Trời xanh mây bay, một màu xanh lam thật dịu mắt.
Hoàng cung Thiên Thần.
“Bị bỏ bao mang đi rồi.” Lưu Nguyệt hai tay ôm ngực nhìn Đỗ Thập Nhất, nhàn nhạt nói một tiếng.
“Vâng.” Đỗ Thập Nhất cực kì dứt khoát.
Đây là tin tức Đỗ Nhất theo sau truyền về.
Hiên Viên Triệt bên cạnh đang phê duyệt tấu chương về trùng kiến Ngự thiện phòng và Thiên điện Cấm vệ quân, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: “Nếu đã có gan trốn nhà, vậy thì để bọn chúng bên ngoài vài ngày đi.”
Thu Ngân bên cạnh nghe vậy, không khỏi liếc mắt nhìn Ngạn Hổ một cái, hai người liền trợn mắt.
Nếu không phải Vân Triệu để cho Hoàng tử và Công chúa lẻn ra ngoài, thì bọn họ sao trốn nhà gì được.
Địa bàn nắm trong lòng bàn tay như vậy, nếu không phải là Bệ hạ và Hoàng hậu bọn họ ngầm đồng ý, vậy làm sao chạy ra khỏi lòng bàn tay bọn họ được, thật là.
“Sớm ra ngoài trải nghiệm cũng tốt.”
Lưu Nguyệt nghe vậy trầm ngâm một chút, rồi phất tay với Đỗ Thập Nhất.
Đỗ Thập Nhất lập tức khom người lui ra.
“Hoàng hậu, bọn họ còn quá nhỏ, sớm như vậy mà ra ngoài, đây…”
Thu Ngân bên cạnh có chút lo lắng.
Lưu Nguyệt thấy vậy, lông mày khẽ nhếch lên, chậm rãi nói: “Ba tuổi, là tuổi bắt đầu có thể ghi nhớ sự việc rồi, là thời gian tốt nhất để học vỡ lòng.”
Hơn nữa, hai đứa con này của nàng tuy chỉ có ba tuổi, nhưng không biết lúc mang thai, Ly Lạc cho nàng uống thuốc gì.
Mà chỉ số thông minh của hai đứa nhỏ này cũng bằng trình độ của đứa trẻ năm sáu tuổi rồi, thậm chí còn cao hơn một chút.
Mà sáu tuổi, thì ở hiện đại đã có thể cắp sách đến trường, bắt đầu đi học, là tuổi để học hỏi rồi.
Hiên Viên Triệt nghe vậy thu hồi bút ngẩng đầu, sờ cằm: “ Trải nghiệm, có chút hơi sớm.
Nhưng mà, để cho chúng hiểu được, không phải tất cả mọi người đều rộng lượng tha thứ khi chúng phạm sai lầm, cũng tốt.”
Lập tức, cùng Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, hai người liền cười.
“Huống chi còn có hai tên này đi theo, không sao.”
Gió xuân phơi phới, Hoàng cung Thiên Thần vẫn vậy.
Không có bất kì người nào vì chuyện Hoàng tử và Công chúa trốn nhà mà sinh ra lo âu và bàn tán.
Ngược lại còn thở phào một hơi.
Hai tên Ma Vương nghịch ngợm rốt cục cũng đi rồi.
Ba tháng mùa xuân, là những tháng phong cảnh đẹp nhất.
Nhiều loài hoa đâm chồi hé nụ, liễu xanh rũ mướt óng ánh, tùy ý nhảy múa trong gió xuân.
Trong trời đất, một mảnh xanh biếc mơn mởn.
Trong sắc xanh này, một hàng xe ngựa hành tẩu trên đường núi non hẻo lánh, thưa thớt có mấy chục chiếc xe, xung quanh là một đám người ăn mặc bình thường.
Nhưng nhìn lại thì thấy đó là những người bề ngoài hung hãn và phong cách dị tộc kì quái, cách bảo hộ xung quanh xe ngựa như đang vận chuyển hàng hóa gì quý giá.
Mặt đường không bằng phẳng bị hơn mười chiếc xe ngựa cán qua, càng lúc càng đi sâu vào trong núi, căn bản không nghe được âm thanh nói chuyện gì.
Chỉ nghe loáng thoáng có tiếng khóc nỉ non của con nít, bay phiêu đãng lên trời xanh.
“Khóc, còn khóc nữa ta giết ngươi.”
Nghe tiếng khóc này, một nam tử cường tráng bên ngoài chiếc xe ngựa thứ ba, giơ cánh tay lên, quất một roi lên cửa xe ngựa.
Rống giận vô cùng hung dữ, lập tức khiến cho tiếng khóc trong xe im lại.
Thấy vậy, nam tử kia hài lòng, tiếp tục đi về phía trước.
Ngọn cây lay động, một cảm giác tĩnh mịch dâng lên.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đêm tối bắt đầu thay thế ban ngày, những điểm đen thuần túy đang điểm tô cho non sông.
Mười mấy chiếc xe ngựa dừng lại, tụ tập lại cùng một chỗ.
“Tới giờ ăn cơm, nhanh tay nhanh chân lên.”
Trong tiếng quát táo bạo mà lãnh khốc, rèm cửa hơn mười chiếc xe ngựa xốc lên, bên trong không ít tiểu hài tử nối đuôi nhau lảo đảo đi ra.
Con trai có, con gái cũng có.
Nhìn qua khoảng bảy tám tuổi, nhưng cũng có ba bốn tuổi.
Mỗi đứa đều có vẻ mặt tái nhợt, hoảng sợ, mắt đỏ hoe, nước mắt còn chưa khô.
Nơm nớp lo sợ xuống xe ngựa, tụ tập lại một chỗ.
Lửa trại đỏ bừng, ánh lên khuôn mặt của bọn chúng, càng thêm thương cảm.
Mà giữa khung cảnh đốt lửa trại hừng hực thế này, từ trên xe ngựa thứ nhất, có hai đứa trẻ cùng một mã xa cao cao bước xuống.
Khuôn mặt trắng trẻo, vô cùng dễ thương, giống như là một viên bảo thạch sáng lấp lánh trong đống bùn xung quanh.
Khiến cho người ta vui vẻ muốn ôm vào lòng, giày vò một phen.
Còn không phải là Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc vừa bị tóm vào bao mang đi hay sao.
Hai đứa nắm chặt tay, khuôn mặt trẻ con mang vẻ tái nhợt, trong đôi mắt đen tròn xoe kia cũng có sự hoảng sợ.
“Qua đây ăn đồ ăn.”
Một nam nhân ổ mắt khoét sâu mày rậm quản lý xe thứ nhất trong đoàn kia liếc mắt nhìn Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc vẫy tay, chậm rãi nói.
Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc thấy vậy ngoan ngoãn đi tới.
Nam nhân kia gật đầu khen.
“Tướng mạo dễ thương, độ tuổi lại còn non nhất, lại ngoan ngoãn, trong chuyến hàng này, hai đứa này là tốt nhất, sau khi trở về, thủ lĩnh nhất định sẽ thưởng cho chúng ta.”
Tên nam tử gầy gầy nhìn Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc ngoan ngoãn ăn lương khô, không chút e dè cười hắc hắc nói.
“Đúng vậy, thủ lĩnh chắc chắn sẽ rất thích…”
“Tiểu tử này, thân thể múp múp, da thịt non mềm, ăn vào khẳng định là rất tốt để dưỡng nhan (bảo dưỡng dung nhan).”
Một tên nam nhân khác mặt đầy vết sẹo cũng cười hắc hắc xen mồm nói.
“Ta cũng thấy như vậy…”
“Hắc hắc…”
Gió đêm nổi lên, ban đêm mùa xuân vẫn còn có chút lạnh, gió lạnh thổi qua, khiến cho rừng cây như rầm rì nói chuyện, khiến cho rừng cây như phát ra âm thanh phẫn nộ.
Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc hai đứa dường như co rúm lại, ôm chặt lấy nhau.
Thân thể nhỏ bé liên tục run lên.
Những lời này bọn chúng đã nghe qua rất nhiều lần rồi.
Từ lúc bọn chúng bị hôn mê đã nghe qua rồi.
Lúc đầu còn không biết bọn họ nói như vậy là có ý gì.
Nhưng lúc nhìn thấy bọn họ cư nhiên có một lần cầm cánh tay người đã nấu chín mà ăn thì bọn chúng liền biết rồi.
Những kẻ này ăn thịt người, bọn họ ăn thịt người.
Mà chúng và những đứa trẻ kia là bị bắt đi, đưa cho cái tên thủ lĩnh gì đó ăn. Tên thủ lĩnh gì đó nói ăn thịt trẻ con sẽ dưỡng nhan.
Ô ô ô, thật đáng sợ.
Độc dược cái gì cũng hết rồi, đồ phòng thân mà Vân Triệu bá bá cho cũng hết rồi.
Chúng đánh không lại, đánh không lại những kẻ ghê tởm này.
Hiên Viên Huyền ôm thật chặt muội muội Hiên Viên Ngọc, hai khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, rõ ràng mắt ngận nước nhưng vẫn không chảy xuống.
Không khóc, không khóc, khóc cũng vô ích.
Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc tựa sát vào nhau, không ngừng cổ vũ bản thân.
Từ lúc bị bắt tới giờ, bọn chúng đã khóc một trận rồi, cũng làm nũng, cũng thử chạy trốn rồi.
Nhưng mà, vô ích.
Chúng đối phó với Phụ hoàng, Mẫu hậu, hoặc bá bá, thúc thúc, sư phụ, tất cả mọi người, đều có thể dùng nước mắt, ngoan ngoãn cùng đáng yêu.
Nhưng ở đây dùng với mấy người này một chút cũng không được.
Còn bởi vì chạy trốn mà bị hung hăng đánh mấy lần, hầu như ngồi cũng không được.
Ba tuổi, không phải là tuổi có thể đương đầu sóng gió.
Nhưng, khoảng thời gian này khả năng học hỏi và cảm nhận của trẻ con là mạnh nhất.
Bởi vì biết khóc có tác dụng, như vậy bọn chúng sẽ tiếp tục khóc mãi.
Bởi vì biết làm nũng hữu dụng, như vậy bọn chúng sẽ làm nũng hoài.
Nhưng, lúc này những cái đó đều vô dụng, vì vậy bọn chúng biết sẽ không thể tiếp tục, bọn chúng có trực giác và sự nhạy cảm.
Ôm chặt nhau, Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc, vừa cắn lương khô quắt queo khó nuốt trên tay.
Vừa không ngừng dùng phương thức chỉ có hai đứa biết, an ủi nhau, cổ vũ nhau, cũng là nhắc nhở chính mình.
Không phải sợ, sợ cũng vô ích.
Chúng không thể bị ăn, bọn chúng nhất định phải nghĩ ra biện pháp.
Bóng đêm đen kịt, giơ bàn tay ra không thấy được năm ngón.
“Oa…”
“Chạy, còn dám chạy, ta cho ngươi chạy nè.”
Trong lúc tĩnh lặng này đột nhiên lại vang lên tiếng quát mắng chửi rủa và tiếng khóc lớn, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Mọi người lập tức nhìn về phía đó.
Một đứa bé trai khoảng bảy tuổi, muốn thừa dịp trời tối chạy trốn.
Kết quả là bị mấy người bảo vệ bắt lại, sợi roi đen như mực giống như một con rắn độc hung hăng quất trên người của đứa bé trai đó.
Cậu bé cuộn tròn trên đất, máu nhanh chóng chảy ra.
Tiếng khóc thê thảm, kinh thiên động địa.
Cảnh tượng tàn khốc này, lập tức khiến cho những đứa trẻ khác vốn đang nhẫn nhịn không dám khóc, lập tức không nhịn được nữa, đều ôm đầu khóc lớn.
Mà Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc trong nháy mắt viền mắt cũng đỏ hoe.
Nước mắt trong suốt tràn đầy khóe mắt, nhưng lại nhất quyết cắn răng không để rơi xuống.
Khóc không giải quyết được vấn đề, ở đây không có người có thể giúp được bọn chúng, chỉ có thể tự mình giúp mình.
“Không được đánh… đánh hư rồi…vậy không tốt…ăn sẽ không ngon nữa…”
Mạnh tay lau đi nước mắt, Hiên Viên Huyền ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút khuyết điểm nhìn người dẫn đầu mắt sâu mày rậm kia, rất đáng sợ,
Nhưng lại nhất quyết nói ra.
Người dẫn đầu đó đang nhìn cảnh giáo huấn đứa trẻ kia.
Nghe Hiên Viên Huyền lại nói với hắn như thế, không khỏi sửng sốt rồi lại đột nhiên vui vẻ.
Phất tay một cái, ý bảo người kia đừng đánh nữa, vừa giơ tay bẹo má Hiên Viên Huyền cười nói: “Khá lắm nhóc con, lại không sợ hãi, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đấy.”
“Ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy vậy.” Phó thủ lĩnh bên cạnh thấy vậy cũng nhướng mày hứng thú.
“Sợ sẽ hữu dụng sao?” Hiên Viên Ngọc được Hiên Viên Huyền ôm thật chặt, ngẩng cái đầu nhỏ bé lên nói.
“Vô dụng.” Người dẫn đầu nhướng mày thật cao.
“Vậy thì không cần phải sợ.” Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc liếc nhìn nhau, cùng nói.
“Ha ha, hai đứa bé này rất thú vị, thú vị.” Sau Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc nói xong, người dẫn đầu và những người dị tộc xung quanh cùng cười to lên.
Lời này nếu là đứa bẻ mười tuổi nói ra còn có chút khí thế và khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng đứa trẻ ba tuổi nói ra, giống như đang nói cho con ăn kẹo đi vậy, bị người ta nghe rồi quên hết, cùng lắm thì cho rằng hai đứa trẻ này thật đáng yêu.
Rõ ràng sợ hãi mà vẫn nói không sợ, điển hình một đứa trẻ nhỏ.
“Hay lắm, mặc kệ các ngươi sợ hay không sợ, kết quả cũng như nhau, nhưng mà bé con à, thấy các ngươi đáng yêu như vậy, ta liền nhắc nhở các ngươi một chút.
Nếu khiến cho thủ lĩnh chúng ta yêu thích, nói không chừng sẽ ăn các ngươi sau, để cho các ngươi sống thêm được mấy ngày, ha ha.”
Người dẫn đầu này có lẽ cũng bị Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc chọc cho vui vẻ, cư nhiên lại nhắc nhở như vậy.
“Đại ca, bọn nó nghe hiểu được sao?”
“Đúng vậy, haha, nhỏ như vậy…”
“Không hiểu cũng không sao, cứ xem như tâm tình ta đang tốt…”
Mấy người dị tộc này ở một bên cười to, mà Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc nghe được những lời như vậy lại quay đầu nhìn vào đôi mắt đen tròn xoe của đối phương.
Bên trong ánh lên ý tứ mà chỉ có chúng mới hiểu.
Tiếp tục lên đường, không biết là đã chạy qua bao nhiêu con đường.
Cuối cùng trong lúc sắc xuân hoa nở như vậy, cũng đến được lãnh địa dị tộc ẩn sâu trong dãy núi.
Sao lấp lánh trên bầu trời đêm, những đám lửa đỏ trắng lập lòe như hỏa diệm sơn phủ khắp giữa hõm núi.
Vô số người, cả trai lẫn gái ăn mặc kì dị, có người trên cổ còn đeo đầu lâu, đứng quây quanh đống lửa, cầm giáo nhảy múa.
Âm thanh chói tai, cười không giống cười, mà hát chẳng ra hát, vang vọng trong bầu trời đêm, khiến cho người nghe sởn gai óc.
Mà ở tận cùng của đống lửa này, trên bãi đá cao cao dựng đứng, có một nữ nhân ngồi trên đó, những bông hoa lửa bay ra từ đống lửa chập chờn xung quanh.
Những đứa trẻ đang gào khóc thảm thiết và cả Hiên Viên Huyền Hiên Viên Ngọc, bị dẫn đi tới phía nữ nhân đó.