Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 200: Tiểu Bạch, răng của mày thật đẹp!

Tác giả: Dạ Thải Hoa
Chọn tập

Kerry lén lút lau mồ hôi trên đầu. Gã âm thầm vui mừng, may mắn vừa không cự tuyệt, nếu không thì mình tuyệt đối chết không đẹp mắt. Trong tâm thậm chí có một dự cảm, con người phương Đông thần bí này tuyệt đối có thực lực chống chịu Thần.

Chẳng có kẻ nào ngu ngốc lại chủ động đối đầu với họng súng.

Khải Thụy nghĩ đến đây liền giơ mạnh tay lên hét: – Điểm G hiện tại chính thức tuyển người. Ai không gia nhập thì xuống sân giống như Biến thái.

Thường nhạc vừa chuẩn bị rời khỏi, trên mặt lộ ra nụ cười kì quái. Xem ra con mắt tiểu đệ mình mới thu nhận cũng không tồi. Nhưng lại có chút hổ báo mượn oai hùm.
Ngoài hội Chữ Thập Đỏ ra, các đoàn xã lớn khác của trường học cũng đang tuyển người. Mặc dù dưới quả đấm đe dọa của Huyết Hổ, nhiều bạn học bên này vẫn đều tham gia hội Chữ Thập Đỏ và Điểm G. Nhưng so với hiện trường nóng bỏng phía xa kia thì hình như còn thiếu một chút bầu không khí.

– Huyết Hổ, chúng ta đi giúp!

Trên mặt vẫn mang nụ cười nhạt, thân hình thon dài thấp thoáng để lộ ra vẻ đẹp tao nhã, Lộ Đức nhìn Thường Nhạc không một chút lưu luyến rời mình ra. Khuôn mặt xinh đẹp bất giác nổi lên một chút hoang mang.

“Tiệt Quyền Đạo!”

Nhìn thấy tấm biển dựng ở đó không xa. Nụ cười Thường Nhạc càng ngày càng nở rộ, tên công tử bột kia làm ăn cũng không tồi mà.

– Đừng đẩy, đừng đẩy. Các bạn xếp hàng đăng ký.

Trên khuôn mặt trắng của Phú Quý công tử lộ ra nụ cười đắc ý. Xem ra năm nay lại bội thu rồi, chắc phải có một khoản thu nhập không nhỏ. Trong lúc hình ảnh Thường Nhạc đi vào tầm ngắm của gã thì nụ cười trên khuôn mặt Phú Quý công tử đông cứng lại.

– Tiếp tục, tiếp tục nào!

Thường Nhạc cười hì hì đi tới, vẻ mặt giống như nhìn thấy bạn cũ của mình. Những tên bên cạnh đều đang thì thầm đoán. Có thể ngồi ngang hàng cùng Phú Quý công tử chắc phải là thần thánh phương nào?
– Ai dà… Tiểu Bạch, răng của mày thật đẹp! Mắt Thường Nhạc hơi sáng lên, không kìm nổi thốt lên lời tán dương. Huyết Hổ bên cạnh cẩn thận đánh giá răng Phú Quý công tử, trong tâm âm thầm nói: – Cũng chẳng ra sao.

Mà sắc mặt Phú Quý công tử của chúng ta lại hoàn toàn thay đổi rồi. Chắc là đau ở đâu, Thường đại thiếu gia sẽ làm ở đó. Gã hít sâu một hơi: – Thường Nhạc, mày đừng ăn hiếp người quá đáng!

– Ăn hiếp? Tao có ăn hiếp mày không? Tao chỉ là khen răng mày đẹp, chẳng lẽ như thế cũng là sai sao? Thường Nhạc nhún nhún vai vô tội cười hì hì nói.
Phú Quý công tử bất giác nắm tay lại. Nhưng nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua, gã lại buông lỏng nắm đấm ra. Nhìn thăm thẳm Thường Nhạc: – Xem như mày lợi hại. Chúng ta đi!

Những tên thủ hạ thành viên Tiệt Quyền Đạo đi theo sau Phú Quý công tử, ỉu xìu chuồn khỏi nơi này. Mà đội ngũ kia vẫn xếp hàng ở đó. Thường Nhạc cười hì hì vẫy vẫy tay: – Mọi người tiếp tục. Huyết Hổ bảo Kerry mang vài người đến đây. Đừng đẩy, đừng đẩy. Mọi người từ từ xếp hàng đăng ký!

– I phục You!

Huyết Hổ ba chân bốn cẳng chạy về phía Kerry, nà Thường Nhạc đại thiếu gia của chúng ta tiếp tục đi về phía sân tuyển nhận dưới. Trên mặt vẫn mang nụ cười tà ác.
Người bên này nhiều hơn, náo nhiệt hơn so với bên kia. Mà nam sinh còn nhiều hơn hẳn nữ sinh. Những người kia hai mắt sáng lên nhìn về phía trước.

– Chẳng lẽ bên này có mỹ nữ?

Tinh thần Thường Nhạc hơi dao động. Khóe miệng lộ ra nụ cười suy ngẫm. Bước chân bất giác trở nên nhanh hơn.

– Em gái Noriko!

Tiếp xúc với khuôn mặt phương Đông hoàn mỹ kia. Trên mặt Thường Nhạc bất giác hiện ra một nụ cười nhạt.

Noriko đang cúi đầu điền danh sách tên:
– Người tiếp theo, mời đăng ký!

– Thường Nhạc!

Tay Noriko hơi run một lúc. Bút trong tay không khống chế nổi rơi xuống đất. Cô sợ hãi ngước đầu lên: – Anh… Anh muốn làm gì?

– Đăng ký!

Thường Nhạc bất giác cau mày đúng lúc. Người con gái này sợ mình, đây không phải là một chuyện tốt.

Ánh mắt Noriko bất giác nhìn hướng về phía Phú Quý công tử.
Thường Nhạc cười: – Không phải nhìn nữa. Công tử răng giả kia đã cụp đuôi cút xéo rồi. Nói lời từ đáy lòng, tôi rất yêu thích em. Như thế nào nhỉ? Vứt cái đồ vô dụng kia đi, theo tôi, thế nào?

Noriko khinh bỉ nhìn Thường Nhạc, lạnh lùng nói: – Không bao giờ!

Cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Người đàn ông như vậy, mình đắc tội không nổi. Tóm lại có thể trốn tránh. Thường Nhạc nhìn bóng dáng nhỏ nhắn dần dần biến mất. Trên mặt bất giác lộ ra nụ cười tà ma: – Cô gái, càng khó nắm được, mới càng thú vị!

Huyết Hổ đã ba chân bốn cẳng chạy lại. Sau lưng hắn là vài thành viên mới thu nhận của Điểm G. Lập tức kéo rời vị trí ở đây, bắt đầu tuyển người.
– Lão đại, có muốn tôi trói cô gái vừa nãy lại đưa đến trước mặt cậu, để cậu chơi cho đã! Huyết Hổ nhìn theo ánh mắt của Thường Nhạc, lập tức đứng dậy.

– Văn minh, nhã nhặn, có tố chất!

Thường nhạc gõ mạnh hai phát vào đầu Huyết Hổ.

– Xin hỏi anh có phải là Thường Nhạc không?

Một đứa gầy yếu trong tay cầm một bức thư tiến đến.

– Chính là tôi! Thường Nhạc thản nhiên nhận lấy bức thư. Nhìn thấy hai chữ bằng máu đỏ ở mặt trên, hắn bất giác mỉm cười.

Ánh mắt Huyết Hổ liếc qua. – Thư khiêu chiến. Trong lòng hắn nghĩ thầm: – Thằng ngunào nhỉ?

Trong khuôn viên trường Kadingweisi, có một võ đài màu đen. Ở đó chuyên dành cho những kẻ quyết đấu sinh tử với kẻ thù. Hình thức quyết đấu của bọn họ rất nhiều: đấu võ, đấu văn, vân vân, các loại các kiểu hình thức.

Đương nhiên, cứ là người vào võ đài màu đen thì bọn họ hai bên đều tán đồng việc chọn phương thức thi đấu. Những người khác đều không được tham dự. Đồng nghĩa, ở trên võ đài màu đen, bất luận bên nào thất bại cũng đều phải chịu sự làm nhục của kẻ chiến thắng. Bên thất bại không được phái người đến giúp đỡ.

Thường nhạc không ngờ rằng tên công tử bột này lại có sự can đảm này. Chuyện thật là thú vị. – Thư khiêu chiến này tôinhận rồi. Tiện thể bảo nó tắm rửa sạch sẽ một chút.

Mở thư khiêu chiến, một hàng chữ ngay ngắn bên trong: – Trò chơi đĩa quay chết chóc!

– Hay!

Mắt Thường Nhạc hơi hơi sáng. Kiểu trò chơi này mà công tử răng giả cũng có thể nghĩ đến, thật là thiên tài. Gã chắc hẳn đang tự đánh cược may mắn với bản thân. Nhưng gã dường như đã không hiểu một chuyện, vận may của Thường đại công tử vẫn luôn rất tốt.

– Đáng chết. Nó lại muốn quyết đấu với Thường Nhạc. Trong một biệt thự xa hoa, quả đấm của Thần đấm mạnh lên bàn. Sắc mặt hết sức âm trầm nói.

Thông tin này đến thật sự bất ngờ quá, bản thân luôn bận rộn với những thứ như vậy. Mà sơ suất đi chuyện của Thường Nhạc và em trai mình… Thường Nhạc… con người trẻ tuổi phương Đông thần bí này, một trong những người thừa kế quan trọng trong ngũ đại gia tộc. Nhân vật có thể làm cho Tư Đồ Lôi Minh nhìn bằng con mắt khác, thì không đơn giản!

Dựa vào một loại trực giác, cuộc đấu giữa em trai mình và Thường Nhạc, người thất bại cuối cùng chắc chắn là em trai mình.
– Thần, hãy để em đi giết hắn. Cuộc đấu sẽ không cần phải tiến hành nữa. Khuôn mặt của Mộ Dung Quỷ Linh xinh đẹp nở nụ cười lạnh lùng. Kỳ hạn một tháng đến thật nhanh. Thường Nhạc chỉ có thể chết trên tay mình.

Thần khẽ lắc đầu, khe khẽ nói: – Đối phó với Thường Nhạc, chúng ta còn phải lên kế hoạch tìm cách tốt. Quỷ Linh, em lập tức mang ít đồ đi tìm Tiểu Dã Quân. Tin rằng anh ta có thể làm vụ làm ăn này.

Chân mày Mộ Dung Quỷ Linh cau lại không nhẹ, cuối cùng vẫn là chầm chậm gật đầu.

Một màn đêm hắc ám đã lặng lẽ bao trùm Thường Nhạc. Mà Thường đại thiếu gia của chúng ta vẫn bận rộn trong đó. Người đến Điểm G đăng ký càng ngày càng nhiều.
Hiển nhiên, thông qua sự vận động cơ bắp của Huyết Hổ, những tên thông minh kia lập tức có sự lựa chọn thông minh.

Trong tay Thường Nhạc cầm một danh sách dầy dầy. Hễ là thành viên gia nhập Điểm G thì đều gia nhập hội Chữ Thập Đỏ. Hắn trực tiếp đi về phía Lộ Đức. Mà Kerry mang khuôn mặt sùng bái lại đi theo sau hắn.

Đi theo lão đại như vậy thì đến đi bộ cũng có nhiều tinh thần.

Mặt Thường Nhạc vẫn luôn cười, lúc nhìn thấy Lộ Đức thì nụ cười kia mới dần dần biết mất. Ngồi bên cạnh Lộ Đức là một người đàn ông, một người đàn ông Pháp toàn thân đều tràn ngập hơi thở lãng mạn.

Thường Nhạc không thể không thừa nhận. Tên này ở phương diện nào đó vẫn xuất sắc hơn mình. Nhưng gã có xuất sắc nữa cũng không nên đặt bàn tay thối đấy lên vai Lộ Đức.

Nhìn thấy cảnh Lộ Đức cười nói vui vẻ với thằng kia, sắc mặt Thường đại thiếu gia càng âm u hơn. Mình mới rời đi một lúc, cô ấy đã bắt đầu dụ dỗ thằng khác. Đúng là đồ thay lòng đổi dạ.

– Lão đại, có cần tôi xông lên đánh cho thằng này một trận? Huyết Hổ cuộn áo, xem tình hình chuẩn bị xông lên.

– Anh xem rồi xử lý đi!

Thường Nhạc không muốn phá hoại hình tượng sáng đẹp của mình trong lòng Lộ Đức. Huyết Hổ nghe thấy câu này, tiến về phía trước gọi oang oang.
Quang Minh và Lộ Đức đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng cảm thấy một luồng khí kinh khủng hướng về phía mình. Lòng gã chợt lo lắng theo bản năng ôm Lộ Đức sang một bên.

Động tác nhanh như cắt, hiển nhiên Quang Minh cũng không phải là một tay vừa. Huyết Hổ lại nổi nóng, nắm tay dựng lên: – Nếu là thằng đàn ông thì mày cấm được tránh!

– Tôi là Quang Minh. Giữa chúng ta có thù oán không?

Thần sắc Quang Minh kinh ngạc nhìn đại hán phương Đông kiện tráng trước mắt này.

Miệng Lộ Đức mấp máy: – Huyết Hổ, anh muốn làm gì?
Huyết Hổ nào quản nhiều thế, dựng nắm đấm đánh lại lần nữa. Quang Minh theo bản năng xuất một đòn.

– Bịch!

Hai bên lùi sau cách nhau hai bước. Kết quả vẫn cân tài cân sức.

Huyết Hổ hưng phấn, lâu lắm không tìm được đối thủ như này rồi. Lần này nhất định phải đánh cho gã đến cả vợ cũng không nhận ra. Tinh thần Quang Minh thắt lại.

– Tao giết!

Huyết Hổ hét to lên. Mà người chẳng dịch chuyển tí nào.
– Đồng chí Huyết Hổ, tôi đã sớm nói với anh rồi mà. Trong trường học phải nhã nhặn, phải có tố chất. Sao anh vừa mới thấy người đã hô giết. Âm thanh nghiêm trang kia của Thường Nhạc vang lên bên tai Huyết Hổ.

Tinh thần chiến đấu trên người Huyết Hổ lập tức biến mất.

Mà Thường Nhạc lại nhìn Quang Minh với khuôn mặt hàm ý cười: – Rất xin lỗi! Vừa rồi tiểu đệ của tôi nhất thời lỗ mãng. Không gây ra tổn hại gì đến các hạ chứ?

Quang Minh ngẩn người, nhìn người đàn ông phương Đông đẹp trai trước mắt này, không kìm được nói: – Cậu chính là Thường Nhạc người tiếp nhận thư khiêu chiến của Phú Quý công tử sao?
Lần này coi như là có được cơ hội, mình nhất định phải bổ sung lại mất mát. Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Thường Nhạc hoàn toàn nở rộ.

Chọn tập
Bình luận