Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 60: Khởi binh vấn tội (16)

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

“Đánh.” Tả tướng vừa nghe nhất thời nổi giận gầm lên một tiếng, thanh sắc càng dữ tợn.

Quân côn, hạ xuống càng nặng.

“Ôi, ta không dám, tha ta đi, ta không dám………A………”

Lưu Nguyệt thấy vậy, lạnh lùng cười, ngồi tựa trên ghế hoàng kim lớn, ung dung nhìn.

Tiếng gào khóc theo tiếng đánh dập nhỏ dần, một trăm quân côn, nếu đánh thật tình, da thịt đầy đặn của Liễu Tâm Ngải sẽ nát bét.

Đánh đánh đánh, cơ hồ không ra tiếng nữa. (cell: thịt lúc đó chắc mềm nhũn rồi ^^)

“Như vậy, Mộ Dung tiểu thư đã vừa lòng chưa?” Tả tướng không nhìn Liễu Tâm Ngải phía sau, mặt giận dữ nhìn Lưu Nguyệt, nói.

“Hảo, Tả tướng không hổ là Tả tướng, trì gia quả nhiên nghiêm cẩn.” Lưu Nguyệt chậm rãi đứng lên, cổ tay đột nhiên huơ một cái.

Trường tiên màu đen lập tức vút ra, đánh bay quân côn đang không ngừng quất xuống kia.

“Bỏ đi.” Lưu Nguyệt chậm rãi nói một câu.

Liễu Tâm Tình nãy giờ đứng ở bên trong lập tức vọt ra, mặt đầy nước mắt ôm lấy Liễu Tâm Ngải đang hấp hối, trong lòng oán hận.

Đánh thì đã đánh tới 90 quân côn rồi, giờ mới bảo bỏ đi, cùng với đánh hết 100 có gì khác biệt. (cell: ta là ta chờ tới 99 )

“Việc hôm nay coi như bỏ qua, Tả tướng lấy đức thu phục lòng người, Lưu Nguyệt thập phần bội phục.” Đánh người đã đời xong nói lời khen ngợi, quả thực so với trực tiếp móc xỉa còn khó nghe hơn.

“Nếu đã như vậy, Mộ Dung tiểu thư xin rời đi, bổn tướng muốn thượng triều.” Dứt lời, Tả tướng liền cất bước đi, cư nhiên là muốn đi bộ vào triều.

Nếu không phải sợ trễ giờ, khiến thế lực khác cướp lấy tiên cơ, hắn thật muốn nhìn xem Mộ Dung Lưu Nguyệt có thể trấn cửa tới bao lâu.

Đáng tiếc, Lưu Nguyệt hết thảy đều có tính toán, hậu chiêu còn ở phía sau.

“Kia thật không phải, người đâu, tới chuẩn bị cho gia gia các ngươi một cái kiệu, đường đường là Tả tướng, lưng đeo bụi gai đi bộ, thật sự tổn hại đến thể diện a.” Thản nhiên vung tay lên, Lưu Nguyệt thần tình phấn chấn nhìn Tả tướng xấu hổ mặt đỏ bừng, cười thật tao nhã.

Tả tướng vừa nghe, thiếu chút nữa phun máu, nàng trấn tại đây một ngày một đêm, dù kết cục có như vậy hay không, thể diện hắn đã sớm tổn hại hết rồi, giờ nói mấy lời này, giả người tốt cũng chân chính là chọc tức chết hắn mà.

Giữa một đám người mặt lúc xanh lúc trắng chung quanh, Lưu Nguyệt xoay người, cười lớn không xem ai ra gì, rời đi.

Tiếng cười trong màn đêm trống vắng, vang vọng xa xa.

Đem toàn bộ tùy tiện cùng kiêu ngạo phát ra đến cực hạn.

Hôn nay, Tả tướng bị Lưu Nguyệt cho ăn đòn đau điếng.

Chọn tập
Bình luận
× sticky