới bắt đầu kháng nghị rồi.
Có gái không cua, đại nghịch bất đạo!
Nhìn thấy Tô Mị Nhi đang đứng ở cửa căng tin nhìn ngó chung quanh, Thường Nhạc phất tay, Cao Tiếu lập tức biến mất, mà trong tay Thường đại thiếu gia lại có thêm một bông hồng.
Hắn bước chân đầy phóng khoáng về phía Tô Mị Nhi, Tô Mị Nhi cũng nhìn thấy Thường Nhạc, nhìn đến bông hồng trên tay Thường Nhạc, cô bỗng cảm thấy có chút kích động.
Sâu thẳm trong lòng cô có chút chờ mong.
Có thể khiến cho Thường đại thiếu gia tự mình tặng hoa hồng cũng không có nhiều người, đặc biệt là ở giữa chốn đông người qua lại như thế này, tin rằng, chỉ cần hoa hồng được nhận lấy, tin đồn sẽ lan truyền ra khắp cả trường.
Nhưng Mộ Dung Trường Thiên cũng sắp tới rồi… Nếu như nhận lấy bông hồng này thì…
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Tô Mị Nhi có bao nhiêu mẫu thuẫn.
Chính là lúc Tô Mị Nhi còn đang tự đấu tranh, Thường đại thiếu gia của chúng ta đã bước đến trước mặt cô, phóng khoáng cười nói:
– Làm bạn của tôi có thể vui vẻ sống, làm kẻ thù của tôi, thì chỉ có đau khổ, tiểu thư Mị Nhi xinh đẹp, em hẳn là hiểu được hàm ý trong đó?
Bạn học xung quanh đã bắt đầu tụ tập lại, rõ ràng chuyện náo nhiệt như vậy cũng ít khi thấy, nhất là chuyện xảy ra giữa người phụ nữ của Mộ Dung Trường Thiên và Thường đại thiếu gia.
– Em hiểu!
Tiếp xúc với ánh mắt nghiền ngẫm của Thường Nhạc, Tô Mị Nhi bất giác đưa tay tới, có điều động tác rất chậm, như đang chờ đợi…
– Tiểu thư Mị Nhi có khả năng lĩnh ngộ thật tốt, một bông hồng nghĩa là tôi chỉ làm với em một lần, nhiều hơn tôi cũng sẽ không làm.
Ánh mắt Thường Nhạc trở nên dâm đãng, tầm mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt yêu mị của Tô Mị Nhi.
– Lúc làm nhất định sẽ rất thoả mãn đi!
Trong đầu Thường đại thiếu gia đã bắt đầu hiện lên đủ loại tư thế, rốt cuộc là lão hán đẩy xe hay là Quan Âm tọa liên thì càng phù hợp với cô đây?
Động tác của Tô Mị Nhi hoàn toàn ngừng tại chỗ, trên gương mặt hồng nhuận lúc đầu thoáng có vẻ tái nhợt, cho dù có là giao dịch giữa kỹ nữ và khách làng chơi, cũng nên tìm chỗ vắng người.
Tô Mị Nhi tự nhận là bản thân giỏi hơn kỹ nữ gấp trăm ngàn lần, nhưng… Thường Nhạc lại trong tình huống này, lộ liễu yêu cầu làm mình một lần, điều này…
– Đồng ý hay không đồng ý?
Ánh mắt Thường Nhạc bắt đầu trở nên quỷ dị, cuối cùng còn bồi thêm một câu:
– Không đồng ý, tôi sẽ bảo anh em Điểm G mỗi ngày đều làm em mười lần, như vậy sẽ càng thoả mãn hơn đi!
– Đồng ý!
– Đồng ý!
“….”
Học sinh bốn phía vây xem đều la lên, trong đó có một nhóm đúng là anh em của Điểm G, đại ca ở đây bày ra vẻ mặt lạnh lùng như vậy, làm anh em tự nhiên như bị châm thêm một mồi lửa.
– Tôi….
Phản ứng đầu tiên của Tô Mị Nhi chính là không đồng ý nhưng cô nghĩ tới Tư Đồ San San, nghĩ đến danh tiếng của Thường đại thiếu gia, thông minh, kiên cường như Tư Đồ San San đều trở thành cừu non, huống gì là mình….
– Em đồng ý!
Vừa dứt lời, cô lại cảm thấy không ổn, bản thân mình bây giờ còn là người của Mộ Dung Trường Thiên… Vậy mà giờ phút này, Thường Nhạc lại mỉm cười, hơn nữa còn cười rất vui vẻ.
Ôm Tô Mị Nhi vào lòng, Thường Nhạc nở nụ cười tà ác:
– Đi, cố gắng bồi bổ thân thể, buổi tối cùng bản thiếu gia đại chiến ba trăm hiệp, ha ha….
Khi Mộ Dung Trường Thiên đi vào căng tin, Tô Mị Nhi đã đồng ý đợi gã lại không có ở đó, chỉ còn lưu lại trong không khi là hương hoa hồng nhàn nhạt, và câu trả lời của Thường đại thiếu gia kiêu ngạo kia.
– Mấy người đã biết chưa? Bạn gái Mộ Dung Trường Thiên đồng ý miễn phí làm với Thường Nhạc một lần, hơn nữa còn muốn đại chiến ba trăm hiệp.
Người qua đường vô danh hưng phấn dị thường nói, nhìn vẻ mặt kẻ kia, dường như người mà Tô Mị Nhi muốn làm không phải Thường Nhạc, mà giống như là chính bản thân cậu ta.
– Xì, lúc đó con tiện nhân dâm đãng Tô Mị Nhi còn quỳ trên mặt đất, gào khóc muốn Thường Nhạc đại thiếu gia làm cô ta một lần, Thường Nhạc suy đi tính lại mới miễn cưỡng đồng ý.
Người qua đường Ất vẻ mặt hưng phấn miêu tả.
– Các người đều nói sai rồi, nghe nói lúc ấy bạn gái Mộ Dung Trường Thiên cầm một bông hồng đi tới trước mặt Thường Nhạc đại thiếu gia, bỗng nhiên nói một câu ‘Anh làm em một lần được không?’ Thực con mẹ nó dâm đãng, Mộ Dung Trường Thiên dù sao cũng là anh hùng một thời, sao có thể có một người phụ nữ như vậy, ha ha, bị cắm sừng…
Người qua đường Bính miêu tả hăng say tới mức nước miếng văng tung tóe.
Người qua đường Đinh căn bản không nói chuyện, nhưng lại làm ra một động tác trước cắm, giữa cắm, sau cắm khiến ba người kia phục sát đất… Có thể đem chuyện nam nữ giao hoan minh họa bằng động tác đó, một người vui sướng diễn tả lại, con người này cũng là thiên tài “sóng sau xô sóng trước” rồi.
Sắc mặt Mộ Dung Trường Thiên hoàn toàn tái nhợt, một luồng sát khí trong cơ thể gã bắt đầu dâng lên, mà những người qua đường cũng cảm nhận được khí tức này, khi bọn họ phát hiện ra Mộ Dung Trường Thiên đều nhanh chóng lẩn mất.
Chẳng may người anh em bị cắm sừng này phát hỏa, mấy đứa tép riu như bọn họ sẽ gặp phải tai họa rồi, đương nhiên, trong đó không ngờ đột nhiên có một người thốt lên một câu:
– Ha ha, các anh em, chúng mày nói xem có phải tên kia không làm được Tô Mị Nhi, rất không thỏa mãn, trong lúc cần tiến vào Điểm G thì lại qua loa hơn Thường đại thiếu gia, sớm muộn cũng sẽ có cơ hội làm, hắc hắc… hắc hắc…