Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 117: Gió thổi mây phun (17)

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

Trong ánh sáng trăng lạnh lẽo, hai người cứ như hai tên sát thần.

“Tướng quân.” Ba mươi vạn binh lính lập tức kích động, hò hét ra tiếng.

Trên đài cao, Lưu Xuyên, Trần Ti, Chu Thành, trong mắt như cháy lên ngọn lửa thông thiên, ba người động thân thể, hướng phía Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt đang đi tới, chiến giáp vung lên, nhất tề quỳ xuống: “Mạt tướng khấu kiến Tướng quân.”

“Khấu kiến tướng quân.” Mọi người xoát xoát quỳ xuống, toàn bộ giáo trường lạnh ngắt như tờ, chỉ có tiếng hô của ba mươi vạn binh lính, một mảnh uy nghiêm hiển hách.

Dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, giữa hàng ngàn hàng vạn binh lính, Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt chậm rãi tiến tới, cả người toả ra uy hiếp, như uy nghiêm của bậc Vương giả.

Tả tướng đứng trên đài cao, không dám tin trừng lớn mắt, nhìn hai người từ trong ba quân đi tới, dùng sức chớp mắt nhiều lần, làm sao có thể? Làm sao có thể? Bọn họ không phải đã chết rồi sao, như thế nào lại xuất hiện ở đây? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, Tả tướng dùng sức lắc lắc đầu, lui về phía sau từng bước.

Kinh ngạc ngập đầy trong mắt, cơ hồ khiến hắn thành trò hề thị chúng.

“Thật to gan, Tả tướng, ngươi cư nhiên dám động tay sát hại Bổn vương.” Từng bước trạm định trên đài cao, Hiên Viên Triệt lạnh lùng nhìn Tả tướng sắc mặt khó coi.

Một thân chật vật, nhưng hơi thở lại uy chấn bốn phương tám hướng.

Lưu Nguyệt ôm tay Hiên Viên Triệt, đứng một bên, lạnh lùng quỷ mị nhìn Tả tướng, cái nhìn lạnh như băng kia, hơi thở lại bén nhọn, làm người ta lạnh hết sống lưng.

“Thấy chúng ta, ngươi thực kinh ngạc?” Ánh mắt âm trầm tập trung trên người Tả tướng, Lưu Nguyệt như lơ đãng nói.

“Không, không, đúng vậy, a, không…….” Mặc cho Tả tướng lòng dạ sâu kín bao nhiêu, lúc này cũng sợ đến mức tay chân run rẩy, nói không nên lời.

Phỉ tướng quân cùng Thái tử Hiên Viên Thừa bên cạnh, sớm đã nói không nên lời, tràng thông thiên đại hoả kia, cháy ba ngày ba đêm, cư nhiên còn có thể sống sót, hai người trước mặt là người hay là quỷ đây?

Gió đêm thổi thổi, thời tiết đầu hạ lại như lạnh đến thấu xương.

Tả tướng rùng mình một cái, bất quá cũng là người từng lăn lộn quang trường, lập tức khôi phục thần sắc, tay trái nâng cao nắm chặt thánh chỉ, tự trấn định nói lớn: “Bổn tướng cùng Thái tử điện hạ chính là phụng ý chỉ Hoàng đế bệ hạ mà đến, tam đại phó tướng không tôn hoàng lệnh, khi quân phạm thượng, theo lý phải giết chết tại chỗ.”

Hiên Viên Triệt mắt phát lạnh, cũng không cho Tả tướng đọc lại, trực tiếp giựt lấy, mở ra đọc.

Liếc mắt đọc nhanh, ý chỉ thu hết vào đáy mắt, Hiên Viên Triệt nhất thời cười lạnh, đem thánh chỉ ném lại cho Tả tướng, trầm giọng nói: “Bổn vương còn chưa có chết, thánh chỉ này làm sao được ban ra, lại thêm không chính xác, làm sao tính là khi quân phạm thượng được

Chọn tập
Bình luận