Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 648: Sinh tử một đường

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

Nắng sớm phong vũ, mùa xuân ấm áp.Hà Cổ Sơn ngập nghềnh quanh co khúc khuỷu, tuy rằng không bắng dãy núi lớn nhất biên giới Nam Tống – núi Thiên Năng, nhưng cũng rất đặc biệt.Lúc này mới đầu xuân, trăm hoa đua nở, cỏ xanh thăm thẳm, khắp nơi vui vẻ và tươi tốt.Thanh mai nấu rượu luận anh hùng, ngồi uống trà dưới Hà Cổ Sơn quan sát động tĩnh, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt tận hưởng giây phút nhàn hạ thoải mái hiếm có, chỉ tiếc lúc này không có thanh mai, không luận anh hùng được.Cầm tay cùng đi, thảnh thơi nhìn bầy trời trong xanh.Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, không thấy một chút nôn nóng vội vàng, ngược lại càng giống mấy vị du khách du sơn ngoạn thủy rỗi rãi, rất thanh nhàn.Mặt trời như bay qua, quay đi quay lại đã bốn ngày.Tước kêu chim hót, ánh dương nhảy múa.Đầu ngón tay lay động, Lưu Nguyệt híp mắt nhìn bồ câu đưa tin đậu trên tay, cười: “Bọn họ tới rồi.”

Hiên Viên Triệt nhìn lướt qua tin tức Thu Ngân truyền lại, Độc Cô Dạ và Vân Triệu đã đàm luận xong xuôi với Nam Tống Quốc quốc chủ, hôm nay cùng rời đi.Mặt ngoài gióng trống khua chiêng rời đi, thực tế hai người đã cải trang đi Hà Cổ Sơn.Không biết Độc Cô Dạ và Vân Triệu nói với Nam Tống Quốc chủ cái gì, mấy cái đó giờ chỉ là râu ria, chỉ muốn chờ ở đây, sao còn phải sợ mấy người Ngạo Vân quốc và Tuyết Thánh Quốc liên hợp với Nam Tống Quốc.Vốn là liên minh lục đục, chưa đánh đã bại, chỉ trong giây lát.Nhìn nhau cười, Lưu Nguyệt Hiên Viên Triệt tay trong tay mà đi, rốt cuộc đã tới.Trời chiều về tây, chân trời màu vỏ quýt, ánh nắng leo lắt.Tiếng ngựa u ám, tới như phong hỏa.Màn đêm buông xuống, ánh lửa âm thầm lóe ra khắp nơi.“Chính là nơi này.”

Trên dung nhan tuấn lãng của Vân Triệu hiện lên vẻ nghiêm túc bị đè nén và hưng phấn, nắm bản đồ trong tay, chỉ vào đám cỏ xanh bị vẹt ra ngay giữa lòng núi, lộ ra cửa đá to lớn.Ánh trăng hiện ra trong không trung, soi tỏ cánh cửa đá loang lổ kia.Dấu vết nguy nga mà loang lổ, mấy trăm năm lưu lại, cửa đá đã không có phong thái của ngày xưa, trở nên cũ nát, nhưng sự tinh tế kia, lại không hề thua kém bất kì kiến trúc cận đại nào, vẫn đứng sừng sững.Một lổ hổng hình tròn.Đưa tay run run lấy hai vòng trong trong tay ra, sự lạnh lùng trong mắt Độc Cô Dạ vẫn lạnh lùng như trước, cũng không có rung động gì, giống như tài phú ngập trời này, tài phú mà bất kì quốc gia nào có được đều có thể thâu tóm thế lực khắp thiên hạ, ở trong mắt của hắn cũng chẳng phải là cái gì ghê gớm.“Mỗi người một nửa.”

Vân Triệu thả bản đồ trong tay ra, cũng lấy mảnh vỡ vòng tròn trong tay áo ra.Hao tổn tâm cơ, làm vô số thủ đoạn, hôm nay thật sự có được, hiểm ác và tâm cơ của mình, thật sự không thể để người ngoài biết được.“Ừ.”

Độc Cô Dạ ừ một tiềng, không nói điều gì dư thừa, chậm rãi ghép hai mảnh vòng tròn cầm trong tay vào lỗ hổng trên cửa đá.Cũng sớm đã ký kết hiệp ước, Ngạo Vân và Tuyết Thánh mỗi người một nửa, cũng không còn gì để nói, Nam Tống có thể lén lút ra tay sau lưng, nhưng Tuyết Thánh không phải dễ đối phó như vậy.Ba mảnh vỡ gắn chặt trên cửa đá đã bị bỏ quên bốn năm trăm năm.Ánh lửa âm thầm lóe ra, tim đập chân run.Tất cả mọi người nhìn chằm chằm cửa đá to lớn kia, là thật? Là giả? Là thật cất giấu kho báu ngập trời, hay là tất cả cũng chỉ là dã sử truyền thuyết.Nắm chặt tay, tim căng thẳng.Không ai không khẩn trương, không ai không hưng phấn.Dưới ánh đèn dầu chiếu rọi, ba mảnh vỡ yên tĩnh kia, đột nhiên vang lên tiếng phịch nhỏ.Ngay sau đó trước mắt mọi người, chậm rãi chuyển động.Một vòng, hai vòng, ba vòng.Giống như có một bàn tay vô hình, xoay nó chuyển động, vòng tròn chuyển động có quy luật.Độc Cô Dạ và Vân Triệu ở gần cửa đá thấy vậy, lập tức lui về sau hai bước, tránh ra xa.Ánh sao lấp lánh, ánh trăng bàng bạc.Mơ hồ cửa đá mấy trăm năm không có mở ra, dưới ánh sáng bạc, truyền đến tiếng bánh xe, chậm rãi mở ra.Âm nhu mà ôn nhuận, hào quang từ từ lóe ra sau cửa đá.U tĩnh mà sáng ngời.Nương theo ánh sáng của cây đuốc, Độc Cô Dạ và Vân Triệu nhìn rất rõ, sau cửa đá là tường đá quanh co không thấy cuối khảm đầy dạ minh châu.Lấy dạ minh châu để chiếu sáng, không cần vào trong, cũng biết nơi này xa xỉ và phú quý.Bóng đêm uyển chuyển, kho báu phủ đầy gió bụi mở cửa ra.Đứng hồi lâu, đợi cho mùi ẩm mốc của mật đạo bị che kín bốn năm trăm tan hết, Độc Cô Dạ và Vân Triệu mới dẫn đầu vào trong sơn động.Mở cửa ra, cường binh hãn tướng san sát canh gác, một mảnh sâm nghiêm.Lưu Nguyệt đứng thẳng trên ngọn cây, đã ngủ một giấc, duỗi lưng một cái, mở mắt ra nhìn Hiên Viên Triệt ôm nàng, cười nói: “Tốt lắm?”

Khóe miệng Hiên Viên Triệt cong lên: “Tỉnh đúng lúc lắm.”

“Đó là đương nhiên.”

Lưu Nguyệt cười híp mắt, nhìn qua giống như một con mèo lười biếng, làm cho người ta chợt thấy trong mắt chợt lóe lên sự bén nhọn.“Ai?”

Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt nói chuyện cũng không có ý giảm thấp tiếng nói, giọng nói bay theo gió đêm, trong đêm khuya người tĩnh, truyền đi rất xa đến chỗ thủ vệ của Ngạo Vân và Tuyết Thánh Quốc ở trước cửa động, hai phe nhân mã nháy mắt rút gươm ra khỏi vỏ.“Người muốn mạng ngươi.”

Bốn chữ bay nhẹ trông gió, ba bóng dáng nhanh như quỷ mị chui vào trong đội hình nhân mã.Đao kiếm bay múa, huyết sắc khắp nơi.Người Độc Cô Dạ và Vân Triệu mang đến đây, đều là cao thủ của hai nước, tuy ít nhưng lại giỏi.Chẳng qua, gặp phải đối thủ là Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Đỗ Nhất, cao thủ như vậy cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.Chưa đến một khắc (15′), đã giải quyết xong tất cả.Độc Cô Dạ và Vân Triệu đi vào sâu trong sơn động, thậm chí ngay cả một tiếng la khác thường cũng không nghe thấy.Vỗ vỗ tay, Lưu Nguyệt nghiêng đầu về phía Hiên Viên Triệt, khóe miệng cong lên cao nói: “Đi.”

“Đi.”

Hiên Viên Triệt nắm chặt tay Lưu Nguyệt, tay áo bào vung lên đi về phía cửa đá đang mở ra.Phía sau, Đỗ Nhất không nói bất cứ thứ gì dư thừa, cánh tay nhấc lên, một bồ câu đưa tin bay lên, vạt áo màu đen huy vũ, một người gác ở tại cửa thạch động.Uổng phí Độc Cô Dạ và Vân Triệu tốn thời gian dài như vậy, mất một đống tiền, lại không nghĩ rằng có hai con chuột bự ăn thịt người đi theo đám bọn hắn, không cần tốn nhiều sức.Bóng đêm dày đặc, Hà Cổ Sơn một mảnh cây xanh che phủ.Sơn động rất sâu, quanh co uốn lượn, không nhìn thấy cuối.Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, dọc theo sơn động phát sáng, lặng yên không một tiếng động bước đè lên dấu chân mà đám Độc Cô Dạ đã đi trước để lại.Bàn đá xanh lót đường, mấy trăm năm trôi qua, lại không hề nhiễm một hạt bụi nhỏ nào, rêu xanh cũng không mọc, có thể thấy được ngày đó đã hao phí không biết bao nhiêu công nghệ và tâm huyết.Nhướn mày, Lưu Nguyệt nhìn lướt qua tảng đá trên vách tường, cứ cách một trượng lại có một viên dạ minh châu lớn bằng bàn tay trẻ con chiếu sáng, méo miệng nhìn Hiên Viên Triệt.Thật thừa tiền.Nàng mấy năm nay đã đi qua nhiều nơi, hoàng cung Thiên Thần, hoàng cung Hậu Kim, hoàng cung Ngạo Vân, hoàng cung Bắc Mục, những kẻ có tiền trong thiên hạ này, nàng cũng coi như là đã gặp qua gần hết.Lại không thấy nơi nào có khí thế lớn như vậy, không nói những cái khác, hành lang này có lẽ cũng phải một hai dặm, hơn nữa nhìn dạ minh châu hoàn toàn không thấy điểm cuối, không phỉ cái gì cũng có thể so sánh đượcKhông thấy còn đỡ, thấy rồi chỉ thêm choáng váng.Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt méo miệng nhìn hắn, không khỏi nắm thật chặt tay Lưu Nguyệt, thật sự là bảo tàng khai quốc của Nam Tống, như vậy tốt nhất chuẩn bị cho tốt, nghĩ xem bảo tàng ngập trời này có mấy con số.Lưu Nguyệt đưa tay cầm tay Hiên Viên Triệt.Nàng không cần chuẩn bị, nàng coi như nơi này là lăng Tần Thủy Hoàng ở hiện đại, cho dù bên trong có bảo tàng và tài phú ngập trời, có bảo vật vượt ra ngoài trí tưởng tượng của nàng, nàng cũng không kinh ngạc.Bởi vì, đó là lăng Tần Thủy Hoàng, bất kể có cái gì, đó cũng là lẽ đương nhiên, có ý nghĩ đó, bảo tàng này, nàng cũng không kinh ngạc.Dắt tay mà đi, một đường quanh đi quẩn lại.Đi xuống, rẽ, quanh co uốn lượn, không biết đi vào đâu.Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cũng không nói gì, phía trước không nghe được tiếng của Độc Cô Dạ và Vân Triệu, không biết bọn họ ở đâu, lúc này cần gì phải quấy rầy bọn họ dẫn đường cho hai người.Đè lên những bước chân run rẩy hoảng loạn mà đi về phía trước, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đi khá dễ dàng.Phía trước là một góc cua, lại là một con đường lát đá xanh, dạ minh châu phát sáng chiếu rọi lối đi âm nhu mà lành lạnh.Bước đi từng bước, tường đá chung quanh đột nhiên truyền đến một tiếng nổ loáng thoáng.Nặng nề mà mang theo sát khí.Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cùng nắm tay, sắc mặt nhất thời nghiêm lại, không tốt, có người mở ra cơ quan.Ý niệm trong đầu mới lóe qua, tường đá chung quanh truyền đến tiếng bánh xe, một cỗ sát khí âm hàn nhập thẳng vào thân thể.“Đi mau.”

Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cùng la nhỏ một tiếng, bỏ vẻ nhàn nhã lúc trước, thân như lợi kiếm như chớp vọt tới cuối hành lang.Mà cùng lúc hai người vọt đi, vách tường chung quanh hai người vang lên một tiếng nhỏ, thạch bích run lên, mũi tên lớn bằng ngón tay giống như mưa, từ trong tường đá đột nhiên bắn ra.Chi chít, bắn vào bức tường đối diện.Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt ở trong hành lang, nháy mắt sẽ bị bao vây trong mưa tiễn.Thân hình biến hóa, Hiên Viên Triệt túm Lưu Nguyệt, mũi chân chạm trên mặt đất một cái, nhanh chóng như phi ưng lướt qua mười trượng, mạnh mẽ vọt đi.Như bay trong không trung.Phía sau, mủi tên không ngừng xẹt qua lưng hắn, ngập sâu vào vách tường đối diện, như cắt đậu hủ.Mũi tên đen kia cắm ở trên thạch bích, đuôi tên không ngừng đung đưa, hai vách tường trong nháy mắt, đã thành con nhím.Phi thân qua rừng tên, Hiên Viên Triệt còn chưa hạ xuống mặt đất, bàn đá xanh phía trước, vang lên một tiếng vang nhỏ.Gai chi chít một chút khe hở cũng không có, đột ngột xuất hiện trên mặt đất.Hàn quang chớp động, trải rộng vài chục trượng ở phía trước.Trên đống gai kia, hiện lên ánh sáng màu đen, một cỗ mùi hôi thối nồng nặc, từ từ tản mát ra.Độc, bên trên có chứa kịch độc.Mà phía sau, mũi tên nhọn bắn ra, đang theo tường đá bắn vút vut tới đây, tiến tới gần sau lưng Hiên Viên Triệt Lưu Nguyệt.Hai mắt Hiên Viên Triệt nhất thời run lên, tay sờ bên hông, nhuyễn kiếm lập tức ra khỏi vỏ một kiếm quét ngang qua đám gai mà đi.Mũi kiếm quét ngang, nơi đi qua gai nhất thời bị chém đứt, lộ ra khe hở lớn bằng hạt vừng.Hiên Viên Triệt một tay nắm Lưu Nguyệt, mũi chân nhón trên đất, dừng lại một chút cũng không dám, lại lần nữa mượn lực phi về phía trước.Trường kiếm trong tay sáng ngời, một khắc cũng không ngừng lại.Thân hình chuồn chuồn bay vụt qua đám gai, mũi tên nhọn phía sau, không ngừng bắn vào vách tường đối diện.Mũi tên nhọn màu đen cắm ngang dọc trên tường, sát khí lạnh thấu xương.Bị Hiên Viên Triệt xách theo đột nhiên phi đi, Lưu Nguyệt cũng không dừng lại, khoảnh khắc liền đeo cái bao tay màu bạc bị mười bảy tộc Tiên Ti lấy đi, sau bị Âu Dương Vu Phi tìm lại, thầm giữ chặt Thiên Tàm Ti trên cổ tay.Mũi tên nhọn bay ngang qua, gai lóe lên.Chân không chạm đất, đột nhiên bay vào.Không chấp nhận một sơ sót nhỏ.Thân ảnh bay bay, mắt thấy sắp ra khỏi đám gai kia, phía trước, một hòn đá khổng lồ, đột nhiên phịch một tiếng nặng nề, rơi xuống.Ánh mắt Lưu Nguyệt nháy mắt sâu thẳm.Nếu cửa đá này hạ xuống, mũi tên phía sau không ngừng bắn tới, dưới chân có gai độc, chẳng phải là lên trời không đường, xuống đất không cửa.Ý niệm trong lòng còn chưa kịp chuyển, thân thể đã phản ứng trước.Ngón tay khẽ bóp trên cổ tay, Thiên Tàm Ti vụt một tiếng bắn ra, bay về phía cửa đá đang nhanh chóng hạ xuống, chộp tới tường đá dày cộm.Cùng lúc đó, Lưu Nguyệt trở tay túm lấy Hiên Viên Triệt.Cổ tay run lên, Thiên Tàm Ti rút về, hai thân ảnh như bay về phía trước.Cửa đá nhanh chóng hạ xuống.Hai thân ảnh không thể quay đầu lại mạnh mẽ bổ nhào về phía trước.Càng lúc càng nhanh, khe hở càng ngày càng nhỏ.1m5, một thước, năm mươi phân.Trong nháy mắt lối đi đã nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.Lưu Nguyệt hai mắt trợn tròn, thấy khe hở kia dường như sắp biến mất, không khỏi quát nhẹ một tiếng: “Đi.”

Bắt lấy Hiên Viên Triệt cổ tay căng ra, đem hết toàn lực ném Hiên Viên Triệt về phía cửa đá đang sắp đóng lại.Hiên Viên Triệt bay trong không trung, vọt đi.Cùng lúc này, Lưu Nguyệt hết sức kéo một cái Thiên Tàm Ti trong tay, thân hình nằm sấp xuống, phóng về phía khe hở.Thân thể dính sát trên mặt đất, vụt qua.Lưu Nguyệt gần như cảm giác được trên chóp mũi truyền đến áp lực cường đại nặng nề, gần như cảm giác được tảng đá cọ vào chóp mũi.Nhanh như chớp, vụt qua.“Ầm.”

Một tiếng vang lớn nặng nề, cửa đá ầm ầm hạ xuống, khóa lại không gian nơi đây.Loáng thoáng vang lên tiếng phập phập, đó là tiếng mũi tên cắm vào tường.Thân thể trượt qua, cổ tay Hiên Viên Triệt nhấn một cái, không cho chính mình va vào tường, xoay người trong không trung, khuôn mặt lo lắng nhanh chóng nhìn vè phía sau: “Nguyệt.”

“Ầm.”

Mới quay đầu, một bóng dáng xông đến, Hiên Viên Triệt vội vàng duỗi tay ra, giữ lấy Lưu Nguyệt đang lăn qua đây.Lực đạo cuồng mãnh, gần như khiến hắn không chịu được mà phải lui về sau một bước.Ngay cả Lưu Nguyệt cũng khống chế không được lực đạo, có thể biết Lưu Nguyệt dùng bao nhiêu sức.Giữ lấy Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt liếc qua nửa tay áo mất hoàn toàn của Lưu Nguyệt, hai mắt không khỏi run lên, ngẩng đầu nhìn cửa đá vừa mới hạ xuống kia.Cửa đá nặng nề như vậy, rõ ràng đè lên một mảnh tay áo, Hiên Viên Triệt thấy vậy trong bụng co rút…Nếu như Lưu Nguyệt chậm một chút, vậy…“Không có chuyện gì.”

Lưu Nguyệt chống dậy, thu lại Thiên Tàm Ti, nhe răng cười cười với Hiên Viên Triệt.Hiên Viên Triệt nghe vậy cũng không nói lời nào, chỉ đưa tay ôm Lưu Nguyệt, thật chặt Lưu Nguyệt của hắn khẩn yếu quan đầu (thành bại trong nháy mắt) như vậy, người ra ngoài trước lại là hắn.“Chàng cũng giống vậy thôi.”

Đưa tay ôm chặt Hiên Viên Triệt của nàng, Lưu Nguyệt nói.Nếu hôm nay là Hiên Viên Triệt, hắn sẽ để cho nàng ra ngoài trước, không cần ngờ vực vô căn cứ, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không, giữa hai người bọn họ khong càn nói những thứ này.Nghe thấy Lưu Nguyệt khẳng định như vậy, Hiên Viên Triệt chậm rãi nở nụ cười, đúng vậy, giống nhau.Đứng lên, kéo Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt không có hiện ra bất kì biểu tình nào khác, quay đầu liếc nhìn sơn động phía trước phát sáng, nói với Lưu Nguyệt: “Tiếp tục.”

“Tiếp tục.”

Lưu Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua cửa đá phía sau, cản trở con đường trở về của bọn họ, nếu không có cách nào quay đầu lại, vậy đi về phía trước.Cùng nhau đi, không có nhàn nhã như vừa rồi, thay vào đó là sự cẩn thận.Không biết là ai chạm vào cơ quan, cơ quan mấy trăm năm trước này, tuy rằng không cần quá e ngại, nhưng là tuyệt đối không thể làm nhưh không thấy, ai biết mấy trăm năm trước có đại sư giỏi tay nghề hay không.Một trước một sau, Hiên Viên Triệt tự nhiên che Lưu Nguyệt ở phía sau.Sơn đạo càng ngày càng sâu, hình như đang không ngừng hướng xuống, xoay quanh, quanh co uốn lượn.Rẽ vào một chỗ ngoặt, Hiên Viên Triệt đột nhiên dừng lại, Lưu Nguyệt qua bả vai Hiên Viên Triệt thấy khung cảnh phía trước.Trên đất loạn tiễn, trên đất đầy gai.Trong loạn tiễn gai góc, vài người ngã xuống, giống như con nhím, bị bắn thành tổ ong.Vách tường, đỉnh đầu, khắp nơi đều là gai.Nhìn qua hình như là đột nhiên, hành lang lật nhào một cái, lại đứng sừng sững kì quái“Không có bọn họ.”

Hiên Viên Triệt tiến lên vài bước quét mắt qua người chết, giảm thấp xuống nói với Lưu Nguyệt không có Độc Cô Dạ và Vân Triệu.Lưu Nguyệt gật đầu, cũng chầm chậm đi qua, đạp trên khe hở.Độc Cô Dạ và Vân Triệu một thân võ công, sẽ không dễ dàng bị diệt ở đây, xem ra cũng không có quay lại, hẳn là đi tiếp rồi.Liếc mắt nhìn nhau, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt càng cẩn thận đi lên phía trước.Lần này, con đường phía trước không ngừng xuất hiện cơ quan lợi khí, ven đường huyết sắc lan tràn, một người lại một người ngã xuống.

Nhìn tình huống, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt cũng an tâm.Xem ra, cơ quan phía trước toàn bộ rơi xuống người Độc Cô Dạ và Vân Triệu, bị bọn họ phá hết, tiện cho hai người bọn họ.Đi một chút rồi ngừng, địa thế càng ngày càng xuống sâu, dường như muốn đi vào tận tâm địa.“Bản đồ?”

Qua một góc ngoặt, Hiên Viên Triệt nhìn trong rừng thương lộ ra một cuộn giấy mỏng manh, bị đính trên vách tường, nhìn qua hình như là cái bản đồ mà Vân Triệu xem.Lập tức, Hiên Viên Triệt nghiêng thân, ra khỏi rừng thương đi đến cạnh bản đồ.Lưu Nguyệt thấy vậy không có ngừng bước, chậm rãi rẽ vào một chỗ khác trong rừng thương.Quay lại rừng thương, con đường phía trước đột nhiên chia ra làm hai, xuất hiện chỗ rẽ, Lưu Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất, đã có dấu vết có người đi vào.Xem ra, Độc Cô Dạ và Vân Triệu là chia nhau đi vào hai con đường.Ngẩng đầu, nhìn lướt qua hai con đường thoạt nhìn hết sức ảm đạm, Lưu Nguyệt đột nhiên nhíu nhíu mày.Âm trầm, con đường bên trái này, âm phong từng trận ùa vào, cảm giác rét lạnh nguy hiểm đến không nói nên lời, làm cho người ta sởn cả gai ốc.Nhíu mày, Lưu Nguyệt nhìn con đường bên phải.Thực bình tĩnh, một loại hơi thở gió êm sóng lặng nguy hiểm gì cũng không có.Ngẩng đầu hít lấy hơi thở bình tĩnh, Lưu Nguyệt nhìn thật chăm chú vào con đường bên trái, rất im lặng, nhưng lại có một cảm giác nói không nên lời, đó là một loại trực giác, là giác quan thứ sáu do cận kề, vượt xa cả năm giác quan còn lại, đối với nguy hiểm lại nhạy cảm cực kì.Con đường này…Tai khẽ nhúc nhích, nghe tiếng bước chân Hiên Viên Triệt chậm chạp đi tới, cổ chân Lưu Nguyệt đột nhiên duỗi ra, xóa đi dấu vết do âm phong để lại trước con đường, chỉ để lại khá ít dấu chân.“Bản đồ vô dụng.”

Hiên Viên Triệt giơ giơ lên bản đồ trong tay, bên trên ghi lại con đường tiến vào đây, phía dưới cũng không có gì, khiến cho hắn mất công.“Hai con đường, đi bên kia?”

Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt hỏi.

Hiên Viên Triệt ném bản đồ đi, nhìn kỹ dấu vết hai bên.Trầm ngâm trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn Lưu Nguyệt cười nói: “Nếu hai bên đều có người đi, vậy chúng ta cũng chia làm hai đường, nàng đi này, ta đi này.”

Dứt lời ngón tay chỉ chỉ, chỉ cho Lưu Nguyệt chính là con đường có rất nhiều dấu vết có người đi, lại gió êm sóng lặng.Lưu Nguyệt nghe vậy nhíu nhíu mày, nhìn Hiên Viên Triệt.“Đừng tranh giành, nhớ kỹ, nếu như gặp nguy hiểm cũng đừng mạnh mẽ xông tới, trở về đây chờ ta.”

Nắm tay Lưu Nguyệt thật chặt, Hiên Viên Triệt thận trọng dặn dò.Con đường kia xem ra rất nhiều người đi, hẳn là không có nhiều nguy hiểm.Đến khi hắn đi đường này, nhìn qua ít người quỷ dị, sát khí tứ phía, Lưu Nguyệt mặc dù lợi hại, nhưng có thể không làm cho nàng bị vây trong nguy hiểm là tốt nhất, chỗ địa phương nguy hiểm, hắn đi là được rồi.Nhìn chăm chú Hiên Viên Triệt, trên mặt Lưu Nguyệt đột nhiên hiện lên nụ cười, gật gật đầu nói: “Tốt lắm, chàng cũng vậy.”

Nhìn nhau cười, Hiên Viên Triệt vỗ vỗ vai Lưu Nguyệt, nâng bước đi vào lối đi sát khí tứ phía kia.Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt không có đi vào chỗ âm u, mặt mày hiện lên một chút dịu dàng, tâm tư hắn là như vậy, nàng cũng không phải không có.Luôn miệng nói muốn chết phải cùng chết, nhưng lúc gặp nguy hiểm, cũng không nguyện đối phương bị bất kỳ tổn thương gì, bọn họ, đều là giống nhau, tâm tình cũng là giống nhau.Sửa sang lại trang bị trên người, Lưu Nguyệt nâng bước chậm rãi tiến vào sơn động chỉ có sát thủ trời sinh, mới có thể cảm giác được nguy hiểm.Mở ra cơ quan, phong tỏa đường lui của bọn hắn, chỉ có thể đi về phía trước chỉ có thể chỉ có thể tìm đường ra từ một nơi khác.Hào quang phát sáng, âm nhuyễn mà ảm đạm.Chậm rãi mà đi, ven đường gió êm sóng lặng, không có bất kỳ cơ quan nào, không có bất kỳ nguy hiểm gì.Lưu Nguyệt chậm rãi bước đi, rất trọng ổn, rất tỉnh táo.Chỗ rẽ, lại là chỗ rẽ.Ven đường, không ngừng xuất hiện chỗ rẽ, Lưu Nguyệt nhìn chỗ rẽ dấu vết càng ngày càng ít, hiển nhiên người phía trước bị phân tán không ít.Đánh dấu kí hiệu tốt, Lưu Nguyệt cũng không chọn lựa, tùy ý đi vào.

Địa hình càng ngày càng đi xuống dưới, giống như là muốn vào địa tâm.Xoay người một cái, phía trước chợt sáng sủa, một mảnh đất trống hai ba trăm mét vuông, giống như mặt đồng hồ đeo tay, ngang dọc ở trên dây đồng hồ.Nóng, nhiệt độ từ kẽ đất chui ra đập thẳng vào mặt.Trong nháy mắt, Lưu Nguyệt cả người đầy mồ hôi.Lông mày bất động, Lưu Nguyệt tĩnh táo bước về phía trước.Mặt đất trống trải, đi tới giữa, Lưu Nguyệt mới phát hiện trên đất trống có đồ án, một cái Ngũ Hành bát quái đồ vẽ trên đất trống, dưới ánh sáng âm u, hiện ra chút đỏ.Cái gì vậy? Tim Lưu Nguyệt khẽ động, đi lung tung, đúng lúc dẫm vào chấm đen trên bát quát đồ kia.“Ầm.”

Chỉ nghe thấy một tiếng, bàn đá xanh dưới chân Lưu Nguyệt, đột nhiên ầm một cái tách ra, một cỗ lửa nóng và nhiệt độ, ào ạt trào ra.Thân hình đột nhiên hạ thấp xuống, rơi xuống cái khe màu đỏ đã tách ra.Thần kinh Lưu Nguyệt vốn căng thẳng nháy mắt rùng mình, trở tay một chủy thủ liền đâm tới chỗ vừa đứng, cùng lúc cổ tay chợt động, Thiên Tàm Ti vọt tới một cửa động khác.Chủy thủ cắm vào bàn đá xanh, còn không đợi Lưu Nguyệt ra sức nhảy, bàn đá xanh kia rơi xuống phía dưới, rơi vào màu đỏ phía dưới.Lưu Nguyệt thấy vậy ánh mắt đột nhiên co rút, chỗ này là đất trống.Trong giây lát, bên cạnh Lưu Nguyệt đã trống rỗng, cái gì cũng không có, tốc độ cực nhanh, khiến cho Lưu Nguyệt quả thực không dám nhìn nữa.Thiên Tàm Ti rơi ra, Lưu Nguyệt rơi trên không trung.Một cỗ nóng bức khó nói lên lời, từ phía dưới dâng lên, gần như nướng chín Lưu Nguyệt.Không kịp nhìn xuống phía dưới, cổ tay run lên, Lưu Nguyệt dậm châm hết sức, thừa lúc Thiên Tàm Ti bay về phía lối ra.Bổ nhào vài bên cạnh thạch động, chủy thủ của Lưu Nguyệt cắm vào đá, chân nhảy qua, vừa trèo qua thạch bích, vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau.Không nhìn thì không sao, Lưu Nguyệt tâm tính coi như là kiên cường, cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.Chỉ thấy phía sau, chỗ nàng vừa mới đứng yên, lúc này hơi nước bốc lên, tràn ngập không gian.Mà hơi nước trắng kia, lửa đỏ bay múa, đỏ như lửa, đỏ đến mức đoạt hết mọi nóng bức trong thiên hạ.Một mảnh màu đỏ, nước, nhưng nhiệt độ kia cũng là lửa, một loại lửa không phải cái gì cũng có thể so sánh về nhiệt độ.Lúc này, bọt khí đang sôi ùng ục ở phía dưới, lúc lên lúc xuống, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bốc lên.Cảm giác cực nóng nói không nên lời bốc lên, trong khoảnh khắc, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy đầu tóc tản ra mùi khét, thân thể đều như muốn bốc cháy lên.Nham thạch nóng chảy, hai mắt Lưu Nguyệt nháy mắt trợn tròn, đây là nham thạch nóng chảy núi lửa.Trời ạ, những người này lấy mấy cái này từ đâu?Đừng bảo nàng đây vốn là một ngọn núi lửa?Khiếp sợ trong lòng, tốc độ trong tay cũng không chậm, Thiên Tàm Ti run lên, Lưu Nguyệt xoay người trèo lên thạch bích, một thân ảnh màu trắng cất bước đi đến, lạnh lùng đứng ở trước mặt Lưu Nguyệt, cản trở động tác của Lưu Nguyệt.Lưu Nguyệt nhướng mày, ngửa đầu nhìn lại, lại là Độc Cô Dạ vẻ mặt lạnh như băng.Độc Cô Dạ, thật là oan gia ngõ hẹp, khóe miệng Lưu Nguyệt co rút.Một thân trường bào màu trắng, không chật vật chút nào, trong trẻo lạnh lùng như cũ, trường kiếm trong tay bị lửa đỏ nơi đây chiếu rọi, phát ra một cỗ lửa nóng hàn lợi.“Ta vẫn cảm giác phía sau có người, thì ra là có con chuột đi theo.”

Vẻ mặt lạnh lùng tối như mực, nhìn nam nhân bình thường đến không thể bình thường hơn kia, Độc Cô Dạ lạnh lùng nói.Hắn một đường đi cũng đã cảm giác phía sau có người, rồi lại không tìm được, thì ra là không phải hắn cảm giác sai, mà thật sự có chuột bự muốn mượn cơ hội kiểm tiện nghi.“Khâu Hàm, hừ.”

Hừ lạnh một tiếng.Lợi kiếm vụt qua, Độc Cô Dạ đuôi lông mày khóe mắt đều là lạnh lùng, lợi kiếm trong tay chém một kiếm vào Lưu Nguyệt, không chút lưu tình.Người Khâu gia của Tuyết Thánh Quốc, Khâu gia được lắm, hắn thật đúng là xem thường bọn họ, nghĩ kiếm tiện nghi sau lưng hắn, cũng không nhìn một chút hắn là ai.Lợi kiếm bay trong không trung, nhanh như tia chớp chém xuống đỉnh đầu Lưu Nguyệt.Phía sau nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, đỉnh đầu hàn kiếm chém vào không trung, hai mắt Lưu Nguyệt nháy mắt trợn lên, Độc Cô Dạ này ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có cho nàng.

Chọn tập
Bình luận