Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 427: Thu phục tổ chức Lãng Mạn 1

Tác giả: Dạ Thải Hoa
Chọn tập

Ross thế nào cũng không ngờ tới được đường đường là thủ lĩnh Điểm G mà lại tấn công không có quy tắc gì như vậy, ánh dao sắc nhọn trực tiếp lao về phía đầu gã.

Cảm giác khi sinh mạng đang bị uy hiếp, Ross theo bản năng cúi thấp đầu xuống, ngọn đao nhanh chóng cắt đi nửa tóc Ross.

– Thường Nhạc đừng

Thường Nhạc căn bản không để cho Ross có cơ hội nói tiếp, phi đao lại nhanh chóng lại hướng tới đầu Ross.

Mỗi đao đều cách Ross khoảng mấy mm đều có thể lấy đi cái đầu quý giá của gã.
Ross cảm thấy mình như sắp điên lên, đường đường là thủ lĩnh tổ chức Lãng Mạn mà lại bị Thường Nhạc đánh cho chạy tứ phía, từ khi hắn xuất hiện mình chưa hề có cơ hội trả đòn.

– Nên kết thúc rồi.

Ánh mắt Thường Nhạc híp lên, thân hình vặn một góc quỷ dị, lần tấn công này sẽ khiến lão già đó đến gặp mặt diêm vương.

– Cứu mạng!

Ngay lúc một tia chớp lóe lên, Ross bỗng nhiên kêu lên.

Thường Nhạc thiếu chút nữa bị Ross dọa cho nhảy dựng lên, mình đánh lén là hơi đê tiện nhưng ít ra Ross cũng được coi là cao thủ, dù gì Ross của chúng ta cũng là nhân vật cấp cao trong tổ chức Lãng Mạn mà.

Hét lên cứu mạng quả thực khiến cho người ta không thể tin được.

Cũng chỉ vì tiếng kêu này khiến cho cái mạng nhỏ của Ross đã trì hoãn được động tác của Thường Nhạc, khiến cho Ross có thể né tránh được một đòn trí mạng.

– Ai đó?

Tiếng kêu của Ross vừa vang lên, mấy bóng người đã từ xa chạy lại.

Trong chớp mắt, tiếng nhạc thần bí vang lên.
Lúc ẩn lúc hiện khiến cho người khác không thể suy xét được, tiếng nhạc đó càng dồn dập càng khiến cho người ta kinh sợ, mấy bóng dáng đó đột nhiên dừng lại.

Bọn họ cảm thấy hình như có một tấm lưới vô hình chặn lại ngay trước mặt họ.

Trái tim Ross gần như lạnh thấu, với thể diện của mình mà phải hô cứu mạng to như vậy, kết quả là người đến cứu viện lại bị bao vây ở bên đó.

Thần sắc Thường Nhạc đồng thời ngẩn ra, bọn người Đệ Nhị Mộng ở bên ngoài, tiếng nhạc thần bí này có sự giống nhau đến kỳ diệu với khúc nhạc của Giang Hoán Sa.

Người thần bí này rốt cục là ai?

– Giết?
Ross bỗng nhiên bắt đầu hành động, đừng có thấy Ross mặc dù hơi già, tuy dáng người nhìn không vừa mắt nhưng đòn tấn công của gã tuyệt đối không thể đoán được nội dung chiêu thức thế nào.

Thường Nhạc thật không ngờ lão già này sẽ phản công, mắt cậu hơi nhíu lại, hai tay vung lên, trong nháy mắt toàn bộ Khôi giáp Hắc Ám vây lấy toàn thân.

Sức mạnh nhanh chóng tăng lên.

– Giết.

Thường Nhạc lại tấn công Ross, sức mạnh va chạm lẫn nhau, lần va chạm này khiến Ross cảm thấy nắm tay mình như đấm vào ngọn núi lớn.
Bị đụng bay lên, cả người Ross ngã nhào trên mặt đất, mà thân hình Thường Nhạc trái lại chỉ hơi nhúc nhích một chút.

Tiếp đó không lùi lại mà tấn công về phía trực diện.

Ross ngã nhào trên mặt đất khiến cho gã lúc này mới phát hiện nắm đấm Thường Nhạc còn lợi hại hơn cả phi đao, quả thực là rất dị thường, lúc này, nắm đấm Thường Nhạc lại lần nữa nhằm tới.

– Né, lần này nhất định phải né. Trong lòng Ross không ngừng hô hào như vậy, nhưng tốc độ Thường Nhạc quá nhanh khiến cho Ross tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt lại.
Quang Minh giết người rất nhanh, gã luôn cảm thấy toàn thân có cảm giác thoải mái nói không nên lời, kiểu khoái cảm đó, kiểu sức mạnh giết chóc, cái mùi vị đó khiến gã cảm thấy quá ư là thoải mái.

– Không hổ danh là đệ nhất chiến tướng dưới tay anh Thường Nhạc.

Tinh thần Đồng Uyên tỉnh táo nhìn tình thế trước mắt thay đổi, cô hưng phấn vỗ tay cười nói: – Bây giờ đến lượt mình lên.

Vừa dứt lời thanh loan đao lại xuất hiện trong bàn tay Đồng Uyên, ánh sáng lóe lên khiến cho loan đao như có được sinh mạng kêu lên giọng nói khàn khàn trong đêm tối.

Quang Minh đồng thời cũng chú ý đến thay đổi “tăng chút sức mạnh” của Đồng Uyên, trong mắt Quang Minh nhanh chóng xuất hiện một tia sáng màu hồng, cả người bắt đầu hưng phấn cực độ.

– Quỷ hút máu điên cuồng. Một trong những tên cao thủ bị Quang Minh chặn lại kinh hoàng kêu lên.

– Quỷ hút hả, hôm nay việc của ta chính là thu nạp quỷ hút máu. Trong đám người bỗng nhiên có một người trẻ tuổi đứng lên, gã trông nhã nhặn, trắng trẻo khiến cho người ta cảm giác khoan khoái, nhẹ nhàng.

Kỳ thực vừa rồi Quang Minh mặc dù giết chóc rất thoải mái nhưng ba mươi mấy người chen chúc với nhau, Quang Minh dù sao rất khó có khả năng tiếp xúc với tất cả bọn họ.
Lúc này người thanh niên từ trong đám đông đi ra, mày Quang Minh hơi nhíu lại, đây là loại phản ứng bản năng, thần sắc Quang Minh đột nhiên cổ quái: – Giáo Hội, mày là người trong Giáo Hội?

Người trẻ tuổi lộ nụ cười thản nhiên: – Rất thông minh, tao chính là người Giáo Hội, thật không ngờ quỷ hút máu tà ác lại chính là bộ hạ của Thường Nhạc, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, thế thì Điểm G sẽ trở thành kẻ thù của Giáo Hội và Kỵ Sĩ Thần Thánh toàn thế giới.

Ánh mắt Quang Minh lộ ra vẻ ác độc: – Giáo Hội? Lần này bố tính toán với Giáo Hội chúng mày luôn, cứ coi như mày là người đầu tiên đi.

– Thế còn phải xemmày có bản lĩnh hay không đã.
Người trẻ tuổi chỉ tay lên, chỉ nhìn thấy trong tay hắn không biết từ lúc nào xuất hiện một thanh bảo kiếm màu trắng.

– Giết.

Đồng Uyên không thể quản nhiều như vậy, thân hình nhỏ bé của cô bắt đầu di chuyển, tục ngữ nói, động như thỏ, tĩnh như xử nữ, câu tục ngữ này quả đúng với cô.

Thân hình di chuyển huyền ảo như cái bóng “giết”, Đồng Uyên vừa mới di chuyển mà hễ nơi nào cô tiếp xúc thì nơi đó có máu tươi.

Đồng Uyên vừa động, những thuộc hạ bên dưới đã bát đầu xông lên giết.
Nắm đấm Thường Nhạc cũng không hạ xuống, đương nhiên không phải vì hắn lương thiện mà vì Lãng Mạn.

Lãng Mạn lúc này đã xuất hiện trong lô cốt, do Đệ Nhị Mộng lo lắng cho nên Lãng Mạn đã quen thuộc với địa hình nơi này nên đã xuất hiện ở đây.

– Lão đại

Ánh mắt Lãng Mạn nhìn chằm chằm Thường Nhạc trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời.

Nắm đấm Thường Nhạc dừng lại, nếu Lãng Mạn mà chậm chút nữa thì nắm đấm đó đã đánh nát đầu của Ross rồi.
Bị Lãng Mạn ngăn cản, Thường Nhạc cũng không có thái độ tức giận, nở nụ cười lạnh nhạt: – Lãng Mạn, lão đại nể mặt anh.

– Ha ha, cảm ơn lão đại nhiều. Ánh mắt Lãng Mạn hơi sáng lên, lập tức chuyển tầm nhìn sang Ross, bình tĩnh nói: – Sư phụ đây là lần cuối cùng con gọi người, mặc dù người muốn mạng của con nhưng con không thể làm như vậy, từ sau về sau giữa chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì.

Ross liếc nhìn Lãng Mạn, đây là đồ đệ mà mình vừa ý nhất, nếu tất cả đều triển khai thuận lợi thì toàn bộ tổ chức Lãng Mạn đều thuộc về Lãng Mạn.
Thật không ngờ tất cả lại thay đổi như vậy, Lãng Mạn thật không ngờ lại là thuộc hạ của Thường Nhạc.

Âm nhạc đó vang lên càng ngày càng gay cấn trở thành rào cản vô hình ngăn những cao thủ bên ngoài ra bên ngoài.

– Dừng tay hết đi.

Rào chắn trước mắt bị phá, giọng nói Ross đột ngột vang lên.

Những người đó không hẹn mà cùng ngừng lại, ánh mắt Thường Nhạc đồng thời lóe lên tia linh động: – Có triển vọng.
Ánh mắt Ross chuyển từ mặt Lãng Mạn lên thân thể những thuộc hạ sau tấm chắn, có chút thương cảm nói: – Tổ chức Lãng Mạn của chúng ta có chút thua kém so với Giáo Hội và Kỵ Sĩ Thần Thánh trên thế giới, nhưng ở nước Pháp, tổ chức Lãng Mạn của chúng ta cũng không hề thua kém các tổ chức khác.

Nói tới đây gã thoáng dừng lại rồi nói tiếp: – Bất kỳ một tổ chức hùng mạnh nào cũng phải đổi bằng máu tươi mới thành được, Lãng Mạn, con là do một tay ta đào tạo nên, trong toàn bộ tổ Lãng Mạn, con cũng là trọng tâm của thế hệ trẻ, bây giờ nếu ta còn tiếp tục thì sợ là kết quả cuối cùng toàn bộ tổ chức Lãng Mạn nếu không bị diệt cũng sẽ biến thành tổ chức hạ lưu.

Khóe miệng Thường Nhạc lộ ra một nụ cười, lão già này nói quá lên rồi.
Ross đồng thời nhìn thấy nụ cười trên mặt Thường Nhạc, gã bình tĩnh nói: – Tổ chức Lãng Mạn là tâm huyết của bao nhiêu người gom góp lại được những thứ có quan hệ mật thiết với chính phủ Pháp, ta không hy vọng tổ chức Lãng Mạn biến mất, Thường Nhạc cậu hiểu nghĩa là gì không?

Thường Nhạc khẽ cười, lúc này không có gì tốt hơn là nghe những lời Ross nói, nhìn thấy khóe miệng Ross có vết máu, Thường Nhạc đúng là tự trách mình.

Sớm biết thế mình đã bớt dùng sức đi một chút.

May mắn là lúc nãy phi đao không cắt luôn đầu Ross đi, nếu không lấy được tổ Lãng Mạn cũng không hoàn chỉnh rồi.

Bây giờ tốt rồi, không những thâu tóm cả thế hệ trẻ của tổ Lãng Mạn mà còn thu phục được cả thế hệ già, thần sắc cậu tự nhiên, nói: – Được, từ hôm nay trở đi, tổ chức Lãng Mạn vẫn là tổ chức Lãng Mạn, thế nhưng Lãng Mạn sẽ là thủ lĩnh nắm giữ toàn bộ tổ chức Lãng Mạn.

– Không thành vấn đề.

Khóe miệng Ross lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, có lẽ đây là sự lựa chọn tốt nhất, đương nhiên Ross cũng hiểu được Thường Nhạc lợi hại, thiếu nữ thần bí đó, cả tổ chức Lãng Mạn và Điểm G chỉ có thể đi chung một con đường.

– Ông không thành vấn đề nhưng chúng tôi có vấn đề đấy. Giọng nói trầm đó đột nhiên vang lên.

Sắc mặt Ross hơi thay đổi, người nói những lời đó chính là thủ lĩnh của những người thần bí ở đây tên là Phong Diệp, là một người trẻ tuổi toàn thân đều khiến cho người khác không thể suy xét được.

Thân hình của gã gầy gò khiến người ta ngờ rằng chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thiể khiến cả người bay lên.

Thường Nhạc vẫn luôn không để ý đến Phong Diệp, mãi cho đến khi gã mở miệng nói, trong chớp mắt thứ âm nhạc cản trở đó bị đối phương phá vỡ mới chú ý đến tên này.

Chọn tập
Bình luận