Liễu hoàng hậu trong nháy mắt hoảng sợ nhìn Lưu Nguyệt, cơ hồ một chút phản ứng cũng không có.
Sao có thể như vậy, nàng ta như thế nào đã biết nàng hạ độc? Mộ Dung Lưu Nguyệt này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại? Rốt cuộc là ai?
Nàng như thế nào cái gì đều biết, nàng như thế nào cái gì đều làm được?
Thân thể bắt đầu run rẩy, Liễu hoàng hậu thật sự sợ hãi, hoảng sợ trong mắt cơ hồ toàn bộ muốn nuốt lấy nàng.
Nhìn Liễu hoàng hậu hoảng sợ, Lưu Nguyệt hai mắt nhíu lại, sát khí vẫn xoay quanh thân: “Ngươi đã thích ngoạn độc, bổn vương phi liền tự mình tiễn ngươi một đoạn đường.”
Hai ngón tay liền đưa lên miệng Liễu hoàng hậu, bên dưới khẽ dùng lực, nhất thời Liếu hoàng hậu miệng anh đào nhỏ mở ra.
Cả người run lên,xuất hiện ở Lưu Nguyệt trong tay, độc dược kia chính là thứ vô cùng trân quý được cất giữ trong mật thất hoàng cung.
Cười lạnh, từng chút từng chút đưa độc dược khuynh đảo trong tay cho vào miệng Liễu hoàng hậu, Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn Liễu hoàng hậu vặn vẹo, ánh mắt hoảng sợ biểu tình.
Một tiếng hừ lạnh, Lưu Nguyệt vung tay lên, Liễu hoàng hậu thật mạnh ngã văng ra ngoài.
“Ô ô.” Miệng nói không nên lời, chỉ có thể nghe thấy Liễu hoàng hậu không ngừng ô ô kêu to, hai tay ở trên người dùng sức gãi.
Càng gãi càng ngứa, càng gãi càng đau.
Trên người vết máu không ngừng xuất hiện, phá da, lạn thịt.
Thế nhưng Liễu hoàng hậu vẫn không ngừng gãi, không ngừng ở trên mặt đất quay cuồng.
Nàng nghĩ muốn dừng lại, chính là dừng không được, đó là đoạn trường hủ cốt độc, ăn vào loại độc tố này, toàn thân sẽ bị chính mình một phen đem trảo lạn mà chết đi.
Chính mình nhìn chính mình chết đi, bản thân tự giết chính mình, này độc tố, chính là vạn ác cực kỳ.
Dưới bầu trời đêm tĩnh lặng, Liếu hoàng hậu một thân đầy máu không ngừng vặn vẹo, phát ra những tiếng rên rỉ , làm người ta mao cốt tủng nhiên.( xương cốt rã rời)
Ngẩng đầu, Lưu Nguyệt cũng không thèm nhìn tới Liễu hoàng hậu trên mặt đất, nâng bước liền nhắm hướng đông trong cung đi đến.
Ven đường, dương liễu ở trong gió phi múa, nhè nhẹ mùi hoa thấm vào ruột gan, thực sự yên lặng, tĩnh đến cơ hồ một chút thanh âm cũng không có.
Không ai nghe thấy Liễu hoàng hậu ở phía trước điện giãy dụa mà xuất hiện, không có một tiếng hít thở, tĩnh, đây là một loại tĩnh mịch, lặng im.
Đông cung không lẽ nào không có ai, mọi người hình như đều rời khỏi, nơi này là một tòa điện trống không.
Đạp lên ánh trăng, Lưu Nguyệt một cước đá văng cửa đại môn của Đông cung đang khép hờ.