Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 275: Ăn miếng trả miếng (6)

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

Hiên Viên Triệt nghe vậy hơi khởi động thân thể, trong mắt chợt lóe qua ánh sáng lạnh, đè thấp thanh âm, gằn từng chữ : “Yên tâm, ta muốn, không phải mạng của hắn.”

Sâu thẳm trong đôi mắt chớp động là một mạt đỏ sậm làm cho lòng người run sợ.

Phỉ Thành Liệt ngẩn ra. Ánh mắt này…

Khi nhìn kĩ lại, Hiên Viên Triệt đã trở lại như cũ, màu đỏ sậm kia đã không còn thấy.

Phỉ Thành Liệt chỉ nghĩ đến đứa con Phỉ Nghiêm, cũng không kịp nghĩ nhiều, thân thủ nhấc màn xe lên, cả người và dược đều đi ra ngoài, chỉ vài bước chân đã biến mất giữa một mảnh u tĩnh.

Hiên Viên Triệt thấy vậy, khóe miệng chậm rãi vẽ nên một tia cười lạnh, nhẹ nhành gõ vào cửa xe, xe ngựa lăn bánh, rất nhanh liền rời đi.

Cửa sau của hoàng cung, nhanh chóng chỉ còn lại một mảnh u tĩnh.

Mà bên kia, âm thanh của pháo hoa vang trời.

Pháo nổ bùm bùm trước cửa Phiêu Kị tướng quân phủ, một mảnh huyên náo, khắp nơi đều là xác pháo màu đỏ, đinh tai nhức óc đến nỗi cả phố đều là tiếng pháo vang.

“Tân nương đến.”

Lưu Nguyệt nghênh đón Thập thất công chúa vào Phiêu Kị tướng quân phủ.

“Ha ha, tới rồi, tới rồi.” Hạu Kim quốc chủ ngồi ngay ngắn ở ghế trên, nghe vậy cười, buông chén rượu trọng tay xuống.

“Đến đây, đến đây, tân nương đến đây.” Phụ trách xướng lễ – Thừa tướng đại nhân, thần tình sảng khoái, cao giọng nói với bá quan văn võ đang huyên náo, phất phất tay.

Một nhóm bá quan văn võ đang nói chuyện, chốc lát liền dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về đại môn, thần tình vui vẻ.

Vân Triệu đã sớm đứng ở cửa, nhìn Lưu Nguyệt một thân hồng hỉ bào đi đến, tuấn mĩ tuyệt thế, quả thực làm hắn thất thần.

Đã sớm biết huynh đệ này lớn lên tuấn mĩ, hôm nay chỉ trưng diện một chút, khí chất kia thật sự chỉ có thiên tiên trên trời mới có.

Trong mắt kinh diễm, cảm thấy không thoải mái, huynh đệ tốt như vậy, lại tặng cho Thập thất công chúa, đáng tiếc, thật đáng tiếc.

Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt lại tươi cười vui vẻ, vung tay lên, đại môn lại mở rộng cửa.

Chọn tập
Bình luận
× sticky