Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 421: Ngang tay

Tác giả: Dạ Thải Hoa
Chọn tập

Thân hình vốn mau chóng lao về phía trước, trong một chớp mắt thay đổi phương hưởng, cho dù Hỏa Phượng Hoàng có lý trí hơn nữa, bình tĩnh hơn nữa, thì cô vẫn là một người phụ nữ.

Hơn nữa còn là một người phụ nữ xinh đẹp, mỹ nữ bị người ta khen có khuôn mặt trắng còn được, nhưng giờ lại bị người ta khen là có cái mông trắng, đây đơn giản là một chuyện muốn chết.

Thường Nhạc cũng không hề né tránh, trên mặt vẫn hiện ra nụ cười xấu xa như trước: – Hỏa đại mỹ nhân, chúng ta là đồng minh, em hẳn phải cố gắng giữ tỉnh táo, Tư Đồ Lôi Minh chính là muốn diệt trừ mafia của em đấy.

Bịch!
Hỏa Phượng Hoàng không quan tâm được nhiều nữa, cô chỉ muốn đốt Thường Nhạc thành tro cốt, sau đó tiếp tục đối phó với Tư Đồ Lôi Minh.

Vừa rồi trên người Tư Đồ Lôi Minh toát ra ánh sáng trắng, mà trên người Thường Nhạc của chúng ta lại toát ra ánh sáng màu đen. Ngay cả bản thân Thường Nhạc cũng không để ý tới, ánh sáng của bản thân mình lúc trước dường như vô cùng thuần khiết, hiện tại ánh sáng màu trắng lập tức biến thành màu đen, màu đen của ma quỷ.

Khôi giáp Hắc Ám trong người không ngờ không tự chủ được mà khởi động, phòng ngự so với Khôi giáp Hắc Ám lúc trước ít nhất cũng phải lợi hại gấp đôi.

Bịch!

Ngọn lửa kia khi đụng vào Khôi giáp Hắc Ám giữa thân thể Thường Nhạc, ngay cả sáng cũng không sáng lên nổi. Ngược lại, Thường Nhạc lại cảm thấy thoải mái, ngọn lửa kia dường như thiêu đốt đến bên trong thân thể mình.

Trong cơ thể có vô số dòng nước ấm, toàn thân giống như được người ta dịu dàng mát xa, mắt Thường Nhạc đột nhiên sáng lên: – Tiếp tục đi.

Hỏa Phượng Hoàng choáng váng, công kích của mình đừng nói là một người sống bình thường, cho dù là một tảng đá cũng sẽ bị đốt thành bụi phấn.

Tư Đồ Lôi Minh lặng yên nhìn tất cả, trong mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt: – Thường Nhạc, phòng ngự của cậu cũng không tệ lắm.

– Hừ!
Thân hình Hỏa Phượng Hoàng khẽ chuyển động, tiếp tục đánh về phía Thường Nhạc.

Lần này Thường Nhạc cũng không đứng yên bất động ở đó mà đưa cánh tay lên, đột nhiên ôm lấy Hỏa Phượng Hoàng vào trong lòng.

Ngọn lửa vẫn không ngừng thiêu đốt.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Bảo lộ ra vẻ hung phấn, cái miệng anh đào khẽ vểnh lên: – Giờ thì buôn bán lời rồi, thêm bảo bối chị Nữ Vu cho mình, lại thêm của cải của chị Hỏa, mình phát tài rồi.

Nếu Thường Nhạc nghe được những lời này của Tiểu Bảo, đoán chừng hắn sẽ ngất luôn. Thường Nhạc sở dĩ rơi vào cấm địa kia đều là do Tiểu Bảo và Linh Nhi hai kẻ dở hơi nhận hắn làm anh trai tính kế.

Thường Nhạc ôm cả ngọn lửa, toàn bộ cơ thể hắn giống như bị lửa đốt, Hỏa Phượng Hoàng bắt đầu giằng co nhưng không thể giãy ra khỏi lòng Thường Nhạc.

– Thường Nhạc, tôi tới đây cũng không phải để xem cậu chơi trò thủ đoạn nhàm chán ấy. Tư Đồ Lôi Minh hơi bước về phía trước, trong mắt để lộ ra vài phần ác nghiệt.

Thường Nhạc không tự chủ được buông lỏng tay, trong ánh mắt hắn lộ ra ý nghiềm ngẫm, bản thân làm ra những chuyện này chính là muốn để Tư Đồ Lôi Minh chủ động ra tay.

Chỉ cần gã chủ động tấn công, chiêu gì mình cũng tiếp. Tay hắn vừa buông lỏng, Hỏa Phượng Hoàng đã có được tự do, Thường Nhạc không chút để ý mở miệng nói: – Ông anh Tư Đồ à, tôi tán gái ở đây mắc mớ gì tới anh chứ? Anh thích làm gì thì làm, đừng làm phiền tôi.

Tư Đồ Lôi Minh không hề tức giận, ngược lại còn cười nhạt: – Việc này mặc dù không liên quan đến tôi, nhưng có người lại có liên quan đến cậu.

– Hả? Đồng tử Thường Nhạc hơi co rút lại, Tư Đồ Lôi Minh đến mafia quấi rối, đây chính là sự thật, nếu không phải mafia có quan hệ liên minh với mình, Thường Nhạc đã sớm vẫy vẫy tay chạy lấy người rồi.

Tuy nhiên, Tư Đồ Lôi Minh trong lúc náo loạn mafia, còn có thể nghĩ đến mình, hắn không chê một lần nuốt hai sẽ nghẹn chết sao?

Khi một khuôn mặt quen thuộc hiện lên trước mặt hắn, khi Thường Nhạc cuối cùng cũng hiểu rõ người trước mắt này chính là người lần trước bị mình đánh một trận kia.

Con trai bảo bối của Kỵ sĩ thần thánh.

– Thật không ngờ mày lại là Thường Nhạc. Mắt gã bình tĩnh nhìn chằm chằm Thường Nhạc, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị.

– Biết thì thế nào? Thường Nhạc day day nắm đấm của mình, xem ra lần trước đánh chưa đủ nặng, nếu không gã sẽ không nhớ mình như vậy.
– Nhóc, đây là Pháp, không phải Nam Phi, không phải nơi Điểm G của mày kiêu ngạo. Âm thanh trầm thấp kia vang lên từ phía sau Thường Nhạc.

Xuất hiện trước mặt Thường Nhạc vẫn là một khuôn mặt quen thuộc, đương nhiên, Thường Nhạc cũng không nguyện ý nhìn thấy khuôn mặt này.

Thường Nhạc hơi không vui nhíu mày: – Các người có thể đi ra một lần, đừng có giả bộ người này đến trước người kia. Nói tới đây, hắn thoáng dừng lại một chút rồi nói tiếp: – Lão già này, nơi tốt như Nam Phi thì không ở, sao phải đến Pháp tiếp cận phần náo nhiệt này chứ?

Người trước mắt này không phải người khác mà chính là Kỵ sĩ thần thánh từng giao thủ với Thường Nhạc, Kỵ sĩ thần thánh đã gần khôi phục nửa thực lực so với lần trước.

Kết cục cũng chỉ là hơn một nửa của Thường Nhạc một chút mà thôi.

– Người phụ trách Giáo hội Nam Phi có phải do mày giết không? Kỵ sĩ thần thánh nhìn chằm chằm Thường Nhạc, gằn từng chữ.

Thường Nhạc cuối cùng cũng hiểu rõ, thần sắc hắn bỗng nhiên lạnh xuống nói: – Con chó không hiểu được tôn trọng người khác, khinh thường người Trung Quốc, kết cục chỉ có thể là chết.

– Được, rất được, mày nhất định phải chịu trách nhiệm hành vi của mình. Trong mắt Kỵ sĩ thần thánh chợt lóe lên sát khí, nắm tay mau chóng lao về phía Thường Nhạc.
Nếu là lúc trước, Thường Nhạc có lẽ sẽ giật mình, nhưng trải qua việc Khôi giáp Hắc Ám nâng cao thực lực làm mất đi trí nhớ, rồi Cổ Vương Ma Cổ tiến nhập vào thân thể, Thường Nhạc của giờ phút này đã vượt xa lúc trước.

Quả đấm của hắn nghênh đón lao thẳng về trước.

Bịch!

Sắc mặt Kỵ sĩ thần thánh tái nhợt, gã chợt cảm giác nhiệt huyết trong cơ thể dâng lên, loại sức mạnh này thật sự quá mạnh.

Đương nhiên, Thường Nhạc lại chỉ cho rằng đây mới là bắt đầu, thân hình hắn khẽ lay động, hai nắm tay nhẹ bắn ra con sâu nhỏ điên cuồng màu đen, vọt về phía Kỵ sĩ thần thánh.
– Cổ!

Tư Đồ Lôi Minh nhìn thấy con trùng màu đen trên mặt đất, đồng tử của gã co rút.

– Tơ!

Ngay trong một chớp mắt thoáng ngừng trệ, Cổ tà ác kia đã đi vào cơ thể Kỵ sĩ thần thánh, thân hình Kỵ sĩ thần thánh run rẩy kịch liệt.

– A!!!

Gã không kìm được hét lên.

Tư Đồ Lôi Minh không nói lời nào, hai tay gã ở trước mặt bày ra thế quỷ dị, sau đó một con trùng cũng lao thẳng vào trong thân thể Kỵ sĩ thần thánh.

– Ma Cổ.

Thường Nhạc cười nghiền ngẫm, trong cơ thể mình có được huyết cổ của Cổ Vương Ma Cổ, mà Ma Cổ trong cơ thể Tư Đồ Lôi Minh Hắn thật sự muốn nhìn xem, đến cùng thì ai mới là vua trong loài Cổ?

Hai Cổ trong cơ thể Kỵ sĩ thần thánh bắt đầu tranh đấu với nhau.

Người trẻ tuổi bên cạnh thần sắc cổ quái quan sát tất cả biến hóa. Ban đầu gã muốn mời bạn của cha đến giúp đỡ đối phó với Thường Nhạc, lại thật không ngờ chỉ trong giây lát, đường đường là một cao thủ Kỵ sĩ thần thánh Nam Phi lại biến thành bình đài để người khác đấu tranh với nhau.
Hỏa Phượng Hoàng ở bên cạnh cũng không đem lực chú ý tập trung trên người Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh, đối với cô mà nói, Thường Nhạc và Tư Đồ Lôi Minh đều là cao thủ biến thái.

Cô lựa chọn Tiểu Bảo, cô bé tự tiện xông vào cấm địa, cuối cùng làm cho tên nhóc Thường Nhạc kia đi vào. Cô thật sự rất muốn hỏi xem, tại sao Tiểu Bảo lần đầu tiên đến mafia đã có thể tìm được chính xác cấm địa của mafia?

– Cô tốt nhất đừng tiến thêm.

Hỏa Phượng Hoàng còn chưa đi được hai bước, thanh âm của Thần Vu đã vang lên ngay bên tai.

– Dựa vào cái gì?
Mày liễu của Hỏa Phượng Hoàng khẽ dựng lên, Thường Nhạc có thể kiêu ngạo là vì hắn có được bản lĩnh có thể kiêu ngạo, mà người phụ nữ diễm lệ trước mắt này lại dựa vào cái gì để kiêu ngạo?

– Không tin, cô thử xem. Thần Vu cũng lười nói lời vô nghĩa với Hỏa Phượng Hoàng.

Hỏa Phượng Hoàng nhất thời thật sự dừng lại, phải biết rằng nhân vật đi từ trong cấm địa ra như Thần Vu và Quỷ Vu, đến cùng là có năng lực gì, điều này không ai nói được rõ ràng.

Lãng Mạn như nào cũng không ngờ tới, đến tổng bộ cứu mình không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp.

Nhưng cô gái xinh đẹp này lại rất xa lạ, Lãng Mạn khẳng định mình cho tới giờ đều chưa từng gặp qua người nào như này, phụ nữ xinh đẹp nha này, chỉ sợ là một cái liếc mắt đã đủ để khiến không người nào quên được.

Binh khí của cô cũng rất kỳ lạ, đó chỉ là một cây đàn, một cây đàn diễn tấu. Khi âm nhạc tuyệt vời kia vang lên, nó dường nó bắt được tất cả linh hồn của con người.

Lãng Mạn vẫn luôn cho rằng mình đã được coi như một cao thủ, nhưng tâm thần vẫn như cũ đã không thể khống chế được, khi tiếng đàn của mỹ nữ diễn tấu nhanh hơn.

Cao thủ vây xung quanh dường như uống say bắt đầu ngã trái ngã phải. Lãng Mạn không còn biết mình rời khỏi như nào, khi gió nhẹ quật vào mặt, Lãng Mạn mới dần dần tỉnh lại.

Nhìn lên thân hình vô cùng thon thả trước mắt, Lãng Mạn không kìm được nói: – Sao cô phải cứu tôi? Tôi và cô có quen biết sao?

– Tôi không biết anh, nhưng tôi biết Thường Nhạc. Thiếu nữ xinh đẹp vẻ mặt rất nghiêm túc nói.

Lãng Mạn rất muốn nói: Bên cạnh lão đại của chúng tôi có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, cô đến cùng là người nào?

Nhưng những lời này tới bên miệng rồi, Lãng Mạn vẫn không nói ra miệng được, Lãng Mạn rất rõ ràng hậu quả khi nói ra.
Phụ nữ ở nơi nào cũng dễ nói, nhưng lại luôn thích ăn dấm chua, bất kể người phụ nữ trước mắt này thân thủ cao bao nhiêu, dung mạo xinh đẹp như nào, nhưng cô vẫn còn là một người phụ nữ, Lãng Mạn chỉ hỏi một câu: – Cô tên là gì?

– Lam Tử.

Nhìn bóng lung mỹ nữ dần biến mất, vẻ mặt Lãng Mạn trở nên cổ quái, nghe nói lão đại nhà mình lần trước bị tập kích mất đi trí nhớ, dường như cũng là vì đi xem nhạc hội của một người tên Lam Tử.

Vậy người đó chính là Lam Tử của hiện tại sao?
Cổ của Thường Nhạc cũng không chiếm được bất kỳ tiện nghi nào, mà Ma cổ của Tư Đồ Lôi Minh cũng vậy. Tại thời khắc Tư Đồ Lôi Minh nhìn thấy Thường Nhạc xuất hiện ở đại sảnh của mafia, Tư Đồ Lôi Minh liền hiểu được, lần này gã nuốt không trôi mafia Pháp rồi.

– Còn cần tiếp tục không?

Thường Nhạc lười biếng nhìn Tư Đồ Lôi Minh.

– Ngang tay. Tư Đồ Lôi Minh nhẹ buông tay, Ma cổ trên người Kỵ sĩ thần thánh lập tức biến mất.

Chọn tập
Bình luận