̣c Mộ Dung Trường Thiên 1
Mộ Dung Trường Thiên nhìn người trẻ tuổi trước mắt đồng tử một trận co rút: – Anh là ai?
– Tôi là ai không quan trọng, quan trọng hơn chính là tôi có thể giúp cậu đối phó với Thường Nhạc. Trên mặt người trẻ tuổi lộ ra nụ cười quỷ dị.
Ngay khi đám người Mộ Dung Trường Thiên tính kế đối phó với Thường Nhạc, Thường Nhạc cũng đang tính kế với Mộ Dung Trường Thiên, tuy nhiên phương thức của hai người khác nhau, Thường Nhạc tin rằng giải quyết Mộ Dung Trường Thiên cũng không phải một việc khó.
Nhưng dùng phương thức gì có thể nhổ được thế lực sau lưng Mộ Dung Trường Thiên, điều này còn cần chút kỹ thuật. Đương nhiên, sau khi chiếm lĩnh địa khu Tam Giác Vàng, Liễu Tuỳ Phong đã âm thầm phái một đám cao thủ tiến vào Tam Giác Vàng, ngoài ra, một bộ phận thành viên Điểm G cũng tiến vào đó.
Vân Thành có thể nói là một toà thành được phòng ngự cực kỳ dũng mãnh ở Tam Giác Vàng. Chiều ngày 4/12 từ phòng tuyến phía Tây Vân Thành một đám cao thủ gào thét chạy như bay tới hướng Vân Thành, nếu thuận lợi, giữa trưa là có thể tiến tới Vân Sơn phía trước, sau đó chỉ cần thời gian nửa ngày là có thể tiến đến Vân Thành.
Vân Sơn cách Vân Thành ba trăm dặm về phía Bắc, cũng có thể coi là một nhánh núi lớn, đặt ở thượng du sơn thuỷ, cách một trăm dặm về hướng đông là từng ngọn núi lớn.
Ở trong hai mảnh núi lớn miên man có một thung lũng lớn, nước từ trong thung lũng chảy qua, hai bên bờ sông là một con đường mòn nhỏ hình thành từ trăm ngàn năm trước do người ngựa đi lại hình thành.
Nơi này là con đường buộc phải đi để tới Vân Thành, ra khỏi khe núi lại đi tiếp năm mươi dặm về phía Nam là có thể thấy được Vân Thành, cho nên con đường này được coi là hiệp đạo.
Nước chảy hướng nam bắc, khi đi vào khe núi hẹp, lại chỉ thoát ra qua khe núi lớn chảy xuống phía Tây núi. Phía đông đường sông lại có một đường đá lớn rộng chừng hai trượng.
Cái gọi là hiệp đạo chính là một con đường được đi từ đường rộng đó mà thành. Hiệp đạo này mặc dù ở trong thung lũng nhưng cũng có nước có hoa có cỏ, rất phù hợp để người đi đường tạm nghỉ, cho nên đoàn thương lữ và người đi đường bôn ba ở khu vực Tam Giác Vàng tất cả đều coi hiệp đạo là phúc đạo, chỉ có điều ai cũng không ngờ nơi này trở thành điểm yếu nhất của binh gia pháo đài.
Nhưng giờ phút này, một bóng người trẻ tuổi đã đứng ở khe sâu cuối hiệp đạo này, từ sau khi Mộ Dung Trường Thiên đồng ý hợp tác cùng người này, mục tiêu đầu tiên của người này chính là khe núi này.
Chỉ có điều đám người Thường Nhạc thật không ngờ đối phương đã đoán được tin tức bọn họ đến và lặng yên đến chỗ hiểm yếu này.
Người trẻ tuổi đem 800 quân tinh nhuệ gia tộc Mộ Dung đến Tam Giác Vàng chia làm bốn hướng mai phục, phía Bắc cửa cốc mai phục bốn trăm người ngựa chặn đường lui của đối phương.
Phía Nam cửa cốc mai phục ba trăm người ngựa chặn đường ra, phía Tây núi cao rừng rậm còn có nước cuồn cuộn cũng có mai phục hai trăm cao thủ, không để lọt lưới kẻ thù liều chết bơi qua.
Những người còn lại toàn bộ mai phục tại mười dặm bờ đông trong núi rừng, người trẻ tuổi hạ ác tâm, tổng bộ phía Nam của mình bại trong tay Thường Nhạc, lần này nhất định phải lấy lại gấp đôi, phải tiêu diệt toàn bộ quân địch.
Đầu giờ trưa, Thường Nhạc phái tiên phong Cao Tiếu, Huyết Hổ, Tà dẫn bốn trăm người tiến nhập khe sâu gào thét tiến về phía trước.
Khi tiếp cận thung lũng khoảng chừng hai mươi trượng, tiếng trống trận dồn dập đột khởi hai bờ sông trong rừng rậm, tù và bằng sừng phát tiếng ngân dài thê lương.
Bờ đông triền núi những cao thủ mặc đồ đen dời non lấp biển như áp đỉnh đánh tới. Bộ phận nhân mã tiên phong bất ngờ không đề phòng đã bị công kích mãnh liệt lập tức loạn trận quay ngược lại như thuỷ triều.
– Bà nó, chúng ta trúng mai phục rồi. Cao Tiếu buồn bực quơ nắm tay, bốn phía đều là người, cũng không biết có bao nhiêu, còn thân thể Cao Tiếu thì vặn vẹo một góc quỷ dị.
Lập tức cuồng phong thổi quét lên, gió kia mỗi lúc quét qua một chỗ, lập tức nghe nhiều tiếng người kêu thê thảm, Huyết Hổ cũng hiểu được nhất định phải đánh ra một lối đi nếu không những cao thủ bọn họ có thể thoát, còn những bộ hạ muốn chạy chỉ e còn khó hơn lên trời.
Người trẻ tuổi đứng trên sườn núi, trên mặt là nụ cười đầy tự tin, đây chỉ là bước đầu, nơi này sẽ mau chóng mở ra một chậu máu, kể cả là bao nhiêu người đến cũng là chỉ có tiến vào mà không có đường ra.
Tà ở đó lặng yên đánh giết, Tà khác với Cao Tiếu, Huyết Hổ, mỗi khi tiến giết thêm một bước Tà đều yên lặng nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.
Mà khi Tà nhìn thấy người trẻ tuổi kia, con ngươi gã được một trận co rút lại, chính mình từng cũng là một trong Tứ đại thiên vương trên tay Sở Thiên Hùng, đối với quân sư thần bí bên người Sở Phi Dương kia tất nhiên là hết sức quen thuộc.
Người thần bí này thực lực cũng không ra gì nhưng giỏi về dụng kế, hiển nhiên, hành động lần này là do người này bầy ra, nếu có thể tiêu diệt người thanh niên này thì…
Nghĩ đến đây bước chân Tà dần hướng về phía người trẻ tuổi kia.
Huyết Hổ phát hiện Tà dần thoái khôỏi đội ngũ tiên phong, một mình một hướng đánh tới bên cạnh, trong lòng suy nghĩ: – Tên này sẽ không định thừa cơ chạy trốn đi chứ?
Dù nghĩ như vậy nhưng trong vòng tấn công của đám cao thủ gia tộc Mộ Dung làm Huyết Hổ không thể không tập trung tinh thần.
Gần chừng nửa canh giờ, tiên phong bốn trăm người đã tổn thất một nửa, Cao Tiếu, Huyết Hổ cùng đám người vẫn như cũ bị vây chặt ở đây.
Tim của Tà nhảy càng lúc càng nhanh, sau khi mình giết đến kế bên, trực tiếp giết chết một gã cao thủ gia tộc Mộ Dung, thay đổi quần áo của đối phương sau đó chậm rãi hướng tới gần người trẻ tuổi.
Nếu trong tình hình bình thường mà Tà muốn tới gần căn bản là không thể. Nhưng giờ phút này, một mặt là vì quần áo lăn lộn, quan trọng nhất cũng là Tà diện mạo bình thường, trong đám bộ hạ của Thường Nhạc rất ít người có bộ dạng bình thường, đương nhiên người ở Nam Phi cũng là người có tướng mạo bình thường.
Cho nên gần như không ai chú ý đến sự tồn tại của Tà.
Tà hít sâu một hơi tinh thần tập trung đến một điểm. Mục tiêu tập trung, thành bại chính là ở lúc này, trong chớp mắt Tà bắt đầu triển khai.
Tà chính là động chân, rất nhiều người đều biết chân Tà rất lợi hại nhưng ít ai nhìn thấy Tà động cước đến công kích, bởi vì Tà cho rằng có rất ít người đáng giá để gã động cước.
Nhưng lần này Tà trực tiếp động đến chân, chẳng cần đối phương là đứa trẻ ba tuổi Tà cũng vẫn dùng chân tiến công.
– Bảo vệ quân sư!
Người trẻ tuổi vẫn như cũ đứng ở đó, trên mặt hiện lên nụ cười tự tin, nhưng những cao thủ gia tộc Mộ Dung bên cạnh người này lúc đó đã kịp phản ứng.
Phản ứng của bọn họ so với tốc độ của Tà hiển nhiên chậm hơn nửa nhịp. Thân thể Tà và chân gần như dung hợp tới cùng nhau trở thành một mũi tên sắc bén.
Khi cao thủ gia tộc Mộ Dung công kích tới người Tà, bàn chân ma quỷ kia hướng ra từ phía Tà làm trung tâm, người trẻ tuổi thế nào cũng không ngờ tới chính mình lại chết trong tình huống như vậy.
Nếu y gặp được Thường Nhạc thì có lẽ Thường Nhạc sẽ vì yêu quý nhân tài mà giữ lấy tính mạng của y, nhưng trong mắt Tà người này chính là kẻ địch của mình.
– Giết!
Vào thời khắc này, tình cảnh phía dưới cũng bắt đầu phát sinh biến hoá, chỉ thấy từ phía sau gia tộc Mộ Dung xuất hiện rất nhiều cao thủ, đi đầu chính là Thường Nhạc.
Nhìn thấy thi thể chủ soái, trong lòng cao thủ gia tộc Mộ Dung không còn tiếp tục ý chí chiến đầu, trận pháp ban đầu người trẻ tuổi bài bố đã tan rã.
Trận chiến đấu này diễn ra từ bẩy giờ đến mười một giờ, trong thung lũng xương cốt đìu hiu, nước phía bờ Tây núi nhuộm một màu máu đỏ tươi.
Cao thủ gia tộc Mộ Dung mất đi tâm phúc, 90% là do chống cự mãnh liệt bị đánh chết, còn lại là cấp dưới Tam Giác Vàng và một bộ phận cao thủ gia tộc Mộ Dung quy hàng.
– Cởi quần áo bọn chúng ra. Thường Nhạc nhìn đám cả trăm người trước mặt hắn cười tà tà.
– Mọi người thay quần áo quân địch, chúng ta lập tức lên đường tập sát vào mông Mộ Dung Trường Phong.
– Lão đại, những tù binh này làm sao bây giờ? Cao Tiếu chần chừ một lúc nói.
– Giết!
Thanh âm của Thường Nhạc như từ phổi phát ra vô cùng ác nghiệt. Cao Tiếu hơi sững sờ lĩnh mệnh mà đi.
Dựa theo tiến trình lần này nếu như không có Tà mạo hiểm, người trẻ như vậy sẽ không bị giết, nếu người đó không chết thì cơ hội sau này Thường Nhạc lĩnh soái cao thủ Điểm G có thể đánh tan gia tộc Mộ Dung là 5 – 5.
Thậm chí có người đoán nếu người trẻ tuổi không chết, lúc ấy lợi dụng và phương thức hoàn thành giống nhau, bùng nổ phá huỷ bốn phía vách núi. Cho dù Thường Nhạc không chết thì cao thủ Điểm G cũng tổn thất quá nửa.
Như vậy Mộ Dung Trường Thiên sẽ có một cơ hội thở dốc, hơn nữa, với những cao thủ gia tộc Mộ Dung từ Trung Quốc đang tới thì lịch sử tột cùng sẽ phát triển theo hướng nào chỉ sợ cũng không ai có thể dự liệu.
Đương nhiên, phỏng đoán dù sao cũng chỉ là phỏng đoán, không thể thay thế được sự thật, có đôi khi tiến trình lịch sử thường chính là do một nhân vật nhỏ lơ đãng kích động.
– Lão đại, anh cũng tàn nhẫn quá. Tiểu Bảo xoa xoa vết máu trên mặt bất mãn nói.
Giờ phút này Tiểu Bảo trên tay ôm thanh bảo đao còn lớn hơn cả người mình, từ lần trước sau khi đánh Ảnh và đám người, Tiểu Bảo dùng đao càng ngày càng lên tay.
Đương nhiên, lần này cô bé cũng tự mình ra trận giết địch, đừng nhìn toàn thân cô bé toàn là vết máu, rốt cuộc cô có giết người hay không e là chỉ có cô mới biết.
– Tàn nhẫn? Thường Nhạc thương yêu sờ đầu Tiểu Bảo cười kì quái:
– Cô bé, em muốn bọn người đó làm nô lệ bán sang Châu Phi hả? – Hahaha… Tiểu Bảo cười ngượng, khuôn mặt đỏ rực, – Người ta không muốn đưa bọn họ bán sang Châu Phi, hiện nay quốc tế cũng có văn bản quy định rõ ràng, không cho phép sử dụng sức lao động quá độ, em chỉ muốn đem bọn họ đến chỗ chị Tiểu Lâm thôi.
– Chị Tiểu Lâm? Thường Nhạc ngẩn ra lập tức tỉnh ngộ, Tiểu Lâm trong miệng Tiểu Bảo chính là cô gái ZNV của mình, thiếu nữ bướng bỉnh kia, cô gái muốn mở cửa hàng vịt lớn nhất trên toàn thế giới.
Thấy bộ dạng Thường Nhạc bừng tỉnh, Tiểu Bảo dương dương đắc ý cười nói: – Ha ha, em đã nói với chị Tiểu Lâm rồi, nếu bọn em liên hợp mở ra chuỗi cửa hàng vịt lớn nhất trên thế giới, anh xem xem, những tên này cường tráng như vậy…
– Bịch!
Thường Nhạc gõ một cái trên cái đầu nhỏ của cô bé, con bé đáng chết này cái trò kinh doanh gì cũng muốn làm, nghe nói đêm qua cô căn bản không ngủ, ở Hoàn Thành chở thuốc phiện cả đêm.