Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 654: Tam vương chúc thọ

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

Oai phong từ việc tiêu diệt Trần quốc và Triệu quốc, lại đồng minh với Hậu Kim.Thiên Thần trong nháy mắt từ một nước nhỏ ở Tây Nam đã thành bá chủ một phương, thực lực so với bá chủ Tây Nam – Hậu Kim dường như chỉ có hơn chứ không kém.Thực lực cường thịnh và uy vọng chưa từng có, khiến cho đại thọ của Hiên Viên Triệt, cả nước Thiên Thần đều vui mừng không thôi.Bốn nước khác ở Trung Nguyên, trừ nước đồng minh là Hậu Kim phái Thượng Thư Binh bộ đích thân đến chúc thọ, ngay cả Tuyết Thánh, Ngạo Vân, Nam Tống, cũng phái sứ giả tới chúc mừng, làm công tác đối ngoại.Bầu trời quang đãng, ánh nắng chan hòa.Thủ đô Thiên Thần phồn hoa, thật là náo nhiệt.Ngày nào đó, ánh nắng rực rỡ, núi sông xanh ngắt, chính là ngày đại thọ của Hiên Viên Triệt, từ hoàng cung, cho tới phủ đệ của chư thần, không ai là không tinh thần sảng khoái, mặc y phục hoa lệ.Trong hoàng cung, thái giám cung nữ lại càng bận rộn đến mức chân không chạm đất, cười nói nhộn nhịp.Đi tới đi lui, quay vòng vòng như bánh xe.“Ầm.”

Một tiếng vang nhỏ, trong góc sáng sủa ngoài ngự trù phòng với Hoàng cung, một thái giám bưng cái khay bị đánh xỉu lôi vào góc, giây lát sau, một thái giám mảnh khảnh cúi đầu, bưng khay đi về phía chính cung Thiên Thần.Chiêng trống rộn ràng, triều thần tham bái.Lúc này bên trong Thiên Thấn cung, Hiên Viên Triệt một thân mặc long bào đen nạm vàng, một thân lãnh khốc ngồi ở trên ghế rồng, mắt nhìn xuống các đại thàn phía dưới tự đứng sang hai bên.Hắn căn bản không quan tâm tới sinh nhật sinh nhẽo, không ngờ một câu tùy ý mấy ngày trước, mẫu hậu hắn lại làm phô trương như vậy.Ngồi ở trên cao, sắc mặt Hiên Viên Triệt lãnh khốc, thật giống như sinh nhật hôm nay không phải là hắn, lãnh đạm cực kì.Mà hai bên, Hiên Viên Dịch và Trần thái hậu vẻ mặt sáng lạn tươi cười.Trên đại điện không khí vui mừng, cao giọng lễ bái.“Binh bộ Thượng Thư với Hậu Kim quốc đến.”

Tiếng xướng vang lên cao vút, một người đàn ông trung niên uy vũ vẻ mặt mang cười bước nhanh đi vào điện, chính là ngày trước Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt đã gặp qua, ông ngoại của Thần Phi – quốc chủ đương nhiệm Hậu Kim.

Thần sắc hưng phấn, cực kỳ có tinh thần.“Lục Thành của Hậu Kim quốc bái kiến quốc chủ Thiên Thần, vương ta công việc bận rộn, không thể đích thân đến, đặc biệt dặn dò Lục Thành thay ngài cung chúc bệ hạ phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn.”

Dứt lời, vung tay lên, hai nam tử trẻ tuổi đi theo phía sau, lập tức bước nhanh lên trước, dâng lên một hộp gỗ đỏ lớn.Kéo tấm vải đỏ phủ bên trên xuống, lộ ra hai hạt dạ minh châu màu sắc rực rỡ to như trứng ngỗng ở bên trong, dạ minh châu vô sắc thấy nhiều, nhưng màu sắc rực rỡ đúng là hiếm gặp, số lượng lại ít, đúng là đồ tốt.Hiên Viên Triệt thấy vậy gật gật đầu, thản nhiên nói: “Quốc chủ Hậu Kim khách khí, Lục Thượng Thư tới, bổn vương đã rất vui, người đâu, thưởng tọa.”

Mặc dù không muốn, nhưng cũng không có thể vứt bỏ tâm ý của mọi người.Hơn nữa, Lục Thành này mặc dù là Thượng Thư Binh bộ, nhưng hắn là ông ngoại của Hậu Kim quốc chủ, hiện tại là người có thế lực lớn nhất Hậu Kim, tể tướng Hậu Kim cũng phải dè chừng hắn ba phần, lần này tự mình đến cửa, đúng là người có ảnh hưởng lớn nhất sau việc Hậu Kim quốc chủ Thần Phi đích thân đến.“Tạ ơn quốc chủ Thiên Thần.”

Thượng Thư Binh bộ Hậu Kim, thấy vậy lập tức cung kính không mất thân phận đi theo Lễ quan vào vị trí ngồi.Vẻ mặt sáng lạn và kiêu căng, trước mặt quan khách tỏ ra hắn là người tài trí hơn người, lúc này Thiên Thần và Hậu Kim là đồng minh, ba nước khác há có thể so sánh.Chẳng qua, hiện nay hắn vui vẻ như thế, nếu như biết thủ phạm giết tiên vương của bọn họ, chính là Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt ngay trước mặt, không biết hắn còn có thể cười vui vẻ như vậy, thái độ thân thiết như vậy nữa hay không.“Sứ giả Ngạo Vân quốc đến.”

“Sứ giả Nam Tống quốc đến.”

Dưới bầu trới quang đãng, tiếng xướng lễ vang lên liên tiếp, sứ giả ba nước khác ở Trung Nguyên cũng đến.Khách khí mà tự trọng, vừa không thân thiện cũng không, vẫn duy trì tư thái riêng của mình.Không bao lâu sau, bên trong Thiên Trần cung đã đầy người, các đại triều thần trong triều, sứ giả khắp nơi, gần như cũng đã tới đầy đủ hết.Bên trong Thiên Trần cung dường như không còn chỗ ngồi, một mảnh náo nhiệt.Rượu ngon được bưng lên liên tục, tràn ngập mặt bàn, một mảnh vui mừng.Thái giám dáng người mãnh khảnh kia cúi đầu, trà trộn ben trong một đám thái giám cung nữ, bưng chén đĩa chậm rãi đi về phía Hiên Viên Triệt.Thân hình nhỏ nhắn, sắc mặt bình tĩnh, không có bất kỳ khác thường nào.“Cung chúc vị vua của ta vạn thọ vô cương, bảo vật của vi thần có lẽ quốc chủ nhìn không thuận mắt, không dám trình lên để rước nhục, nhưng trước đó vài ngày vi thần đi Vũ thành dò hỏi, có được một món bảo vật rất tốt.”

Trong không khí vui mừng, Thượng Thư bộ Hộ Thiên Thần vẻ mặt tươi cười đi ra, cao giọng nói với Hiên Viên Triệt.Lời vừa nói ra, trên đại điện nhất thời tràn ngập tiếng cười, Thượng Thư bộ Hộ ăn nói thật thẳng thắn, chẳng qua Vũ thành là nơi khá nghèo khó ở Thiên Thần, có thứ bảo bối gì tốt được.“Đó, là bảo bối gì?”

Tiên vương Thiên Thần, hiện tại là thái thượng hoàng – Hiên Viên Dịch, thấy Hiên Viên Triệt không có hứng thú, lập tức tiếp lời nhìn Thượng Thư bộ Hộ hỏi.Tiếng nói vừa ra, Thượng Thư bộ Hộ vẻ mặt tươi cười theo trong hộp gỗ luôn mang theo bên mình, lấy ra một bông lúa xanh biếc, hạt lúa mẩy chắc, nặng trĩu thân lúa.Vật vừa ra, quần thần chung quanh nhất thời cười vang một trận, cái này thì gọi bảo bối gì chứ?Thượng Thư bộ Hộ lại vẻ mặt nghiêm nghị, khuôn mặt kích động ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Triệt vẻ mặt lạnh như băng, cao giọng nói: “Tài bảo chẳng qua cũng chỉ để ngắm cảnh, duy ngũ cốc Thiên Thần ta được mùa, dân phú quốc cường mới là lẽ phải.Đây là lúa mạch mới trổ bông năm nay, vương thượng, ngài nhìn xem, chắc mẩy như thế, Thiên Thần chưa bao giờ có.Vũ thành lại thu hoạch tốt như vậy, nghĩ rắng những nơi khác ở Thiên Thần dân chúng dân chúng có thể ăn no mặc ấm, Thiên Thần ta còn lo gì nữa, vương thượng, đây mới thực sự là bảo bối.”

Một câu vừa ra, chúng thần cười vang trên đại điện nhất thời yên lặng.Hiên Viên Triệt vẫn luôn nghiêng dựa vào ghế rồng, cũng không ham thích gì, lúc này chậm rãi ngồi thẳng người, nhìn Thượng Thư bộ Hộ vẻ mặt hưng phấn, khuôn mặt lạnh như băng lần đầu tiên lộ ra một chút tươi cười.“Không sai, dân giàu nước mạnh mới là chuyện tốt nhất của Thiên Thần ta, món bảo vật này quả nhân thích, người đâu, thưởng.”

Tiếng nói lạnh lùng vang lên trong Thiên Trần cung, trên mặt Hiên Viên Triệt lần đầu tiên có vẻ vui thích.“Thưởng…”

Tiếng lễ thanh truyền đi từng tiếng từng tiếng, ngân nga.Quần thần trong đại điện im lặng phút chốc, lúc này đều tỉnh lại, lớn tiếng khen hay, nói rất đúng, đồ tốt.Hiên Viên Dịch, hữu tướng, Mộ Dung Vô Địch, cũng đều gật đầu, đây mới là lẽ phải.Mà Trần thái hậu ngồi cạnh Hiên Viên Triệt, thấy trên mặt Hiên Viên Triệt có chút tươi cười, nhất thời vui vẻ ra mặt, nàng mặc kệ quốc thái dân an cái gì, nàng chỉ quan tâm tâm tình nhi tử của nàng có được không.Hiện tại thấy Hiên Viên Triệt nở nụ cười, không khỏi mừng rỡ, lúc này cao giọng nói: “Thiên Thần ta ngũ cốc được mùa không còn gì tốt hơn, Vương nhi, hôm nay mẫu hậu cũng có món quà muốn tặng con….”

“Tam vương Minh Đảo chúc….”

“Tam vương Minh Đảo…”

Trần thái hậu còn chưa nói xong, tiếng bẩm báo từ bên ngoài truyền vào từng tiếng từng tiếng vang vọng, truyền lại vô cùng nhanh.Trên mặt Hiên Viên Triệt mới lộ ra chút tươi cười, vừa nghe vậy, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, hai mắt rét lạnh, sát khí cuồng liệt tản ra khắp nơi, bao vây chặt chẽ lấy hắn.“Tam vương Minh Đảo…”

Thái thượng hoàng Hiên Viên Dịch vẻ mặt sáng lạn tươi cười, nụ cười trên mặt còn chưa kịp biến mất, đã kinh hãi nhảy dựng lên, trong mắt hoàn toàn biến sắc, một mảnh khủng hoảng, tam vương Minh Đảo, trời ạ, tam vương Minh Đảo đến đây, đây là…“Sao có thể?”

Sắc mặt Mộ Dung Vô Địch cũng thay đổi.Hắn đã từng đi Minh Đảo, cũng biết chút ít về cấp bậc ở Minh Đảo, tam vương Minh Đảo, không dễ dàng ra khỏi đảo, đây là thế nào…Mà Trần thái hậu vui vẻ và Hữu tướng ở bên cạnh, sắc mặt cũng thay đổi.Trước kia bọn họ không biết Minh Đảo là cái gì, nhưng kể từ khi Lưu Nguyệt trở về, bọn họ cũng biết một chút, Minh Đảo, thần thánh nhất trên đời này, nơi kinh khủng nhất.Liếc nhau, trong mắt Trần thái hậu và Hữu tướng ngăn không được nỗi hoảng sợ dâng lên, không phải đã không còn quan hệ gì với Lưu Nguyệt rồi hay sao, còn tới nữa? Đây là có chuyện gì?Ngoài đại điện truyền đến từng tiếng bẩm báo, vang vọng trong ánh nắng rực rỡ.Trong đại điện, không khí nháy mắt đại biến, không khí vui mừng biến mất, chỉ còn lại một mảnh sợ hãi và sát khí.Quần thần Thiên Thần trong điện thấy đứng đầu là Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Dịch, Hữu tướng, Mộ Dung tướng quân nhất tề biến sắc, tuy rằng mọi người không rõ tam vương Minh Đảo là ai, chẳng qua nhìn trận thế này, cảm giác được không khí đột nhiên thay đổi, người tới không phải hiếu khách, không khỏi âm thầm đề phòng.Mà sứ thần ngồi ở bàn tiệc dành cho khách, giờ tới Thiên Thần chúc thọ, cho dù trong mắt người ngoài phẩm tước không cao, nhưng cũng là những người tính báo được hoàng gia tín nhiệm nhất.Thiên Thần mấy tháng trước chính biến, đại hôn đột nhiên hủy bỏ, Dực Vương Phi rơi xuống vực, Ngạo Vân đột nhiên đưa tiền lương thực cho Bắc Mục Trung Nghĩa Vương.Những biến hóa liên tiếp này, những người khác không biết, bọn họ cũng biết một chút, vì vậy, cũng không khỏi hơi biến sắc, Minh Đảo.Thiên Trần cung vốn náo nhiệt, nháy mắt tĩnh lặng không tiếng động.Tất cả mọi người yên lặng bất động, chỉ có thái giám mảnh khảnh kia, vô cùng thong thả đến chỗ gần Hiên Viên Triệt nhất.Nhưng, tất cả mọi tầm mắt đều tập trung ở ngoài điện, đều quên mất hắn.Ánh dương chói lọi, theo ngoài đại điện chiếu vào, chiếu xạ ở trong điện, một mảnh vàng kim.Giữa sắc vàng đó, ba bóng dáng ngược sáng đi đến, chân không chạm đất.Đỏ, trắng, lam, ba màu, lưu loát sinh động, một khắc trước còn ở đài bạch ngọc ngoài điện, ngay sau đó đã đứng ở giữa đại điện.Một đỏ, một trắng, một xanh, cẩm bào thuần sắc, ống tay áo bay bay, không phải làm bộ, tựa như tự dưng bay tới, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, ba người đã đứng nghiêm, vạt áo ba màu trong đại điện tràn ngập màu đỏ vui mừng, càng nổi bật sự tiên diễm.Không lên tiếng, khí thế bức người.Ba người thân hình bình thường, người mặc cẩm bào lửa đỏ rất là uy vũ, mặt chữ quốc, sắc mặt cực nghiêm.Người cẩm bào trắng ở giữa, lại khá nho nhã, thoạt nhìn rất giống thầy thuốc, cực kỳ ôn hòa.Về phần người cẩm bào màu lam kia, thần sắc chất phác, nhìn qua giống tảng đá, lạnh như băng mà không có bất kỳ biểu tình gì, lúc này năm ngón tay cầm sẵn một hộp gỗ cứng.Tay áo bào vung lên, năm ngón tay buông lỏng, chỉ nghe cạnh một tiếng, hộp gỗ cứng rơi xuống đất, tiếng gỗ cứng và ngọc thạch chạm vào nhau, nghe, giống như hộp gỗ kia nặng cả ngàn cân.Mọi người trong đại điện, nhất tề âm thầm hít sâu một hơi.Lạnh như băng mà đạm mạc, sáu ánh mắt nhất tề nhìn thẳng vào Hiên Viên Triệt ngồi ở trên cùng.Tầm mắt đan xen, băng cùng hỏa đối chiến.Người trong đại điện, trong nháy mắt, dường như cảm thấy có tiếng hưng phấn.Khuôn mặt sợ hãi, Trần thái hậu đang ngồi không tự chủ đứng lên, cùng Hiên Viên Dịch một trái một phải đứng bên cạnh Hiên Viên Triệt, thật giống như trước mặt tam vương Minh Đảo, bọn họ có ngồi cũng chỉ là không khí.Trong điện một mảnh yên lặng.Mặt mày Lãnh khốc trong một mảnh sát phạt, không có yếu thế, không có khiếp đảm, chỉ có cuồng vọng độc tài, chỉ có một thân uy nghiêm phách khí vương giả, Hiên Viên Triệt lạnh lùng nhìn tam vương Minh Đảo, quanh thân bao phủ một cỗ sát khí, ngồi ở ghế rồng trên cao.Lấy một đối ba, khí tức không thể thua kém.Chỉ trong chốc lát, tam vương Minh Đảo trong mắt chợt lóe lên quang mang không biết tên, nhất tề thu lại ánh mắt đánh giá Hiên Viên Triệt.“Minh Đảo nghe thấy Thiên Thần Vương đại thọ, đặc biệt phái ba chúng ta đến tặng lễ.”

Nam tử áo trắng nho nhã vung tay trên hộp gỗ cứng một cái, chậm rãi lên tiếng.“Không dám nhận, không dám nhận…”

Hiên Viên Dịch đứng vững, trên ót đều toát ra mồ hôi, nghe nam tử áo trắng nói thế, lập tức khoát tay không ngừng, còn đâu khí thể của đế vương.Ba người đứng trong đại điện lại không để ý đến Hiên Viên Dịch, chỉ lãnh đạm nhìn Hiên Viên Triệt ngồi ở trên cao, dưới khí thế của bọn họ, bất động nguy nga, tuyệt không chịu ảnh hưởng ngược lại còn khí thế bức người.Lông mày lạnh lẽo chậm rãi nhíu lại, Hiên Viên Triệt mắt nhìn xuống ba người phía dưới, vô cùng chậm chạp nói: “Vậy quả nhân có phải đa tạ Minh Đảo hay không?”

Lời này vừa ra, Mộ Dung Vô Địch, Hữu tướng bên cạnh đều đổ mồ hôi, lời này rất chống đối.“Dược Vương, ngài xem vương ta trước đây chịu đại ân của ngài, ngài…”

Trên mặt tươi cười, Mộ Dung Vô Địch chắp tay thi lễ với nam tử áo trắng kia, đang muốn giảng hòa.Vừa mới mở miệng, Dược Vương áo trắng kia vung tay áo bào lên, thản nhiên tiếp lời: “Ân tình sớm qua, huống chi ngày đó đã trả ân, Thiên Thần, Minh Đảo, không nợ bất kì ân tình nào.Tiếng nói vang lên, sắc mặt Mộ Dung Vô Địch nhất thời tái đi, nói không nhớ tới ân tình, vậy hôm nay khí thế rào rạt như vậy, đây…“Năm đó quả nhân được Dược Vương chữa trị, quả nhân ghi nhớ trong lòng, chẳng qua Dược Vương cứu quả nhân, là để trả ơn, sau khi quả nhân khỏi, cũng đã trả ân, mặc dù quả nhân lòng có nhận thấy, nhưng giữa Minh Đảo Thiên Thần, tuyệt không khất nợ.”

Thanh âm lạnh như băng vang lên, một lời của Hiên Viên Triệt làm hỏng ý muốn chèo kéo giao tình của Mộ Dung Vô Địch, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Vô Địch một cái.Mộ Dung Vô Địch nhất thời rùng mình một cái.Đồng thời Hiên Viên Triệt vung tay áo bào lên, Hiên Viên Dịch và Trần thái hậu đứng đên mức không còn cảm giác, lảo đảo một cái ngồi vào ghế.Thái thượng hoàng và Thái hậu đứng lên vì bọn vô dang tiểu tốt các ngươi, cón thể thống gì nữa.Lần này Minh Đảo đến, đích thị là không tốt, còn chèo kéo giao tình làm gì, không ngại uy phong của Thiên Thần.

Tìm tới tận cửa rồi, sợ, chẳng lẽ có thể giải quyết sao, huống chi, chưa từng sợ Minh Đảo.Bên môi khẽ hiện lên một nụ cười, Dược Vương nhìn Hiên Viên Triệt khắp người lạnh như băng xơ xác tiêu điều, chậm rãi gật đầu nói: “Hiên Viên Triệt, sớm biết không tệ, giờ xem ra quả thật không tệ.”

“Quả nhân có được hay không, Minh Đảo không có tư cách đánh giá.”

Hiên Viên Triệt cười nhướn mày đáp lại Dược Vương, trời sinh yêu mỵ, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo đến mức làm cho người ta sợ hãi.Dược Vương nghe vậy lông mày run lên, chống lại Hiên Viên Triệt đang bộc lộ bản thân, lông mày trầm lại trầm, vung tay áo bào, rương gỗ cứng trên ngọc thạch, lập tức bị đẩy lên trước ba phân.“Hi vọng Thiên Thần Vương thích.”

Tiếng nói vang lên, Lực Vương một thân áo lam bên cạnh đột nhiên tiến lên một bước, một chưởng đánh vào hộp gỗ kia.Trong khoảnh khắc, chỉ thấy rương gỗ kia, bị đập nát ra, từng phần từng phấn, một mảnh lại một mảnh vỡ ra, biến thành bụi phấn.Người trong đại điện nhìn thấy, gỗ cứng dày gần hai ngón tay như thế, dưới chưởng lực vô hình bị nát thành bụi phấn.Một chưởng không tiếng động, nhưng đã có uy lực như vậy, mọi người trên đại điện đều thay đổi sắc mặt.Chậm rãi dựa vào ghế rồng phía sau, ánh mắt Hiên Viên Triệt lạnh như băng.Tay áo phất qua, gỗ cứng hoàn toàn vỡ vụn thành bụi phấn, bị tay áo Dược Vương tản ra, bay trong không trung, tản ra mùi thơm của gỗ cứng.Trên rương gỗ bị hủy hoại, đồ vật bên trong lập tức hiện ra.Một khối lập phương thoạt nhìn trong suốt vô sắc, ngân quang sáng rọi, tản ra hàn khí nhè nhẹ hơi giống bông tuyết.Mà ở giữa bông tuyết kia, một bình dương chi bạch ngọc đoan đoan chính chính bày ra.Chậm rãi tiến lên, Dược Vương một thân bạch y cầm lấy bình ngọc, nhìn Hiên Viên Triệt nói: “Trân quý ngàn năm của Minh Đảo, dược trân phẩm, Thiên Thần Vương có thể đánh giá dược hiệu.”

Trân phẩm ngàn năm của Minh Đảo? Minh Đảo tuyệt đối sẽ không thật sự tặng đồ cho hắn, sợ rằng lễ là giả, thị uy mới là thật, hơn nữa Dược Vương y thuật lợi hại, độc còn lợi hại hơn, phải biết y và độc luôn đi liền với nhau, thử dược, hừ, trong lòng Hiên Viên Triệt cười lạnh một tiếng.Nhìn xuống mọi người phía dưới, Hiên Viên Triệt lạnh lùng cười một tiếng: “Nếu Minh Đảo đã muốn vậy, quả nhân không nhận cũng không phải, nghiệm.”

Mấy thị vệ đứng gần đại điện nhất nghe tiếng lập tức lui xuống.Đại điện lâm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.Dược Vương cầm bình ngọc trong tay đùa nghịch, Lực Vương và Hỏa Vương bên cạnh, dứt khoát hai tay ôm ngực, nhắm mắt, không coi ai ra gì đến mức tận cùng.Chưa đến một khắc, mấy thị vệ lui ra nhất tề đi nhanh đến.Trong tay họ là một hồ cá trong suốt, mấy con cá vui vẻ bơi lội ở bên trong, sóng nước lăn tăn, nhìn qua tràn đầy sức sống.Hồ cá trong vắt đặt trong đại điện, Dược Vương cái gì cũng không nói, trực tiếp mở nút bình dương chi bạch ngọc kia, cứ như vậy bỏ vào hồ cá.Cá tung tăng bơi lội, thủy thảo trôi nổi.Ánh mắt mọi người trong đại điện đều tập trung vào hồ cá kia, nhìn chằm chằm, trân quý ngàn năm của Minh Đảo có ích lợi gì?Một mảnh tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng thở khẽ của mọi người.Bình vào hồ cá, thoáng qua, mọi người đều thấy rõ, con cá rực rỡ nhanh chóng lật ngửa cải bụng trắng bệch lên, trong khoảnh khắc từ từ thối rữa, bắt đầu bị tan rã.Mà cây cỏ xanh tươi kia, nhanh chóng héo rũ, theo tốc độ mà mắt thường có thể nhìn rõ, biến thành nước, hòa vào hồ nước trong vắt kia.Hô hấp dồn dập, mọi người trong đại điện nhất tề trừng lớn mắt, tiếng thở vô tình dồn dập hơn, đây là… thứ này…Trong nháy mắt, cá sống tan chảy, cỏ xanh hóa nước.Bọt nước trong vắt, biến thành màu đen tịch mịch, bốc lên mùi hôi thối.Đưa tay lấy bình dương chi bạch ngọc trong hồ cá ra, Dược Vương lại đặt bình lên trên bông tuyết, nhìn Hiên Viên Triệt nói: “Vật này là Minh Đảo tỉ mỉ điều phối mà thành, bởi vì trân quý, không cần làm gì đã tản ra độc dược vô hình.Sau khi sử dụng, một giọt có thể hủy mười dặm núi sông, tiêu diệt hết mọi sự sống.Một lọ thế này, giang sơn to lớn như thế, Thiên Thần nhưng thật ra dễ như trở bàn tay.”

Tiếng nói chậm rãi, nhưng trong mắt người khác lại như tiếng sấm.“Ầm.”

Vừa nói như vậy xong, mọi người trong đại điện vốn đang xuất thần, nháy mắt phục hồi tinh thần lại, một tiếng nổ, trong khoảnh khắc, sợ hãi có, mừng như điên có, hoảng sợ có, nhức đầu có… Muôn hình muôn vẻ, đều không giống nhau.Thiên Thần nếu có vật này trong tay, Ngạo Vân, Tuyết Thánh, Nam Tống, Hậu Kim, hoàng thất ai dám không phục, trực tiếp cho hắn một giọt, tiễn bọn họ về với ông bà, thiên hạ này chẳng phải là dễ như trở bàn tay.Tất cả mọi người đều hiểu rõ, triều thần Thiên Thần hưng phấn, sứ giả Ngạo Vân, hoảng sợ.Trên đại điện, trong nháy mắt không khí khác lạ.Không có nhìn phản ứng của mọi người trên đại điện, Dược Vương một lời hạ xuống, lập tức lùi một bước ra sau, mà Hỏa Vương bên cạnh hắn vẫn không nhúc nhích, đột nhiên mở to mắt, tay áo bào vung lên phía trên bông tuyết.Lập tức, ngọn lửa u lam liền chui ra khỏi bông tuyết kia, giống như quỷ hỏa, không có bất kỳ dấu hiệu gì.“Mời.”

Nhìn bông tuyết thiêu đốt, sắc mặt Hỏa Vương bất động, không nhìn ra hưng phấn, cũng không để ý Hiên Viên Triệt, lạnh lùng vươn tay ra.Ánh lửa u lam, vạn phần yêu dị.Hiên Viên Triệt lạnh lùng nhìn ngọn lửa u lam kia, đây chính là ánh lửa đột nhiên cháy lên trên thuyền ngày ấy, màu lam yêu dị.Ngày đó, động thủ với hắn chắc chắn à Hỏa Vương.Ánh mắt phát lạnh, Minh Đảo được lắm, che dấu cũng không che dấu, coi Thiên Thần hắn như không có gì, coi Hiên Viên Triệt hắn là đồ trang trí phải không, tốt, tốt…Ý niệm trong đầu chuyển động, còn chưa mở miệng, Dược Vương vẫn nhìn hắn kia, thấy vậy chậm rãi nói: “Thiên Thần Vương còn không nhận lễ vật của nước ta, có phải ghét bỏ Minh Đảo ta hay không, hay là Thiên Thần không người nào dám tới lấy?”

Lời nói lạnh lùng, khinh miệt, ngược lại lại là thái độ gây sự.“Đồ do Minh Đảo ta đưa ra, cũng không nhận lại, không lấy cũng không sao cả, ngọn lửa này nóng rực, đốt tới giữa, bình ngọc vỡ ra, sợ rằng đến lúc đó thiên hạ chưa vong, mà Thiên Thần đã….”

Lời nói nhẹ nhàng lại làm cho trong lòng người ta run sợ.Trong bình ngọc này một giọt nước đã có thể hủy diệt sinh linh mười dặm, nếu vỡ, tất cả đều tràn ra, vậy Thiên Thần, vậy mấy người bọn họ ở trong này….Tiếng nói vừa dứt, văn thần hoảng sợ, Thiên Thần võ tướng lại nổi giận.Hiên Viên Triệt thần tình lạnh giá, nghe vậy lại không giận, vốn là dung nhan đẹp đẻ trời sinh, lúc này chậm rãi dâng lên một tầng quỷ mị yêu dị, đẹp đẻ khiến người khác nhìn đến choáng váng, lại làm cho đáy lòng người ta tản mát ra rét lạnh thấu xương.“Thiên hạ vong hay không, quả nhân không biết, quả nhân chỉ biết là, các ngươi chắc chắn không nhìn thấy Thiên Thần vong.”

Ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào tam vương Minh Đảo ở phía dưới, ngón giữa Hiên Viên Triệt gõ vào ghế rồng.“Vương thượng, vi thần tới lấy.”

Lập tức liền có võ tướng vọt ra.Hiên Viên Triệt nhìn lướt qua ngọn lửa cũng không lớn, võ tướng này lại có một thân nội công, võ công không kém, cho dù không thể lấy chắc cũng không sao, lập tức mi khẽ nháy.Võ tướng được Hiên Viên Triệt cho phép, lập tức thiết chưởng vung lên, phi thân một cái liền chộp lấy bình dương chi bạch ngọc trong lửa kia.Thân tới giữa không trung, mắt thấy sắp vào phạm vi của băng hỏa.Hỏa Vương khoanh tay đứng ở phía trước băng hỏa đột nhiên vung tay áo bào lên, đốm lửa u lam kia, đột nhiên bừng cháy, ầm một chút cháy lên cao.Nhìn ngọn lửa nho nhỏ, nhanh chóng, bao lấy võ tướng đang chộp tới kia, u lam quấn thân, hừng hực thiêu đốt.“A….”

Võ tướng nhất thời hét thảm một tiếng, té mạnh trên mặt đất, toàn thân cũng bắt lửa, cuồng liệt bốc cháy lên.Hai mắt Hiên Viên Triệt nháy mắt nghiêm nghị.Mộ Dung Vô Địch và Thu Ngân Ngạn Hổ đứng gần nhất, liếc mắt một cái, lập tức cũng không nhiều lời, nhất tề một chưởng quét tới trên người võ tướng bốc cháy kia.Chưởng phong lâm thể, ngọn lửa kia nháy mắt tắt.Mà chỉ trong khoảnh khắc, võ tướng này đã bị đốt phỏng, ngất đi.Trong đại điện chúng nhất thời hít một hơi lãnh khí, sắc mặt trắng bệch, đây là quỷ hỏa gì, lại lợi hại như vậy?!Quỷ hỏa, quỷ hỏa….”

Văn thần lá gan không lớn, kinh hãi bật thốt lên, cả kinh trắng mặt.Trên đại điện một mảnh sợ hãi, chỉ trừ tiểu thái giám đứng ở phía sau Trần thái hậu, bị người bỏ quên, nhưng thấy hắn nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm ngọn lửa u lam kia.“Thiên Thần Vương, tốt hơn hết đừng để mấy tên xoành xĩnh như vậy ra tay, mất thời gian.”

Tiếng nói lạnh lẽo mà cuồng ngạo vang lên, Hỏa Vương vẻ mặt kiêu căng và khinh thường.“Vi thần.”

“Thần.”

“Vi thần chờ lệnh.”

Tiếng nói của Hỏa Vương vừa dứt, Thu Ngân, Ngạn Hổ, một đám cao thủ nhất tề trầm mặt, không đợi Hiên Viên Triệt nói chuyện, tiến lên một bước chờ lệnh.Hiên Viên Triệt nhìn mấy người chờ lệnh, vẻ mặt lãnh khốc lại không nói chuyện.“Vi thần.”

Suy nghĩ còn chưa chuyển, giọng trầm ổn của Mộ Dung Vô Địch chậm rãi vang lên.Hôm nay, lúc này, xem ra Minh Đảo và Thiên Thần không có khả năng vui vẻ với nhau, nếu đối đầu, không cần tính toán thiệt hơn, chỉ có thể đối phó với địch.Hiên Viên Triệt là quốc chủ Thiên Thần, nếu mọi chuyện đều phải hắn đích thân làm, những võ tướng như bọn họ còn làm cái gì nữa, huống chi Thiên Thần này trừ Hiên Viên Triệt, thì công lực hắn cao nhất.Liếc nhìn Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch dồn khí đan điền, chậm rãi đi lên.Tay áo bào không gió mà bay, Mộ Dung Vô Địch đạp từng bước từng bước, mỗi một bước hạ xuống, sàn ngọc thạch liền xuất hiện một dấu chân, một thân công lực đã tăng lên tới cực hạn.Ngọn lửa tản ra, nhấp nháy, cách bình bạch ngọc ở giữa không xa.Khóe miệng lạnh lùng cong lên chút cười lạnh, Hỏa Vương một tay đặt trên bông tuyết bị hỏa diễm thiêu đốt, “ầm”

một cái ngọn lửa thành hình rống cuốn bay đi, vọt về phía Mộ Dung Vô Địch.Hai tay vung lên, nội kình vô hình bắn nhanh ra, bay về phía ngọn lửa u lam.Trong khoảnh khắc, ngọn lửa hỗn loạn ở giữa không trung, dừng lại trong nháy mắt.Hỏa Vương thấy vậy hừ lạnh một tiếng, bàn tay to lại nhấn một cái trên bông tuyết kia, ngọn lửa u lam thoáng chốc bùng lên kịch liệt.Lửa như mũi tên, bắn nhanh về phía Mộ Dung Vô Địch.Một mủi tên phá hỏng phòng vệ của Mộ Dung Vô Địch, xông thẳng vào mi tâm Mộ Dung Vô Địch, Mộ Dung Vô Địch thấy vậy mạnh mẽ đề khí, quay thân chuyển eo, một chưởng chống lại ngọn lửa.“Ầm.”

Chỉ nghe giữa không trung vang lớn một tiếng, thân hình Mộ Dung Vô Địch lảo đảo một cái, lùi vài bước về phía sau, Hiên Viên Triệt ngồi trên ghế rồng, khẽ nhíu mày, tay áo bào vung lên, một cỗ lực đạo lập tức bao lấy Mộ Dung Vô Địch đang lui về phía sau, dừng lại thân hình đang lảo đảo của hắn.Mộ Dung Vô Địch khó khăn lắm mới đứng trước bậc thang dưới đài cao của Hiên Viên Triệt, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.Người trong đại điện bây giờ ngay cả thở cũng dường như dừng lại, mới đối mặt với Mộ Dung Vô Địch bị đả thương, mà quỷ hỏa kia lập tức sắp đốt tới bình ngọc kia rồi.Hiên Viên Triệt lạnh mắt, trong mắt Hỏa Vương khiêu khích và khinh thường.Hiên Viên Triệt thấy vậy, tay áo bào vung lên, khẽ chống thân thể một chút đứng lên.“Lừa mắt người chút mà thôi, sao lại phiền bệ hạ động thủ, để cho chúng tiểu nhân giải quyết, bệ hạ ngồi cao xem cuộc vui là được rồi.”

Hiên Viên Triệt vừa đứng lên, một thanh âm trầm thấp đột nhiên, phá vỡ sự yên tĩnh của điện.Mọi người ở đại điện lập tức nhìn theo tiếng nói.Chỉ thấy một tiểu thái giám xa lạ, từ phía sau Trần thái hậu chậm rãi đi ra, tinh tế cao gầy, vẻ mặt bình tĩnh, một thân trầm ổn.Tiểu thái giám này là ai?Quần thần trong điện đều là người quen trong cung, tiểu thái giám này chưa thấy bao giờ, chẳng qua lúc này mọi người cũng không còn tâm trí hỏi han người xa lạ đột nhiên nhảy ra này là ai, có thể giải quyết tình trạng này là tốt rồi.Chậm rãi đi tới trước người Mộ Dung Vô Địch, tiểu thái giám đưa lưng về phía Hiên Viên Triệt cao cao tại thượng, đối diện với tam vương Minh Đảo.Nhìn bóng lưng mảnh khảnh kia, trong lòng Hiên Viên Triệt giật mình, ánh sáng trong mắt nhanh chóng che lấp đi, bóng lưng này, bóng lưng này…Lưu Nguyệt, là Lưu Nguyệt.

Chọn tập
Bình luận