Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 466: Bắc Mục phong vương 11

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

“Tiếp.” Hung nô vương thuận tay ném, vò rượu vỡ tan, bên trong một giọt cũng không có, Lưu Nguyệt ngay lập tức liền vung tay hô to.

Bên cạnh ngay lập tức có người bưng rượu lên.

Không nói hai lời, chạm chén rồi uống, khí phách hào hùng như vậy đúng là chưa từng xuất hiện trên người Lưu Nguyệt, lúc ở thất quốc, nàng cũng chưa từng bộc lộ ra ngoài, cũng không có cơ hội để biều hiện.

Trong mắt Âu Dương Vu Phi, ánh mắt sâu thẳm.

Ngay từ đầu hò hét cổ động, đến bây giờ lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người trong lều lớn đều trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt phía trước, rượu này mạnh bao nhiêu, bọn họ cực kì rõ.

Hơn hai vò rượu rồi, trời đất ơi, bọn họ chính là nam nhân cao lớn thô kệch, cũng khó uống nổi, Lưu Nguyệt này…. Thật mạnh.

Mùi rượu dâng lên, Hung nô vương một ngụm uống hết, lảo đảo một cái, buông lỏng vò rượu trong tay, vò rượu rơi xuống đất, khắp nơi toàn mảnh vỡ, vẻ mặt hồng như máu.

Lưu Nguyệt trái lại khuôn mặt vẫn ửng đỏ như trước, cầm vò rượu trống trơn, ra hiệu với Hung nô vương: “Tiếp tục.”

“Dừng, bản vương chịu thua.” Hung nô vương nhìn Lưu Nguyệt vẻ mặt không đổi, nắm mắt lắc đầu: “Ngươi nói điều kiện đi.” Hắn uống rượu vào không giữ nổi sự thanh tỉnh.

Vừa nói xong, quần thần im lặng xung quanh bỗng chốc la hét vang dội, cực kì hưng phấn.

Lưu Nguyệt nghe vậy quay đầu nhìn Tiêu thái hậu bên cạnh, ánh mắt thăm dò.

Quy tắc của thảo nguyên, ai bắt tù binh, nói ra tiền chuộc, lúc này nếu không muốn cùng Hung nô quyết chiến một trận, vậy nhất định phải thả Hung nô vương đi, xem tiền chuộc như thế nào.

Tiêu thái hậu thấy Lưu Nguyệt nhìn qua, liền nói ngay: “Theo ý ngươi là được rồi.”

“Bản vương thua ngươi, không phải thua Bắc Mục.” Ngay khi lời nói của Tiêu thái hậu vừa hạ xuống, Hung nô vương trầm giọng quát.

Lưu Nguyệt nghe vậy không thể không nhíu nhíu mày, nói như vậy tiền thưởng này sẽ không tốt lắm…

“Tỷ tỷ.” Ngay lúc Lưu Nguyệt trầm ngâm, cánh cửa lều lớn mở ra, Bắc Mục vương năm tuổi chạy vào, hướng về phía Lưu Nguyệt gọi một tiếng.

Mọi người trong lều lớn nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, vương bọn họ gọi người khác là tỷ tỷ, coi như ân nhân, vậy cũng…

Chọn tập
Bình luận