Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 454: Phá kén thành điệp 12

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

Chân trời xanh lam phía trước, tựa như có người chậm rãi di chuyển, khoảng cách quá xa rất khó nhìn rõ, nhưng thật sự có người di chuyển.

“Ta đi hỏi đường.” Nói một đống tiếng dân tộc Hung nô, Tiểu Hỉ Thước ra roi thúc ngựa vọt đi.

Nhiều năm như vậy, vào Nam ra Bắc, học được không ít, ngôn ngữ của tứ phương cũng nói cực thuận.

Lưu Nguyệt thấy vậy cũng không ngăn cản, thúc ngựa bám theo ở phía sau, trên tay không có hệ thống định vị toàn cầu, lạc đường trong đại thảo nguyên hoang vắng, cũng không phái không có khả năng.

Vượt qua đại thảo nguyên nhấp nhô, Lưu Nguyệt không có tới gần đám người xa xa kia, đột nhiên ghìm cương ngựa, Vu Phi bên cạnh cùng khắc cũng ghìm cương dừng ngựa.

Hai người đồng thời ngay lập tức đứng lại, đưa mắt nhìn về phía trước, cẩn thận nhìn.

Chỉ thấy xa xa mây tầng cuồn cuộn bắt đầu khởi động, màu hắc lục mau lẹ bay đến nhanh như gió, cũng không phải một người, cũng không phải một đội buôn, quân binh dân tộc Hung nô kéo dài một phương tối đen như mực, ùn ùn kéo đến.

Mà ở phía trước bọn họ, Tiểu Hỉ Thước tốc độ nhanh nhất, lúc này vẻ mặt tái nhợt quay người vọt về, vừa xua tay hét lớn : “Là quân đội, là quân đội.”

Trên đại thảo nguyên chạm mặt quân đội lớn, không phải chuyện tốt.

Lưu Nguyệt quyết định thật nhanh ghìm cương ngựa, quay đầu đi, chạy gấp về phương hướng khác.

Phía sau Âu Dương Vu Phi và Tiểu Hoa không nói hai lời quay đầu lại, xa xa Tiểu Hỉ Thước vừa điên cuồng hét lên vừa chạy như bay.

Bốn người như lưu tinh cản nguyệt, chạy như bay.

Phía sau, gót sắt hiển hách, kéo dài toàn bộ một phương thảo nguyên đi đến, đằng đằng sát khí, sợ không dưới mấy vạn binh.

Chạy gấp, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đem quân binh Hung nô đông nghìn nghịt ném đi xa, hành động nhanh chóng, chung quy vẫn không thua kém kị binh.

“Được rồi, được rồi, phía sau không có ai nữa.” Hoa Ngọc Long nhảy xuống lưng ngựa, tai dán trên mặt đất tập trung nghe động tĩnh phía sau, cười meo meo đứng dậy.

“Ngày lạnh như thế vận động một chút thật ấm áp.” Vặn vẹo thân thể, Tiểu Hỉ Thước cũng là vẻ mặt không để bụng.

Xem ra đi theo công tử bọn họ, đem lá gan trui rèn rất tốt rồi.

Chọn tập
Bình luận
× sticky