Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 110: Gió thổi mây phun (10)

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

“Các ngươi, các ngươi. . . . . .” Liễu hoàng hậu lúc này sắc mặt đại biến, tình huống trước mắt , đích xác Mộ Dung Địch bọn họ đang nắm giữ toàn bộ hoàng cung.

Đáng chết, phụ thân của nàng mang theo Hiên Viên Thừa đi tiếp nhận binh mã, lúc này, bên người nàng không ai có thể là Mộ Dung Địch đám người đối thủ.

“Không cần chứng cớ, chính là hắn đáng chết.” Mộ Dung Địch nhìn sắc mặt tái nhợt Liễu hoàng hậu lời nói ra thực lạnh nhạt, thực thong thả.

Liễu hoàng hậu vừa nghe trên mặt liền trắng bệch không còn một chút huyết sắc, ngón tay kịch liệt run rẩychỉ vào Mộ Dung Địch, hoàn toàn nói không ra lời.

Từ lúc Mộ Dung Địch tiến vào Trần quý phi vẫn không nói gì, lúc này chậm rãi lên tiếng: “Cha ta đâu?”

Trong miệng hỏi Mộ Dung Địch nhưng hai mắt ngoan độc lại chặt chẽ nhìn chằm chằm Liễu hoàng hậu.

“Đương nhiên là hữu tướng đang hướng Thánh quân vạch trần tội lỗi của tả tướng cùng Hiên Viên Thừa, cấu kết với Tuyết Thánh quốc, mưu hại đương triều Dực Vương, này tội phải giết.” Mộ Dung Địch trầm giọng trả lời.

Trần quý phi nghe xong khóe miệng lạnh lùng khẽ nở nụ cười, ngoan độc ánh mắt vãn không rời khỏi Liễu hoàng hậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi hại ta không có đứa con, hảo, con của ngươi cũng đừng hòng sống quá hôm nay, Liễu tiện nhân, hôm nay thần trừ ngươi ra Liễu gia sẽ không còn một ai.”

Dứt lời, phất lên tay áo bào, xoay người tựu ra khỏi cung điện.

Gió đêm kích động, nhất địa trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Không, không. . . . . .” Liễu hoàng hậu đột nhiên nổi điên liền hướng ngoài điện phóng đi, Mộ Dung Địch đám người so với nàng ta nữ nhân trói gà không chặt khống chế nàng chỉ trong chốc lát.

Trong Đại điện, tiếng kêu điên cuồng thi thoảng lại truyền ra ngoài, màn đêm vẫn giữ vẻ yên tĩnh vốn có.

Đêm khuya tại Thiên Thần cung, chỉ có một mảnh ngọn đèn dầu vẫn đang cần cù làm nhiệm vụ của mình.

“Hữu tướng đêm khuya gặp trẫm, có gì chuyện quan trọng?” Hiên Viên Dịch ngồi ở long tòa, mỏi mệt xoa lấy thái dương, nhìn hữu tướng phía dưới.

Vẻ mặt kia, nhìn qua không có văn thần nho nhã, ngược lại có khí chất cảu một võ tướng lợi hại.

Hữu tướng khom người một khúc thật mạnh quỳ trên mặt đất, trong tay tấu chương giơ lên cao, trầm giọng nói: “Vi thần vừa lấy được mật báo, thái tử Hiên Viên Thừa, cấu kết cùng Tuyết Thánh quốc , mưu hại ta Thiên Thần tam hoàng tử Dực Vương Hiên Viên Triệt, thỉnh bệ hạ phán đoán sáng suốt.”

Hiên Viên Dịch vừa nghe lời này khiếp sợ ngồi ngay ngắn, bên cạnh đại thái giám lập tức chạy tiến lên, nhận lấy tấu chương.

Hiên Viên Dịch rất nhanh lật xem trong tay tấu chương, nửa ngày, sắc mặt khẽ biến nói: “Hữu tướng, này chứng cớ cũng không. . . . . .”

“Bệ hạ, thái tử điện hạ cấu kết Tuyết Thánh quốc, chứng cớ vô cùng xác thực.” Lạnh như băng thanh âm, đánh gãy Hiên Viên Dịch trong lời nói, hữu tướng thân thể nhất cung, trực tiếp đứng lên.

Chọn tập
Bình luận