Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 262: Sơn vũ dục đến (6)

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

Chủ nhân mặc nam trang đưa tới vô số ong bướm, giai nhân khuê phòng. Nếu là khôi phục nữ trang, càng không biết phải hấp dẫn bao nhiêu văn thần tuấn hào (ý chỉ mấy anh giai “chất lượng cao”, dù chả bằng Triệt ca nhà mềnh).

Là nam nhân hấp dẫn nữ nhân, làm nữ nhân thu hút nam nhân.

Không biết về sau, tiền chủ nhân của hắn cần phải có trái tim kiên cường cỡ nào mới có thể chống đỡ được lực hấp dẫn như vậy (Nhất ca rõ lo bò trắng răng, người ta còn không có muốn chống đỡ kìa).

Ngẩng đầu nhìn trời, Đỗ Nhất vì tương lai của Hiên Viên Triệt, rơi lệ đồng tình.

“Đến đây, uống một ly, Lưu Nguyệt. Qua bảy ngày nữa chính là đại hôn của ngươi và thập thất công chúa, đến lúc đó, chén rượu này nhất định phải uống cho náo nhiệt.” Bộ binh thượng thư cười to nói.

“Tất nhiên.” Lưu Nguyệt gật gât đầu, đột nhiên quay đầu nhìn Hậu Kim quốc chủ, đạm thanh nói : “Quốc chủ có đến không?”

Tiếng nói vừa dứt, mấy người trong điện đều ngậm miệng, nhìn Lưu Nguyệt.

Quốc chủ tự mình đến chủ hôn, đây cũng không phải vinh dự bình thường. Lưu Nguyệt này cho dù có công lao có thể bồi dưỡng tài năng, cũng không tránh quá quá trớn sao.

Hậu Kim quốc chủ nghe vậy cũng chỉ liếc nhìn Lưu Nguyệt một cái.

Thấy Lưu Nguyệt bình thường thản nhiên, biểu tình không hề biết mình đã yêu cầu quá đáng, Hậu Kim quốc chủ đột nhiên nở nụ cười.

Lưu Nguyệt này từ hải ngoại tới, quả nhiên suy nghĩ không sâu xa, bản tính tuy rằng cao ngạo nhưng lại chất phác. Vậy đi xem chút náo nhiệt cũng không sao.

Lập tức cười nói : “Được, đến lúc đó, bổn vương sẽ đích thân đến làm chủ hôn cho ngươi.”

Lời vừa cất ra, mấy vị đại thần chung quanh đều đồng loạt liếc mắt nhìn nhau, không nói gì nhiều.

Lưu Nguyệt gật gật đầu nói : “Tốt, vi thần sẽ quét dọn giường chiếu đón chào.”

Thần Phi nghe vậy cũng chen vào nói : “Ta đây là bà mối, đương nhiên cũng phải đến trình diện.”

Lưu Nguyệt nghe vậy cười khẽ, giống như rất vui vẻ. Khuôn mặt tươi cười kia ở dưới ngọn đèn dầu, đều làm cho vài người tim đập loạn.

Nụ cười như vậy, khó mà thấy được.

Bên cạnh, thập thất công chúa mặt mày đỏ bừng.

Không ai thấy rằng sau khuôn mặt cười kia lại lạnh như băng.

Sao đêm lấp lánh, gió đêm nhẹ thổi.

Khách và chủ cùng vui, Lưu Nguyệt say đến bất tỉnh nhân sự, từ Đông cung trở về Phiêu Kị tướng quân phủ.

Treong bóng đêm, người Tây Hán vốn vẫn ẩn núp xung quanh Phiêu Kị tướng quân phủ, nhân lúc nàng không phát hiện, vô thanh vô tức biến mất.

Chọn tập
Bình luận
× sticky