Nếu không, tiếng đàn hoàn toàn không thể phát huy tác dụng, dã thú đều không nghe thấy, còn nói gì đến việc khống chế chúng.
Nàng một chút nội lực cũng không có, tiếng đàn cũng chỉ như bình thường, từ đầu luyện hiển nhiên là không có hiệu quả, lấy âm ngự thú, nàng một chút cũng không luyện được.
Bất quá, không luyện thành khả năng khống chế dã thú, nhưng nàng lại phát hiện, thật ra luyện phong nhận cũng có thể giết người.
Không khí dao động, có thể sinh ra một loại năng lượng, đặc biệt trong nháy mắt có thể nén lại trở nên sắc bén, tuyệt đối cũng đủ đem người đoạt mạng, đây là động lực học không khí, nàng đã từng học qua.
Lấy phong nhận giết người, chính là phù hợp với nàng, hiện tại đang không muốn để lộ thân phận của mình.
Mộ Dung Lưu Nguyệt thân thủ hoàn hảo, nhưng nàng sẽ không dùng tới, ở đây, chỉ có một mình Lưu Nguyệt.
Mộ Dung Lưu Nguyệt là nữ , mà nàng hiện tại là nam .
Tuấn lãng khôn cùng, một kích đoạt mạng, trong khoảnh khắc thông tin được truyền khắp toàn bộ võ lâm đại hội.
Cả ngày hôm ấy, tất cả các cuộc chuyện trò đàm luận đều xoay quanh cái tên Lưu Nguyệt, thần bí khó lường, lai lịch không rõ, lại tuấn lãng khiến người người oán trách.
“Bổng, quá tuyệt vời, Lưu huynh, sớm biết huynh lợi hại như thế, tiểu đệ đã không phải lo lắng như vậy, thật lợi hại.”
Vân Triệu từ buổi chiều sau khi trở về, hoàn toàn quên đi ước nguyện ban đầu không phá hoại sự yên tĩnh của Lưu Nguyệt, cả ngày quay chung quanh Lưu Nguyệt ríu rít, loại tình cảm vui sướng này chính là dật vu ngôn biểu.
Giống như, người hôm nay thắng một trận đẹp mắt không phải Lưu Nguyệt mà chính là hắn.
Lưu Nguyệt không có phản ứng, cũng không đuổi hắn đi, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm, vậy nên hắn mới hưng phấn mà làm loạn mãi đến nửa đêm mớ chịu tưng bừng trở về phòng.
Bóng đêm lan tràn, ngày mai chính là ngày đại hối thứ hai.
Lưu Nguyệt tựa vào đầu giường, huyết thiềm thừ nàng phải có, danh hiệu đệ nhất nàng cũng muốn, Hậu Kim quốc, Phỉ Thành Liệt, hừ.
Nếu nghĩ trốn ở Hậu Kim quốc, nàng sẽ tìm không ra hắn , đừng mơ tưởng, kẻ hãm hại quá Hiên Viên Triệt, nàng một cái sẽ không bỏ qua, cho dù chạy đến chân trời góc biển, cũng tuyệt đối không buông tha.
Ánh trăng tỏa sàng nhè nhẹ, không gian xung quanh một mảnh tĩnh lặng.
“Nhè nhẹ, nhè nhẹ.” Tiếng gió rất nhỏ vang lên, nhỏ bé cực kỳ.
Nằm ở trên giường Lưu Nguyệt liền mở to mắt, ngoài phòng có người.
Sàn sạt, sàn sạt, tiếng gió nhẹ nhàng chuyển động.
Lưu Nguyệt nhìn lên trên, trong mắt chợt lóe mà cười lạnh, không tồi, nương theo tiếng gió mà trèo lên nóc nhà.
Nhắm mắt lại, nàng muốn xem thử kẻ bên ngoài muốn làm gì.
Trong bóng tối, cách cửa sổ khe khẽ động.