Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 471: Quốc tế đàm phán 4

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

Toàn bộ chúng tướng trong trướng đem hết rượu lại đây, uống rượu như hùng ưng trên thảo nguyên, toàn bộ đều như hũ chìm, mà bản thân mình một điểm men say cũng không có.

Dũng mãnh, thật sự là dũng mãnh.

Lưu Nguyệt không hề quay đầu lại, cũng không có lên tiếng trả lời.

Nàng đã nói, hoặc là không uống, hoặc là nghìn chén không say, đây là điều cơ bản nhất, hiện tại nàng chính là loại người thứ hai.

Âu Dương Vu Phi đi lên trước, nghiêng đầu nhìn Lưu Nguyệt vẻ mặt bình thản, duỗi ngón tay nhu lông mày, đột nhiên cười hì hì nhìn Lưu Nguyệt hạ giọng nói: “Vì sao không đáp ứng Hung nô vương, cái kia chính là thực quyền, làm sao có thể so sánh với cái Trung Nghĩa vương hữu danh vô thực này.”

Nghe Âu Dương Vu Phi nói, Lưu Nguyệt tuyệt không giật mình, dường như như vậy là hắn nên suy đoán được, mà không phải là hỏi mà không biết.

Không biết tại sao, bản thân cứ hay nghĩ Âu Dương Vu Phi này thâm tàng bất lộ, hắn hẳn là hiểu rõ.

Chậm rãi xoay người, Lưu Nguyệt nhìn con mắt tươi cười của Âu Dương Vu Phi, thản nhiên nói: “Ta nói thích đứa trẻ này, ta phải giúp hắn, ngươi tin hay không?”

Miệng thì hỏi có tin hay không, trong mắt một chút ý tứ yêu cầu Âu Dương Vu Phi trả lời thuyết phục cũng không có.

Âu Dương Vu Phi nghe vậy tươi cười càng sâu: “Tin, tại sao lại không tin, không phải ta là chủ nợ của ngươi hay sao, có tiền cho ta hưởng là tốt rồi, mặc kệ nó là cái gì.”

Lưu Nguyệt Âu Dương Vu Phi cười cười, đột nhiên cũng cười cười, chậm rãi chìa tay lần lần trước ngực áo Âu Dương Vu Phi, xé mạnh.

Âu Dương Vu Phi nhất thời bị Lưu Nguyệt xé áo, hai người gần như mặt kề mặt.

“Có chuyện gì sao?” Trên mặt Âu Dương Vu Phi không hề giảm sự tươi cười.

Nhiệt khí trong miệng gần như phun lên mặt Lưu Nguyệt.

” Ta chỉ cảnh cáo ngươi một lần nữa, đòi tiền thì an phận chút cho ta, bằng không, ta ta khó mà giữ được mệnh cho ngươi.” Khe khẽ vuốt hai gò má Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt cười.

Mấy tháng này từ nam đến bắc, đi qua tất cả vùng Trung Nguyên, trong óc nàng tất cả đều là rơm rạ, cũng biết Âu Dương Vu Phi này không phải người đơn giản, tuyệt đối không chỉ dọa dẫm xuông, chắc chắn cùng cái hải đảo thần bí kia có dây mơ rễ má gì đó.

Chọn tập
Bình luận
× sticky