Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 372: Hoán Sa, em hẳn vẫn là xử nữ?

Tác giả: Dạ Thải Hoa
Chọn tập

́n Sa, em hẳn vẫn là xử nữ?

– Xuân hoa thu nguyệt hà thì liễu? Vãng sự tri đa thiếu? Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong cố quốc bất kham hồi, thủ nguyệt minh trung, điêu lan ngọc thế ứng do tại chích thị chu nhan cải. Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu? Kháp tự nhất giang xuân thuỷ hướng đông lưu. Thường Nhạc nhìn lên bầu trời đêm xinh đẹp, hắn thấy mình bình tĩnh khác thường.

– Thật không ngờ, lão đại cũng có mặt sầu não. Ảnh đã đi tới sau lưng Thường Nhạc trên mặt cười nhạt. Từ sau khi trở thành tiểu đệ của Thường Nhạc gã phát hiện sự việc không bết bát như mình tưởng tưởng.

– Biết đây là thơ của tên khốn nào không?

Thường Nhạc vẫn rất ngạc nhiên với thân phận của Ảnh, mình cũng đã sai người âm thầm điều tra nhưng đến nay một chút tin tức đều không có, đương nhiên Thường Nhạc cũng cảm thấy rất hứng thú đối với Ảnh.

Hơn nữa cái loại thủ đoạn quỷ dị kia, cái phương thức ác độc, ở một kiếp hoàn thành nếu không phải Cao Tiếu, Tiểu Bảo nửa đường quay lại thì chỉ sợ chính mình đã thua đau.

Người như vậy nếu không thu làm bộ hạ thì quả là lãng phí nhân tài.

– Lý Dục Sử xưng Nam Đường hậu chủ, là từ nhân có nhiều thành công nhất thời Ngũ Đại. Từ nửa đời trước đã viết rất nhiều về cảm xúc nỗi buồn ly biệt và nam nữ hậu cung, sau khi hàng Tống mất nước được phong làm Vi Mệnh Hầu, các sáng tác của ông chuyển hướng cô tịch bi thương, phần nhiều viết về nỗi nhớ nhà, nỗi hận mất nước. Bài thơ vừa rồi của lão đại chính là của ông thể hiện lòng hoài tưởng nhớ nước, tương truyền trong đêm ca xướng thất tịch Lý Dục Sử được Tống Thái Tông ban rượu cho chết nên cũng đã thành thơ tuyệt mệnh của ông. Ảnh vẫn mang nụ cười thản nhiên nói.

– Giang thuỷ bôn đẳng lưu thảng nhất tả thiên lý như sầu tư đích đa, giang thuỷ trú dạ bất đình trường lưu bất tức vô cùng vô tận như địa mệnh thiên trường. Ảnh, anh nói kết cục của tôi sẽ như thế nào? Thường Nhạc bỗng nhiên cười nghiền ngẫm.

Ảnh hơi sững sờ, trong đầu không tự chủ được xuất hiện bóng dáng Thái tử Hắc Ám, nếu gặp được Thưởng Nhạc, hiểu hắn, Ảnh của trước kia nhất định sẽ nói: – Thường Nhạc, kết cục của cậu sẽ rất thê thảm.

Nhưng bây giờ không thể cân nhắc, y khẽ lắc đầu chậm rãi: – Tương lai của lão đại, tôi không thể dự đoán được.
Lông mày Thường Nhạc hơi dựng lên, chẳng lẽ trong lòng Ảnh còn có nhân vật lợi hại hơn sao. Nếu không thì người này cũng sẽ không thể chần chừ bất định như vậy.

Thường Nhạc đi thẳng tới vỗ bả vai Ảnh nói: – Trên đời không có chuyện gì chắc chắn, anh trả lời không tồi, tôi thích!

– Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong, vãng sự bất kham hồi thủ minh nguyệt trung. Sạ khởi phong lương, xuy trứu nhất trì xuân thuỷ, vãng sự ban tại tục, duy kính hoa thuỷ nguyệt, nhất phiến tiểu mông lông. Thường Nhạc xoay người rời đi lơ đãng ngâm nga.

Quả thật, mình tranh bá thiên hạ cướp mỹ nữ, hai điều này mất đi bất kỳ điều gì cũng là không hoàn mỹ.
Ảnh nhìn bóng lưng Thường Nhạc dần biến mất, không khỏi lộ ra ý cười bất đắc dĩ. – Đi theo lão đại như vậy có vẻ cũng rất tốt.

Sắc trời dù đã tối hẳn nhưng Thường Nhạc không hề buồn ngủ, Như Vân đang bận việc ở Tam Giác Vàng, đặc biệt là sau khi thu phục, khu vực này làm kinh lòng người.

Như Vân lấy thân phận con gái của Tương Quân, vừa vặn trở thành quân cờ xinh đẹp. Tục ngữ nói phải, cho dù là lưu manh cũng phải giả bộ.

– Thường Nhạc, chẳng lẽ anh thật sự muốn tiếp tục như vậy?

Thường Nhạc vừa mới vặn mình thanh âm trong trẻo kia đã vang lên từ sau người hắn, hơi đột ngột, hơi điềm nhiên, cũng hơi hấp dẫn, ít nhất Thường Nhạc cảm thấy trong lúc vô ý giật nảy mình.
Trong khoảng thời gian ngắn không gặp mặt, Thường Nhạc cảm thấy Hoán Sa trước mắt so với trước còn xinh đẹp hơn vài phần, thanh thuần hơn, vẻ thánh khiết toàn thân kia làm Thường Nhạc cảm thấy không được tự nhiên.

Loại trì trệ này của Thường Nhạc cũng chỉ là sự việc trong nhát mắt. Hắn mỉm cười nhìn Giang Hoán Sa chậm rãi: – Cô tới đây chẳng lẽ vì muốn khuyên tôi tiến vào Thánh điện Quang Minh sao?

Giang Hoán Sa nghe được giọng điệu Thường Nhạc liền hiểu đáp án của hắn cũng giống như trước đây. Theo thời gian, danh khí Thường Nhạc càng lúc càng lớn, Điểm G cũng càng ngày càng mạnh.

Đánh bại Thái tử Hắc aÁm, tấn công tổng bộ Thế giới sát thủ ở Pháp, đùa bỡn Thiên Hoàng Nhật Bản, thậm chí trong hai tuần lễ ở Trung Quốc hắn đã là bá chủ xã hội đen phía Nam, đánh bại Sở Thiên Hùng, dung hợp Nam Bắc.

Nhìn lại Thường Nhạc chỉ là một người trẻ tuổi, ai cũng không ngờ lại có những thành tựu to lớn như vậy, lúc trước Thánh điện đã nhìn đúng thực lực của hắn.

Hiện tại Thánh điện cũng cần Thường Nhạc gia nhập.

Đương nhiên cô tới đây cũng không phải đơn thuần để mài môi với Thường Nhạc, ngược lại cô lộ ra nụ cười thản nhiên nói: – Thường Nhạc anh hẳn đã nghe qua về bộ đồ hắc ám rồi.

Nghe được câu này tâm thần Thường Nhạc hơi động. Đối với bộ đồ hắc ám vô cùng bá đạo này, mình cũng muốn thưởng thức chút hương vị của nó, nhất là khôi giáp hắc ám, thứ này đã đề cao một cấp thực lực của mình.
Nếu kiếm được bộ đồ hắc ám này thì sẽ là sự việc kinh thiên động địa đến mức nào.

Đương nhiên, mũ giáp hắc ám đã tới tay mình nhưng đáng tiếc vẫn chưa tìm được cách dung hợp với mình. Giang Hoán Sa nếu nhắc tới bộ đồ hắc ám chẳng lẽ cô cũng đã có một phần.

Nghĩ đến đây ánh mắt hắn quét qua mặt Giang Hoán Sa không nhanh không chậm nói: – Bộ đồ hắc ám tôi có nghe qua, chẳng lẽ Giang Hoán Sa cô cũng có hứng thú đối với thứ này?

– Không, Thường Nhạc, anh đã có được khôi giáp hắc ám, mũ giáp hắn ám, nếu anh gia nhập Thánh điện chúng tôi thì… Thánh điện Quang Minh chúng tôi sẽ đưa anh một bộ đồ đầy đủ.
Giang Hoán Sa nghiêm túc nói.

Ánh mắt Thường Nhạc híp lại, tục ngữ nói thật tốt “không có bữa trưa miễn phí”, Hoán Sa hảo tâm như vậy sao? Hắn khẽ lắc đầu nói: – Bộ đồ hắc ám tôi đã có hai thứ, còn lại ta tin dựa vào cố gắng của mình nhất định sẽ có được, sao tôi lại phải nhờ thánh điện Quang Minh, đem tự do của mình kết hợp với lợi ích của Thánh điện Quang Minh?

Giang Hoán Sa nét mặt như cười như không nói: – Bộ đồ hắc ám trong đó găng tay hắc ám đã bị người đứng đầu Mafia đoạt được, áo choàng hắc ám không biết tung tích, lợi khí hắc ám bị Giáo hoàng đạt được, anh cho dù có bản lĩnh lớn hơn nữa, muốn thu thập hoàn toàn bộ đồ hắc ám chỉ sợ cũng khó như lên trời.
Thoáng dừng lại một chút, căn bản không để cho Thường Nhạc có cơ hội nói, Giang Hoán Sa tiếp tục: – Đương nhiên bộ đồ hắc ám tuy rằng lợi hại nhưng trên đời này cũng không chỉ có mình nó tồn tại.

Đồng tử Thường Nhạc một trận co rút nói: – Chẳng lẽ còn có trang bị gì lợi hại hơn sao?

Giang Hoán Sa điềm nhiên mỉm cười, chỉ thấy đôi tay nhỏ bé tinh tế hơi vẫy, một đạo hào quang chói lọi đã hướng tới phía mình, hắn theo bản năng nhắm hai mắt.

– Mạnh thật!

Cái loại hào quang này, cái loại áp lực vô hình, hơi thở thánh khiết này đủ để chứng minh đó là bảo vật thượng đẳng. Trên mặt Thường Nhạc lộ vẻ kinh ngạc.

– Biết đây là gì không?

Giang Hoán Sa thần sắc ngạo nghễ dựng thẳng nắm tay, Thường Nhạc lần này mới từ từ thích ứng, híp mắt nhìn về phía trước mặt, chỉ thấy trên tay Giang Hoán Sa có một chiếc bao tay cực kỳ xinh đẹp.

Chiếc găng tay kia như phủ bạc, loé sáng. Trong đầu hắn loé lên một ý tưởng, không kìm nổi bật thốt lên. – Chẳng lẽ trên đời còn có một bộ đồ Quang minh?

Giang Hoán Sa ban đầu sửng sốt lập tức tỉnh ngộ, cô khinh khẽ gật đầu: – Thường Nhạc không hổ là Thường Nhạc, chỉ nhờ một chiếc găng tay đã có thể đoán được toàn bộ. Tuy nhiên thánh điện Hắc ám có bộ đồ hắc ám, thánh điện Quang minh cũng có trang bị của mình, hơn nữa, ngoài thánh kiếm Quang minh, tất cả những vật khác đều vẫn còn, uy lực cộng lại còn lợi hại hơn nhiều so với bộ đồ hắc ám.

Thường Nhạc nghe xong tâm động mạnh, chính mình có một bộ khôi giáp hắc ám cũng đã lợi hại như vậy rồi, nếu có được cả bộ đồ hắc ám và bộ đồ quang minh mà nói thì sẽ là một việc hạnh phúc cỡ nào.

Nghĩ đến đây hắn không khỏi mỉm cười thản nhiên. – Hoán Sa, nếu tôi gia nhập thánh điện Quang minh thì có phải bộ đồ quang minh liền thuộc về tôi không?

Hoán Sa khẽ gật đầu hơi vui vẻ nói: – Đương nhiên chỉ cầnanh gật đầu, bộ đồ quang minh liền thuộc về anh, và anh sẽ trở thành người phát ngôn của thánh điện Quang minh, nắm giữ quyền thế vô thượng của thánh điện quang minh chúng tôi.

Thường Nhạc mở trừng hai mắ,t điều kiện này nghe cũng là vô cùng hấp dẫn nhưng sao mình không động tâm. Nhìn ánh mắt khao khát của Giang Hoán Sa, hắn không khỏi lộ ra nụ cười giảo hoạt: – Hoán Sa, có thể cho tôi thử một chút xem hiệu quả thế nào không? Ha ha, nếu như tốt thì tôi cũng có thể gia nhập thánh điện Quang minh.

Giọng điệu sắc mặt thương nhân của hắn làm Hoán Sa thực sự muốn xông vào đánh cho hắn một trận. Nhưng vì lợi ích của thánh điện Quang minh, cô vẫn áp chế kích động – Bộ đồ quang minh trong thánh điện Quang minh chỉ có người của thánh điện Quang minh mới có thể mặc. Thường Nhạc, chẳng lẽ anh hoài nghi uy lực của bộ đồ quang minh?
Giang Hoán Sa nheo mắt nghiêm túc đánh giá Thường Nhạc, nghiêm trang nói.

– Ha ha, không phải tôi hoài nghi, cô phải biết rằng trên đời này lắm kẻ lừa đảo, những người bình dân như chúng tôi không thể không đề phòng, nhỡ sau khi bán thân kết quả lại như đổi phải hàng giả thì đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp rồi, bởi vì cái gọi là phòng tiểu nhân không phòng quân tử à. Thường Nhạc mỉm cười tà tà, lúc nói chuyện chân hắn đã bước đến không xa chỗ của Hoán Sa.

Ngửi thấy mùi thơm trinh nữ phát ra từ trên người Hoán Sa, hắn không kìm nổi nói: – Hoán Sa, cô chẳng lẽ vẫn là xử nữ?

Chọn tập
Bình luận
× sticky