– Ông nội, Kadingweisi ở đâu? Đối với phương diện địa lí, Thường Nhạc có thể nói là có biết một phần. Nhưng lúc Thường lão gia đưa ra cái địa danh này, Thường Nhạc vẫn ngây người tại chỗ.
– Đầu phía bắc Nam Phi. Con tìm lại cẩn thận xem. Mắt Thường lão gia tử híp một nửa, nói không nhanh không chậm.
Thường Nhạc lấy kính lúp ra tìm tỉ mỉ trên bản đồ thế giới. Cứ thế rất lâu mới chầm chậm nói: – Cuối cùng cũng tìm thấy rồi. Chính là ở chỗ vừng lớn này. Ông nội không nhầm đấy chứ? Con dù gì cũng là cháu nội ruột của ông đấy!
– Ông nội sẽ không nhầm đâu. Đại học Khải Đinh nơi con chuẩn bị đi chính là ở Kadingsiwei Nam Phi. Tất cả đều chuẩn bị xong rồi. Không có bất kì đường mặc cả nào đâu! Thường lão gia lần này quyết tâm rồi.
– Ông nội!
– …
Thường Nhạc tính đi tính lại như thế nào cũng không tính đến mình sẽ bị đưa đến Nam Phi. Mỹ nữ của nước Pháp lãng mạn, nước Đức cao quým xã hội đen ở Ý…Quốc gia nào cũng có chỗ mê hoặc mình.
Mình thậm chí đã nghĩ đến chỉ cần vào bất kì quốc gia nào trong số đó, mình sẽ lợi dụng hết sức nhân lực vật lực, đem sức ảnh hưởng mở rộng ra, kiến lập điểm G ở cứ điểm nước ngoài.
Bây giờ xem ra kế hoạch của mình phải sửa đổi rồi.
Lúc rời khỏi nhà, cũng không tưởng tượng được cảnh đưa tiễn nhiệt liệt. Điều này làm cho Thường đại thiếu gia mất mát không ít. Mang theo một đàn bò so với hò hét tiểu đệ, mà là anh hùng không đất dụng võ.
– Lão đại, lão đại, phát đi.
Trong lúc Thường Nhạc mang theo Nô cùng với hai mươi anh hùng Công Tôn gia tộc đến sân bay thì tiếng Huyết Hổ hưng phấn vô cùng từ nơi không xa truyền tới.
– Văn minh, tố chất! Thường Nhạc không nhanh không chậm nhắc nhở.
Mười cặp mắt xung quanh đều nhìn chằm chằm vào. Huyết Hổ giờ mới tỉnh ngộ lại. Nơi công cộng cấm ồn ào. gã vội vàng chạy đến trước mặt Thường Nhạc. Đặt một phần tài liệu vào tay Thường Nhạc: – Kadingweisi được mọi người gọi là tam giác đen. Nơi đó thuốc phiện, vũ khí đạn dược tràn lan. Chính Phủ liên hợp căn bản không có thực lực quản chế. Do vậy, nơi đó tụ tập rất nhiều anh hùng. Ngoài ra, đại học Khải Đinh cũng là đại học quý tộc hắc ám nổi tiếng nhất.
Lòng Thường Nhạc bất giác sôi nổi hẳn lên. Trong con mắt đen lóe lên một hào quang hưng phấn: – Nói tiếp!
– Nghe nói đại học Khải Đinh và đại học Sabai của Anh quốc, đại học Manhattan của Mỹ, đại học Thiên Kiều của Đức được coi là bốn trường đại học thế giới. Mà điều kiện tuyển sinh của đại học Khải Đinh là chỉ cần ngươi có một ngón sở trường, đều có thể được nhập học. Học tập mãi mãi xếp hàng thứ hai.
Mắt Thường Nhạc híp lại thành một vạch. Chầm chậm nói: – Chẳng lẽ không có tin xấu gì?
– Lão đại chính là lão đại. Mãi mãi là hóa thân của sự thông minh và trí tuệ. Huyết Hổ vỗ mông ngựa một cái. Sau đó nói tiếp: – Nghe nói phương thức thực hành quản lý hóa quân sự của đại học Khải Đinh là sinh viên phải tuyệt đối phục tùng giáo viên. Chỉ cần sinh viên dám phản kháng thì giáo viên có thể đánh chết sinh viên. Đương nhiên chỉ cần sinh viên có thực lực cũng có thể đánh chết giáo viên.
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra thần sắc quái cổ vô cùng. – Lão gia làm sao có thể nỡ để ta vào đó?
Đương nhiên, Thường Nhạc không biết rằng. Đây cũng là kết quả thỏa hiệp giữa Thường gia và Phong, Kim. Thường Nhạc cùng lúc đắc tội với hai đại nhân vật Phong và Kim. Nếu muốn tiếp tục sinh tồn thì bắt buộc tìm ra một cái ô bảo vệ đủ để có thể chống chọi lại Phong Kim.
Mà cái ô bảo vệ đấy lại đang nằm ở đại học Khải Đinh.
– Thường thiếu gia, ngài cuối cùng cũng đến rồi.
Đi vào sân bay quốc tế. Một tên mập tươi cười nghênh đón đi đến.
Buổi giáo huấn tối hôm đó, kết cục của tên Cổ thiếu làm cho tên mập hiểu sâu sắc một đạo lý: Người nào cũng có thể đắc tội, nhưng không thể đắc tội với Thường Nhạc.
– Vị trí đều chuẩn bị xong chưa?
Thường Nhạc thản nhiên nhìn tên mập một cái rồi bình tĩnh nói.
– Ghế ngồi của khách VIP ở khoang hạng nhất đều giữ lại rồi. Hi vọng Thường thiếu gia vừa lòng.
– Không tồi!
Thấy Thường Nhạc gật đầu. Tim treo dựng của tên mập rút cục cũng được đặt xuống. Gã vội vội vàng vàng dẫn đường làm cho nhân viên phục vụ sân bay một phen kinh ngạc.
Đủ để làm cho cơ trưởng hầu hạ giống như tôn tử thì đối phương phải là đại nhân vật như thế nào?
Vào khoang hạng nhất, Thường Nhạc vừa lòng gật đầu. Tên mập đáng chết tính toán đúng tâm suy nghĩ. Tiếp viên hàng không xinh nhất. Vị trí sang nhất. Đồ ăn hạng cao nhất. Tất cả đều tốt nhất.
Trên mặt hắn lộ ra một tia cười thản nhiên: – Bắt đầu từ hôm nay, ông chính là thành viên điểm G của tôi. Ai dám động vào ông thì chính là không giữ thể diện cho điểm G. Ngừng một chút, rồi tiếp tục nói: – Tiện nói cho các người biết, tốt nhất đừng khiêu chiến với ranh giới của tôi.
– Cảm ơn Thường thiếu gia. Tôi hiểu phải làm như thế nào rồi.
Tên mập nghe thấy được gia nhập điểm G, được Thường Nhạc coi như là người một nhà, gã rưng rưng nước mắt. Cuối cùng cũng được ngẩng cao đầu đi rồi.
– Điểm G, điểm bức xạ của nó chính là bắt đầu từ Kadingweisi! Nhìn bối cảnh tên mập dần dần biến mất. Trên mặt Thường Nhạc lộ vẻ mặt cười hiểm ác. Trước lúc mình rời đi, còn truyền đạt một mệnh lệnh cho Cổ Tư Văn và Cao Tiếu. Trước khi về nước, điểm G bắt buộc phải phát xạ toàn Trung Quốc.
Trừ đám người Tiêu Tiêu và Lạc Vân ra. Bốn mươi bảy người tinh anh của Công Tôn gia tộc cũng được phân đến tay của Cổ Tư Văn. Nếu lợi dụng thêm thì tin rằng Điểm G sẽ mãi cứng rắn như thép.
Tả Thủ ngoại trừ nắm thế lực của hội Huyết Thủ ra, còn điều hai đội khác nữa ở đằng sau. Dựa vào trí tuệ của Tả Thủ, lại thêm sự trợ giúp của Xử Nữ. Tin rằng sau khi mình về nước, sẽ có đủ một luồng thế lực chống chọi lại Sở Thiên Hùng.
– Thiếu gia, Nô đấm bóp cho cậu được không?
Tiếng nói đầy mị ý của Nô vang lên bên tai Thường Nhạc.
Thường Nhạc nhẹ gật đầu, chầm chậm nói: – Cô biết thiếu gia tại sao chỉ đem theo một cô gái là cô bên mình không?
Nô nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai Thường Nhạc. Trên khuôn mặt nhu mì ửng một màu hồng nhạt: – Bởi vì Nô đủ kỹ xảo để làm thiếu gia vừa lòng.
Thường Nhạc nhẹ lắc đầu. Nhẹ nhàng nói:
– Bởi vì tôi và cô cùng một loại. Cho nên tôi mới cố ý đưa cô đi theo.
Nô sửng sốt. Trán hơi lắc: – Nô không hiểu.
– Chúng ta đều có một chung một dã tâm lòng lang dại sói là để đạt được mục đích mà không trừ thủ đoạn nào. Thường Nhạc rõ ràng cảm thấy thân hình sau lưng lơ đãng run rẩy. Hắn nói tiếp: – Nô, cứ nói hết với thiếu gia, tôi sẽ giúp cô toại nguyện.
Nô ‘phịch’ quỳ xuống mặt đất. Thân hình đang không ngừng run lên. Đôi mắt đáng thương nhìn Thường Nhạc: – Thiếu gia, Nô không phải là có ý muốn giấu cậu đâu…nhưng…Nô…Nô có nỗi khổ riêng. Nô xin cam đoan, bất luận lúc nào cũng sẽ không làm tổn thương đến thiếu gia.
Mắt Thường Nhạc dần dần híp lại, báu vật làm rung động lòng người trước mắt này rốt cuộc có lai lịch gì? Người chính mình cử đi, mà không tra được tin tức hữu hiệu về Nô.
Cơ hội ngẫu nhiên bị Sở Thiên Hùng đưa vào giới xã hội đen phương Nam. Mà lai lịch của Nô ở trước mặt đều trống rỗng.
Chỉ cần là người. Tương lai của người đó hoặc sẽ là một trang trống không. Nhưng quá khứ tuyệt đối thoa đầy màu sắc.
Thường Nhạc cũng không tiếp tục tra hỏi nữa. Hắn không thích cưỡng ép phụ nữ. Đặc biệt lại là một cô gái đáng thương. Hắn ở một vài phương diện rất tàn độc, đó là đối với kẻ địch của chính mình.
Đặt lưng nằm thẳng xuống, trên mặt Thường Nhạc lộ ra một vẻ mặt cười nhạt. Thật là chờ mong tiến vào một thế giới mĩ miều. Đêm trinh nữ của Kadingweisi sắp thuộc về ta.
Từ từ nhắm mắt lại, Nô ngước nhìn vẻ mặt cười tà mị lộ ra vẻ phóng khoáng của Thường Nhạc. Thần sắc cô bất giác lâm vào ảo cảnh mĩ miều này.
Trong lúc ngủ mơ, Thường Nhạc phát hiện một đám con gái đứng trước mặt, da đen, da trắng, da vàng, ngực to, mắt xanh da trời. Mỗi người đều đang đợi chờ đến lượt mình. Chọn ai trước đây? Thường Nhạc khổ tâm suy nghĩ.
– Thiếu gia, để Nô trước nhé!
– Thiếu gia, tôi cũng nguyện ý!
Đám con gái tranh nhau vượt lên trước. Thường Nhạc một trận cảm thán nói: – Ai, làm một người đàn ông thật khó, làm một người đàn ông xuất sắc lại càng khó!
– Thiếu gia, đến Khải Đinh rồi!
Âm thanh bùi tai đầy khiêu gợi cao vút của Nô vang lên bên tai Thường Nhạc.
Thường Nhạc có một chút bất mãn mở mắt, thả lỏng xương cốt một lúc. Hai mươi tên nhóc kia đã sớm hưng phấn đứng dậy. Khuôn mặt chờ đợi nhìn Thường Nhạc.
Thường Nhạc bất chợt có cảm giác làm bảo mẫu.
Ra khỏi máy bay. Đô thị phồn hoa làm hắn hoàn toàn chìm vào mất. Thường Nhạc vươn vươn vai, nơi góc miệng lộ ra vẻ cười nhạt:
– Nô, Huyết Lang, hai người đưa bọn họ đi sắp xếp trước. Thiếu gia tôi xuống xem xem địa hình trước.
Tiểu Ben và Big Ben theo bản năng muốn theo sau mông Thường Nhạc. Nhưng bị Thường Nhạc bỏ cách một chân. Chúng nó cụp đuôi luồn luồn theo bọn Nô rời đi.
Thường Nhạc dang hai cánh tay, hưởng thụ cảm giác tự do tự tại mà thành phố Khải Đinh mang lại. Lúc này, cơ thể hắn và cả cái thành phố hoàn toàn hòa vào cùng nhau. Dưới ánh nắng chiếu, mặt đất xuất hiện một cái bóng thuộc hàng vương giả.
a
Đúng lúc này, một con xe Ferrari chạy như bay tới: – Kít… Âm thanh chói tai vang lên. Chế độ phanh gấp của xe khiến thân xe trượt ra mười mấy mét.
Đuôi xe hất mạnh lên, đầu thân xe rơi mạnh một cái. Nhưng dù sao vẫn là xe nổi tiếng thế giới, xe phanh tốc độ cao như vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì đối với thân xe. Chất lượng của xe không thể không khiến người kinh ngạc. Cùng lúc đó, càng làm người kinh ngạc hơn chính là kỹ thuật của tài xế trong xe.
Tiếng cửa xe mở, một thân hình màu đỏ nhẹ nhàng đi ra. Người đi ra là một phụ nữ, một phụ nữ xinh đẹp. Dù cho Thường Nhạc từng duyệt vô số mỹ nữ, con mắt nhìn vào thì cô ta vẫn là một mỹ nữ không hơn không kém. Một mỹ nữ da trắng siêu cấp hai mươi tuổi lộ diện.
Áo đỏ bó sát thân, thít chặt làm nổi lên thân hình trắng muốt như con rắn. Thân thái đỉnh cấp trước sau uốn lượn. Khiến mọi người ngừng lại động tác. Đồng tử Thường Nhạc một hồi co lại.
Vẻ mặt cười dần dần hiện ra trên khuôn mặt Thường Nhạc. Mỹ nữ người trắng đi thẳng về phía hắn. Hài, người đẹp không phân quốc giới, việc mỹ nữ chủ động hiến thân cũng không phải ít thấy.
Không ngờ rằng mình vừa đến Khải Đinh. Những đại mỹ nữ cởi mở siêu cấp nước ngoài này lại chủ động quyến rũ mình. Xem ra sự nghiệp chinh phạt của mình phải bắt đầu từ trên người cô ta.
Bỗng nhiên lúc đó, vẻ mặt cười trên khuôn mặt Thường Nhạc đông cứng lại.
– Ông nội, Kadingweisi ở đâu? Đối với phương diện địa lí, Thường Nhạc có thể nói là có biết một phần. Nhưng lúc Thường lão gia đưa ra cái địa danh này, Thường Nhạc vẫn ngây người tại chỗ.
– Đầu phía bắc Nam Phi. Con tìm lại cẩn thận xem. Mắt Thường lão gia tử híp một nửa, nói không nhanh không chậm.
Thường Nhạc lấy kính lúp ra tìm tỉ mỉ trên bản đồ thế giới. Cứ thế rất lâu mới chầm chậm nói: – Cuối cùng cũng tìm thấy rồi. Chính là ở chỗ vừng lớn này. Ông nội không nhầm đấy chứ? Con dù gì cũng là cháu nội ruột của ông đấy!
– Ông nội sẽ không nhầm đâu. Đại học Khải Đinh nơi con chuẩn bị đi chính là ở Kadingsiwei Nam Phi. Tất cả đều chuẩn bị xong rồi. Không có bất kì đường mặc cả nào đâu! Thường lão gia lần này quyết tâm rồi.
– Ông nội!
– …
Thường Nhạc tính đi tính lại như thế nào cũng không tính đến mình sẽ bị đưa đến Nam Phi. Mỹ nữ của nước Pháp lãng mạn, nước Đức cao quým xã hội đen ở Ý…Quốc gia nào cũng có chỗ mê hoặc mình.
Mình thậm chí đã nghĩ đến chỉ cần vào bất kì quốc gia nào trong số đó, mình sẽ lợi dụng hết sức nhân lực vật lực, đem sức ảnh hưởng mở rộng ra, kiến lập điểm G ở cứ điểm nước ngoài.
Bây giờ xem ra kế hoạch của mình phải sửa đổi rồi.
Lúc rời khỏi nhà, cũng không tưởng tượng được cảnh đưa tiễn nhiệt liệt. Điều này làm cho Thường đại thiếu gia mất mát không ít. Mang theo một đàn bò so với hò hét tiểu đệ, mà là anh hùng không đất dụng võ.
– Lão đại, lão đại, phát đi.
Trong lúc Thường Nhạc mang theo Nô cùng với hai mươi anh hùng Công Tôn gia tộc đến sân bay thì tiếng Huyết Hổ hưng phấn vô cùng từ nơi không xa truyền tới.
– Văn minh, tố chất! Thường Nhạc không nhanh không chậm nhắc nhở.
Mười cặp mắt xung quanh đều nhìn chằm chằm vào. Huyết Hổ giờ mới tỉnh ngộ lại. Nơi công cộng cấm ồn ào. gã vội vàng chạy đến trước mặt Thường Nhạc. Đặt một phần tài liệu vào tay Thường Nhạc: – Kadingweisi được mọi người gọi là tam giác đen. Nơi đó thuốc phiện, vũ khí đạn dược tràn lan. Chính Phủ liên hợp căn bản không có thực lực quản chế. Do vậy, nơi đó tụ tập rất nhiều anh hùng. Ngoài ra, đại học Khải Đinh cũng là đại học quý tộc hắc ám nổi tiếng nhất.
Lòng Thường Nhạc bất giác sôi nổi hẳn lên. Trong con mắt đen lóe lên một hào quang hưng phấn: – Nói tiếp!
– Nghe nói đại học Khải Đinh và đại học Sabai của Anh quốc, đại học Manhattan của Mỹ, đại học Thiên Kiều của Đức được coi là bốn trường đại học thế giới. Mà điều kiện tuyển sinh của đại học Khải Đinh là chỉ cần ngươi có một ngón sở trường, đều có thể được nhập học. Học tập mãi mãi xếp hàng thứ hai.
Mắt Thường Nhạc híp lại thành một vạch. Chầm chậm nói: – Chẳng lẽ không có tin xấu gì?
– Lão đại chính là lão đại. Mãi mãi là hóa thân của sự thông minh và trí tuệ. Huyết Hổ vỗ mông ngựa một cái. Sau đó nói tiếp: – Nghe nói phương thức thực hành quản lý hóa quân sự của đại học Khải Đinh là sinh viên phải tuyệt đối phục tùng giáo viên. Chỉ cần sinh viên dám phản kháng thì giáo viên có thể đánh chết sinh viên. Đương nhiên chỉ cần sinh viên có thực lực cũng có thể đánh chết giáo viên.
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra thần sắc quái cổ vô cùng. – Lão gia làm sao có thể nỡ để ta vào đó?
Đương nhiên, Thường Nhạc không biết rằng. Đây cũng là kết quả thỏa hiệp giữa Thường gia và Phong, Kim. Thường Nhạc cùng lúc đắc tội với hai đại nhân vật Phong và Kim. Nếu muốn tiếp tục sinh tồn thì bắt buộc tìm ra một cái ô bảo vệ đủ để có thể chống chọi lại Phong Kim.
Mà cái ô bảo vệ đấy lại đang nằm ở đại học Khải Đinh.
– Thường thiếu gia, ngài cuối cùng cũng đến rồi.
Đi vào sân bay quốc tế. Một tên mập tươi cười nghênh đón đi đến.
Buổi giáo huấn tối hôm đó, kết cục của tên Cổ thiếu làm cho tên mập hiểu sâu sắc một đạo lý: Người nào cũng có thể đắc tội, nhưng không thể đắc tội với Thường Nhạc.
– Vị trí đều chuẩn bị xong chưa?
Thường Nhạc thản nhiên nhìn tên mập một cái rồi bình tĩnh nói.
– Ghế ngồi của khách VIP ở khoang hạng nhất đều giữ lại rồi. Hi vọng Thường thiếu gia vừa lòng.
– Không tồi!
Thấy Thường Nhạc gật đầu. Tim treo dựng của tên mập rút cục cũng được đặt xuống. Gã vội vội vàng vàng dẫn đường làm cho nhân viên phục vụ sân bay một phen kinh ngạc.
Đủ để làm cho cơ trưởng hầu hạ giống như tôn tử thì đối phương phải là đại nhân vật như thế nào?
Vào khoang hạng nhất, Thường Nhạc vừa lòng gật đầu. Tên mập đáng chết tính toán đúng tâm suy nghĩ. Tiếp viên hàng không xinh nhất. Vị trí sang nhất. Đồ ăn hạng cao nhất. Tất cả đều tốt nhất.
Trên mặt hắn lộ ra một tia cười thản nhiên: – Bắt đầu từ hôm nay, ông chính là thành viên điểm G của tôi. Ai dám động vào ông thì chính là không giữ thể diện cho điểm G. Ngừng một chút, rồi tiếp tục nói: – Tiện nói cho các người biết, tốt nhất đừng khiêu chiến với ranh giới của tôi.
– Cảm ơn Thường thiếu gia. Tôi hiểu phải làm như thế nào rồi.
Tên mập nghe thấy được gia nhập điểm G, được Thường Nhạc coi như là người một nhà, gã rưng rưng nước mắt. Cuối cùng cũng được ngẩng cao đầu đi rồi.
– Điểm G, điểm bức xạ của nó chính là bắt đầu từ Kadingweisi! Nhìn bối cảnh tên mập dần dần biến mất. Trên mặt Thường Nhạc lộ vẻ mặt cười hiểm ác. Trước lúc mình rời đi, còn truyền đạt một mệnh lệnh cho Cổ Tư Văn và Cao Tiếu. Trước khi về nước, điểm G bắt buộc phải phát xạ toàn Trung Quốc.
Trừ đám người Tiêu Tiêu và Lạc Vân ra. Bốn mươi bảy người tinh anh của Công Tôn gia tộc cũng được phân đến tay của Cổ Tư Văn. Nếu lợi dụng thêm thì tin rằng Điểm G sẽ mãi cứng rắn như thép.
Tả Thủ ngoại trừ nắm thế lực của hội Huyết Thủ ra, còn điều hai đội khác nữa ở đằng sau. Dựa vào trí tuệ của Tả Thủ, lại thêm sự trợ giúp của Xử Nữ. Tin rằng sau khi mình về nước, sẽ có đủ một luồng thế lực chống chọi lại Sở Thiên Hùng.
– Thiếu gia, Nô đấm bóp cho cậu được không?
Tiếng nói đầy mị ý của Nô vang lên bên tai Thường Nhạc.
Thường Nhạc nhẹ gật đầu, chầm chậm nói: – Cô biết thiếu gia tại sao chỉ đem theo một cô gái là cô bên mình không?
Nô nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai Thường Nhạc. Trên khuôn mặt nhu mì ửng một màu hồng nhạt: – Bởi vì Nô đủ kỹ xảo để làm thiếu gia vừa lòng.
Thường Nhạc nhẹ lắc đầu. Nhẹ nhàng nói:
– Bởi vì tôi và cô cùng một loại. Cho nên tôi mới cố ý đưa cô đi theo.
Nô sửng sốt. Trán hơi lắc: – Nô không hiểu.
– Chúng ta đều có một chung một dã tâm lòng lang dại sói là để đạt được mục đích mà không trừ thủ đoạn nào. Thường Nhạc rõ ràng cảm thấy thân hình sau lưng lơ đãng run rẩy. Hắn nói tiếp: – Nô, cứ nói hết với thiếu gia, tôi sẽ giúp cô toại nguyện.
Nô ‘phịch’ quỳ xuống mặt đất. Thân hình đang không ngừng run lên. Đôi mắt đáng thương nhìn Thường Nhạc: – Thiếu gia, Nô không phải là có ý muốn giấu cậu đâu…nhưng…Nô…Nô có nỗi khổ riêng. Nô xin cam đoan, bất luận lúc nào cũng sẽ không làm tổn thương đến thiếu gia.
Mắt Thường Nhạc dần dần híp lại, báu vật làm rung động lòng người trước mắt này rốt cuộc có lai lịch gì? Người chính mình cử đi, mà không tra được tin tức hữu hiệu về Nô.
Cơ hội ngẫu nhiên bị Sở Thiên Hùng đưa vào giới xã hội đen phương Nam. Mà lai lịch của Nô ở trước mặt đều trống rỗng.
Chỉ cần là người. Tương lai của người đó hoặc sẽ là một trang trống không. Nhưng quá khứ tuyệt đối thoa đầy màu sắc.
Thường Nhạc cũng không tiếp tục tra hỏi nữa. Hắn không thích cưỡng ép phụ nữ. Đặc biệt lại là một cô gái đáng thương. Hắn ở một vài phương diện rất tàn độc, đó là đối với kẻ địch của chính mình.
Đặt lưng nằm thẳng xuống, trên mặt Thường Nhạc lộ ra một vẻ mặt cười nhạt. Thật là chờ mong tiến vào một thế giới mĩ miều. Đêm trinh nữ của Kadingweisi sắp thuộc về ta.
Từ từ nhắm mắt lại, Nô ngước nhìn vẻ mặt cười tà mị lộ ra vẻ phóng khoáng của Thường Nhạc. Thần sắc cô bất giác lâm vào ảo cảnh mĩ miều này.
Trong lúc ngủ mơ, Thường Nhạc phát hiện một đám con gái đứng trước mặt, da đen, da trắng, da vàng, ngực to, mắt xanh da trời. Mỗi người đều đang đợi chờ đến lượt mình. Chọn ai trước đây? Thường Nhạc khổ tâm suy nghĩ.
– Thiếu gia, để Nô trước nhé!
– Thiếu gia, tôi cũng nguyện ý!
Đám con gái tranh nhau vượt lên trước. Thường Nhạc một trận cảm thán nói: – Ai, làm một người đàn ông thật khó, làm một người đàn ông xuất sắc lại càng khó!
– Thiếu gia, đến Khải Đinh rồi!
Âm thanh bùi tai đầy khiêu gợi cao vút của Nô vang lên bên tai Thường Nhạc.
Thường Nhạc có một chút bất mãn mở mắt, thả lỏng xương cốt một lúc. Hai mươi tên nhóc kia đã sớm hưng phấn đứng dậy. Khuôn mặt chờ đợi nhìn Thường Nhạc.
Thường Nhạc bất chợt có cảm giác làm bảo mẫu.
Ra khỏi máy bay. Đô thị phồn hoa làm hắn hoàn toàn chìm vào mất. Thường Nhạc vươn vươn vai, nơi góc miệng lộ ra vẻ cười nhạt:
– Nô, Huyết Lang, hai người đưa bọn họ đi sắp xếp trước. Thiếu gia tôi xuống xem xem địa hình trước.
Tiểu Ben và Big Ben theo bản năng muốn theo sau mông Thường Nhạc. Nhưng bị Thường Nhạc bỏ cách một chân. Chúng nó cụp đuôi luồn luồn theo bọn Nô rời đi.
Thường Nhạc dang hai cánh tay, hưởng thụ cảm giác tự do tự tại mà thành phố Khải Đinh mang lại. Lúc này, cơ thể hắn và cả cái thành phố hoàn toàn hòa vào cùng nhau. Dưới ánh nắng chiếu, mặt đất xuất hiện một cái bóng thuộc hàng vương giả.
a
Đúng lúc này, một con xe Ferrari chạy như bay tới: – Kít… Âm thanh chói tai vang lên. Chế độ phanh gấp của xe khiến thân xe trượt ra mười mấy mét.
Đuôi xe hất mạnh lên, đầu thân xe rơi mạnh một cái. Nhưng dù sao vẫn là xe nổi tiếng thế giới, xe phanh tốc độ cao như vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì đối với thân xe. Chất lượng của xe không thể không khiến người kinh ngạc. Cùng lúc đó, càng làm người kinh ngạc hơn chính là kỹ thuật của tài xế trong xe.
Tiếng cửa xe mở, một thân hình màu đỏ nhẹ nhàng đi ra. Người đi ra là một phụ nữ, một phụ nữ xinh đẹp. Dù cho Thường Nhạc từng duyệt vô số mỹ nữ, con mắt nhìn vào thì cô ta vẫn là một mỹ nữ không hơn không kém. Một mỹ nữ da trắng siêu cấp hai mươi tuổi lộ diện.
Áo đỏ bó sát thân, thít chặt làm nổi lên thân hình trắng muốt như con rắn. Thân thái đỉnh cấp trước sau uốn lượn. Khiến mọi người ngừng lại động tác. Đồng tử Thường Nhạc một hồi co lại.
Vẻ mặt cười dần dần hiện ra trên khuôn mặt Thường Nhạc. Mỹ nữ người trắng đi thẳng về phía hắn. Hài, người đẹp không phân quốc giới, việc mỹ nữ chủ động hiến thân cũng không phải ít thấy.
Không ngờ rằng mình vừa đến Khải Đinh. Những đại mỹ nữ cởi mở siêu cấp nước ngoài này lại chủ động quyến rũ mình. Xem ra sự nghiệp chinh phạt của mình phải bắt đầu từ trên người cô ta.
Bỗng nhiên lúc đó, vẻ mặt cười trên khuôn mặt Thường Nhạc đông cứng lại.