Có điều, sửng sốt cũng chỉ trong nháy mắt, Âu Dương Vu Phi liền khôi phục lại, nở nụ cười.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy tà ý.
Nụ cười chợt lóe rồi biến mất.
Lập tức, sắc mặt Âu Dương Vu Phi đột nhiên biến đổi thành vẻ mặt vô cùng sợ hãi cùng kinh hỉ, duy trì tư thế giang hai tay chạy tới chỗ tiểu đội binh mã Hung Nô.
Vừa chạy vừa hét lớn: “Cứu mạng, cứu mạng…………………….”.
Tiếng kêu yếu ớt đầy hoảng sợ, lại mang theo sự phấn khởi vô cùng, rất hợp với tư thế chạy lảo đảo kia.
Một bộ dạng cả đêm bị đuổi bắt thê thảm lại gặp được cứu tinh.
Đây chính là tình huống mà Lưu Nguyệt đang ở sườn núi phía sau nhìn thấy.
Khóe miệng hơi co rút, Lưu Nguyệt dừng lại trên sườn núi.
Không cần Âu Dương Vu Phi nói, nàng cũng hiểu được hắn muốn làm cái gì.
“Người nào? Mau đứng lại!”.
Đao kiếm rút ra khỏi vỏ, tên lên cung.
Binh mã Hung Nô đột nhiên thấy một người quần áo xộc xệch, bộ dáng chật vật vọt tới chỗ mình kêu cứu mạng, liền lập tức giơ vũ khí trong tay nhắm tới.
“Ta là quân sư Âu Dương Vu Phi của các ngươi, ta chính là người bên cạnh của chủ soái Gia Luật Lưu Nguyệt. Người đâu, mau tới đây, chúng ta bị thương rất nặng………………..”.
Bộ dáng lảo đảo cùng với thương tích đầy người, quả thật rất giống bị trọng thương.
Khiến cho người ta không chút hoài nghi.
Tiểu đội binh mã Hung Nô nghe thế, lập tức tinh thần chấn động, ánh mắt đồng loạt bắn về phía Lưu Nguyệt đang đứng thẳng phía kia.
Hai người này rất nổi tiếng trong đám binh lính Hung Nô, đặc biệt là Lưu Nguyệt.
Đó chính là Nhiếp chính vương Bắc Mục, là cao thủ từng bắt được Hung Nô Vương của bọn họ.
Mà lúc này lại quần áo dính đầy máu, bộ dáng chật vật đứng trên sườn núi.
Tuy bọn họ chức vị thấp, chưa từng trực tiếp được gặp mặt Nhiếp chính vương cùng quân sư Bắc Mục.
Nhưng, chuyện Nhiếp chính vương Bắc Mục là nữ nhân, chuyện này cả thiên hạ đều biết đến.
Trên chiến trường này, ngoại trừ Gia Luật Lưu Nguyệt không hề có nữ nhân nào khác.
Mà hiện tại, dù bộ dáng có phần chật vật, nhưng phong thái nữ nhân vẫn bộc lộ rõ ràng.
Tiểu đội binh mã vô cùng phấn chấn.
Trong mắt tỏa ra ánh sáng.
Lúc này bọn họ bắt được chủ soái Bắc Mục liền có thể bảo vệ được dân tộc Hung Nô.
Thậm chí có thể phản công, thâu tóm Bắc Mục, xưng bá thảo nguyên………………
Bọn họ sẽ trở thành công thần của Hung Nô, lưu danh muôn đời, đời đời được mọi người sùng bái……………….Thật sự là không còn gì tốt hơn.
Miếng ngon đưa đến tận miệng, sao có thể bỏ qua.
Thà rằng giết nhầm, còn hơn bỏ sót.
Lập tức cả tiểu đội binh mã Hung Nô không cần người chỉ huy, lập tức thúc ngựa xông đến, vây quanh Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi vẻ mặt kinh hoảng buông xuống, trên mặt hiện lên nụ cười an tâm.
“Mau tới đây, chúng ta…………….A, các ngươi không phải binh lính Bắc Mục………………..”.
Nụ cười kia còn đang đọng trên khóe miệng, binh mã Hung Nô đã xông lại gần, vây quanh Âu Dương Vu phi, khiến cho hắn thấy được rõ ràng áo giáp trên người họ.
Âu Dương Vu Phi nhất thời kinh hoảng hô lên một tiếng, trợn tròn hai mắt.
Biểu hiện kinh hoàng kia vô cùng chân thật.
Liền vội vàng quay đầu nhìn Lưu Nguyệt trên sườn núi, thanh âm yếu ớt đầy lo lắng: “Chủ soái, chạy mau, bọn họ không phải là binh mã Bắc Mục mà là binh mã Hung Nô, mau…………chạy mau……………….
A… Các ngươi muốn làm gì………………?”
Lời còn chưa nói hết thanh âm đã nhỏ dần rồi im bặt.
Thân thể Âu Dương Vu Phi chậm rãi ngã xuống.
Sau gáy bị người chém một cái, lâm vào hôn mê.
Mà Lưu Nguyệt đang dừng bên sườn núi, nghe tiếng hét của Âu Dương Vu Phi cũng hết sức phối hợp, liền quay người dời đi.
Nhưng mà tốc độ kia, nhìn như muốn chậm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Chỉ cần là người bình thường cũng có thể bắt kịp, huống hồ binh lính Hung Nô lại cưỡi ngựa đuổi theo.
Bởi vậy, ngay lập tức, Lưu Nguyệt đã bị binh lính Hung Nô bắt kịp.
Tung dây thừng ra, trói lại.
Lưu Nguyệt đang bị trọng thương, thân thể suy yếu, giãy dụa mấy cái đã bị binh lính Hung Nô bắt lại, trói hai tay, bắt đứng lên. Áp giải đến gần Âu Dương Vu Phi đang bị trói trên lưng ngựa.
“Ha ha ha ha ha ha……………….”.
Nhìn thấy Lưu Nguyệt toàn thân bị thương, bị trói chặt một chỗ, vẻ mặt lại vẫn lạnh băng, kiêu ngạo không khuất phục, cả đội binh mã Hung Nô cười lớn.
“Chúng ta bắt được chủ soái Bắc Mục……………………..”
“Ha ha ha, lần này chúng ta lập được đại công có một không hai………………”
Tiểu đội binh mã Hung Nô vô cùng hưng phấn.
Trong ba tầng binh, ngoài ba tầng lính, vây kín Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi.
Đãi ngộ kia có thể so sánh với cấp trên.
Tất cả ánh mắt hướng tới người mới bị bắt lại.
Lưu Nguyệt từ lúc bị bắt, một câu cũng không nói, ánh mắt lạnh băng, xơ xác tiêu điều.
Có điều, hơi thở lại vô cùng kinh người.
Binh lính Hung Nô xung quanh lại càng thêm khẳng định nàng chính là chủ soái Bắc Mục.
“Đi hướng tây, chúng ta mau tới doanh trướng của Thiền Vu!”.
“Không được, thân phận của chúng ta thấp kém, không vào được doanh trướng của Thiền Vu.”.
“Thân phận thấp kém? Đó là chuyện trước kia. Hiện tại chúng ta bắt được Nhiếp chính vương Bắc Mục, thân phận đã khác, chúng ta còn sợ gì ai.”.
“Ai, ngươi không hiểu rồi, nếu chúng ta đem Nhiếp chính vương Bắc Mục đến, ngươi có dám khẳng định bọn cấp trên báo lại, không tranh công của chúng ta không?”.
“Đúng….Đúng.”
Cho nên, nếu chúng ta nhất định phải nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường, công lao này…………”.
Lưu Nguyệt bị trói hai tay sau lưng ngồi ở một bên, nghe đám binh lính Hung Nô bàn tán hỗn loạn, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên một tia cười nhạt.
Binh lính Hung Nô cau mày suy nghĩ, lại đồng thời thỉnh thoảng nhìn về phía Lưu Nguyệt cùng Âu Dương, chỉ sợ hai người chạy thoát, mặc dù nhìn dáng vẻ hai người đều như trói gà không chặt.
Trong lúc binh lính Hung Nô nghĩ ra biện pháp, thời gian trôi qua rất chậm.
Chưa đến một khắc sau, liền nghe truyền đến tiếng sói tru, đàn sói từ phía xa ùn ùn kéo đến.
“Ngao ô………………..” Tiếng tru đinh tai nhức óc, vang vọng trời đất, từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Thân ảnh màu xám hiện rõ trên thảo nguyên xanh rờn, nhanh như tia chớp.
“Sói…………….Là sói hoang………….”
“Trời đất, sói…………………….”
Trong tiếng kêu đầy kinh ngạc và khiếp sợ của binh lính Hung Nô, đàn sói hoang gào thét xông đến.
Đàn ngựa dẫm chân hoảng loạn không ngừng, cảnh tượng này bọn chúng chưa từng trải qua.
Trong lúc nhất thời, không đợi đám binh lính Hung Nô kịp hoản hồn, đàn ngựa bị đàn sói hoang làm cho hoảng sợ, liền hướng bốn phương tám hướng chạy loạn.
“Chạy, chạy………………chạy mau…………”
“Trời đất………………..”
“Chủ soái Bắc Mục……………..Không được để mất chủ soái Bắc Mục……………….”
Đàn sói như bay mà đến, binh mã Hung Nô sắc mặt trắng bệch, vô cùng kinh hoảng.
Sói hoang thảo nguyên, thành quần kết đội đã đủ đáng sợ.
Lại càng không nói đến đàn sói đông nghìn nghịt trước mặt này, trời, sao nhiều sói thế này?
Mà ngay tại lúc đám binh lính Hung Nô thất kinh, tay chân hoảng loạn, lời nói lộn xộn, Âu Dương Vu Phi vốn đang bất tỉnh nằm vắt ngang trên lưng ngựa, đột nhiên trở mình một cái, nhảy người lên.
Lại hướng tới đạp tên đứng đầu binh lính Hung Nô một cước.
Không kịp đề phòng, tên kia bị Âu Dương Vu Phi đá văng xuống ngựa.
Thân hình run lên, Âu Dương Vu Phi liền ngồi vững vàng trên lưng ngựa.
Cùng lúc đó, Lưu Nguyệt vốn đang trọng thương, bị trói một chỗ im lặng không nói gì, đột nhiên hai tay vùng lên, sợi dây thừng đang buộc chặt trên cổ tay đứt ra rơi xuống đất.
Lập tức tung người đứng lên.
Hai người liếc mắt, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén.
Hai người ngồi trên lưng ngựa, tuấn mã như bay chạy đi.
Đồng thời cũng nhanh tay đoạt đi lương khô nước uống trong tay binh lính Hung Nô.
Để lại toàn bộ đám binh lính cho bọn sói hoang.
“A! Nhiếp chính vương Bắc Mục chạy thoát rồi……………….”
“Bọn họ………………Bọn họ giả vờ bị thương……………….”
“A, sói hoang, đàn sói hoang đang chạy tới đây……….”
“Giá, giá, chạy mau, chạy mau…………………”
Binh mã Hung Nô phía sau vô cùng hoảng loạn, tiếng ngựa hí, tiếng người kêu hỗn loạn đan xen.
“Ngao ô……………………” Đàn sói gào thét mà đến, sát khí đằng đằng.
Trời xanh mây trắng, một màu xám u ám bao trùm thảo nguyên.
Phóng ngựa như bay, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi phóng ngựa đi lên sườn núi, hai người đồng thời quay đầu nhìn lại.
Phía sau bọn họ, trên thảo nguyên xanh mướt lại hiện lên mảng màu xám, lao nhanh, rít gào.
Đám binh lính Hung Nô, ngay cả bóng cũng không thấy được.
Quay đầu, nhìn nhau, không nói một lời, chạy.
Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phhi không nói một lời, thúc ngựa hướng phía trước.
Dưới bầu trời xanh, đàn sói hoang cùng thi nhau gào thét.
Hồng hộc, một lần chạy liền hơn ba mươi dặm, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi mới dừng lại.
“Có ngựa thật là tốt!” Âu Dương Vu Phi vỗ vỗ cổ ngựa, lấy túi nước ra, ngửa đầu uống một ngụm, thật sảng khoái.
Lưu Nguyệt còn thoải mái hơn Âu Dương Vu Phi, vừa uống nước vừa ăn lương khô.
Tất cả những thứ này đều là lấy được từ trong tay đám binh lính Hung Nô.
Một ngày một đêm chạy loạn không ăn uống gì, thật sự là đói chết bọn họ.
Sau khi bị đàn sói hoanh truy đuổi, bọn họ chỉ được ăn chút rễ cây, lúc này cần phải bổ sung thể lực.
Ngửa đầu uống cạn túi nước trong tay, Âu Dương Vu Phi thoải mái thở ra một hơi.
Ngay sau đó liền nhướn mày, khóe miệng cong lên thành một nụ cười thật tươi: “Ha ha, tính toán thật chính xác!”
“Cũng do người có tài năng biểu diễn!” Lưu Nguyệt đáp lại một câu.
“Đa tạ đã khen ngợi!” Âu Dương Vu Phi cười tủm tỉm, rất cao hứng.
Không cần tốn nhiều sức, không cần động đến một ngón tay, lại có thể đoạt được ngựa, lại khiến cho hai kẻ thù tự giết nhau, thật cao hứng.
Động não hay động thủ, nghĩ một chút là thấy, công sức phải bỏ ra hoàn toàn không giống nhau.
Phóng túng ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi, Âu Dương Vu Phi vừa ăn lương khô vừa nói: “Lần này chắc bọn sói đó không theo chúng ta nữa, bọn chúng tìm được nhiều thức ăn như vậy, hơn nữa mùi cũng bị lẫn lộn.”
“Khó nói.” Lưu Nguyệt lạnh như băng ném ra hai từ.
Quả thật là khó nói, nàng không phải là sói, sao có thể hiểu hết được đặc tính của chúng.
Âu Dương Vu Phi nghe vậy cười cười, nếu Lưu Nguyệt nói không chắc, khả năng đàn sói hoang kia đuổi theo là không cao.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phán đoán phương hướng.
Vẻ tươi cười trên mặt Âu Dương Vu Phi biến mất, nhìn Lưu Nguyệt, nghiêm mặt nói: “Chúng ta quay về chỗ đất đen kia đi?”
Nơi này như một cái gai trong lòng hắn.
Người chưa từng thất bại như hắn, lại suýt mất mạng ở nơi ấy.
Thật sự là khiến hắn khó chấp nhận được.
Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, cân nhắc.
Tuy rằng bọn họ chạy loạn, nhưng nàng vẫn xác định được phương hướng.
Nàng quả thật cũng không thích nơi đó.
“Đi đường vòng.” Trầm ngâm giây lát, Lưu Nguyệt trầm giọng nói.
Quay trở lại? Không! Có thể bầy sói còn ở phía sau.
Nếu hai người đi đường vòng sẽ không gặp phải chúng.
“Được, vậy đi hướng………………….”
“Ngao ô…………………” Âu Dương Vu Phi còn chưa dứt lời, tiếng sói tru từ phía chân trời xa xa truyền đến.
Mặt trầm như nước, mắt Lưu Nguyệt híp lại.
Âu Dương Vu Phi giơ tay lên vỗ trán, ngửa mặt lên trời nói: “Trời, ai có thể nói cho ta biết, bọn chúng sao có thể biết được chúng ta chưa chết? Rốt cuộc bọn chúng thù sâu đến cỡ nào?”.
“Là mang thù với ngươi.” Lưu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh.
Đối với kẻ thù giết hại đồng bọn của mình, loài sói có một bản tính bẩm sinh, không chết không ngừng, tuyệt đối sẽ không nhận lầm.
Nghe Lưu Nguyệt nói, khóe miệng Âu Dương Vu Phi co rút.
“Hiện tại nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tục chạy thế này?”
Âu Dương Vu Phi nhìn thảo nguyên rộng lớn trước mắt, phải chạy đến khi nào đây.
Lưu Nguyệt nghe Âu Dương Vu Phi hỏi, cũng không vội trả lời, cặp mắt lạnh như băng nhìn thảo nguyên xanh mướt phía trước, lệ quang chớp động.
“Ngươi có nhớ lời đám người kia nói?”
Thanh âm băng lãnh bất chợt vang lên.
Âu Dương Vu Phi hơi sửng sốt, con mắt chuyển động, tay vuốt cằm, trên mặt hiện vẻ trầm tư sâu xa khó hiểu.
Nàng muốn nói câu ‘Đi hướng tây, đến doanh trướng của Hung Nô vương’ khi nãy ?
Đây chính là ý trong lời nói của binh lính Hung Nô khi nãy.
Ở chỗ sâu trong con ngươi đen hiện lên sát khí, Lưu Nguyệt lạnh lùng hỏi: “Doanh trướng của chủ soái Hung Nô đặt ở nơi nào?”
Âu Dương Vu Phi vừa nghe, chậm rãi thẳng sống lưng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười đầy tà khí.
“Hướng tây!”.
Chuyện này mấy chục vạn binh mã Bắc Mục ai ai cũng biết.
Doanh trướng của chủ soái Hung Nô chắc chắn đặt ở phía tây, bởi vì đằng sau thảo nguyên tươi tốt phía tây kia chính là kinh đô của Hung Nô, doanh trướng của chủ soái tất nhiên phải đóng tại đó.
Tuy rằng trước kia bọn họ từng phái người đi dò la cũng không thể xác định chính xác vị trí doanh trướng của chủ soái, nhưng phương hướng thì tuyệt đối đúng.
Mà lúc này, Lưu Nguyệt đã biết còn cố ý hỏi…………………
“Ý nàng là……………?” Vuốt vuốt cằm, Âu Dương Vu Phi cười híp mắt.
Lạnh lùng quay đầu nhìn mảnh trời xám mênh mông phía sau, Lưu Nguyệt lại quay đầu trừng mắt nhìn về phía tây.
“Truy đuổi đến chết, được, ta liền mang chúng đi ăn đại tiệc.”
Thanh âm lạnh như băng vang vọng đến chân trời, mang theo sự sắc bén, âm hiểm.
“Ha ha, đi! Ăn đại tiệc, ăn đại tiệc.” Tiếng cười điếc tai truyền ra từ trong miệng Âu Dương Vu Phi, ăn đại tiệc, chủ ý này rất hay, hắn thích.
“Giá!” Phóng ngựa mà đi, quay đầu hướng tây.
Trên trời mây trắng nhẹ trôi, hai con ngựa hướng phía tây chạy như bay.
Mà phía sau bọn họ, đàn sói hoang hàng vạn con đang gắt gao đuổi theo.
Lưu Nguyệt bị chọc giận. Cho tới bây giờ chưa ai có thể truy đuổi nàng đến không có chỗ ẩn thân.
Ngươi phải truy đến chết, được, để xem ai hơn ai.
Ngay từ đầu nàng không dám tới chỗ hai bên đang giao chiến.
Bởi vì nơi đó không chỉ có binh lính Hung Nô mà còn có binh lính Bắc Mục.
Trên chiến trường thiên biến vạn hóa, một khắc trước đang là nơi đóng quân của binh lính Hung Nô, một khắc sau đã là chỗ của binh lính Bắc Mục.
Tình thế như vậy, sao nàng dám dẫn dụ đàn sói tới. Nếu nhỡ không cắn được binh lính Hung Nô, lại cắn phải binh lính Bắc Mục thì biết làm thế nào?
Bởi vậy, nàng chỉ dám chạy vòng vèo một hồi.
Nhưng mà, hiện tại nàng đổi ý.
Ta sẽ không hướng tới trung tâm vòng chiến, mà trực tiếp xâm nhập vào nội doanh của ngươi.
Dù thế nào cũng nhất định sẽ khiến ngươi tổn hại.
Nền trời xanh biếc, thời tiết mùa hạ nắng ngắt như lửa. Mây trắng trên trời cuồn cuộn bay, tuyệt đẹp.
Mà ngay tại lúc Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi đang phóng ngựa về hướng tây, một nhóm binh lính đang dừng lại nơi đóng quân của tiểu đội Hung Nô mà hai người vừa rời khỏi.
Nhìn thấy trên mặt cỏ trước mắt máu chảy tràn lan, khóe miệng Ngạn Hổ co rút: “Rốt cuộc có bao nhiêu con sói?”.
Mảnh đất bị máu lan ra tuy không lớn nhưng tuyệt đối cũng không nhỏ.
Màu máu nhuộm đỏ cả thảm cỏ xanh mướt khiến người ta run sợ.
Thật giống như sóng lớn cuồn cuộn chảy qua, cuốn hết theo bụi bẩn trên mặt đất, khinh thường cao ngạo.
Thu Ngân nhìn dấu chân lưu lại trên cỏ, lại ngẩng đầu nhìn theo dấu vết phía xa, mi tâm nhíu chặt.
Dọc đường lần theo dấu chân tới đây, hắn thấy được dấu chân của đàn sói càng lúc càng nhiều.
Lúc đầu khoảng một ngàn con, nhưng đến bây giờ lại đông đến nỗi không thể đếm hết được.
Thu Ngân suy nghĩ, không khỏi thầm cầu khẩn ông trời.
Vương phi của bọn họ rốt cuộc chọc giận bao nhiêu con sói đây?
Bọn chúng đuổi theo đông như vậy………..Trời đất….Hắn thật không dám tưởng tượng.
“Hướng tây, bọn chúng đi theo hướng tây!” Tiếng bẩm báo của thuộc hạ khiến Thu Ngân bừng tỉnh.
Hướng tây?
Thu Ngân cùng Ngạn Hổ liền quay sang nhìn nhau một cái, hướng tây………………
Sắc trời sáng dần, ngọn gió mang theo hơi nóng nhè nhẹ thổi qua. Nóng!
Trong trướng chủ soái Bắc Mục.
“Đi về phía tây?” Hiên Viên Triệt nhìn tin tức trong tay, lại lo lắng không nói gì.
“Mấy vạn con sói! Trời ơi! Chúng ta phải mau phái ngươi đi tiếp ứng……………..” Thác Bỉ Mộc gấp đến độ nói không suy nghĩ.
Lính liên lạc bên cạnh hai mặt nhìn nhau.
Tiếp ứng? Tiếp ứng như thế nào? Đi đến doanh trướng của binh mã Hung Nô ở phía tây để tiếp ứng?
“Thác Bỉ Mộc, chuẩn bị một vạn quân theo ta.”.
Nắm chặt tin tức trong tay, hào quang trong mắt Hiên Viên Triệt lóe lên, đột nhiên trầm giọng nói với Thác Bỉ Mộc.
“Sao? Được! Nhưng ngươi cần một vạn binh mã để làm gì?”
“Ngươi không cần biết!”
Trời nóng như lửa, một vạn binh mã trong quân doanh Bắc Mục bị phái đi, không biết Hiên Viên Triệt sắp xếp bọn họ làm việc gì.
Trời ênh mông, trên thảo nguyên trống trận rền vang.
Binh mã bốn phía không ngừng giao chiến.
Nhìn từ trên trời xuống, binh mã hai bên lúc ẩn lúc hiện, xen lẫn vào nhau.
Ngươi có người của ta cài vào, ta cũng có người của ngươi phái tới.
Lần lượt xen kẽ, chồng chéo, giao chiến kịch liệt.
Gió thảo nguyên nổi lên, ngọn cỏ xanh dập dờn như sóng biển, từng đợt lại từng đợt, đẹp vô cùng.
“Giá!” Phóng ngựa như bay, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi càng lúc càng tiến gần đến hướng tây.
Ngựa dừng lại trên sườn núi nhấp nhô, Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi cùng đứng trên sườn núi nhìn xuống.
Binh mã Hung Nô đông nghìn nghịt ở phía xa xa, trận thế sẵn sàng, chỉ cần có người lạ xông tới sẽ lập tức bị đè bẹp.
Gót sắt chói lòa, không biết là đang bao vây chỗ nào, hay bảo vệ chỗ nào ?
Có điều đối thủ của binh mã Hung Nô lần này, sẽ không quan tâm bọn họ đang làm gì.
Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi liếc nhau, trao đổi ánh mắt.
Roi ngựa vung lên, cả hai đều điên cuồng phóng ngựa đi tới doanh trướng của binh mã Hung Nô.
“Xông lên.” Cánh tay quơ lên, Âu Dương Vu Phi hô lớn, thanh âm rung trời.
Tiếng hô xung phong vang vọng bốn phía, binh mã Hung Nô trong doanh trướng phía dưới đương nhiên nghe thấy, cả đoàn quân lập tức xoay người giương giáo, cảnh giác nhìn lên.
Tiếng hô phát ra từ vùng đất phía sau doanh trướng của bọn họ.
Bọn họ không hề nghe được tin báo binh mã Bắc Mục tấn công từ nơi này, sao đột nhiên lại có người hô khẩu hiệu xung phong ở đây.
Cảnh giác xoay người, binh mã Hung Nô vừa nghi hoặc vừa khiếp sợ.
Ngựa phóng xuống, nhanh như sao băng.
Binh lính Hung Nô chỉ nhìn thấy hai con tuấn mã từ trên sườn núi phi xuống, rất nhanh đã tới gần doanh trại của bọn họ.
Mà phía sau hai con tuấn mã không có lấy một bóng người.
Vẻ khinh thường nổi rõ trong mắt binh lính Hung Nô.
Chỉ có hai người mà đòi xông tới đánh với ba vạn đại quân của Hung Nô bọn họ, thật là chuyện nực cười.
Nhưng mà chuyện nực cười ấy còn đang ở trong đầu bọn họ, phía sau hai con tuấn mã đang chạy như bay kia, một tiếng sói tru cắt qua bầu trời, vang đến chân trời.
“Ngao ô……………..”
Phía trên sườn núi cao, một mảng màu xám nháy mắt hiện ra.
Chi chít, dày đặc, che lấp cả mặt trời, toát ra vẻ thù hận vô cùng, như thủy ngân tả địa, vắt ngang mà đến.
Đám binh lính Hung Nô chợt cảm thấy máu dâng lên đỉnh đầu.
“Sói hoang……………..”
“A, sói hoang……………….”
“Trời ạ, là sói hoang……………..”
Tiếng thét chói tai vang lên khắp nơi.
Ba vạn binh lính trong quân doanh vô cùng hoảng sợ.
Mà ngay tại lúc binh lính Hung Nô đang hoảng sợ vô cùng ấy, Âu Dương Vu Phi đang điên cuồng phóng ngựa đến, vẻ mặt hưng phấn vung cánh tay lên hét lớn một tiếng: “Các huynh đệ, xông lên!”.
Đám binh mã đang ở gần Âu Dương Vu Phi nghe được tiếng hét này sợ tới mức suýt tiểu ra quần.
Chỉ huy đàn sói hoang tấn công?
Chuyện này chưa từng nghe qua. Sao có thể làm được như thế?
Lại có người có thể chỉ huy được bầy sói hoang hung hãn nhất thảo nguyên này sao?
Không để cho binh lính Hung Nô có thời gian để để suy nghĩ, khiếp sợ, Lưu Nguyệt liếc mắt một cái nhìn Âu Dương Vu Phi cáo mượn oai hùm, sau cùng Âu Dương Vu Phi chạy như tên bắn vào doanh trại của ba vạn binh mã Hung Nô.
Mà theo sát phía sau bọn họ, chính là đàn sói hoang không ngừng đuổi giết.
“Ngao ô………………..”
“Cứu mạng a…………….”
“Giết…..Mau giết………..”
“Trời ơi, sao lại nhiều sói như vậy……………?
Hỗn chiến. Thật sự là hỗn chiến!
Đàn sói màu xám gào thét mà đến, màu trắng của răng nanh hiện lên dày đặc, mang theo sự uy hiếp và hung hãn tột cùng.
Trường kiếm ra khỏi vỏ, tấm chắn giơ lên cao, trường thương đâm thẳng.
Binh mã Hung Nô vì tự bảo vệ mình mà anh dũng giết giặc.
Người và sói hòa vào cùng một chỗ, huyết chiến bùng nổ.
Đàn sói từng bước tới gần ba vạn binh lính Hung Nô.
Ba vạn binh lính Hung Nô đều đem ánh mắt tập trung vào đàn sói hoang.
Hầu như không ai để ý đến Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi đang xuyên qua đám người hỗn loạn mà đi tới trước mặt chủ soái Hung Nô.
“Gia luật Lưu Nguyệt? Ngươi là Gia Luật Lưu Nguyệt…………….?
Chủ soái của ba vạn binh mã nhận ra Lưu Nguyệt, liếc mắt một cái nhìn Lưu Nguyệt đang đi tới trước mặt mình, nhất thời thất kinh, vung đao chém tới Lưu Nguyệt.
Một chân vung lên đá văng đao đi.
Lưu Nguyệt không động thủ nhiều, bay người một cái liền đá văng chủ tướng kia xuống ngựa, trực tiếp đoạt lấy ngựa của hắn.
Cùng lúc đó, Âu Dương Vu Phi đoạt lấy ngựa của tên phó tướng, roi ngựa vung lên, chạy!
Quay đầu mà đi, không chút lưu luyến.
Lưu Nguyệt cùng Âu Dương Vu Phi đem đán sói hoang phía sau giao lại cho ba vạn binh lính Hung Nô.
Cũng có thể nói, đem ba vạn binh lính Hung Nô giao lại cho đàn sói hoang.
Phía chân trời hiện lên một đường đỏ.
Trên thảo nguyên, ngựa hí người hét sói gào.
Hòa cùng nhau tạo lên một khúc ca tráng lệ.