Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 544: Đau cùng thổ lộ 2

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

Nàng vẫn còn sống, vẫn còn tồn tại .

Không có gì vui sướng hơn việc hắn có thể tận mắt nhìn thấy nàng an toàn, có thể hoàn toàn an tâm.

Lưu Nguyệt của hắn rất tốt, rất tốt .

Tay che lên vị trí trái tim, hào quang trong mắt Hiên Viên Triệt bắn ra bốn phía, cả người tràn đầy hơi thở sáng lạn không cách nào nói rõ.

Chậm rãi vươn tay về phía Lưu Nguyệt , Hiên Viên Triệt ánh mắt như nướng người: “Không có việc gì là tốt rồi.”

Trăm ngôn vạn ngữ, mấy tháng sinh tử ngăn cách, ngàn dặm xa xôi ngày đêm thần tốc mà đến, khi gặp mặt, lại hóa thành một câu nói, câu nói ngắn ngủi bảy chữ.

Không có việc gì là tốt rồi.

Trái tim ấm áp, mùa đông khắc nghiệt lại không che dấu được đáy lòng nóng bỏng.

Trong tim ấm áp, mặt lại lãnh đạm.

Khóe miệng chậm rãi vẽ ra một tia mỉm cười bên ngoài, Lưu Nguyệt thong thả nhướng mày, trên mặt hiện lên một tia tươi cười thản nhiên : “Ta đương nhiên không có việc gì, đa tạ Thiên Thần Vương quan tâm.”

Bình thản mà khách khí, không có thâm tình, không có mừng như điên, chỉ giống như với người lạ bình thường.

Oanh, Hiên Viên Triệt chỉ cảm thấy có một tiếng vang lớn trong đầu, phát ra âm thanh ong ong, chẳng lẽ Lưu Nguyệt lại nói lời này với hắn, đây hẳn không phải khẩu khí của Lưu Nguyệt.

“Nàng nói cái gì, lại đây.” Sắc mặt trầm xuống, Hiên Viên Triệt đánh ngựa định hướng tới gần bên người Lưu Nguyệt .

Lưu Nguyệt thấy vậy sắc mặt trầm xuống, vung tay lên, hộ vệ tùy thân Bắc Mục phía sau, đao trên thắt lưng lập tức nhoáng lên một cái, bỗng chốc vây quanh ở trước người Lưu nguyệt, đo đao sắc bén với Hiên Viên Triệt.

Hiên Viên Triệt thấy vậy biến sắc, trên mặt nháy mắt bốc lên một cỗ tức giận.

“Thiên Thần Vương, ngươi và ta sớm đã trở thành quá khứ, vẫn là không nên quá quen thuộc thì tốt hơn. “Thanh âm thản nhiên vang lên, Lưu Nguyệt nói chậm rãi, một lời lại như nước lạnh thấu xương.

Nàng và hắn không quen? Không quen?

Hiên Viên Triệt đột nhiên sửng sốt, ánh sáng ngọc quang mang trong mắt nháy mắt tan rã đi.

Đầu ngón tay vuốt ve trên cổ áo da cừu, mắt Lưu Nguyệt ôn đạm, không có bỏ qua Hiên Viên Triệt, trong mắt chợt lóe qua bi thương rồi biến mất.

Lông mày cụp xuống, thu lại sâu sắc trong đáy mắt.

“Ngươi có ý tứ gì? Nguyệt, ngươi làm sao vậy?” Cau mày thật chặt, Hiên Viên Triệt không dám tin nhìn Lưu Nguyệt.

Chọn tập
Bình luận