Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 367: Tiến quân vào Tam Giác Vàng 1

Tác giả: Dạ Thải Hoa
Chọn tập

Hai bộ hạ chính của Sở Thiên Hùng là Tà và Hỏa Vân, trong đó Hỏa Vân đã lặng lẽ bỏ đi rồi, vậy mà Tà vẫn ở lại, dùng lời của Tà mà nói, bản thân gã chỉ là con tốt trong thế giới ngầm hỗn loạn này thôi, rời khỏi môi trường chém chém giết giết này, bản thân chẳng là gì cả.

Nguyên nhân mà Hỏa Vân rời đi rất đơn giản, bản thân gã chỉ sống vì Sở Thiên Hạo, bây giờ Sở Thiên Hạo đã đi rồi, vậy thì việc bản thân gã còn ở trong xã hội đen này, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Tả Thủ và Cổ Tư Văn dẫn đầu 1 tốp cao thủ, hoạt động vây giết Sở Thiên Hạo cũng rất thành công, điều đáng tiếc duy nhất lại là tên quái vật Sở Phi Dương, trong lúc quan trọng nhất lại đột nhiên thoát khỏi vòng vây.
Nhưng theo lời của Thường Nhạc mà nói thì Sở Phi Dương đã không thể ảnh hưởng đến đại cục nữa rồi.

Xuân Tuyết nhìn Thường Nhạc bằng ánh mắt phức tạp, cô ta dù thế nào cũng không thể nghĩ được rằng, bản thân mình từ đầu đã nằm trong kế hoạch của Thường Nhạc, cuối cùng trở thành con mồi trong tay Thường Nhạc.

Nếu không phải là vì báo cáo của mình, thì thủ lĩnh căn bản không thể đến Hàng Châu, càng không thể xảy ra chuyện. Đương nhiên, vở kịch của Thường Nhạc diễn rất thành công, đó cũng là một nguyên nhân.

Quan trọng hơn lại là Lôi, bộ hạ thân cận nhất bên cạnh cô ta, nếu không phải là sự giật dây và ý kiến của gã, bản thân cô cũng không thể hạ quyết định một cách nhanh chóng đến như vậy.
Ánh mắt rời từ người Thường Nhạc sang người Lôi, người đàn ông đã vì cô mà cả mạng cũng không tiếc này lại là người nằm vùng của Thường Nhạc.

Nghĩ đến đây, cơ thể mềm yếu của cô run lên từng đợt, âm mưu của Thường Nhạc thật quá thâm sâu, thật quá nham hiểm.

– Thường Nhạc, hôm nay tôi rơi vào tay anh, muốn chém muốn giết tùy anh, tôi đây quyết không nhíu mày. Xuân Tuyết miễn cưỡng áp chế sự phẫn nộ trong người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thường Nhạc nói.

Thường Nhạc cười nhạt một cái. Ả đàn bà trước mắt hắn này thật cá tính, hắn còn chưa nỡ giết, khóe miệng hơi nhếch lên nói: – Hoặc là vĩnh viễn rút khỏi giới xã hội đen, hoặc là quy thuận tôi, hai sự lựa chọn!
– Hừ!

Thần sắc của Xuân Tuyết hơi lạnh lùng, nhưng không trả lời.

Nhìn thấy ánh mắt của Thường Nhạc từ dịu dàng dần chuyển sang lạnh lùng, Lôi có chút lo lắng, nhịn không được mà nói: – Lão đại…!

– Cô đi đi!

Thường Nhạc không đợi đến lúc Lôi nói xong liền trực tiếp mở miệng nói!

Xuân Tuyết và Lôi cùng lúc đơ ra. Trong đó Xuân Tuyết cười nhạt nói: – Anh thực sự thả cho tôi đi? Lẽ nào anh không sợ tôi báo thù cho thủ lĩnh của tôi?
– Cô muốn báo thù e rằng còn chưa đủ tư cách! Thường Nhạc cười một cách gian tà. Nếu không phải vì Lôi thì đừng nói là một Xuân Tuyết nhỏ nhoi, dù có là người con gái đẹp hơn cá tính hơn, hắn cũng có thể trực tiếp lấy mạng cô ta.

Bộ hạ cũng là người, cũng có tình cảm.

Thường Nhạc cũng không phải là loại bá chủ lạnh lùng không chút tình cảm, tự nhiên cũng có thể dùng đôi tay tàn nhẫn mà chặt đứt tất cả mọi thứ của Lôi.

Nhìn bóng hình Xuân Tuyết dần biến mất, ánh mắt của Lôi sáng lên sự xúc động, gã chầm chậm nói: – Cảm ơn lão đại!
Mộ Dung Trường Thiên vẻ mặt đắc ý nhìn tòa lô cốt giống như ngà voi ở ngay trước mắt mình, đây là nơi phồn hoa nhất, quyền lực tập trung nhiều nhất ở khu Tam Giác Vàng, có được nơi này cũng đồng nghĩa với việc có được nửa Tam Giác Vàng.

Thời gian gần nửa tháng, cao thủ của Mộ Dung gia tộc đã quét ngang hơn phân nửa Tam Giác Vàng, có thể nói trừ phủ đệ Tương Quân và thành Tiên Hoa của Tam Giác Vàng ra, những nơi khác đều là đất của gia tộc Mộ Dung.

Những đống thuốc phiện này giống như là những ngọn núi cao chồng chất ngay trước mặt mình. Đương nhiên trong mắt của Mộ Dung Trường Thiên thì những thứ này không phải chỉ là thuốc phiện, mà còn là mỏ vàng lộ thiên thậm chí còn quý hơn vàng.
Ảnh đứng lặng lẽ bên cạnh Mộ Dung Trường Thiên, có thể nói tất cả những thứ mà Mộ Dung Trường Thiên đạt được đều có công lao của gã, nhưng khoảng cách đến mục tiêu của Ảnh vẫn còn rất xa.

Điều mà Ảnh cần là sức mạnh cường đại, so sánh thực lực trước mắt của Mộ Dung Trường Thiên và Thường Nhạc thì vẫn chưa cùng một đẳng cấp, nếu muốn đánh bại Thường Nhạc, Mộ Dung Trường Thiên buộc phải cố gắng gấp bội lần.

– Đợi sau khi công hạ xong phủ Tương Quân chúng ta sẽ mở tiệc ăn mừng chiến thắng! Mộ Dung Trường Thiên nở nụ cười vui vẻ.

– Chúng ta nên chuẩn bị tốt việc liên hợp với Thiên Diện Hồ, nếu không một khi thế lực Điểm G của Thường Nhạc lan tràn đến đây thì những cố gắng mà chúng ta bỏ ra trước đây coi như công cốc rồi. Ảnh lạnh lùng nói.

– Đại quân sư của tôi ơi! Có phải anh đã đánh giá Thường Nhạc quá cao rồi không? Bây giờ Sở Thiên Hùng đang điều động cả một băng đảng xã hội đen ở miền nam đến tiêu diệt Điểm G của Thường Nhạc, Thường Nhạc cho dù có bản lĩnh bằng trời, sợ rằng cũng không thể đến đây xen vào việc của chúng ta đâu. Mộ Dung Trường Thiên cười đắc ý.

– Bất cứ việc gì cũng không phải là tuyệt đối, chuẩn bị tốt trước còn hơn là không có chút phòng bị. Ảnh vẫn kiên trì quan điểm lúc trước.

Mộ Dung Trường Thiên bất đắc dĩ nhún vai, đối với gã Ảnh là người quan trọng nhất, sao lại phải vì chút nhỏ nhặt này mà tính toán với anh ta chứ, gã nói chắc chắn rằng: – Chuẩn bị thì được, nhung tôi hi vọng Thường Nhạc và Sở Thiên Hùng có thể đánh tới một mất một còn hai bên đều tổn hại lớn, như vậy chúng ta có thể hưởng lợi lớn rồi.

– Cứ mong là như vậy đi!

Ảnh luôn cảm thấy trong lòng không yên, bên Thái tử Hắc Ám đã truyền tin sang, thực lực của Thường Nhạc đã vượt qua Thái tử Hắc Ám, rốt cuộc còn có ai có thể đối phó Thường Nhạc đây?

Thường Nhạc đứng lặng trên sườn núi, Như Vân, Tiểu Bảo, Linh Nhi, Cao Tiếu, Huyết Hổ, Lộ Đức, Băng Tuyết, Tiêu Tiêu , Lãnh Minh…vv lặng lẽ đứng sau người Thường Nhạc, lần này Thường Nhạc dẫn theo 900 bộ hạ.
Trong đó bao gồm 40 cao thủ tinh nhuệ của gia tộc Công Tôn, 30 cao thủ tinh nhuệ của gia tộc Hấp Huyết, bọn họ được tách ra thành hai tổ đặc thù riêng, ngoài ra Thường Nhạc còn mời thêm cao thủ bày trận của gia tộc Tây Môn đến, điều chỉnh nghiêm trận hình giết chóc qui mô lớn này.

Lấy lời Thường Nhạc mà nói, bây giờ chúng ta là người có văn hóa, làm gì cũng phải nghĩ đến phong độ, không thể giống như trước nhìn thấy người thì chém, điều này sẽ làm mất đi nhiều hứng thú.

– Lão đại, phía trước chính là Sơn thành của Tam Giác Vàng, hiện tại cao thủ của gia tộc Mộ Dung đang tấn công phủ Tương Quân, ngoài ra, Hoa thành vẫn nằm trong tay cao thủ của Tương Quân, các vùng khác đều đã bị gia tộc Mộ Dung thâu tóm hết. Cao Tiếu ở bên cạnh nói vào.
– Làm việc nhanh thật đấy!

Tuy rằng cao thủ tinh nhuệ ở Tam Giác Vàng không nhiều nhưng lại ẩn giấu không ít các loại vũ khí tiên tiến, Thường Nhạc đối với việc Mộ Dung Trường Thiên trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể thu được thành tích lớn đến vậy trong lòng rất kinh ngạc.

– Người canh trực ở đây chắc cũng không nhiều đâu!

Nhìn cái thành phố bình thường ngay trước mắt, trong ánh mắt nụ cười của Thường Nhạc có chút khác lạ.

Tam Giác Vàng khác với các thành phố khác là ở đây căn bản là không có cảnh sát, cho dù cả quân đội duy trì hoạt động trị an cũng đều thuộc hình thức tư nhân nuôi dưỡng. Vậy thì Mộ Dung Trường Thiên đã có thể công phá nơi này cũng có nghĩa là cả khu Sơn Thành cũng đều thuộc về Mộ Dung Trường Thiên.

– Bọn chúng đang bận tấn công, Sơn Thành tạm thời đang trong trạng thái “vườn không nhà trống”! Trong ánh mắt của Cao Tiếu lóe lên một tia sáng, rõ ràng là đã hiểu ý nghĩ trong lòng Thường Nhạc.

Kì thực Thường Nhạc đã trực tiếp giao chuyện hợp nhất xã hội đen Nam Bắc cho cha nuôi. Tự mình dẫn bộ hạ bí mật tiến vào Tam Giác Vàng, muốn làm cho kẻ địch trở tay không kịp.

– Nghe nói có một tên tấn công nhanh như chớp rất lợi hại, chúng ta cũng nên noi theo gã một lần!
Thường Nhạc vừa vung tay lên thì các bộ hạ đã nhanh chóng lao về phía Sơn Thành.

Lộ Đức khẽ chú ý nhìn theo hình bóng của Thường Nhạc. Cái tên này bình thường cũng không quá đáng ghét.

Ánh mắt của Tư Đồ Lôi Minh bình tĩnh nhìn vào lão già ngay trước mắt này, lão già 98 tuổi, nhìn có vẻ có thể chết bất cứ lúc nào, thậm chí ngay cả hơi thở cũng khác người bình thường.

Hình như có chút gấp gáp lại có chút chậm chạp thờ ơ.

Đương nhiên Tư Đồ Lôi Minh cũng không thể vì đối thủ là một lão già sắp xuống mồ mà có bất kì thái độ xem nhẹ nào. Trong cuộc đời này, sợ rằng không ai dám xem nhẹ sự tồn tại của lão già này.

Bởi vì lão chính là Giáo hoàng, là Giáo hoàng của cả giáo hội ở châu Âu, một lão già nắm trong tay vô số giáo đồ cũng như cao thủ tinh nhuệ, lão chỉ cần hắt hơi một cái cũng đủ làm cả thế giới run sợ rồi.

Đương nhiên Giáo hoàng cũng rất ít khi hắt hơi, cũng có rất ít người có thể làm cho lão ta biến sắc.

Khi Tư Đồ Lôi Minh chăm chú nhìn Giáo hoàng, ông ta cũng chăm chú quan sát Tư Đồ Lôi Minh, trong con mắt đen tối của lão ánh lên một tia sáng: – Không tồi!

Trên đời này, người có thể được Giáo hoàng khen là không tồi rất ít. Nghe nói dù là năm mà Kị sĩ thần thánh của Anh đến gặp ông ta, ông ta cũng chỉ gật đầu mà thôi.

– Hợp tác vui vẻ!

Tư Đồ Lôi Minh chủ động đưa tay ra, lần gặp mặt này dường như quá ngắn, thậm chí ngay cả thời gian để nói chuyện nhiều một chút cũng không có, càng không có văn bản hiệp nghị nào nhưng Tư Đồ Lôi Minh đã rất thỏa mãn rồi.

Đôi khi, một bản hiệp nghị truyền miệng còn quan trọng hơn nhiều bản hiệp nghị bằng văn bản.

Bọn Tây Đốn, Vũ Sa đã rời khỏi Nam Phi, đến Bắc Phi, họ vẫn không ngừng khai thác lãnh thổ của Tân Long Nha, mà Tư Đồ Lôi Minh cần chính là liên minh.
Liên minh giữa băng nhóm mafia châu Âu và Điểm G của Thường Nhạc có thể giấu người bình thường nhưng lại không thể giấu Tư Đồ Lôi Minh, vì vậy Tư Đồ Lôi Minh và giáo hội châu Âu chính thức đạt được liên minh.

Điều này đồng nghĩa với việc, các đối thủ nặng kí nhất của Thường Nhạc đã dần dần đi cùng hướng với nhau.

Thường Nhạc rất hài lòng với thành tích như thế này, chỉ chưa đến ba mươi phút đã nhanh chóng công phá được Sơn Thành, đồng thời đem đầu ngọn giáo tiếp tục hướng về rất gần phía trước.

Dùng lời của Thường Nhạc mà nói thì điều quan trọng không chỉ cần sức mạnh mà đôi lúc tốc độ cũng rất quan trọng, đặc biệt khi tốc độ đạt tới mức cực độ thậm chí có thể làm cho con người ta quên đi đau đớn.

Hiện tại Mộ Dung Trường Thiên hình như vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Kĩ thuật chống nhiễu sóng làm các phương thức truyền thông tin ra bên ngoài bị cắt đứt, những người được gọi là cao thủ của Mộ Dung Gia Tộc trong mắt Thường Nhạc không là cái gì cả.

Bản thân vừa mới bước vào Sơn Thành, những kẻ tiên phong như Cao Tiếu, Huyết Hổ đã tiến vào thành phố thứ hai rồi.

Nghe nói nơi ấy bao quanh tứ phía là núi, khó tấn công hơn Sơn Thành rất nhiều, bản thân ngược lại rất kỳ vọng vào biểu hiện của bọn họ.
Nha đầu Lộ Đức hay trốn tránh chính bản thân đột nhiên lại cùng với bọn Cao Tiếu đến thành phố khác trước.

– Mẹ nó chứ, sao không có món đồ nào đáng tiền vậy! Tiểu Bảo gần như lật tung cả Sơn Thành lên rồi, không có vàng không có bạc càng chẳng có thuốc phiện hay đồ cổ, cô tức đến lệch cả mũi.

Chọn tập
Bình luận
× sticky