Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 287: Mùi vị mỹ nữ

Tác giả: Dạ Thải Hoa
Chọn tập

Thánh nữ Hắc Ám cả kinh, lập tức mỉm cười quyến rũ: – Thiếu gia, người ta mời anh đến tham gia Thánh điện hắc ám, anh không đến, không mời anh tới thì anh lại cố tình đén, thật khiến người ta đau đầu!

– Đau đầu? Ngoan, để anh xoa cho!

Ánh mắt Thường Nhạc sáng lên, một cánh tay không “thành thật” nhanh như chớp đã sờ lên trán của Thánh nữ Hắc Ám, thân hình mềm mại của Thánh nữ Hắc Ám khẽ chuyển động, đã tạo ra khoảng cách với Thường Nhạc.

– Ầm!

Vào lúc này, chỉ nghe thấy tiếng vang long trời lở đất, Hải Văn giống như đã uống say, thân hình lắc la lắc lư lùi về phía sau hai bước, sau đó ngồi phịch xuống đất.

Bóng đen kia ngày càng rõ ràng, nhưng vẫn không thể phân biệt được dáng người, khuôn mặt của đối phương: – Thường Nhạc, mày đã có ý định đối nghịch với Thánh điện, vậy đừng trách bổn Thánh sứ lòng lang dạ sói.

Vừa dứt lời, bóng đen kia nhanh chóng tấn công về phía Thường Nhạc, xung quanh cũng nhanh chóng bị bao trùm bởi một bầu không khí hắc ám.

Nụ cười trên mặt Thường Nhạc càng lúc càng đậm, giống như gặp một chuyện gì đó rất vui vẻ, sự hắc ám mới tới trước mặt hắn, nhưng Thường Nhạc lại trực tiếp xông vào.

– Hắn điên rồi?
Tâm tình của Thánh nữ Hắc Ám có chút kích động, cũng rất kinh ngạc, tim cô lại đập mạnh vì cái tên khốn kiếp này, quả thật là đáng chết, tên đáng chết.

– Ha ha, Thánh sứ, mày có thể gia tăng mật độ hắc ám không? Như vậy sẽ càng thoải mái hơn. Trong bóng đêm vang lên thanh âm bất cần của Thường Nhạc.

– Ầm, ầm!

Liên tiếp những tiếng động kịch liệt vang lên, chỉ thấy tứ đại cao thủ gia tộc Tây Môn đang bày trận, lại bị bốn gã thần bí kia đánh lui mấy bước, trận pháp kia cũng bị phá giải.

Tiểu Bảo âm thầm kêu một tiếng không ổn, xem ra lần này lão đại gặp phải đinh rồi, đối phương đều là cao thủ siêu cấp, bản thân cô vẫn là yên lặng theo dõi diến biễn thôi?
Dựa vào bản lĩnh của lão đại, hẳn là còn có thể đấu vài hiệp? Nhưng nhìn lại bản thân cô, thật sự là không thể, cô tốt nhất là nên chạy trốn thôi.

Nếu Thường Nhạc biết ý nghĩ vĩ đại trong lòng đồng chí Tiểu Bảo, chắc chắn sẽ bị làm cho tức chết, ít nhất cũng sẽ bỏ mặc Thánh sứ Hắc Ám, trước phải đánh vào mông cô bé này vài cái.

Bốn gã trong gia tộc Tây Môn vừa mới lui, mười cao thủ phía sau nhanh chóng đi lên bổ sung, thân hình bọn họ cùng lúc phát ra những luồng sức mạnh khổng lồ.

– Mười người hợp nhất!

Thánh nữ Hắc Ám biến sắc, vội vàng nói: – Mau vào tấn công, đừng để mười người bọn họ có thời gian.
Bốn gã áo đen nhanh chóng xông về bên đó.

Hóa ra, một khi mười người hợp nhất, sức mạnh của một người sẽ tương đương với sức mạnh của mười người, loại trận pháp này vô cùng bá đạo, Thánh nữ Hắc Ám không ngờ Thường Nhạc lại có nhóm mười người xuất sắc như vậy.

– Cô bé, em lại hô loạn lên rồi, cẩn thận về tôi lại từ từ chỉnh em đấy! Trong bóng đêm truyền đến thanh âm rất khó chịu của Thường Nhạc, bóng đen vẫn đứng ở đó.

Ban đầu khi Thường Nhạc vọt vào trong đó, hoàn toàn bị sự hắc ám bao trùm, căn bản không thấy rõ đông tây nam bắc, chỉ đứng từ ngoài xem cũng đã thấy dòng khí hắc ám kia vô cùng quỷ dị.
Thậm chí sinh ra một loại cảm giác khiến cho người ta sợ hãi.

– Phá!

Trong chớp mắt, chỉ thấy một tiếng gầm thét vô cùng hống hách, dòng khí hắc ám hoàn toàn tản ra. Thường Nhạc lẳng lặng đứng đối diện với Thánh sứ Hắc Ám, cả người giống như một pho tượng điêu khắc.

Thanh âm của Thánh sứ Hắc Ám mơ hồ có chút run rẩy, lại có phần kinh ngạc: – Mày… Làm sao có thể nhanh như vậy đã phá vỡ đại trận hắc ám của tao? Chẳng lẽ mày không phải là người…

Đồng tử Thường Nhạc co rút lại, không phải người? Thật là thú vị, hắn tà ác cười nói: – Bản thiếu gia là người hay thần không cần cô bình phẩm, nhưng chính cô, một cô gái mà lại tu luyện cái hắc ám gì đó, mau để bổn thiếu gia ta nhìn xem, ngực cô có phải màu đen không, nếu đúng như vậy, hắc hắc, thật đúng là kinh điển nha!

– Anh…

Thanh âm mơ hồ bất định kia bỗng trở nên hoảng sợ, bóng đen không ngừng lùi về phía sau: – Làm sao anh biết tôi là nữ?

– Ha ha, ha ha!

Thường Nhạc vô cùng đắc ý mỉm cười, tay hắn chỉ vào bóng đen kia, cười hì hì nói: – Cô thật khờ quá đi, tôi chỉ là suy đoán lung tung mà thôi, haizz, thật không ngờ cô lại trúng kế, phụ nữ ấy à, đều là động vật ngực to mà không có não!
– Anh nói cái gì?

Hắc Ảnh, Thánh nữ hắc ám và Tiểu Bảo gần như cùng lúc gầm lên, hóa ra vừa rồi trong lúc Thường Nhạc vênh váo đắc ý, đã vô tình đắc tội với tất cả phụ nữ.

Thân hình Tiểu Bảo nhanh chóng chuyển dịch đến bên người Thường Nhạc, vươn cánh tay nhỏ bé, thở hổn hển nói: – Anh phải bồi thường phí tổn thương tinh thần cho em, nếu không em không để yên cho anh đâu!

– Cái anh nói là phụ nữ, em vẫn còn là trẻ con, đi sang bên cạnh đi!

Thường Nhạc vỗ đầu Tiểu Bảo, nghiêm trang dạy dỗ.
– Vậy tôi hẳn là phụ nữ!

Vừa dứt lời, bóng đen kia đột ngột biến mất.

– Hỏng rồi!

Tâm trạng của Thường Nhạc có chút căng thẳng, trên đời này cũng có người sử dụng di chuyển tức thời giống như Tiểu Bảo.

– Bốp!

Thường Nhạc còn chưa kịp phản ứng, mông đít đã nặng nề trúng phải một cước, trong nháy mắt cảm giác đau đớn truyền đến.
– Khốn kiếp!

Đã lâu rồi chưa từng thiệt thòi như vậy, Thường Nhạc căm tức, hắn sờ cái mông của mình, cái đối phương sử dụng cũng không phải di chuyển tức thời mà là ẩn thân, thân thủ này không khác biệt lắm so với Ninja Nhật Bản, nhưng về phương diện ẩn nấp, lại cao thủ hơn đám Ninja kia.

Dựa vào thính giác của hắn, không ngờ lại không cảm nhận được đối phương ở chỗ nào, Thường Nhạc tà ác cười nói: – Hắc mỹ nữ, cô đá mông tôi cũng có thể, nhưng ngàn vạn lần đừng đá vào điểm chí mạng của tôi, đây chính là hạnh phúc cả đời của cô đấy.

– Anh….
Thánh sứ Hắc Ám buồn bực, vừa thốt lên cô mới giật mình tỉnh ngộ, nhưng cũng chỉ trong chuyển biến chớp nhoáng này, đối với Thường Nhạc mà nói cũng đã đủ rồi.

Chỉ thấy Thường Nhạc khẽ mở hai tay, thân hình nhanh chóng tiến về phía trước, ầm!

Chỉ cảm giác hắn đang ôm một thứ gì đó rất mềm, rất thơm, giống như rơi vào nước hoa của thế giới vậy. Kỳ thật Thường Nhạc rất chán ghét phụ nữ dùng nhiều nước hoa, nhưng mùi nước hoa trên người Thánh sứ Hắc Ám lại không hề giống với bất cứ mùi nào mà hắn từng ngửi trước đây.

– Chẳng lẽ đây là mùi hương của cơ thể?

Trong đầu Thường Nhạc bất giác thì thầm.
Trong chớp mắt, cả người hắn trở nên hưng phấn, nghe nói, phàm là phụ nữ có mùi hương đặc biệt, không ai không là siêu cấp mỹ nữ.

Nhưng cả thân thể này đều tản mát mùi hương của mỹ nữ, căn bản chính là trăm năm khó gặp, khi Thường Nhạc cố ôm lấy, lực đạo trên tay Thường Nhạc lại càng lớn.

– Vô lại. Mau thả tôi ra!

Thánh sứ Hắc Ám cảm thấy cả người nhanh chóng xụi lơ, từ bé tới giờ cô được mọi người coi như sự tồn tại của một vị thần, đừng nói chạm vào cô, cho dù là liếc mắt nhìn dung mạo của cô, cũng sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.

Nhưng tên vô lại trước mắt này, lại cố tình ôm lấy cô, quả thực đáng chết, đáng chết, cô quên mất bản thân có khả năng giãy dụa.
Thường Nhạc cảm giác có chút không đúng, tuy rằng hắn ôm lấy đối phương, nhưng không nhìn thấy hình dáng của đối phương, hắn vội vàng dùng tay mà sờ theo cảm giác.

– Con mẹ nó, thật là cao!

Lúc đầu tưởng sờ đến mặt đối phương, nhưng không ngờ lại đụng trúng ngực đối phương, đây cũng có nghĩa là đối phương còn cao hơn mình, Thường Nhạc thiếu chút nữa bị dọa cho nhảy dựng lên.

Hắn vô cùng kinh ngạc. Vừa lúc lại tạo cơ hội cho Thánh sứ Hắc Ám trốn thoát, thân thể mềm mại của đối phương dùng sức lách ra, bắp chân non mịn còn tiện thể hung hăng đạp vào phía dưới Thường Nhạc.

– A!
Thường Nhạc không ngờ người phụ nữ này lại có thể ra một đòn độc như vậy. Hắn thổng khổ ôm lấy phía dưới.

Bóng đen nhanh chóng bay ra ngoài.

Thánh nữ Hắc Ám và bốn gã áo đen cũng bay ra ngoài.

Tiểu Bảo thấy Thánh nữ Hắc Ám chạy trốn, cô kinh ngạc nói: – Không phải là cô bị anh Thường Nhạc đánh bại rồi sao?

– Ha ha, ha ha, cô bé ngốc, tôi vốn là một yêu nữ, yêu nữ nói lời giữ lời, thì không phải là yêu nữ rồi! Thánh nữ Hắc Ám thấy Thường Nhạc vẫn đang ôm phía dưới, cô hung hăng thì thầm: – Tên sắc lang đáng chết, tốt nhất là một cước biến anh thành thái giám.
Ban đầu đám tinh anh đã bị Thánh điện Hắc Ám làm cho lung lạc và loạn cào cào lên, nhưng đối với Thường Nhạc, có thể biết được đại khái về Thánh điện Hắc Ám cũng đủ rồi.

Tin rằng đám tinh anh bị lung lạc kia, Bạch Hồn sẽ chuẩn bị một ít tư liệu chính xác cho hắn, hắn có thể đề ra đối sách với Thánh điện Hắc Ám.

Đương nhiên, Thường Nhạc cũng có chỗ kinh ngạc, thân thủ của Thánh sứ Hắc Ám vẫn còn bảo tồn, nếu như hoàn toàn phát huy, e rằng cũng không hề thua kém hắn.

Dựa theo cấp bậc mà suy đoán, đối phương mới chỉ là một Thánh sứ mà thôi, nếu lại có Đường chủ, Trưởng lão, Hộ pháp, Bang chủ gì đó, rồi cái đám tạp nham nào đó nữa, như vậy thế lực của Thánh điện Hắc Ám cũng rất lớn?

– Tiểu Bảo, em lại đây một chút!
Suy xét xong những điểm này, tâm tình Thường Nhạc cũng phục hồi, cười hì hì nhìn về phía Tiểu Bảo.

Lão đại đánh thắng trận, tiểu đệ nhất định sẽ có thưởng, Tiểu Bảo thấy Thường Nhạc gọi, cô nhanh chóng chuyển dịch tới trước mặt Thường Nhạc, vẻ mặt tươi cười nói: – Lão đại, anh thưởng cho em mười triệu là được rồi, ha ha, Tiểu Bảo rất ngoan mà!

Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp tặng cho cô một cái cốc đầu, như hổ rình mồi nói: – Đồng chí Tiểu Bảo, vừa rồi trong lúc chiến đấu, đồng chí đứng ở chỗ gần cửa nhất, trong toàn bộ quá tình chiến đấu, em vẫn luôn do dự và ngập ngừng, đương nhiên, lại còn giúp địch chất vấn anh về chuyện phụ nữ ngực to mà không có não, em cho là anh nên thưởng cho em thế nào đây?
Tiểu Bảo sửng sốt, rồi lập tức hiểu rõ, hành động vừa rồi của cô đều bị lão đại nhìn thấy, vẻ mặt cô chuyển sang cầu xin, đáng thương nói: – Lão đại, Tiểu Bảo đứng ở cửa đó là đang chọn vị trí, một khi có kẻ thù tiến vào, Tiểu Bảo sẽ một mình đánh với hắn, nếu như có người chạy trốn, Tiểu Bảo sẽ một mình ngăn cản nha, còn về chuyện không có não đó, Tiểu Bảo chỉ vì nhân quyền thôi, đó là vấn đề nguyên tắc mà!

– Một mình em sẽ ngăn cản mấy cô gái đó chạy trốn? Uhm…Mấy cô gái kia đâu?

Thường Nhạc cảm thán nhìn Tiểu Bảo.

– Tiểu Bảo… Tiểu Bảo thấy địch đông ta ít, cho nên rơi vào đường cùng, mới lui xuống dưới, cuối cùng khiến bọn họ hoảng sợ bỏ chạy. Tiểu Bảo cẩn thận nhìn Thường Nhạc, vừa rồi lúc đám người đó chạy trốn, cô chớp mắt lùi sang một bên, về phần phản kháng, chỉ là phản kháng ở trong lòng mà thôi!

Chọn tập
Bình luận