Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Phi 13 Tuổi

Chương 656: Đòn đánh phủ đầu

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Chọn tập

“Nàng còn nhớ lần đầu tiên nàng tới nơi này không?”

Trong không gian tĩnh lặng, Hiên Viên Triệt đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng, mắt đen thăm thẳm nhìn Lưu Nguyệt.Khoé miệng chậm rãi khẽ nhếch lộ vẻ tươi cười, Lưu Nguyệt vui vẻ nhìn Hiên Viên Triệt: “Nhớ; ta nhớ lúc đó có người đang tắm rửa nha.”

Hơi nước bốc lên, sương mù mênh mông.Nàng làm sao có thể không nhớ, lần đầu tiên nàng đến đây là bởi đột nhiên nàng bị ban hôn, chỉ nghĩ chạy đến giáo huấn Hiên Viên Triệt.Kết quả lại thấy trong nước là một yêu tinh, bị một câu nói “Về sau, ta chính là chỗ dựa vững chắc của ngươi; ai dám khi dễ ngươi, ta lập tức dĩ nha hoàn nha, dĩ nhãn hoàn nhãn (hai vế câu đều có nghĩa là‘ăn miếng trả miếng’, nhưng mang nghĩa nhấn mạnh hơn nhiều) mà khiến cho trái tim cảm động, tay cũng mềm xuống; rốt cuộc từ đó về sau không cách nào buông ra được nữa.Nụ cười câu dẫn cả thần nhân, xinh đẹp mà mị hoặc.Đã lâu không thấy Hiên Viên Triệt nở nụ cười như vậy, quả thực quá hấp dẫn, Lưu Nguyệt khẽ hạ ánh mắt.Chống cằm cười nhẹ, Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt thật sâu, thấp giọng nói: “Đêm đó có một con nhóc (e thích dùng ‘tiểu đông tây’ cơ nhưng mà không biết có được không:D)(pra: dùng ‘con nhóc’ đi)không biết trời cao đất rộng chạy tới khiêu khích ta, lại làm cho ta rốt cục cũng không rời bỏ được nàng.”

Thanh âm trầm thấp vang vọng trong trời đêm, Hiên Viên Triệt chầm chậm đi đến trước mặt Lưu Nguyệt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má của nàng, nhớ lại quá khứ.“Nàng gầy đi rồi; đừng lo lắng nữa.”

Giọng nói trầm thấp ấm áp quanh quẩn bên tai, khiến nàng không biết nói gì.Lưu Nguyệt nghe xong đều hiểu, chóp mũi có chút chua xót, vươn tay ôm chặt thắt lưng Hiên Viên Triệt, cắn răng trừng mắt nhìn vẻ mặt ôn nhu của hắn: “Làm sao có thể không lo lắng? Ta không lo lắng cho chàng thì còn biết lo lắng cho ai?”

Ba Vương của Minh Đảo đều tới chống lại Hiên Viên Triệt, nàng làm sao có thể không lo lắng được đây?Nhè nhẹ vòng cánh tay ôm Lưu Nguyệt vào trong lòng, Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng xoa đầu nàng, thở dài nói: “Nàng đó…”

“Không được nhiều lời.”

Hiên Viên Triệt còn chưa kịp mở miệng nói hết câu, Lưu Nguyệt đột nhiên chặn ngang, đem ý định nói chuyện của Hiên Viên Triệt vứt hết ra sau.Miệng mở to, Lưu Nguyệt dùng hết sức cắn bả vai Hiên Viên Triệt một cái, rồi ngả đầu lên vai Hiên Viên Triệt.Nàng nghiến răng nói: “Không được phép không tin tưởng ta, không được nổi giận với ta, không được để ta lại một mình; không được, nhất định không được; có chuyện gì cũng phải nói với ta; nếu còn có lần sau, để xem ta náo loạn nơi ở của chàng như thế nào.”

Lời nói của nàng vừa mới dứt, liền cọ cọ mặt vào ngực Hiên Viên Triệt, mang theo uy hiếp rõ ràng.

(Tưởng tượng cảnh này thật muốn chết vì buồn cười=)))Hiên Viên Triệt nghe xong, trên mặt hiện lên ý cười, càng thêm ôm chặt Lưu Nguyệt trong lồng ngực: “Được.”

Sủng nịnh tuyệt đối, hoàn toàn không ra điều kiện, không chút do dự đáp ứng yêu cầu của nàng; trái tim Lưu Nguyệt trở nên ấm áp vô cùng.Tiếp tục cọ cọ trong ngực Hiên Viên Triệt, nàng ôm hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy mạnh mẽ tuyên bố: “Triệt, chàng hãy nghe cho kĩ, những lời này ta chỉ nói một lần duy nhất.

Cái gì chàng cũng có thể hoài nghi, cái gì cũng có thể không tín nhiệm, nhưng chàng tuyệt đối không được nghi ngờ tấm lòng của ta đối với chàng.

Không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể nắm giữ mạng sống của ta, không phải đối với ai ta cũng dốc hết sức lực của mình; có thể ta sẽ vì một lí do nào đó mà yêu quý một người, có lẽ ta cũng sẽ đi cứu bọn họ, thế nhưng, có thể cùng ta chịu mưa chịu gió đi trên cùng một con đường, có thể cùng ta đồng sinh cộng tử thì chỉ có chàng, duy nhất chỉ có chàng.

Toàn bộ yêu hận của ta đều dành cho chàng, không còn bất cứ lòng dạ và sức lực để đi tìm kiếm và cố gắng vì một tình cảm nào khác; chàng nghe thấy chưa, đây là tất cả những lời ta muốn nói, nếu chàng không tin, ta lập tức đánh vỡ hết xương cốt của chàng.”

(Nguyệt tỷ quá độ dã man – Scary~)Nàng cúi đầu, thanh âm dịu dàng nói đến một câu cuối cùng liền ngẩng cao đầu vô cùng kiên cường, lộ ra hàm răng trắng đầy sắc nhọn.

(xin nhớ rằng Nguyệt tỷ đang đe doạ Triệt ca=)))Hiên Viên Triệt cúi đầu, đối mặt với Lưu Nguyệt, không hề cười, chỉ lẳng lặng tăng thêm lực tay, ôm chặt Lưu Nguyệt.“Ta biết, Nguyệt, ta biết; không phải ta không tín nhiệm nàng, mà chỉ bởi vì ta quá yêu nàng, cho nên quá mức lo lắng; chỉ vì quá mức quý trọng, cho nên càng thêm sợ hãi sẽ mất đi.Nhưng mà, về sau sẽ không như vậy, ta đã sớm nghĩ thông suốt rồi.”

Trầm thấp mà hữu lực, Hiên Viên Triệt bình tĩnh nhìn Lưu Nguyệt, kiên định nói với nàng.Nói hết, Hiên Viên Triệt nguyên bản đang nghiêm nghị đột nhiên giương mày, nhéo thắt lưng Lưu Nguyệt trong lòng mình, mắt hổ loé sáng nghiến răng tiếp tục nói: “Nhưng mà, nếu lần sau nàng còn dám bỏ ta đi cứu người khác, thì cứ chờ xem ta phạt nàng như thế nào.”

Dứt lời, dùng sức vỗ một cái vào mông Lưu Nguyệt tỏ vẻ uy hiếp.Bộp một tiếng, dưới ánh trăng nghe thật rõ ràng.Lưu Nguyệt tức khắc nhảy dựng, trừng mắt nhìn Hiên Viên Triệt, sắc mặt không hồng cũng không xanh.Nhiều năm như thế, chưa từng có ai dám đánh vào mông của nàng, đây là cách giáo huấn trẻ nhỏ a, hơn nữa nàng lại bị Hiên Viên Triệt đánh nơi này, tình cảnh thật…dễ khiến người ta ‘đen tối’… (e k biết dịch sang từ gì nữa…)(pra: đại khá là tình huống gợi dục ý =.=)Nàng tiếp tục trừng mắt nhìn vẻ mặt tươi cười của Hiên Viên Triệt, mặt nàng chuyển màu liên tục, hồng, đen rồi đến xanh lét.“Ha ha ha……”

Hiên Viên Triệt thấy vậy nhất thời không nhịn được cười lớn, cánh tay dùng sức ôm lấy Lưu Nguyệt, vui đến muốn nhảy múa vòng quanh.Chỉ cần biết trong lòng Lưu Nguyệt chỉ có mình hắn, chỉ cần biết thế là được rồi.Ánh trăng càng lúc càng thêm sáng tỏ, hào quang màu bạc tản mạn, bao phủ lên hai hình dáng ôm nhau như nhập thành một, u nhã mà ấm áp.Xảy ra hiểu lầm, đó là bởi vì tình cảm còn chưa đủ kiên định; nếu cảm tình vững bền tựa thép, thì sao còn có hiểu lầm.Hai người bọn họ không cần thiên ngôn vạn ngữ giải thích, tất cả đều tự nhiên sáng tỏ.Cung trăng đã lặn xuống phía tây, từ phương đông mặt trời dần dần mọc lên.Trong chớp mắt nắng sớm ngập tràn khắp nơi, một ngày mới bắt đầu.Ngọc Lưu Ly Điện, Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt còn chưa tỉnh dậy, Hiên Viên Dịch, Mộ Dung Vô Địch, Trần Thái hậu, Hữu thừa tướng, một đám người từ sớm đã chờ ở bên ngoài điện.“Có chuyện gì?”

Một thân long bào đen lãnh đạm, trước mắt Hiên Viên Triệt là một đám người vẻ mặt vô cùng nghiêm túc; tối qua ôm Lưu Nguyệt ngủ, lại không thể đụng vào, thật sự là khảo nghiệm to lớn đối với hắn mà.Hiên Viên Dịch nhìn mà Hiên Viên Triệt mà xanh mặt, tâm tình của Hiên Viên Triệt bây giờ không thể dùng hai từ vui sướng để hình dung, hít sâu một hơi, Hiên Viên Dịch nói: “Vương nhi, ngươi nếu nhất định không chịu từ bỏ Lưu Nguyệt thì sẽ đối đầu với Minh Đảo, phụ vương cũng không thể dễ dàng nói bất cứ điều gì.Sợ rằng hiện nay chỉ còn cách cùng nhau bàn bạc, thương lượng cách ứng phó với ba vương của Minh Đảo; đó mới là điều đầu tiên mà ngươi và Thiên Thần chúng ta nên làm trước mắt.”

Chỉ trong một đêm, Hiên Viên Dịch giống như đã già đi một hai tuổi.Hiên Viên Triệt nghe hết, trên mặt liền thu hồi lại vẻ mệt mỏi, chăm chú nhìn Hiên Viên Dịch, chậm rãi mở miệng: “Phụ vương, người không cần lo lắng.”

Một tiếng phụ vương, mắt Hiên Viên Dịch tức khắc đỏ lên, từ một đêm kia, Hiên Viên Triệt không hề gọi hắn phụ vương, thế mà hôm nay, hôm nay…Trần Thái hậu thấy vậy, vươn tay cầm lấy tay Hiên Viên Dịch, quay đầu nói với Hiên Viên Triệt: “Triệt nhi, ngươi nhớ kĩ, Thiên Thần tuy không bằng Minh Đảo, nhưng ngươi đã quyết định thì tất cả mọi người chúng ta đây sẽ ra sức hỗ trợ ngươi; Minh Đảo bọn họ lợi hại, Thiên Thần chúng ta cũng không phải dễ chịu ức hiếp, ngươi hãy yên tâm đi.”

Hiên Viên Triệt lãnh khốc đảo mắt qua Hiên Viên Dịch, Trần Thái hậu, hữu thừa tướng, cùng Mộ Dung Vô Địch sắc mặt tái nhợt.Hắn không hề thấy phản đối và sợ hãi trên khuôn mặt những con người ấy, hoàn toàn chỉ có một bộ dạng dứt khoát cá chết lưới rách, không khỏi từ từ nở nụ cười.“Mọi người yên tâm, ta đã lo liệu thì Thiên Thần, tuyệt đối sẽ không diệt vong trong tay ta.”

Thiên Thần lâm vào hoảng hốt, tán loạn cùng sợ hãi là nguy hiểm nhất, nhưng nếu toàn quốc đồng tâm hiệp lực, liều chết tới cùng thì còn có cái gì phải sợ, thế lực ngoài kia tuyệt đối không thể đánh được Thiên Thần.Cả nước cùng chung mối thù, cả nước đoàn kết nhất trí.Tựa ngoài cửa điện, Lưu Nguyệt nhìn tình cảnh trước mắt khẽ mỉm cười.Trước kia không từ thủ đoạn tìm cách đuổi nàng đi, hôm nay lại thoả hiệp nhất trí đối phó bên ngoài, Thiên Thần đã thay đổi rất nhiều, người dân Thiên Thần cũng đã thay đổi rất nhiều.Nhưng mà, điều quan trọng nhất chính là sự kiên trì của Hiên Viên Triệt.Chỉ cần hắn kiên trì, sắt lớn cũng có ngày mài được thành châm.(giống ‘Có công mài sắt, có ngày nên kim’ của nước mình)Ngoài cửa sổ, nắng vàng rực rỡ chói mắt, a, lại là một ngày đẹp trời.“Trong vòng bảy ngày tuyệt đối không đến?”

Trong hoàng cung Thiên Thần, Mộ Dung Vô Địch gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt đang thu hồi vẻ mặt tổn thương, kinh ngạc nói.“Phải.”

Lưu Nguyệt gật gật đầu, nàng cũng cực kì giỏi dụng độc, chén rượu kia dù không độc chết ba người của Minh Đảo ngay tại chỗ, ít nhất cũng có thể quản được họ bảy ngày; trong vòng bảy ngày bọn họ sẽ không có cách nào loại bỏ được loại độc tố kia.“Vậy chúng ta có bảy ngày để chuẩn bị.”

Hữu tướng vẻ mặt nghiêm túc.“Đối phó với Minh Đảo, chỉ sợ chuẩn bị theo cách bình thường thì không đủ.”

Mộ Dung Vô Địch trầm giọng nói.“Mặc kệ là có đủ hay không, vấn đề an toàn phải được đặt lên hàng đầu, tử thủ canh phòng nghiêm ngặt (dù sống hay chết vẫn phải cố gắng bảo vệ đất nước), bọn họ chỉ có ba người, cho dù bản lĩnh thông thiên đi chăng nữa, chúng ta nhiều người như vậy mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết bọn họ rồi (na ná kiểu ‘Một cây làm chẳng nên non/ Ba cây chụm lại nên hòn núi cao’ đó mà); võ công không đủ cao cũng không cần sợ, chúng ta dùng chiến thuật biển người.

(‘Lấy đông đánh ít, lấy thịt đè người’)”

Ngạn Hổ sau một hồi trầm ngâm, mở miệng.“Lời này cũng có lí…”

Thu Ngân tiếp lời.Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt ngồi trên cao, thấy mọi người tự thảo luận cùng nhau, không để ý đến hai người bọn họ thì không khỏi liếc nhìn nhau, vô thanh vô tức cùng mỉm cười.“Biển người thì biển người, nói chung quân đội giao cho các ngươi, mặt khác ta đều đã có cách, ta đã sớm bắt đầu chuẩn bị rồi.”

Nhìn Hiên Viên Triệt, ánh mắt Lưu Nguyệt chớp động cực nhanh.“Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, ta cũng không ngại dùng quỷ kế…”

Thanh âm thấp trầm vang lên, Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt không ngừng thảo luận, hoàng cung Thiên Thần tràn ngập không khí nghiêm túc chưa từng có.Thời gian ba ngày nháy mắt trôi qua.Doanh trại cấm vệ quân Thiên Thần Quốc.“Tướng quân, trong ba ngày danh sách đã được mang đến, tất cả hàng tích trữ ở thủ đô đều đã được bổ sung đầu đủ.”

Thống lĩnh cấm vệ quân lớn tiếng bẩm báo với Ngạn Hổ.Ngạn Hổ gật đầu, phất tay ý bảo thống lĩnh cấm vệ quân lui ra ngoài, sau đó tiến vào nơi nghiêm mật nhất của doanh trại Cấm Vệ quân.Mũi tràn ngập mùi lưu huỳnh và diêm sinh (S và KNO3), gần như chiếm hết một nửa doanh trại cấm quân.Ngạn Hổ mặt nhăn mày nhíu, không thể nào hiểu nổi, vương phi Lưu Nguyệt của bọn hắn không ở hoàng cung bảo vệ vương thượng, mà đến đây tìm kiếm nhiều lưu huỳnh và diêm sinh như vậy có ích lợi gì? Chẳng nhẽ nàng dùng làm pháo hoa?“Ba phần lưu huỳnh, bốn phần diêm sinh, đất sét nữa…”

Trong mật thất, Lưu Nguyệt đang không ngừng chỉ huy một trăm cấm vệ tiến hành điều chế gì đó.Lúc trước nàng giỏi nhất là súng ống hoả lực, tuy rằng nàng không thể làm ra súng máy, đại bác, nhưng mà chế tạo địa lôi.chắc chắn không có vấn đề.Các ngươi ba vương Minh Đảo võ công lợi hại, lão nương không đánh chết được các ngươi, ta chu toàn các ngươi nổ chết vậy.Nắng ráo trời trong, thời gian trôi đi tựa thoi đưa, nháy mắt đã đến ngày thứ bảy.Thời gian chuẩn bị chỉ còn lại một ngày.Tất cả hoàng cung Thiên Thần đều khẩn trương, chỉ trừ Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt vẫn giống như bình thường, như không có chuyện gì xảy ra, dường như chuyện gì cũng chẳng liên quan đến bọn họ.“Vương phi, Đỗ Nhất đến rồi.”

Cấm quân trong doanh trại sắc mặt tăm tối, Lưu Nguyệt đang không ngừng cải tạo địa lôi nghe thấy lời này, lập tức xoay người chạy ra bên ngoài, cuối cùng Đỗ Nhất cũng tới rồi.Một thân áo trắng như tuyết, chiết phiến phe phẩy, nhìn từ xa không hề thấy Đỗ Nhất, lại chỉ thấy Âu Dương Vu Phi nhàn nhã quơ quơ chiết phiến đi tới.Lưu Nguyệt ngay tức khắc khẽ nhướng mày, thế nào mà Âu Dương Vu Phi cũng đến đây?“Ngươi ở nơi này đến độ mặt thành than rồi hả?”

Từ xa, Âu Dương Vu Phi liếc mắt môt cái liền nhìn thấy Lưu Nguyệt đen như mực, lập tức phụt cười, chỉ chiết phiến vào nàng cười ha ha.Nghe thấy Đỗ Nhất đến, Hiên Viên Triệt cũng vừa từ hoàng cung tới liền thấy một màn này, vươn tay kéo Lưu Nguyệt đến bên cạnh, mỉm cười lau sạch bụi đen của lưu huỳnh vương trên mặt nàng.Tự nhiên mà thể hiện tình cảm trước mặt Âu Dương Vu Phi.Âu Dương Vu Phi thấy vậy liếc xéo Hiên Viên Triệt, chiết phiến gõ gõ vào lòng bàn tay, chậm rãi nói: “Định làm ta tức giận sao.”

Không đợi Lưu Nguyệt trả lời, Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn Âu Dương Vu Phi, sắc mặt nghiêm chỉnh, không có trêu cợt cùng ghen tức của ngày xưa, thản nhiên đáp lại: “Ngàn dặm xa xôi chạy tới, không phải chỉ để nói những lời này chứ.Âu Dương Vu Phi, nếu Nguyệt đã tin tưởng ngươi, quả nhân cũng sẽ nguyện ý tin tưởng ngươi.”

Âu Dương nghe thấy không khỏi có chút sửng sốt, Hiên Viên Triệt là có ý gì…Nghe Hiên Viên Triệt nói vậy, Lưu Nguyệt lập tức nhếch môi cười nhẹ, hỏi Âu Dương Vu Phi: “Ngươi chạy tới bằng cách nào vậy? Không chê mệt sao?”

Âu Dương Vu Phi nghe được câu hỏi của Lưu Nguyệt, đảo mắt nhìn nàng, giương mày, quơ quơ chiết phiến cười nói: “Đến xem trò hay a, mệt chết cũng đáng.”

“Nói năng lung tung.”

Lưu Nguyệt đưa mắt trừng Âu Dương Vu Phi một cái rồi đi thẳng đến chỗ Đỗ Nhất đang đứng sau lưng Âu Dương Vu Phi.Chỉ trong thời gian ngắn như thế vận chuyển nhiều bảo vật như vậy quay về Bắc Mục, lại nhanh như thế chạy tới nơi này, ngay cả Tiểu Hoa cũng không mang theo, tên Âu Dương Vu Phi này căn bản là lo lắng nàng chuẩn bị ứng phó thế nào rồi, vừa nói đã đến nhanh như gió vậy.Âu Dương Vu Phi nghe Lưu Nguyệt nói như thế, khóe miệng đang cười tươi chói lọi bỗng chốc……..

méo.

=)))))Dừng lại trước mặt Đỗ Nhất, Lưu Nguyệt trầm giọng hỏi: “Đoạt được rồi?”

Đỗ Nhất khom người trước Lưu Nguyệt: “Đã đoạt được, đang phối hợp rất tốt.”

Vừa nghe Đỗ Nhất khẳng định xong, Lưu Nguyệt không khỏi vỗ tay thật to, khuôn mặt tràn ngập hưng phấn tột độ.Nhìn thấy thùng gỗ to dưới chân Đỗ Nhất, lúc này Lưu Nguyệt không quan tâm thùng có nặng hay không, xoay người ôm lấy, bước nhanh phóng đến hoàng cung Thiên Thần quốc.“Ngươi a…”

Hiên Viên Triệt nhìn thấy chỉ biết lắc đầu, bước lên trước đoạt đi cái thùng trong tay Lưu Nguyệt, hai người sóng vai nhau phóng đi thật nhanh.“Còn không nhanh bắt kịp đi.”

Âu Dương Vu Phi quơ quơ chiết phiến, thấy Hiên Viên Triệt không kịp quay đầu lại mà ném cho hắn một câu như thế, không khỏi khiêu mi.Như vậy là thế nào đây, mấy ngày không gặp, Hiên Viên Triệt lại có thể thay đổi thái độ đối với hắn, ngược lại làm cho hắn không biết nói thêm cái gì cho tốt.Nhìn thấy hai người đang sóng vai đi phía trước, Âu Dương Vu Phi khẽ ve vẩy chiết phiến, làm sao hắn lại cảm thấy hai người đó so với trước kia càng ngày càng trở nên chặt chẽ, như là không có bất cứ thứ gì có thể chen vào giữa họ.Chiết phiến lay động, cất bước tiến lên phía trước, ảo giác chăng, hẳn là hắn nhầm lẫn rồi.Nắng nóng đổ lửa, cũng dần dần chìm xuống chân trời phía tây.Ráng mây đỏ rực đẹp đẽ từ từ ngưng tụ ở phương tây xa xa, trên bầu trời hoả hà loạn vũ (mấy đám mây bay tán loạn đó mà), nhìn qua yêu mỵ vô cùng.Mọi người nói trời chiều đẹp đẽ vô ngần, quả thật chính xác.“Bang bang bang….”

Tà dương rực lửa tắt dần, thủ đô Thiên Thần chiêng trống vang trời, chuông vàng thánh thót, vô số cấm vệ quân đi lại trên phố.“Tiết trời khô hanh, mùa xuân bệnh tật dễ lây lan, nay vương thượng có linh dược phòng bệnh, đặc biệt hạ chỉ ban cho mọi nhà, các gia hộ hãy mau mau tới lấy……”

Cấm vệ tuần tra nghiêm túc, liên tiếp đọc cáo thị, hàng trăm cấm vệ mang theo vô số những bình nước trong suốt bôn tẩu khắp mọi ngõ ngách của thủ đô Thiên Thần.Dân chúng thủ đô đều nghe thấy, phòng còn hơn chữa, lại không hề mất tiền, mỗi người đều chen lên trước, chỉ lo mình lấy ít hơn.Trong lúc nhất thời, trùng tơ bao trùm đầy trời.Vô số cấm vệ quân khiêng những bình nước trong vắt, vẩy ra khắp mọi ngõ ngách trong thủ đô Thiên Thần, giếng nước, ngọn cây, góc tường, mái nhà…Mọi người cũng uống nước vào trong bụng.Mà lúc này, hoàng cung Thiên Thần chỉ như đang thuỷ tẩy (dùng nước để tẩy rửa, như ‘huyết tẩy’) bình thường, một lớp kế tiếp một lớp nước trong được vẩy chung quanh hoàng cung, mỗi người cũng nhận phần nước của mình uống hết.Bụi đất bay lên hoà vào không khí, giống như khi mưa xuống.Tà dương nhanh chóng bao phủ vạn vật, ráng mây đỏ phía chân trời càng lúc càng trở nên ngột ngạt, màn đêm đã bắt đầu buông xuống.“Vương phi, thế này là được?”

Mô Dung Vô Địch có chút ngập ngừng do dự, hắn biết sự lợi hại của Minh Đảo, cũng biết sự lợi hại của Dược Vương Minh Đảo; nhưng mà, thuốc nước này thật sự có thể chống lại độc tố ngàn năm trân quý kia của Minh Đảo hay sao?Đáp lại hắn chỉ là một ánh nhìn xem thường của Lưu Nguyệt.“Yên tâm, thứ này là Vương và Vương phi cùng làm, tuyệt đối có ích.”

Về chi tiết Thu Ngân so với Mộ Dung Vô Địch có thể nói là hiểu biết hơn, liền nói nhỏ với Mộ Dung Vô Địch một câu.Đây là loại hoa vàng rực óng ánh vô tình tìm thấy được lúc gặp mặt mười bảy tộc dân Tiên Bi (dân tộc thiểu số thời cổ ở vùng Đông Bắc, Nội Mông, Trung Quốc), Vương phi của bọn họ khi đó đã nói hoa này đặc biệt chỉ dùng để đối phó với độc của Minh ĐảoChuyên tâm nghiên cứu bào chế, nay lại phái Đỗ Nhất vượt ngàn dặm xa xôi từ Bắc Mục mang đến, khẳng định là không thể sai được.Hiện tại Thu Ngân vẫn không biết nên xưng hô như thế nào, đành phải gọi Lưu Nguyệt là Vương phi như trước, mang theo đầy tín nhiệm như trước.Đem nguyên liệu pha loãng, pha loãng, lại tiếp tục pha loãng; Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt vội vô cùng, chạy qua chạy lại đến gần như chân không chạm đất.Âu Dương Vu Phi ngồi vắt vẻo trên ngọn cây trước cửa hoàng cung Thiên Thần, nhìn mọi người bận rộn, trong mắt hiện lên thương cảm; độc của Minh Đảo lẽ nào dễ đối phó như vậy?Màn đêm buông xuống, trời đất bao trùm một màu đen u ám.Ánh sao nhàn nhạt toả ra nơi chân trời mông lung mù mịt, ánh sáng trong trẻo mà thần thánh chiếu tỏ hoàng cung Thiên Thần Quốc.Tiếng mài đao soàn soạt, trận địa đã sẵn sàng chờ địch.Toàn bộ binh lính và ám ảnh trong bố trận đều nôn nóng chờ đợi, đứng đầu là Thu Ngân và Mộ Dung Vô Địch; bọn họ rất rõ ràng, chỉ cần qua được cửa thứ nhất này, không có chất độc mang tính huỷ diệt kia, Minh Đảo có lợi hại tới mấy, bọn họ cũng không sợ.Trên Trích Tinh Các (Lầu hái sao) cao nhất hoàng cung Thiên Thần Quốc, một bàn ba người đang uống rượu ngắm trăng, không nhìn xuống bất cứ nơi nào trong hoàng cung.“Rượu ngon.”

Một câu tán thưởng rượu trong tay, Âu Dương Vu Phi nghiêng mắt nhìn lướt qua hình dáng đang ngồi trên ghế đối diện, Hiên Viên Triệt đang chậm rãi bắt tay lọc xương cá, trông bình tĩnh vô cùng.“Đúng rồi, cá ta ăn trên thuyền lần trước ngươi giở trò quỷ phải không?”

Nhìn Hiên Viên Triệt róc thịt cá, trong đầu Âu Dương Vu Phi tự nhiên loé sáng, nheo mắt lườm Hiên Viên Triệt.Lưu Nguyệt nghe thấy không khỏi có chút muốn phì cười, không khí vốn đang nghiêm túc, chỉ một câu này của Âu Dương Vu Phi, tất cả đều bị phá sạch.Hiên Viên Triệt liếc Âu Dương Vu Phi, đũa trong tay di chuyển, đem con cá đã bỏ xương trong đĩa trực tiếp chuyển sang đĩa của Âu Dương Vu Phi.Diện vô biểu tình, đáp: “Đền ngươi một con.”

Thẳng thắn rõ ràng, không hề chối cãi.

(việc đã ‘giở trò quỷ’ với cá của Phi ca=)))Âu Dương Vu Phi nhìn con cá đã lọc xương trong đĩa, trừng Hiên Viên Triệt nửa ngày, từ từ mỉm cười: “Có thể được ăn mĩ vị do chính tay Thiên Thần Vương làm ra, có phải ta rất vinh hạnh hay không…”

Lời còn chưa nói hết, Âu Dương Vu Phi bất chợt nắm chặt chiết phiến, quay đầu nhìn xuống dưới lầu.Cùng lúc đó, Hiên Viên Triệt cũng nghiêng đầu, nhìn về phía bóng đêm mờ mịt sâu thẳm.Lưu Nguyệt nhìn thấy biểu tình giống nhau của hai người bọn họ, nàng biết, ba Vương Minh Đảo đến rồi.Trong bóng đêm, ba hình bóng bay vút qua đình đài lầu các, một thân bạch y, một thân hồng y, một thân lam y, vẫn kiêu ngạo như trước, hoàn toàn không thèm che dấu.Dừng trước hoàng cung Thiên Thần một bước, ba thân hình đứng lại.“Động thủ chứ?”

Hoả Vương quay đầu hỏi.“Lười.”

Lực Vương, người bình thường luôn như tảng đá lạnh lùng ném ra một chữ.“Tiêu diệt toàn bộ thì sao?”

Hoả Vương nghe vậy liền quay đầu nhìn Dược Vương, giọng nói lạnh như băng không hề che dấu, hỏi.Tiếng nói trong ban đêm tĩnh lặng, tuy không lớn, nhưng tuyệt đối cũng không nhỏ, Minh Đảo ba Vương rõ ràng không đem Thiên Thần để vào mắt chút nào.Dược Vương toàn thân lạnh nhạt nói: “Không được để bản thân có thương tổn, không cần lấy mạng của bọn chúng, không cần thiết phải tiêu diệt toàn bộ; diệt hết người trong hoàng cung này thì lập tức dừng lại.”

“Được, theo ý ngươi.

Hừ, giết gà doạ khỉ, bổn vương muốn xem xem thiên hạ này còn kẻ nào dám không đem Minh Đảo vào mắt.”

Lãnh ngạo và cuồng vọng, Hoả Vương hai tay ôm ngực, trong mắt tràn đầy coi thường.Ánh trăng từ chân trời toả xuống, thân ảnh ba Vương trước hoàng cung Thiên Thần chỉ là ba chiếc bóng thẫm mờ nhạt.Một thân bạch y, Dược Vương lấy từ trong tay áo ra một bình sứ, lắc nhẹ rồi mở miệng bình, từ từ nhỏ xuống mặt đất một giọt chất lỏng trong suốt.Đứng trên Trích Tinh Các, Âu Dương Vu Phi thấy vậy nhẹ lắc đầu, bước đến đứng trước Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, cổ tay khẽ nhúc nhích, một sợi chỉ bạc từ trong tay thả rơi xuống dưới.Hắn vượt ngàn dặm xa xôi tới đây, chính là vì sợ Lưu Nguyệt sẽ không vượt qua được cửa ải này, độc của Dược Vương không phải tầm thường, không phải loại bị Lưu Nguyệt gây sức ép một lần liền trở nên dễ dàng đối phó.Ánh trăng như nước, chất lỏng trong suốt dưới ánh ánh trăng rơi thẳng xuống mặt đất, trên mặt ba Vương Minh Đảo đồng loạt lộ ra lãnh khốc.Chất lỏng rơi xuống đất, tiếp tục trôi đi trên lá cây xanh ngắt, không rơi vào mặt cỏ.Không có động tĩnh.Một khắc trôi qua, vẫn không có động tĩnh.Trước khi đi đã chuẩn bị độc dược kĩ càng, đáng nhẽ đã phải nhấn chìm cả hoàng cung Thiên Thần, tước đoạt mạng sống của mọi người trong hoàng cung; thế mà ngay cả một chút phản ứng cũng không có.Thật sự như một giọt nước thấm xuống đất, không hề đáng sợ.Trong nháy mắt sắc mặt Minh Đảo ba Vương đồng loạt biến đổi, vẻ mặt vặn vẹo không tin nổi hiện dưới ánh trăng.Sao có thể, sao có thể không hề có chút động tĩnh nào? Chẳng nhẽ đã bị phá giải rồi ư?Nắm tay mạnh mẽ vung lên trời cao, Lưu Nguyệt cắn chặt răng không để bản thân hét lớn, vẻ mặt cực kì hưng phấn bị kìm nén.Âu Dương Vu Phi thấy vậy không khỏi kinh ngạc, cổ tay xoay chuyển, thu hồi chỉ bạc đã được chuẩn bị chỉ để cứu Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt.Nhìn vẻ mặt không dám tin của Minh Đảo ba Vương ở phía trước, lại nhìn vẻ mặt hưng phấn của Lưu Nguyệt ở đằng sau; chẳng lẽ Lưu Nguyệt thật sự phá giải được sở trường độc dược của Dược Vương?Sao có thể, sao có thể? Trời ơi……Ở một bên chái các, ánh mắt Hiên Viên Triệt vẫn luôn dấy lên một chút lo lắng, hiện tại lập tức trở nên trong trẻo quyết đoán, trở tay đánh một chưởng lên chuông đồng treo ở Trích Tinh Các; tiếng chuông thanh thuý rõ ràng vang vọng trong không trung phía trên hoàng cung Thiên Thần.“Bắn tên.”

Đám người Thu Ngân, Ngạn Hổ, Mộ Dung Vô Địch sớm mai phục ở bốn phương tám hướng nghe thấy tiếng chuông truyền đến, bàn tay lập tức vung lên thật mạnh.Trong phút chốc, lửa đỏ rực tựa như mưa sao băng, ùn ùn bắn tới chỗ ba Vương Minh Đảo đứng ngoài hoàng cung.Tên lửa phá không, tên ngầm theo sau, mũi tên phủ đầy kịch độc, lao đi như rít gào, hỗn loạn như tiếng sấm ầm vang.

(có hai loạt tên bắn ra)Mọi nơi cùng bắn tên, mũi tên nhọn hoắt từ bốn phương tám hướng lao đến, Minh Đảo ba Vương chắn chắn sẽ bị bắn thành con nhím.“Đi.”

Một tiếng hét to, ba Vương trở nên tàn khốc, nhảy vọt lên ba bốn trượng, đạp chân lên tên lửa, nhanh như chớp phóng ra ngoài vòng vây.Lấy ít đấu nhiều, cho dù bọn họ năng lực thông thiên, một khi lọt vào vòng vây, nhất định bất tử bất hưu.

(chết là điều không thể nghi ngờ)Nay rơi vào mai phục, tẩu vi thượng sách.Hiên Viên Triệt đứng trên Trích Tinh Các cao cao thấy vậy hừ lạnh, cầm lên Vãn Thiên Đại Cung.Mũi tên bằng vàng được đặt lên cánh cung bạc giương rộng.Hiên Viên Triệt nheo mắt, nhắm tới Hoả Vương đi đầu, ngón tay thả dây.Chớp mắt chỉ thấy một đạo ánh sáng vàng rực xuyên qua tầng mây xé tan mặt trăng lao đi, dưới ánh trăng tỏ, vẽ ra một hình cung màu vàng, thanh âm xé rách không khí inh tai nhức óc khiến người ta kinh hồn táng đảm.Sắc vàng không gì sánh kịp, như vào nơi không người, phóng lên không trung, không ai có thể ngăn cản.Tiễn vàng phá không, tốc độ nhanh hơn hoả tiễn của cấm vệ quân rất nhiều, trong nháy mắt đã lao tới gần người Hoả Vương.“Ầm.”

Chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ, máu đỏ phụt ra, như bắn lên tới đường chân trời.Hàng nghìn đoá hoả tiễn chiếu rọi màn trời tối đen khiến cả bầu trời sáng bừng lên tựa ban ngày, tất cả mọi người đều trợn trừng mắt.Một chưởng của Hoả Vương đánh vào hư vô, vốn muốn đánh tan kim tiễn xé không lao đến kia.Lại không hề nghĩ chưởng lực đánh ra lại chỉ đẩy lùi được kim tiễn nửa tấc, chiêu thức không kịp thay đổi, kim tiễn mạnh mẽ xuyên qua, một mũi tên này của Hiên Viên Triệt cắm thẳng vào eo Hoả Vương.Thân hình lảo đảo, Lực Vương đang phóng đi bên cạnh thấy vậy lập tức ôm lấy Hoả Vương, dùng tốc độ nhanh hơn cả tia chớp lao ra khỏi vòng vây tên lửa.“Ngươi giỏi lắm Thiên Thần Vương, trận này chúng ta thừa nhận ngươi, lần tiếp theo tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng như vậy.”

Màn đêm tối như mực, giọng nói cực kì lạnh lùng từ chân trời bay tới.Cổ tay giơ lên, Hiên Viên Triệt nắm cung bạc, giọng nói của hắn so với Dược Vương còn trầm lãnh hơn: “Quả nhân tuỳ thời phụng bồi.”

“Tuỳ thời phụng bồi…..”

Lời nói của Hiên Viên Triệt còn chưa dứt âm vang, từ phía dưới, đám người Thu Ngân, Ngạn Hổ, Mộ Dung Vô Địch theo sát hô lớn.Hàng nghìn người cùng thét lên trong trời đêm, lần lượt truyền vang, như bão lốc cuốn lên đến tận bầu trời, uy nghiêm hiển hách.

Chọn tập
Bình luận