Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 240: Đây mới là lời người nói

Tác giả: Dạ Thải Hoa
Chọn tập

Đảo quốc Nhật Bản, Thường Nhạc đã từng nghĩ tới vô số cách thức tiến vào Nhật Bản, cuối cùng cũng bằng cách rất bình thường, đáp máy bay đi Nhật.

– Bảo bối, anh đến rồi!

Qua cửa kính máy bay nhìn xuống những đảo nhỏ phía dưới, nét mặt Thường Nhạc lộ ra tia cười tà mị, đảo quốc nhỏ kia như đùi nữ nhân mở ra, Tokyo cũng không khác lắm với chỗ mê người của mỹ nhân.

Địa điểm máy bay hạ cánh: Tokyo, nơi mà người ta nằm mơ cũng ham muốn.

Vừa mới xuống máy bay đã nhìn thấy Koinu đứng đó nét mặt mỉm cười.

– Thường Nhạc, anh tới còn nhanh hơn tôi tưởng. Koinu không ngừng mỉm cười vươn tay.

Ánh mắt Thường Nhạc lại hướng nhìn lại bên Koinu, hắn nhìn thấy đôi mắt, đôi mắt xanh nước biển lạnh như đầm băng, cặp mắt trong suốt có thể nhìn thấy bóng dáng của mình, cho tới giờ hắn còn chưa từng thấy đôi mắt nào như vậy, thậm chí là mắt trẻ con mặc dù trong suốt nhưng không sáng ngời như vậy.

Chủ nhân của đôi mắt này cũng nhìn hắn, nhưng không ngờ Thường Nhạc lại nhìn chăm chú như vậy.

Nhìn khuôn mặt như quỷ búa thần điêu, Thường Nhạc không kìm nổi cảm thán trời xanh đã đem tất cả đặc ân đều tập trung vào một cô gái.

Khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ được tạc một đôi mắt sáng rực, cái mũi ngọc linh hoạt che dấu cái miệng anh đào nhỏ nhắn động lòng người, đôi mày liễu cong cong khéo léo phác thảo ra một bức tranh say đắm lòng người, mỗi nét trên gương mặt đều xinh đẹp, kết hợp với nhau vừa vặn tạo thành một cảnh giới hoàn mỹ.

Có thể nói thiếu nữ trước mặt này cùng một cấp bậc với Hoa Nhã Thi, Thạch Tán Y, Nam Cung Huân Y…

Thường Nhạc lần thứ hai cảm thấy Koinu rất vừa mắt, lần thứ nhất là khi Koinu đem Noriko tặng mình, khi đó Noriko vẫn còn là trinh nữ.

Còn lần này hắn lại kinh hãi phát hiện thiếu nữ xinh đẹp trước mắt này cũng là trinh nữ. Trời ạ, sao lại có thể…

Không phải nói các trinh nữ Nhật đều tuyệt chủng rồi sao?

Thường Nhạc hé miệng cười: – Người đẹp, rất vui được gặp cô, cô tên gì.

Mỹ nữ tuyệt sắc trước mắt trốn tránh nhìn Thường Nhạc xấu hổ nói: – Tôi, tôi tên là Sakura, rất vui được gặp anh!

– Dâm hoa?

Thường Nhạc ngẩn người, lập tức tỉnh ngộ : – À, cô chính là con gái Thiên Hoàng, công chúa Sakura à, rất vui được gặp cô.

Nói xong, cũng không đợi cô kịp phản ứng liền trực tiếp ôm lấy cô, hôn lên trán cô.

Sakura kích động như con cừu nhỏ khuôn mặt đỏ bừng ánh mắt trốn tránh nhìn Thường Nhạc nói: – Thường Nhạc kun xin tự trọng.

Sắc mặt Thường Nhạc hơi đổi, bên cạnh Koinu âm thầm kêu một tiếng “Không ổn”, lập tức tiến lên nói: – Công chúa, vừa rồi Thường Nhạc chỉ là lễ nghi thăm hỏi thôi.

– Đúng vậy, đó là lễ nghĩa xã giao, công chúa Sakura, cô hẳn là hiểu được đạo lý có qua có lại mới toại lòng nhau chứ!

Ánh mắt Thường Nhạc nhìn chằm chằm vào mặt Sakura nghiêm túc nói.

Sakura sửng sốt, nhẹ bước lên trước, cái miệng mềm mại nhỏ nhắn hôn lên trán Thường Nhạc.

– Thường Nhạc kun, xin mời.

Koinu thực sự sợ Thường Nhạc sẽ làm ra hành động gì kinh người. Gã phẩy nhẹ tay, mười mấy chiếc xe dài loại sang của Honda chầm chậm đi tới.

– Thiếu gia, tôi muốn đi giải sầu tí có được không?

Ánh mắt Xử Nữ quét trên đường, căn bản không định lên xe, vẻ mặt gã đầy khát vọng.

– Đi đi.

Thường Nhạc thản nhiên cười, thuộc hạ có tinh thần khám phá, cũng đáng biểu dương.

Chỗ Koinu ở chính là tổng bộ của hội Hắc Long, xe vừa dừng lại đã có hơn mười thiếu phụ nghênh đón, cung kính mở cửa xe.

– Ô, cũng không tệ. Thường Nhạc ngẩng đầu nhìn trước mặt, bức tường được khắc một con rồng lớn, hắn được một trận kinh hãi nói: – Nhất là con rắn này, đúng là hổ hổ sinh uy.

Gương mặt tươi cười của Koinu hơi lúng túng, gã lễ phép nhắc nhở: – Thường Nhạc, đó là con rồng, là biểu tượng của hội Hắc Long chúng tôi, nhìn kỹ một chút, ở phía dưới còn có móng vuốt.

– Mẹ, đúng là một con rồng.

Ánh mắt Thường Nhạc hơi sáng ngời, không kìm nổi cảm thán nói: – Con rồng này thật là uy phong.

Koinu nghe vậy mặt mày lập tức hớn hở.

– Lão đại, cái ấy của con rồng này giấu ở đâu? Cao Tiếu ở bên cạnh nghi ngờ hỏi.

Nụ cười trên mặt Koinu ngưng trệ: – Đây là con rồng cái.

– Một con rồng cái dâm đãng à.

Quang Minh ở phía sau tán thành.

Koinu hoàn toàn không còn gì để nói.

Phụ thân của Koinu, lão đại hiện tại đang ở Mỹ bàn chuyện làm ăn với Mafia cho nên toàn bộ hội Hắc Long tạm thời do Nhị đầu mục nắm giữ, còn Thiếu Chủ Koinu cũng vừa trở về.

Nhị đầu mục tự nhiên thông minh mà giao lại quyền lực.

Đi vào phòng họp mang lại cho tất cả mọi người một loại cảm giác u ám, nét mặt Thường Nhạc lộ ra một tia khó chịu nói: – Koinu, lần này chúng ta cố ý tới đây để lần đến đáy tổ chức Yamaguchi, chuẩn bị cho việc sau này thọc đít chúng.

Vừa nhắc tới Yamaguchi, ánh mắt Koinu lộ vẻ phẫn nộ: – Thường Nhạc kun, lần này bất kể như thế nào anh cũng phải giáo huấn cho bọn chúng một trận, bọn chúng quả thực quá ghê tởm.

– Ồ!

Thường Nhạc vẻ mặt kinh ngạc nói: – Koinu nói một chút nghe coi.

Koinu oán giận nói: – Yamaguchi không những liên thủ với Tư Đồ gia tộc của Trung Quốc các anh công kích nhiều phân đàn hội Hắc Long chúng tôi, hiện tại toàn bộ xã hội đen Nhật Bản Yamaguchi chiếm hai phần ba giang sơn, nếu cứ để bọn chúng tiếp tục vênh váo như vậy chỉ sợ hội Hắc Long…

Lời tuy không nói ra miệng Thường Nhạc cũng đã hiểu được ý tứ trong đó, Thường Nhạc có chút khó khăn nói: – Koinu, tôi hiểu được tình cảnh của cậu, nhưng lần này tôi đến Nhật Bản chỉ mang có mười mấy người, đối phó với Yamaguchi chỉ sợ lực bất tòng tâm.

Koinu mạnh mẽ gật đầu nói: – Tôi hiểu được ý anh, nhưng Thường Nhạc kun nếu mạo hiểm đi tập kích thánh địa của Yamaguchi thì chắc chắn có một người mà anh cảm thấy hứng thú.

– Nói xem.

Thường Nhạc tâm thần hơi động.

Koinu thần sắc trở nên cổ quái:

– Nghe nói Yamaguchi Nhật Bản đã từng đi tiên phong trong chiến tranh xâm lược Trung Quốc, mà tộc trưởng năm mươi sáu gia tộc Yamaguchi tin rằng anh không lạ gì.

– Yamaguchi năm mươi sáu!

Đồng tử Thường Nhạc một trận co rút lại tà tà nói: – Koinu, người đó chết lâu rồi ngươi còn nhắc tới làm gì?

– Không, Yamaguchi năm mươi sáu không những không chết mà còn sống tốt lắm, Yamaguchi năm mươi sáu đã chết chỉ là một thế thân mà thôi. Hiện tại dòng họ Yamaguchi sở dĩ có thể nhanh chóng bành trướng như vậy có quan hệ rất lớn với kế hoạch của Yamaguchi Năm mươi sáu.

Thần sắc Koinu loé lên vẻ ác độc.

Thường Nhạc trầm mặc, lần đầu tiên hắn thận trọng như vậy.

Qua hồi lâu, đến Koinu cũng cho rằng Thường Nhạc đã từ bỏ thì hắn mở miệng nói: – Được, tôi phải đi tập kích thánh địa Yamaguchi, nếu quả thực có Yamaguchi Năm mươi sáu tôi sẽ ăn tươi nuốt sống lão.

Koinu hưng phấn: – Thường Nhạc kun quả nhiên là người yêu nước.

– Yêu nước?

Thường Nhạc bĩu môi, cái lối suy nghĩ làm kinh doanh không cần vốn này nghĩ mà sướng, hắn cười tà nói: – Tôi chẳng qua là nể mặt cậu mới làm như vậy. Koinu, cậu nói ta đi tập kích thánh địa Yamaguchi mạo hiểm như thế nào à.

Koinu ngẩn người nghi ngờ nói: – Thường Nhạc kun, lời này của ngươi có ý gì?

– Mẹ kiếp, còn vờ vịt?

Thường Nhạc thở dài: – Nếu Koinu không hiểu thì thôi vậy, tôi việc gì phải mang các anh em đi mạo hiểm.

Koinu vừa nghe đã cuống lên vội vàng nói: – Thường Nhạc, chỉ cần ngươi tập kích thánh địa Yamaguchi anh muốn gì tôi cũng có thể đáp ứng.

– Tôi chính là chờ câu nói này của cậu.

Thường Nhạc trong lòng cười tà miệng nói: – Kỳ thật cũng không có gì đặc biệt, các anh em vào sinh ra tử nếu không có suy xét cẩn thận không khỏi làm cho người ta trái tim băng giá, ài, làm lão đại cũng khó à.

– Không thành vấn đề.

Koinu nghe được đòi tiền thì liền yên tâm: – Tôi sẽ chuyển hai tỷ vào tài khoản.

– Hai tỷ Euro dù có hơi ít một chút nhưng anh em chúng tôi nếu làm viecj vì tiền thì đúng là tổn thương đến tình cảm. Thôi kệ khỏi tính toán nhiều, được rồi, hai tỷ Euro thì hai tỷ Euro vậy.

Thường Nhạc mỉm cười tà tà:

Koinu tính toán rồi ngây người, hai tỷ yên Nhật biến thành hai tỷ Euro, khoảng cách khác nhau chừng nào?

Đương nhiên, để đối phó với Yamaguchi, một khi hội Hắc Long có thể đoạt lại địa vị bá chủ Nhật Bản thì số tiền này cũng không đáng kể chút nào, cho nên gã nhanh chóng mỉm cười.

Nhẹ vỗ tay, bốn phía hơi tối sầm lại, âm nhạc vang lên.

Ba mươi mấy thiếu nữ xinh đẹp đi từ trong nội đường ra đứng giữa đại sảnh nhảy múa.

Thường Nhạc chưa từng có hứng thú với điệu múa này của Nhật, đầu mày hắn hơi nhíu nói: – Koinu, trực tiếp ra món chính đi.

– Bộp bộp!

Koinu lại vỗ tay, các thiếu nữ này bắt đầu cởi quần áo nhích lại gần phía bọn Huyết Hổ.

– Ôi mẹ kiếp.

Thường Nhạc ban đầu nghĩ còn có nhưng tiết mục khác, không ngờ rằng Koinu lại ra chiêu này, hắn không muốn mất hứng liền nói thẳng: – Đeo bao vào rồi làm.

Quả thật, ở quốc gia dâm đãng như Nhật Bản, đại dịch AIDS chỉ sợ đã sớm lưu hành trong cả nước rồi, nếu như bệnh ở trên người phụ nữ thì đúng là một loại bi ai.

Đương nhiên, những cô gái Nhật này cũng hiểu được, các cô chủ động ngậm bao trong miệng rồi chậm rãi cúi đầu.

Thường Nhạc lẳng lặng ngồi một bên, không có cô gái nào dám đến gần, Koinu thần sắc hơi động nói: – Thường Nhạc, tôi cố ý chuẩn bị cho anh một bữa tiệc lớn, hy vọng anh vừa lòng.

– Đây mới là lời người nói!

Thường Nhạc hướng nhìn Koinu, thản nhiên nói: – Được, cho tôi xem bữa tiệc lớn là cái dạng gì đi.

Koinu ở phía trước dẫn đường, đi vào trong nội đường, bên cạnh có một cửa ngầm, chậm rãi đẩy cửa nói: – Thường Nhạc, bữa tiệc lớn đang ở bên trong, xin mời tận tình hưởng thụ.

Thường Nhạc hơi híp mắt muốn nhìn xem bữa tiệc lớn mà Koinu cố tỏ ra huyền bí rốt cục là cái gì?

Chọn tập
Bình luận