Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 345: Nhược thủy ba nghìn (2)

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

Trong lòng hiểu rõ, mắt lại bắt đầu mơ hồ.

Giống như trong lúc ngủ mơ, biết rõ mình tỉnh táo, có thể cảm giác được mọi sự chung quanh, nhưng trên thực tế vẫn là đang ngủ say.

Không được, tuyệt đối không thể để tình trạng này tiếp tục.

Cắn răng, Lưu Nguyệt đâm một đao vào chính bả vai mình, một cơn đau nhức chợt ập tới, đôi mắt mê man kia lại một lần nữa thanh tỉnh.

Không hề thốt ra một tiếng nào, quay đầu đi về phía trước.

Huyết sắc từ đầu vai chảy xuống, cắt qua chướng khí mờ ảo màu lam nhạt, tích tụ lại trên mặt đất đầy lá khô, bóng dáng mảnh khảnh kia, lúc này cực kì cương nghị và thiết huyết.

Đứng đối diện Lưu Nguyệt – Độc Cô Dạ, đem toàn bộ động tác của Lưu Nguyệt thu vào trong mắt, thấy vậy mặt mày nhăn nhó thật sâu.

Liền như vậy làm lơ hắn? Tình nguyện tự hại mình cũng muốn duy trì sự thanh tỉnh? Là thủ tiết cho Hiên Viên Triệt sao?

Ánh mát vi thâm, hắn không thích loại cảm giác này.

Nữ nhân này, nếu trượng phu của nàng là hắn…

Nhìn chăm chú Lưu Nguyệt đang tiến lên phía trước, Độc Cô Dạ vung tay áo bào, theo sát phía sau.

Hai người một trước mốt sau chạy ra khỏi chướng khí.

Mà phía sau, ở ngã ba đường, Hiên Viên Triệt cùng Thanh Liên cũng rơi vào mê tình cùng trí huyễn của chướng khí.

“Nóng quá.” Thanh Liên công chúa chỉ biết khinh công, không có nội công thâm hậu để có thể chống lại chướng khí, cho dù đã ăn giải dược, Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ còn không thể chống cự nổi chướng khí này, nàng cũng đành bó tay chịu thua.

Sớm quên chính mình đang ở trong chướng khí, không thể mở miệng nói chuyện, trong mắt Thanh Liên công chúa chỉ có bóng dáng cao lớn trước mắt.

Thiên Thần Dực Vương – một trong hai song vương trên cõi đời này, giống như Vương huynh.

Từ lần đầu gặp mặt, dung nhan tuấn lãng khiến người người oán trách, là người mà nữ tử dâng tặng cả trái tim, ngày đêm mong nhớ.

Vài bước liền vượt tới phía trước Hiên Viên Triệt, Thanh Liên hai má đỏ bừng nghiêng về phía Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt biết chướng khí này lợi hại, vẫn đề phòng cẩn thận, lúc này chợt nghe thấy âm thanh của Thanh Liên công chúa từ phía sau, cùng thân hình đang sắp dựa vào mình, không khỏi hơi cau mày.

Không có việc gì đem nữ nhân yếu ớt như vậy tới nơi núi rừng nguy hiểm như thế này làm gì, thật phiền toái.

Túm lấy cánh tay của Thanh Liên công chúa, Hiên Viên Triệt cũng không quay đầu lại, chạy gấp về phía trước.

Chọn tập
Bình luận
× sticky