Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 494: Gậy ông đập lưng ông 12

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

Nhưng mà hắn mau, tốc độ Lưu Nguyệt còn nhanh hơn.

Hắn xoay người còn chưa né kịp, đống lửa nổ tung, giã một tiếng thật mạnh trước ngực hắn, Hàn Phi nháy mắt bị đánh giật ngược, té đè lên hộ vệ Tịch Thượng phía sau, một ngụm máu tươi phun ra, rượu văng khắp nơi, ngọn lửa quấn lấy hắn.

Hộ vệ Tịch Thượng nhất thời thay đổi sắc mặt, luống cuống tay chân giúp Hàn Phi dập ngọn lửa đang cháy trên người.

Bên cạnh, thủ lĩnh mười sáu thế lực khác thấy vậy liền bật dậy, sắc mặt vốn dâm loạn lộ ra vẻ thiết huyết bưu hãn.

Đao kiếm ra khỏi vỏ, sát khí bốc lên.

Hộ vệ của Hàn Phi lại trường kiếm phá không, vọt lại hướng Lưu Nguyệt.

Tiếng đàn không dứt, Lưu Nguyệt chậm rãi khảy cầm như trước, thấy vậy, sắc mặt không thay đổi, năm ngón tay phi nhanh ở trên mặt cầm một vòng, một phong nhận vô hình bắn ra.

Mấy đại hán đang tới tấp đánh tới , dừng giữa không trung, như trúng đòn nghiêm trọng, một ngụm máu tươi cuồng phun ra, thân hình rơi xuống, đập thật mạnh trên nền đất.

Mặt đối mặt, còn chưa kịp động tới đối thủ, đã bị thương nặng.

Không gian trở lên yên lặng , mọi người nhất thời biến sắc.

“Đây là công phu gì?” Âu Dương Vu Phi vốn vẫn ung dung tự tại , đầu ngón tay hơi miết miệng chén rượu, mở to mắt quan sát.

“Rượu thơm, đồ ăn ngon, các vị cũng không nên đạp hư, Khô Sa thảo nguyên vốn cũng không phải địa phương dồi dào tài nguyên.” Thanh âm thản nhiên vang lên, Lưu Nguyệt ngón tay lại khẩy nhẹ một vòng, phong nhận vô thanh vô tức bắn vào đống lửa trước mặt mười sáu tộc trưởng, lửa, nhất thời càng thiêu cháy dữ dội.

Yêu pháp, chúng thế lực Khô Sa mười thành mắt toàn bộ tròn lại, một đám đứng sừng sững ở tại chỗ, tay càng nắm chặt bội đao bên hông.

“Bổn vương hảo tâm mở tiệc chiêu đãi các vị, nếu các vị không nể mặt mũi, bổn vương cũng không cưỡng cầu, tiễn khách.” Tiếng đàn thản nhiên, chậm rãi nổi lên sát khí.

“Lão Đại, ngoài bãi cỏ các hướng đều có người, chúng ta bị vây ở trong này rồi.”

“Thủ lĩnh, chúng ta ra không được. . . . . .”

Vừa nghe Lưu Nguyệt một tiếng tiễn khách, mười bảy nhóm hộ vệ ở gần cửa bãi cỏ nhất, nhất thời muốn lao ra ngoài, lại phát hiện như thế nào cũng không thể ra được .

Chọn tập
Bình luận
× sticky