Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 200: Phong đem bái cùng (4)

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

“Thật xinh đẹp.” Trung niên nhân ngồi trên ghế khách quý, thấy vậy, thần tình tán thưởng, ngón tay nhẹ gõ gõ tay ghế, mặt mày đầy vẻ cao hứng.

Mà những người khách quý chung quanh, mặt mày lại khó lường, sắc mặt âm trầm.

Thập diện mai phục, tiếp cận đối phương, tung một chiêu mạnh mẽ chính xác vào lúc thích hợp nhất.

Hai mắt chợt loé qua tia lãnh huyết, tay phải Lưu Nguyệt bay lướt nhanh trên tỳ bà, tốc độ kia, cơ hồ khiến người xem xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối.

Nhìn không rõ hình dáng ngón tay nữa, chỉ còn thấy một mảnh hư ảnh, chỉ thấy dây đàn tỳ bà đang không ngừng rung động.

Tỳ bà mà cũng có thể đàn như vậy, tỳ bà mà cũng có thể đàn nhanh như vậy.

Tất cả mọi người xem chung quanh đều sợ ngây người.

“Phanh phanh phanh.” Ba tiếng cực kỳ trào dâng cắt qua không gian, phi thẳng phía chân trời, một khúc thập diện mai phục đã đàn xong.

Dư âm ít ỏi, khiến người ta tâm thần mênh mông, cơ hồ hít thở không nổi.

Lưu Nguyệt chậm rãi đè dây đàn đang không ngừng rung động lại, lạnh lùng đứng giữa lôi đài, gió nhẹ thổi qua tà áo nàng, lộ vẻ xơ xác tiêu điều.

Nam tử cao lớn cuối cùng đang đứng trên lôi đài, trong mảnh dư âm ít ỏi từ khúc đàn, chậm rãi ngã xuống.

Gió nhẹ thổi qua, quần áo nguyên vẹn từ từ vỡ vụn, thành nhiều mảnh nhỏ, theo gió cuốn đi.

Mà dưới những mảnh nhỏ này, vô số vết máu, dày đặc trên người hắn, huyết sắc lan tràn, nhuộm đỏ cả một góc lôi đài.

Một khúc thập diện mai phục ngắn ngủi, còn chưa đầy thời gian một nén nhang.

Hết thảy đã yên định.

Ánh mặt trời chiếu rọi, Lưu Nguyệt vốn một thân bụi bặm xơ xác, lúc này giống như thiên thần hạ giới, uy phong lẫm lẫm, tuấn mỹ vô song.

Mắt lạnh lùng đảo qua ba thân ảnh đã ngã xuống, Lưu Nguyệt hừ một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thành chủ Nghi Thuỷ thành đang ngồi trên ghế khách quý đối diện.

“Thiên hạ đệ nhất, Lưu huynh, thiên hạ đệ nhất…….” Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc ngây người, Vân Triệu tỉnh lại trước nhất, nhất thời quơ cái dao cầm rách nát trong tay , hưng phấn nhảy thẳng đến biên lôi đài, liên tục cao giọng hô lớn.

“Thiên hạ đệ nhất…….” Trong khoảng khắc, tất cả mọi người còn bị dư âm chấn ngây ngẩn, lập tức phản ứng lại, nhất thời, tiếng gào thét hưng phấn cuồng nhiệt liên tục vang lên, cái sau cao hơn cái trước, rung chuyển đất trời.

Chọn tập
Bình luận